Đã từng thấy rồi [4]
Nguyên Viện
2024-06-06 06:16:34
Chớp mắt đã đến rằm tháng Giêng, ngày lễ hội Thượng Nguyên, đúng lúc thái tử Vệ Sóc cập quan.
Tối hôm đó, Đông Cung mở tiệc, nhưng bệ hạ không đích thân đến.
Diêm Vũ tay ôm cuốn sách Vũ Đức Đế đưa, vội vã đi về phía Đông Cung.
Hôm nay hoa đăng trong cung sáng như ban ngày, nhưng càng đi về phía đông, ánh đèn càng thưa thớt. Nàng ôm hai chữ trong tay mà như ôm gánh nặng ngàn cân. Khi rẽ ngoặt dừng bước, đang định tiếp tục tiến lên, thì giây tiếp theo lại "bịch" một cái va phải người, cuốn sách trong tay ngay lập tức rơi xuống.
Lúc nàng cúi xuống nhặt, một chiếc ủng đen không may dẫm lên, mặt vàng rực của cuốn sách dính bẩn, chốc lát vỡ thành hai mảnh.
Một nửa trong tay Diêm Vũ, một nửa dưới chân Tạ Quân.
"Thứ lỗi, là Tạ mỗ vụng về."
Người va phải nàng chính là Tạ Quân. Hắn vừa uống khá nhiều rượu trong tiệc, lúc này thừa dịp nghỉ ra ngoài hít thở không khí, giảm bớt men say, không ngờ đi dọc chân tường lại va phải người khác.
Thái phó của thái tử bình thường không động đến rượu, không biết sao hôm nay lại say khướt. Tạ Quân nhìn Diêm Vũ trước mặt, khuôn mặt trắng trẻo đầy vẻ hoảng loạn, lập tức đứng ngây tại chỗ không nhúc nhích. Hắn còn tưởng mình xuất hiện ảo giác, người cả tối không thấy lúc này lại gặp.
Sau hôm mùng một tháng Giêng, hắn đã ám chỉ hỏi thăm nhiều người, cuối cùng xác định được đêm đó, tiếng thổi ở ngoài tường cung thật sự là của nàng.
Khúc nhạc đó thầy hắn cũng đã từng thổi, sao lại có sự trùng hợp như vậy, nàng cũng biết sao? Tâm sự này Tạ Quân đè nén đã lâu, ý nghĩ vốn đã tắt lại âm ỉ bùng lên.
Thật sự rất giống, giống đến mức trùng khớp thành một người với bức chân dung hắn đã vuốt ve vô số lần.
Nếu Trân Trân lớn đến tuổi này, cũng sẽ giống như dáng vẻ bây giờ của nàng.
"Hỏng rồi, đây là biểu tự bệ hạ ban cho thái tử." Diêm Vũ lên tiếng cắt ngang dòng suy nghĩ của hắn, mười ngón tay đỏ tấy vì lạnh, rút nửa chữ "Phi" kia từ dưới chân Tạ Quân, nhìn thẳng vào hắn: "Giờ lại vô ý bị ta làm hỏng rồi, biết làm sao đây?"
Tạ Quân nghe vậy nhíu mày, nhận lấy nửa chữ "Minh" kia từ tay nàng, trầm giọng: "Là do ta bất cẩn, chuyện này không trách nàng được. Tạ mỗ bây giờ sẽ cùng cô nương đến điện Thái An, tâu lên bệ hạ, xin người viết lại một bản là được."
Dù sao hai chữ đó hắn đã nói trước cho Vệ Sóc, sách sớm muộn gì cũng đưa qua, không làm lỡ việc lớn.
Diêm Vũ khẽ thở dài, hôm nay trời lạnh cắt da cắt thịt, lúc nói chuyện hơi nóng bốc lên ngưng thành một đám sương trắng, quấn quanh mặt nàng, che khuất dung nhan xinh đẹp, khiến Tạ Quân không nhìn rõ biểu cảm trên mặt nàng, chỉ nghe nàng nói: "Bệ hạ gần đây thân thể không khỏe, thường gặp ác mộng, lúc này đã uống thuốc an thần đi nghỉ rồi."
"Là như vậy sao?" Tạ Quân vẫn chưa tỉnh rượu, lảo đảo cầm hai mảnh giấy trên tay xem xét: "Đừng gấp, để ta nghĩ cách đã."
Phía trên không đóng dấu, dùng cũng là sách vàng thông thường, không biết là do vô tâm hay là do không coi trọng.
Chỉ từ mấy manh mối này, trong lòng hắn đã đại khái được, nhìn Diêm Vũ mỉm cười: "Không sao, sách này thư phòng Đông Cung cũng có, cô nương còn nhớ đường chứ? Đợi Tạ mỗ sao chép lại một bản, nàng đem đến cho thái tử điện hạ là được, không có vấn đề gì lớn."
Diêm Vũ gật gật đầu, nàng ở Đông Cung năm năm, tất nhiên biết đi thư phòng, chớp mắt, hai người đã đến nơi.
Thị vệ ở cửa rất tự nhiên mà cho qua, Diêm Vũ trong lòng thấy hơi kỳ lạ, thầm suy đoán, người đó chắc chắn nhận ra nàng, mà bình thường Tạ thái phó cũng chờ thái tử ở thư phòng nên mới để hai người họ vào
Bên trong thắp đèn nhưng không có ai. Tạ Quân đi tìm sách cùng kiểu trong tủ, Diêm Vũ lấy nghiên mực tỉ mỉ nghiền mực. Chờ nghiền xong, lại lấy một cây bút lông tím trên giá bút, hai tay dâng lên cho Tạ Quân: "Tạ thái phó mời dùng bút mực."
Dáng vẻ cung kính nửa cúi mặt của nàng khiến lòng hắn giật mình, động tác và thói quen này không khác gì lúc trước ở nhà sư phụ.
Ánh nến lay động sinh động, hắt bóng mặt nghiêng của nàng lên bức tường trắng một bên. Tạ Quân đưa tay nhận lấy bút, quay đầu nhìn bóng đen trên tường, có hơi ngây người... chìm vào hồi ức năm xưa mãi khó thoát ra.
"Tạ thái phó không hỏi là hai chữ nào sao?"
Tạ Quân vốn cầm bút định viết, đột nhiên bị cắt ngang, ngẩng đầu nhìn lại khuôn mặt nàng. Lúc này Diêm Vũ lại mỉm cười ngọt ngào với chàng, nụ cười đó rực rỡ như ngàn cây lê nở hoa, càng khiến hắn khẳng định suy đoán trong lòng.
"Tất nhiên là biết, bệ hạ ban chữ, là Phi Minh."
Ai ngờ Diêm Vũ lại lắc đầu, nàng vẫn giữ nụ cười rạng rỡ trên mặt, rồi tiến lại gần bên hắn, chỉ vào chỗ giấy trắng nói nhỏ: "Sai rồi, là Minh Phi."
Tạ Quân chưa bao giờ thấy mình say nặng đến vậy, chàng mơ hồ cảm thấy tay Diêm Vũ nắm lấy tay mình, hai người cùng cầm cây bút lông tím kia, viết xuống hai chữ. Tạ Quân nhìn chăm chú vào chữ mình viết trên giấy, lắc đầu: "Không đúng, không đúng..."
Rồi Diêm Vũ buông tay ra: "Hay sát phi minh, tất thắng phi dũng. (*) Điện hạ sắp thân chinh Vân Châu rồi, sao lại là Phi Minh được? Chắc chắn là thái phó nhớ nhầm rồi."
(*Câu gốc "好察非明, 必胜非勇" xuất phát từ sách "Tả truyện" của Tư Mã Thiên, có nghĩa là khéo quan sát tình hình chứ không phải nhờ sự thông minh, nhất định sẽ giành chiến thắng chứ không phải do dũng cảm.)
Bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng thúc giục gấp gáp của thị vệ:
"Tạ thái phó, Tạ thái phó... Trên yến tiệc có người đến tìm ngài."
Rượu của Tạ Quân tỉnh hơn phân nửa, Diêm Vũ cúi người thổi thổi mực chưa khô, cũng mỉm cười nhắc nhở hắn: "Thái phó ra ngoài lâu rồi, mau về đi, thiếp ở đây thu dọn xong sẽ đi."
Tiếng thúc giục của thị vệ càng lúc càng lớn, Tạ Quân trong lòng rối bời vạn phần, nhưng cuối cùng vẫn bước ra cửa.
Diêm Vũ nhẹ nhàng khép cửa lại, sau lưng vang lên tiếng va chạm khẽ của rèm châu, nàng xoay người nhìn lại, ánh mắt Vệ Sóc đang đặt lên người nàng.
Hai người chưa nói gì, trên cửa đột nhiên hắt bóng một thân ảnh cao gầy, giọng Tạ Quân trầm thấp mà gấp gáp: "Trân Trân, có phải là nàng không?"
Sau rèm pha lê, Vệ Sóc dùng đầu ngón tay nhẹ nâng cằm Diêm Vũ, hơi thở lạnh lẽo phả vào cổ nàng: "Thái phó hỏi nàng kìa, trả lời đi."
Diêm Vũ cũng nhìn sâu vào mắt hắn: "Thị thiếp không rõ, thái phó say rồi nên nhận lầm sao."
Tạ Quân lại gõ cửa hai cái nữa, vẫn không cam lòng: "Trân Trân, sao nàng không dám nhận ra ta?"
Nhưng trong phòng không còn tiếng động truyền ra, thị vệ đã đến trước mặt thúc giục: "Tạ thái phó, Trương đại nhân họ tìm gấp lắm, ngài vẫn nên mau đi xem thử đi."
Cuối cùng, tất cả âm thanh ồn ào, khó chịu đều biến mất, trên đời chỉ còn hai người họ đối mặt nhau.
Diêm Vũ quay người bước đến trước án thư, bưng hai chữ đó dâng lên cho Vệ Sóc: "Về sau nên gọi là Minh Phi rồi."
Nụ cười của nàng còn rạng rỡ hơn lúc nãy, cười mãi đến khi khóe mắt nở hoa lệ: "Phu lễ giả, sở dĩ định thân sơ, quyết nghi hoặc, biệt đồng dị, minh thị phi dã (*). Điện hạ thích không?"
(*Ý nghĩa: Lễ nghi là phép tắc dùng để phân định thân sơ, giải quyết nghi ngờ, phân biệt đồng và khác biệt, làm sáng tỏ phải trái. Trong đó "minh thị phi" có nghĩa là làm rõ đúng sai.)
"Thích." Vệ Sóc lập tức đáp lại, vừa rồi trong bóng tối hắn đã thấy lén thấy tất cả những gì nàng làm cho mình, khóe mắt hắn cũng hơi nóng, đưa tay ôm nàng vào lòng:
"Chúng lý tầm tha thiên bách độ, mạc nhiên hồi thủ, na nhân khước tại đăng hỏa lan san xứ." (*)
(*Câu thơ có nghĩa là: Trong đám đông tìm nàng trăm ngàn lần, Chợt ngoảnh đầu lại, Người ấy đang đứng nơi ánh đèn le lói. Ngụ ý là người đàn ông sau bao lần tìm kiếm trong vô vọng, bỗng chợt quay đầu lại và thấy người con gái mình yêu thương đang ở ngay bên cạnh.)
"Ta hỏi là chàng có thích biểu tự này không?"
"Ta cũng đáp như vậy đó."
Hai người đều hiểu rõ mà giả vờ không biết, Vệ Sóc thuận thế hôn lên vành tai nàng, môi dán trên đường cong cổ mảnh dài xoay chuyển mút nhẹ, Diêm Vũ cũng cẩn thận bám vai hắn, cả người đều được hắn ôm vào lòng.
Tối hôm đó, Đông Cung mở tiệc, nhưng bệ hạ không đích thân đến.
Diêm Vũ tay ôm cuốn sách Vũ Đức Đế đưa, vội vã đi về phía Đông Cung.
Hôm nay hoa đăng trong cung sáng như ban ngày, nhưng càng đi về phía đông, ánh đèn càng thưa thớt. Nàng ôm hai chữ trong tay mà như ôm gánh nặng ngàn cân. Khi rẽ ngoặt dừng bước, đang định tiếp tục tiến lên, thì giây tiếp theo lại "bịch" một cái va phải người, cuốn sách trong tay ngay lập tức rơi xuống.
Lúc nàng cúi xuống nhặt, một chiếc ủng đen không may dẫm lên, mặt vàng rực của cuốn sách dính bẩn, chốc lát vỡ thành hai mảnh.
Một nửa trong tay Diêm Vũ, một nửa dưới chân Tạ Quân.
"Thứ lỗi, là Tạ mỗ vụng về."
Người va phải nàng chính là Tạ Quân. Hắn vừa uống khá nhiều rượu trong tiệc, lúc này thừa dịp nghỉ ra ngoài hít thở không khí, giảm bớt men say, không ngờ đi dọc chân tường lại va phải người khác.
Thái phó của thái tử bình thường không động đến rượu, không biết sao hôm nay lại say khướt. Tạ Quân nhìn Diêm Vũ trước mặt, khuôn mặt trắng trẻo đầy vẻ hoảng loạn, lập tức đứng ngây tại chỗ không nhúc nhích. Hắn còn tưởng mình xuất hiện ảo giác, người cả tối không thấy lúc này lại gặp.
Sau hôm mùng một tháng Giêng, hắn đã ám chỉ hỏi thăm nhiều người, cuối cùng xác định được đêm đó, tiếng thổi ở ngoài tường cung thật sự là của nàng.
Khúc nhạc đó thầy hắn cũng đã từng thổi, sao lại có sự trùng hợp như vậy, nàng cũng biết sao? Tâm sự này Tạ Quân đè nén đã lâu, ý nghĩ vốn đã tắt lại âm ỉ bùng lên.
Thật sự rất giống, giống đến mức trùng khớp thành một người với bức chân dung hắn đã vuốt ve vô số lần.
Nếu Trân Trân lớn đến tuổi này, cũng sẽ giống như dáng vẻ bây giờ của nàng.
"Hỏng rồi, đây là biểu tự bệ hạ ban cho thái tử." Diêm Vũ lên tiếng cắt ngang dòng suy nghĩ của hắn, mười ngón tay đỏ tấy vì lạnh, rút nửa chữ "Phi" kia từ dưới chân Tạ Quân, nhìn thẳng vào hắn: "Giờ lại vô ý bị ta làm hỏng rồi, biết làm sao đây?"
Tạ Quân nghe vậy nhíu mày, nhận lấy nửa chữ "Minh" kia từ tay nàng, trầm giọng: "Là do ta bất cẩn, chuyện này không trách nàng được. Tạ mỗ bây giờ sẽ cùng cô nương đến điện Thái An, tâu lên bệ hạ, xin người viết lại một bản là được."
Dù sao hai chữ đó hắn đã nói trước cho Vệ Sóc, sách sớm muộn gì cũng đưa qua, không làm lỡ việc lớn.
Diêm Vũ khẽ thở dài, hôm nay trời lạnh cắt da cắt thịt, lúc nói chuyện hơi nóng bốc lên ngưng thành một đám sương trắng, quấn quanh mặt nàng, che khuất dung nhan xinh đẹp, khiến Tạ Quân không nhìn rõ biểu cảm trên mặt nàng, chỉ nghe nàng nói: "Bệ hạ gần đây thân thể không khỏe, thường gặp ác mộng, lúc này đã uống thuốc an thần đi nghỉ rồi."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Là như vậy sao?" Tạ Quân vẫn chưa tỉnh rượu, lảo đảo cầm hai mảnh giấy trên tay xem xét: "Đừng gấp, để ta nghĩ cách đã."
