Buôn Bán Ve Chai, Nuôi Chồng Nam Thần
Chương 48
Bạch Tiểu Phàn
2024-10-19 14:27:15
Sợ làm kinh động đến Kiều Hữu Hữu, ông ta rón rén không dám phát ra tiếng động nào. Kết quả là vừa tới cửa, ông ta chợt nghe Kiều Mai kêu lên một tiếng, quỳ xuống dưới chân Kiều Quốc Khánh: "Ông nội, cháu đau.”
Con bé chết tiệt này, muốn lấy mạng mình sao! Nếu kinh động đến Kiều Hữu Hữu thì phải làm sao!
Kiều Quốc Khánh đạp cho Kiều Mai một cái: "Đồ chết tiệt, đừng khóc nữa! Tao sinh ra mày không phải để mày khóc thảm như vậy.”
Thấy Kiều Mai vẫn còn khóc, Kiều Quốc Khánh cầm thắt lưng, đánh thẳng vào mặt con bé.
"Tao bảo mày khóc, tao bảo mày khóc!"
Kiều Mai đau đớn hét lên, sao ông nội lại đối xử với nó như vậy? Rõ ràng ông nội rất thương nó mà?
Nó không ngờ được, trước kia là Kiều Hữu Hữu đối xử với nó rất tốt, còn Kiều Quốc Khánh lại không thèm chăm sóc nó, nhưng cũng không đối xử với nó tệ như bây giờ.
Kiều Hùng không đành lòng nhìn em gái mình bị đánh, vội lao tới cầu xin Kiều Quốc Khánh. Kiều Quốc Khánh buông thắt lưng trong tay xuống, đạp Triệu Thanh đang trốn một bên: "Đi nấu cơm đi, tôi đói bụng.”
Triệu Thanh tủi thân đi vào phòng bếp, một lúc lâu sau mới bưng ra mấy chén chè ngô cùng khoai lang hấp ăn kèm dưa muối.
Kiều Đại Khánh ăn mấy chén chè ngô nhạt nhẽo, lại ngửi thấy mùi bánh bao thịt trong phòng Kiều Hữu Hữu, tức giận đánh Triệu Thanh một trận.
Có lẽ do quá ồn ào, Kiều Hữu Hữu nghe thấy tiếng của Kiều Quốc Khánh, cánh cửa vừa mở ra, cô vui vẻ cầm kìm lửa đi ra ngoài.
Kiều Quốc Khánh hét lên “ai ui má ơi”, rồi xoay người bỏ chạy vào phòng, khóa chặt cửa lại.
Cửa lớn nhà họ Kiều tuy cũ nhưng rất chắc chắn, con nhỏ kia còn lâu mới mở được.
Vừa mới thở phào nhẹ nhõm, ông ta chợt nghe trên nóc nhà vang lên tiếng gì đó, một mảnh ngói bị gỡ ra, lộ ra khuôn mặt tươi cười dịu dàng của Kiều Hữu Hữu: "Ba ơi, sao ba lại chạy vậy, ba ơi?”
Con nhỏ này, không mở được cửa liền leo lên nóc nhà!
Cái này là sinh con gái hay là sinh con khỉ?
"Ba ơi, ba đi ra đi, con nhớ ba lắm, sao ba thấy con lại bỏ chạy?”
Giọng nói ngọt ngào của Kiều Hữu Hữu cứ vang lên, Kiều Quốc Khánh suýt chút nữa bị đau tim, ôm khuôn mặt bị bầm tím của mình, kêu lên một tiếng rồi chui xuống dưới giường.
Con bé chết tiệt này, muốn lấy mạng mình sao! Nếu kinh động đến Kiều Hữu Hữu thì phải làm sao!
Kiều Quốc Khánh đạp cho Kiều Mai một cái: "Đồ chết tiệt, đừng khóc nữa! Tao sinh ra mày không phải để mày khóc thảm như vậy.”
Thấy Kiều Mai vẫn còn khóc, Kiều Quốc Khánh cầm thắt lưng, đánh thẳng vào mặt con bé.
"Tao bảo mày khóc, tao bảo mày khóc!"
Kiều Mai đau đớn hét lên, sao ông nội lại đối xử với nó như vậy? Rõ ràng ông nội rất thương nó mà?
Nó không ngờ được, trước kia là Kiều Hữu Hữu đối xử với nó rất tốt, còn Kiều Quốc Khánh lại không thèm chăm sóc nó, nhưng cũng không đối xử với nó tệ như bây giờ.
Kiều Hùng không đành lòng nhìn em gái mình bị đánh, vội lao tới cầu xin Kiều Quốc Khánh. Kiều Quốc Khánh buông thắt lưng trong tay xuống, đạp Triệu Thanh đang trốn một bên: "Đi nấu cơm đi, tôi đói bụng.”
Triệu Thanh tủi thân đi vào phòng bếp, một lúc lâu sau mới bưng ra mấy chén chè ngô cùng khoai lang hấp ăn kèm dưa muối.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Kiều Đại Khánh ăn mấy chén chè ngô nhạt nhẽo, lại ngửi thấy mùi bánh bao thịt trong phòng Kiều Hữu Hữu, tức giận đánh Triệu Thanh một trận.
Có lẽ do quá ồn ào, Kiều Hữu Hữu nghe thấy tiếng của Kiều Quốc Khánh, cánh cửa vừa mở ra, cô vui vẻ cầm kìm lửa đi ra ngoài.
Kiều Quốc Khánh hét lên “ai ui má ơi”, rồi xoay người bỏ chạy vào phòng, khóa chặt cửa lại.
Cửa lớn nhà họ Kiều tuy cũ nhưng rất chắc chắn, con nhỏ kia còn lâu mới mở được.
Vừa mới thở phào nhẹ nhõm, ông ta chợt nghe trên nóc nhà vang lên tiếng gì đó, một mảnh ngói bị gỡ ra, lộ ra khuôn mặt tươi cười dịu dàng của Kiều Hữu Hữu: "Ba ơi, sao ba lại chạy vậy, ba ơi?”
Con nhỏ này, không mở được cửa liền leo lên nóc nhà!
Cái này là sinh con gái hay là sinh con khỉ?
"Ba ơi, ba đi ra đi, con nhớ ba lắm, sao ba thấy con lại bỏ chạy?”
Giọng nói ngọt ngào của Kiều Hữu Hữu cứ vang lên, Kiều Quốc Khánh suýt chút nữa bị đau tim, ôm khuôn mặt bị bầm tím của mình, kêu lên một tiếng rồi chui xuống dưới giường.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro