Buông Nhân Vật Phản Diện Kia Ra Để Cho Tôi Tới

Chương 11

Cung Tâm Văn

2024-07-12 13:43:02

“Đi thôi Thiên Tầm, em đang xem cái gì đấy?”

Trước khi đi, Cao Yến quay sang gọi Sở Thiên Tầm.

“A, vâng.”

Sở Thiên Tầm không nhịn được quay lại nhìn thêm mấy lần, những hạt cát trên mặt đất đã không còn dấu vết, trong lòng cô vẫn luôn nghĩ đến một người.

Nhưng phía sau chỉ có rừng rậm yên tĩnh, tầng tầng lớp lớp tán cây lặng im nhìn lại chính mình, hoàn toàn không nhìn thấy bóng dáng người mà cô nghĩ.

Nhóm thánh đồ cấp cao chiến đấu ở ngoài thành giống như hoàn toàn không mang đến ảnh hưởng gì cho sinh hoạt của cư dân tầng chót trong thành.

Diệp Bùi Thiên đi đến đầu phố lầy lội rồi dừng ở đó.

Tiếng người ồn ào, đường phố chen chúc làm trong lòng anh hơi bất an, anh kéo khẩu trang màu đen trên mặt, không biết cảm xúc kích động trong lòng mình là bực bội hay là sợ hãi.

Đi vào đám đông, từng cơ thể người tươi sống cọ qua người anh, khiến hô hấp của anh trở nên dồn dập.

Mùi không khí ở nơi đây rất vẩn đục.

Một loại hương vị hỗn tạp mùi bánh bao, mùi hôi của than cùng với mùi mồ hôi của cơ thể người phiêu tán ở không trung.

Đại ma vương rời khỏi sinh hoạt của loài người quá lâu, anh chậm rãi bước đi, cảm thấy chính mình như đang dần khôi phục hơi thở của sự sống.

Anh như trở lại rất nhiều năm trước, tuy rằng khi đó cuộc sống không quá tốt, bố coi thường, mẹ kế bài xích, em trai nhằm vào làm anh thấy đau khổ.

Nhưng khi đó anh cũng thường xuyên ngồi xổm trên đường phố như thế này, nghe âm thanh như thế này, ngửi mùi hương như thế này.

Lúc ấy ma chủng vẫn chưa buông xuống, không có ma vật hoành hành khắp nơi, loài người bên cạnh cũng còn là con người, sẽ không giống ác mã dữ tợn kéo anh rơi xuống vực sâu hắc ám, đôi tay anh cũng chưa nhuộm đầy máu tươi như bây giờ.

Diệp Bùi Thiên tránh đi đường phố đông người, vòng vào ngõ nhỏ dòng người thưa thớt, anh đi rất xa, thế rồi đi đến dãy nhà ngang lúc nào không hay.

Anh ngẩng đầu nhìn cửa sổ ở xa.

Trên cửa sổ kia trồng mấy chậu cây xanh, có một chậu cây cà chua đã ra quả, quả cà chua đỏ mọng lấp ló sau tán lá xanh.

Anh đứng yên ở nơi đó rất lâu, bỗng nhiên cánh cửa sổ bị đẩy ra.

Người kia dò nửa người ra ngoài, trong tay cô cầm nửa miếng bánh màu nâu đang ăn dở, tay khác cầm bình có vòi sen để tưới cây. Cô vừa mới gội đầu, mái tóc ướt được gạt hết ra sau tai, khuôn mặt rửa sạch sẽ, nhìn cô có gì đó khác với thường ngày.

Sở Thiên Tầm vui vẻ sờ quả cà chua đỏ rực.

Lại có quả chín, hôm nay mình sẽ ăn nó.

Khoảnh khắc kia, cô nhạy bén nhận ra gì đó, cô ngẩng đầu nhìn sang, nơi xa không có một bóng người, chỉ có một cây ngô đồng xanh tốt cùng sợi cát vàng bị gió cuốn bay.

Là ảo giác đi.

Sao dạo này mình cứ nghi thần nghi quỷ.

Sở Thiên Tầm khẽ cười.

Xuân thành có một khu phố tự trị dơ bẩn và loạn lạc nhất tên là phố Đen.

Khu phố đông đúc này có một con sông chảy qua.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Nói là sông nhưng thật ra nó chỉ rộng hơn cái mương một chút, thượng nguồn con sông này chảy qua một khu căn cứ hỗn loạn không hề được quy hoạch cẩn thận, nó cuốn đi đủ loại rác thải của căn cứ, khi chảy đến phố Đen ở hạ nguồn thì nước đã đen hôi thảm không nỡ nhìn.

Chính vì khu phố có con sông này chảy quanh nên nó mới có cái tên là phố Đen.

Một chiếc ghế rách nổi trên mặt nước chậm rãi trôi theo dòng. Một con quạ đen bay xuống đậu trên lưng ghế, nó đưa mắt nhìn quanh một lúc, phát ra tiếng kêu to khó nghe rồi mở cánh bay đi.

Một người đàn ông mặc áo thun có mũ ngồi trên bờ sông không người im lặng nhìn mặt nước màu đen, anh có dáng người gầy ốm, hai chân thon dài, sống lưng hơi cong.

Hoàng hôn chậm rãi trầm xuống, nó giống như một thương nhân bủn xỉn rốt cuộc cũng chịu bố thí chút vụn sáng xuống mặt nước đen ngòm này trước khi màn đêm hoàn toàn buông xuống.

Ánh sáng biến ảo, nước sông lững lờ trôi.

Người đàn ông trẻ tuổi kia vẫn ngồi im ở chỗ đó không động, cũng không biết anh đã ngồi ở đấy bao lâu. Tựa như là một người nhàn rỗi tới mức ăn không ngồi rồi.

“Đứng lại, nhãi ranh đứng lại!!”

“Ông không tin hôm nay không bắt được quân ăn cắp nhà mày!”

Tiếng la hét ầm ĩ đánh vỡ yên tĩnh nơi đây, một người nho nhỏ lao ra từ sườn dốc bên cạnh như đạn pháo, phía sau nó là ba bốn người đàn ông trung niên đang hùng hổ chạy theo đuổi mắng.

Thằng bé không quay đầu lại, nó ném hai vật hình tam giác xuống hai bên đầu ngõ, hai vật đó lập tức thay đổi hình thái, một cái đâm sâu xuống đất, đỉnh chóp bắn ra sợi dây màu đen. Sợi dây kéo căng hai đầu, đám người đuổi theo phía sau đồng loạt bị vướng ngã lăn ra đất.

Bọn họ lao xuống từ trên cao quá nhanh, sau khi bị vướng còn lăn mấy vòng liên tiếp, nhất thời không bò dậy được.

Thằng bé xoay người chỉ vào ba người nằm dưới đất cười ha ha: “Bố mày chỉ lấy một miếng bánh đen mà lại đuổi bố chạy khắp mấy cái phố như chó điên, bây giờ biết bố giỏi thế nào chưa?”

Nó chỉ lo đắc ý nên không nhìn thấy một gã đàn ông chột mắt đang lặng lẽ cắm ngón tay xuống đất. Dưới chân thằng bé xuất hiện một dây đằng nhỏ dài lặng lẽ bò lên trói chặt hai chân nó nhân lúc nó chưa nhận ra.

Gã chột mắt này là một thánh đồ có được dị năng hệ thực vật cấp thấp.

Sắc mặt thằng bé thay đổi, nó muốn bỏ chạy nhưng vừa động đã ngã sấp xuống đất.

Mấy người đàn ông bò lên ấn thằng trộm không đến mười tuổi xuống đất, tay đấm chân đá hoàn toàn không lưu tình.

Diệp Bùi Thiên ngồi bên ngờ sông nghiêng người im lặng nhìn tình huống trước mặt.

Chột mắt quay đầu nhìn anh, gã nhổ nước bọt nói: “Ranh con, nhìn cái gì mà nhìn, đừng lo chuyện người khác, nếu không đấm luôn cả mày đấy.”

Thằng bé cuộn người quay cuồng trên đất, nắm đấm liên tục rơi trên thân thể nhỏ gầy của nó. Nó không xin tha, trong miệng chỉ có mắng chửi. Nó sống tại con phố này từ nhỏ, đối với nó chuyện bị đánh chỉ là chuyện thường ngày.

Cuộc sống tàn khốc nói cho nó bây giờ xin tha không có tác dụng gì cả, thà cứ mắng chửi cho sướng mồm còn hay hơn, như vậy có thể vớt chút lãi lời.

“Thằng ranh còn dám mạnh miệng, hôm nay ông giết chết mày!” Chột mắt rút đao nhỏ bên hông hung hăng đâm xuống.

Bỗng nhiên một bàn tay duỗi ra túm chặt cổ tay của gã.

Cái tay kia cứng rắn, da thịt tái nhợt, cũng không mấy cường trường. Nhưng khi bị nắm lấy, chột mắt cảm thấy tay mình như đang bị kìm sắt siết chặt, hoàn toàn không thể động đậy được.

“Buông tay! Mau buông tay! Đại… Đại ca, tay tôi sắp gãy, tha, tha tôi.”

Mới đầu chột mắt còn muốn mắng chửi nhưng bàn tay kia vừa siết nhẹ là tay gã lập tức đau đớn vô cùng. Thánh đồ cấp thấp vừa rồi còn vô cùng kiêu ngạo lập tức hèn nhát cầu xin.

Gã là thánh đồ cấp thấp đi ra từ chiến trường, cũng từng nhìn thấy phong thái của những cao thủ trên chiến trường săn ma. Thanh niên trẻ tuổi trước mặt tuy không dùng dị năng nhưng xem ánh mắt lạnh lẽo cùng thể năng vượt xa người thường, có thể bóp gãy tay gã một cách dễ dàng, làm gã nhanh chóng nhận thấy đây là người mình không thể chọc được.

Mấy người đàn ông nhận ra tình thế, cả đám vừa lăn vừa bò rời đi.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Diệp Bùi Thiên liếc nhìn thằng nhóc đang nằm trên mặt cỏ, anh không nói gì, yên lặng quay lại bờ sông ngồi về vị trí cũ.

Không bao lâu sau, một người nho nhỏ ngồi xuống bên người anh.

“Cảm ơn nhé người anh em. Tôi tên là Tiểu Truy, ông tên gì?” Tiểu Truy dùng tay áo lau mặt, nó phun một ngụm máu đen trong miệng ra đất.

Diệp Bùi Thiên nhìn sang nó sau đó lại tiếp tục nhìn mặt nước đen chảy xuôi.

Tiểu Truy không ngại anh lạnh nhạt, nó từng gặp nhiều người lạnh nhạt rồi, nhưng người chịu cứu nó một phen thì rất hiếm thấy.

Nó móc trong người ra một miếng bánh khô màu nâu bị ép tới mức biến hình, bẻ thành hai phần đưa một phần cho Diệp Bùi Thiên.

“Ăn không? Anh em, hôm nay tôi khá may mắn, ăn trận đòn đổi được bữa cơm.”

Miếng bánh này vừa đen vừa khô cứng, thậm chí còn dính cả bùn đất, hiển nhiên cũng không có hương vị ngon lành gì, nhưng đây lại là món chính của phần lớn người dân trong căn cứ này. Có những người giãy giụa bên cạnh đói khát thậm chí miếng bánh thô ráp này cũng không có để ăn.

Diệp Bùi Thiên hơi chần chờ, anh vươn tay nhận nửa miếng bánh đen. Dùng ngón tay trắng nõn kia bẻ một miếng nhỏ đưa vào miệng chậm rãi ăn.

Thì ra là mùi vị này.

Anh từng thấy người kia ăn loại đồ ăn này. Người kia cho anh ăn cháo vừa thơm vừa ngọt, chính mình thì đứng ngoài cửa gặm loại bánh khó nuốt này.

Trong lòng Diệp Bùi Thiên đột nhiên mềm mại hơn, có lẽ là lâu lắm không nhận được thiện ý của người khác cho nên chỉ một chút như vậy đã khiến anh cảm thấy hạnh phúc, anh nắm chặt miếng bánh, cũng cẩn thận nhấm nháp.

Sắc trời nhanh chóng tối sầm xuống.

Tiểu Truy dẫn “người bạn mới” nhìn như không có chỗ để đi kia về chỗ ở của mình.

“Đừng khách khí, vào đi.” Tiểu Truy chui vào căn nhà nhỏ làm từ xương của ma vật, nó đá văng đống đồ đạc trên đất dọn ra một góc cho Diệp Bùi Thiên.

Căn nhà thật sự quá nhỏ, hai người cùng ở trong khiến không gian trở nên chật chội hơn nhiều.

Nhưng Tiểu Truy hoàn toàn không quan tâm, nó sờ cái chốt mở trong góc, kéo nhẹ một cái, mấy ngôi sao năm cánh treo trên vách tường lập tức sáng lên. Không biết nó nhặt được mấy cái đèn nhỏ trang trí trên cây cối từ thời đại hoàng kim này ở đâu, nó sửa sang lại rồi treo lên vách tường làm đèn chiếu sáng. Trên thực tế ngày thường nó luyến tiếc không nỡ mở loại đèn tốn pin mà không sáng bao nhiêu này.

“Thế nào? Cũng không tệ nhỉ.” Bởi vì có thể khoe khoang tác phẩm đắc ý của mình trước mặt bạn bè nên Tiểu Truy rất vui vẻ.

Người bạn mới của nó cũng rất nể tình mà nhìn chằm chằm những ánh đèn ấm áp đó một lúc lâu không rời mắt.

Tiểu Truy sửa sang lại cái tủ lạnh lộn ngược trên đất, nó trải một cái chăn cũ nát xuống, tính toán buổi tối sẽ ngủ ở đây. Còn cái ‘giường đệm’ nhăn nhúm kia thì được nó nhường cho Diệp Bùi Thiên.

Trong lúc thu dọn đồ đạc, nó không nhịn được triển lãm những món đồ nho nhỏ mà nó chế tạo được cho bạn nó xem.

“Thế nào, tôi rất giỏi đúng không?” Tuy rằng người bạn kia luôn im lặng không nói nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc nó lải nhải kể rõ mộng tưởng của chính mình: “Chờ lớn hơn chút tôi sẽ gia nhập một binh đoàn, ở đó là có thể sờ đến cơ thể của ma vật cao cấp hơn, đến lúc ấy tôi nhất định có thể trở thành một thợ rèn vĩ đại.”

“Cho ông xem này, nhìn xem đây là cái gì.” Tiểu Truy lấy một túi đồ bảo bối nhất của mình ra, nó cẩn thận mở miệng túi lung lay trước mặt Diệp Bùi Thiên: “Chưa từng thấy đúng không? Nhiều kẹo như vậy, đây chính là loại kẹo đắt tiền đấy.”

Nó cẩn thận lấy hai viên, bỏ một viên vào tay Diệp Bùi Thiên, chính nó ăn viên còn lại, sau đó luyến tiếc liếm đầu ngón tay.

Hiếm khi có bạn đến nhà, nó chuẩn bị giống như một người chủ nhà hào phóng cùng nhau thưởng thức đồ ăn xa xỉ với người khách của mình.

“Đây là một người anh em tốt của tôi đưa cho tôi.” Triểu Truy nói: “Ông ấy hơi kỳ quái, rõ ràng tay bị chặt đứt, người nửa sống nửa chết nhưng vẫn có cô gái sẵn lòng nuôi ổng. Không chỉ nuôi mà còn mua kẹo cho ổng ăn.”

Nó nhận được sự chú ý của Diệp Bùi Thiên vào câu chuyện của mình như ý nguyện, anh ngẩng đầu, đôi mắt không gợn sóng tựa như nổi lên chút ánh sáng.

“Đáng tiếc dạo này tôi không tìm thấy ổng ở đâu cả, mà nhìn ổng với ông khá giống nhau đấy.”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Buông Nhân Vật Phản Diện Kia Ra Để Cho Tôi Tới

Số ký tự: 0