Phía trên không đóng dấu, dùng cũng là sách vàng thông thường, không biết là do vô tâm hay là do không coi trọng.
Chỉ từ mấy manh mối này, trong lòng hắn đã đại khái được, nhìn Diêm Vũ mỉm cười: "Không sao, sách này thư phòng Đông Cung cũng có, cô nương còn nhớ đường chứ? Đợi Tạ mỗ sao chép lại một bản, nàng đem đến cho thái tử điện hạ là được, không có vấn đề gì lớn."
Diêm Vũ gật gật đầu, nàng ở Đông Cung năm năm, tất nhiên biết đi thư phòng, chớp mắt, hai người đã đến nơi.
Thị vệ ở cửa rất tự nhiên mà cho qua, Diêm Vũ trong lòng thấy hơi kỳ lạ, thầm suy đoán, người đó chắc chắn nhận ra nàng, mà bình thường Tạ thái phó cũng chờ thái tử ở thư phòng nên mới để hai người họ vào
Bên trong thắp đèn nhưng không có ai. Tạ Quân đi tìm sách cùng kiểu trong tủ, Diêm Vũ lấy nghiên mực tỉ mỉ nghiền mực. Chờ nghiền xong, lại lấy một cây bút lông tím trên giá bút, hai tay dâng lên cho Tạ Quân: "Tạ thái phó mời dùng bút mực."
Dáng vẻ cung kính nửa cúi mặt của nàng khiến lòng hắn giật mình, động tác và thói quen này không khác gì lúc trước ở nhà sư phụ.
Ánh nến lay động sinh động, hắt bóng mặt nghiêng của nàng lên bức tường trắng một bên. Tạ Quân đưa tay nhận lấy bút, quay đầu nhìn bóng đen trên tường, có hơi ngây người... chìm vào hồi ức năm xưa mãi khó thoát ra.
"Tạ thái phó không hỏi là hai chữ nào sao?"
Tạ Quân vốn cầm bút định viết, đột nhiên bị cắt ngang, ngẩng đầu nhìn lại khuôn mặt nàng. Lúc này Diêm Vũ lại mỉm cười ngọt ngào với chàng, nụ cười đó rực rỡ như ngàn cây lê nở hoa, càng khiến hắn khẳng định suy đoán trong lòng.
"Tất nhiên là biết, bệ hạ ban chữ, là Phi Minh."
Ai ngờ Diêm Vũ lại lắc đầu, nàng vẫn giữ nụ cười rạng rỡ trên mặt, rồi tiến lại gần bên hắn, chỉ vào chỗ giấy trắng nói nhỏ: "Sai rồi, là Minh Phi."
Tạ Quân chưa bao giờ thấy mình say nặng đến vậy, chàng mơ hồ cảm thấy tay Diêm Vũ nắm lấy tay mình, hai người cùng cầm cây bút lông tím kia, viết xuống hai chữ. Tạ Quân nhìn chăm chú vào chữ mình viết trên giấy, lắc đầu: "Không đúng, không đúng..."
Rồi Diêm Vũ buông tay ra: "Hay sát phi minh, tất thắng phi dũng. (*) Điện hạ sắp thân chinh Vân Châu rồi, sao lại là Phi Minh được? Chắc chắn là thái phó nhớ nhầm rồi."
(*Câu gốc "好察非明, 必胜非勇" xuất phát từ sách "Tả truyện" của Tư Mã Thiên, có nghĩa là khéo quan sát tình hình chứ không phải nhờ sự thông minh, nhất định sẽ giành chiến thắng chứ không phải do dũng cảm.)
Bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng thúc giục gấp gáp của thị vệ:
"Tạ thái phó, Tạ thái phó... Trên yến tiệc có người đến tìm ngài."
Rượu của Tạ Quân tỉnh hơn phân nửa, Diêm Vũ cúi người thổi thổi mực chưa khô, cũng mỉm cười nhắc nhở hắn: "Thái phó ra ngoài lâu rồi, mau về đi, thiếp ở đây thu dọn xong sẽ đi."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tiếng thúc giục của thị vệ càng lúc càng lớn, Tạ Quân trong lòng rối bời vạn phần, nhưng cuối cùng vẫn bước ra cửa.
Diêm Vũ nhẹ nhàng khép cửa lại, sau lưng vang lên tiếng va chạm khẽ của rèm châu, nàng xoay người nhìn lại, ánh mắt Vệ Sóc đang đặt lên người nàng.
Hai người chưa nói gì, trên cửa đột nhiên hắt bóng một thân ảnh cao gầy, giọng Tạ Quân trầm thấp mà gấp gáp: "Trân Trân, có phải là nàng không?"
Sau rèm pha lê, Vệ Sóc dùng đầu ngón tay nhẹ nâng cằm Diêm Vũ, hơi thở lạnh lẽo phả vào cổ nàng: "Thái phó hỏi nàng kìa, trả lời đi."
Diêm Vũ cũng nhìn sâu vào mắt hắn: "Thị thiếp không rõ, thái phó say rồi nên nhận lầm sao."
Tạ Quân lại gõ cửa hai cái nữa, vẫn không cam lòng: "Trân Trân, sao nàng không dám nhận ra ta?"
Nhưng trong phòng không còn tiếng động truyền ra, thị vệ đã đến trước mặt thúc giục: "Tạ thái phó, Trương đại nhân họ tìm gấp lắm, ngài vẫn nên mau đi xem thử đi."
Cuối cùng, tất cả âm thanh ồn ào, khó chịu đều biến mất, trên đời chỉ còn hai người họ đối mặt nhau.
Diêm Vũ quay người bước đến trước án thư, bưng hai chữ đó dâng lên cho Vệ Sóc: "Về sau nên gọi là Minh Phi rồi."
Nụ cười của nàng còn rạng rỡ hơn lúc nãy, cười mãi đến khi khóe mắt nở hoa lệ: "Phu lễ giả, sở dĩ định thân sơ, quyết nghi hoặc, biệt đồng dị, minh thị phi dã (*). Điện hạ thích không?"
(*Ý nghĩa: Lễ nghi là phép tắc dùng để phân định thân sơ, giải quyết nghi ngờ, phân biệt đồng và khác biệt, làm sáng tỏ phải trái. Trong đó "minh thị phi" có nghĩa là làm rõ đúng sai.)
"Thích." Vệ Sóc lập tức đáp lại, vừa rồi trong bóng tối hắn đã thấy lén thấy tất cả những gì nàng làm cho mình, khóe mắt hắn cũng hơi nóng, đưa tay ôm nàng vào lòng:
"Chúng lý tầm tha thiên bách độ, mạc nhiên hồi thủ, na nhân khước tại đăng hỏa lan san xứ." (*)
(*Câu thơ có nghĩa là: Trong đám đông tìm nàng trăm ngàn lần, Chợt ngoảnh đầu lại, Người ấy đang đứng nơi ánh đèn le lói. Ngụ ý là người đàn ông sau bao lần tìm kiếm trong vô vọng, bỗng chợt quay đầu lại và thấy người con gái mình yêu thương đang ở ngay bên cạnh.)
"Ta hỏi là chàng có thích biểu tự này không?"
"Ta cũng đáp như vậy đó."
Hai người đều hiểu rõ mà giả vờ không biết, Vệ Sóc thuận thế hôn lên vành tai nàng, môi dán trên đường cong cổ mảnh dài xoay chuyển mút nhẹ, Diêm Vũ cũng cẩn thận bám vai hắn, cả người đều được hắn ôm vào lòng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro