Mây mù lững lờ [10]
Nguyên Viện
2024-06-06 06:16:34
Buổi chiều thu trời trong gió mát. Cung nữ đứng thành một hàng, lặng lẽ chờ đợi Tiêu quý phi đến.
Đột nhiên một làn hương thơm thoảng qua, kiệu hoa đã đến trước mặt họ.
Mành the che khuất, không nhìn rõ dung nhan quý phi nương nương, chỉ nghe nàng nhỏ giọng dặn dò cung nữ bên cạnh mấy câu, người kia liền mang vẻ mặt tươi cười bước về phía đám đông: "Diêm Vũ cô nương có đây không?"
Nàng không nghĩ ra quý phi tìm mình có chuyện gì, bước ra khỏi hàng, cung nữ kia dẫn nàng đến bên cạnh kiệu hoa.
Tiêu quý phi vén tấm mành lên: "Ngươi vào cung đã lâu nhất, ở bên cạnh thái tử cũng lâu nhất, bổn cung nghĩ, việc này nếu muốn làm tốt, vẫn phải để người bên cạnh điện hạ ra tay giúp đỡ."
"Nô tỳ tuy không biết quý phi nương nương vì việc gì mà đến." Diêm Vũ đáp lời, vẻ mặt không kiêu ngạo cũng không tự ti, "Nhưng.. mọi việc nội vụ Đông Cung đều do Vương công công cai quản, ông ấy theo điện hạ đến hành cung Thái Vi vẫn chưa về, nương nương nếu không phải việc gấp, chi bằng đợi ông ấy trở về?"
Tiêu Quý phi che miệng cười khẽ: "Loại chuyện này, Vương công công làm sao mà hiểu được."
Cười xong, gương mặt lại tràn ngập vẻ bi thương nhàn nhạt, trông có vẻ hơi giả tạo: "Tiên hoàng hậu mất sớm, bệ hạ bận rộn triều chính cũng không rảnh để ý, chỉ thấy sắp đến tuổi trưởng thành nghị hôn, bên cạnh thái tử lại không có lấy một người tri kỷ, tiểu lang quân luôn ngại ngùng, làm sao tự mình sắp xếp mấy chuyện này được."
Diêm Vũ lúc này mới chợt hiểu, hôm nay Tiêu quý phi là đến chọn thông phòng cho qhái tử điện hạ.
Nghĩ đến gương mặt lạnh lùng của Vệ Sóc, nàng bỗng rùng mình.
Dù là dung nhan xinh đẹp đến đâu, nhuốm phải khí lạnh lẽo kia cũng trở nên rợn người, chỉ cần liếc mắt nhìn qua thôi, cũng đủ khiến lòng người run rẩy.
Trong cung không thiếu thiếu nữ hoài xuân, những cô gan lớn một chút đều dám công khai hay lén lút đi trêu chọc bệ hạ, thế nhưng Đông Cung tuấn mỹ vô song lại chẳng ai dám mơ tưởng, Diêm Vũ nghĩ thầm, ngoài tính tình tùy hứng ngang ngược của hắn ra, có lẽ cũng là do nguyên nhân từ dung mạo này.
Tiêu quý phi thấy nàng cúi mặt không có phản ứng gì, tiếp tục cười nói: "Điện hạ tối nay sẽ về, việc này giải quyết sớm một chút, bổn cung cũng dễ nói cho bệ hạ, nói ta nghe xem, ngươi thích ai đêm nay hầu hạ?"
"Nương nương chọn ai, thì người đó vậy."
Giọng Diêm Vũ lạnh nhạt, không nhìn ra chút cảm xúc nào, nụ cười của Tiêu quý phi hơi cứng lại, mắt đẹp lướt qua, "Đứng ở đây, ai chẳng phải là nữ nhân của điện hạ? Nếu để ta chọn, tất nhiên là thích ngươi nhất rồi."
Đột nhiên, Diêm Vũ quỳ xuống đất: "Nương nương, nô tỳ khi vào cung đã được bệ hạ hứa miệng, ở Đông Cung có thể giữ thân tự do."
Hàng cung nữ kia đứng hơi xa, nghe không rõ Tiêu quý phi và Diêm Vũ đang nói gì, chỉ thấy nàng đột nhiên quỳ xuống.
Tiểu Huyền căng thẳng nhìn chằm chằm vào chỗ kiệu hoa, hơi nổi bật giữa đám đông.
Tiêu quý phi cũng liếc thấy, hỏi: "Đứa kia tên gì, nhìn dung mạo cũng không tầm thường."
Diêm Vũ quay đầu nhìn lại, ánh mắt chạm với Tiểu Huyền.
Tiểu Huyền cười rạng rỡ, nhìn từ xa thật đáng yêu. Nàng hơi không nỡ, nhưng rốt cuộc không thể trái lệnh Tiêu quý phi, bèn hỏi: "Dù có hầu hạ, cũng nên hỏi ý nguyện của Tiểu Huyền, nếu không thuận theo, vô cớ lại chọc điện hạ không vui."
"Nói rất đúng." Tiêu quý phi gật đầu, nói với cung nữ bên cạnh, "Đi dẫn Tiểu Huyền kia đến đây."
Tiểu Huyền không biết có chuyện gì xảy ra, vui mừng chạy đến bái kiến.
Tiêu quý phi thấy nàng ngây thơ đáng yêu, cười hỏi: "Tiểu Huyền, bình thường thái tử điện hạ đối xử với ngươi tốt không? Nếu bây giờ có cơ hội, tối nay được chọn đi hầu hạ điện hạ, ngươi có bằng lòng không?"
"Bằng lòng, nô tì sẽ đi." Tiểu Huyền gật gật đầu.
"Tiểu Huyền..." Lời quý phi vừa rồi nói rất ẩn ý, Diêm Vũ thấy bộ dạng của nàng, biết nàng nhất định không nghe hiểu, muốn lên tiếng nhắc nhở, lại bị quý phi ngắt lời.
"Được rồi, vậy thì dẫn về trong cung, tìm một ma ma dạy dỗ một phen." Tiêu quý phi vỗ vỗ vai Tiểu Huyền, "Thái tử là lần đầu, ngươi phải hầu hạ cho tốt đấy, hạt vàng này thưởng cho ngươi, nếu điện hạ vui vẻ, sau này còn có thưởng."
Tiểu Huyền nhận lấy hạt vàng, đi theo sau kiệu quý phi, vội vàng để lại một câu với Diêm Vũ.
"Cô nương, mấy ngày nay cô cũng mệt lắm rồi, điện hạ về rồi tối nay ta thay cô nương trực đêm."
Đột nhiên một làn hương thơm thoảng qua, kiệu hoa đã đến trước mặt họ.
Mành the che khuất, không nhìn rõ dung nhan quý phi nương nương, chỉ nghe nàng nhỏ giọng dặn dò cung nữ bên cạnh mấy câu, người kia liền mang vẻ mặt tươi cười bước về phía đám đông: "Diêm Vũ cô nương có đây không?"
Nàng không nghĩ ra quý phi tìm mình có chuyện gì, bước ra khỏi hàng, cung nữ kia dẫn nàng đến bên cạnh kiệu hoa.
Tiêu quý phi vén tấm mành lên: "Ngươi vào cung đã lâu nhất, ở bên cạnh thái tử cũng lâu nhất, bổn cung nghĩ, việc này nếu muốn làm tốt, vẫn phải để người bên cạnh điện hạ ra tay giúp đỡ."
"Nô tỳ tuy không biết quý phi nương nương vì việc gì mà đến." Diêm Vũ đáp lời, vẻ mặt không kiêu ngạo cũng không tự ti, "Nhưng.. mọi việc nội vụ Đông Cung đều do Vương công công cai quản, ông ấy theo điện hạ đến hành cung Thái Vi vẫn chưa về, nương nương nếu không phải việc gấp, chi bằng đợi ông ấy trở về?"
Tiêu Quý phi che miệng cười khẽ: "Loại chuyện này, Vương công công làm sao mà hiểu được."
Cười xong, gương mặt lại tràn ngập vẻ bi thương nhàn nhạt, trông có vẻ hơi giả tạo: "Tiên hoàng hậu mất sớm, bệ hạ bận rộn triều chính cũng không rảnh để ý, chỉ thấy sắp đến tuổi trưởng thành nghị hôn, bên cạnh thái tử lại không có lấy một người tri kỷ, tiểu lang quân luôn ngại ngùng, làm sao tự mình sắp xếp mấy chuyện này được."
Diêm Vũ lúc này mới chợt hiểu, hôm nay Tiêu quý phi là đến chọn thông phòng cho qhái tử điện hạ.
Nghĩ đến gương mặt lạnh lùng của Vệ Sóc, nàng bỗng rùng mình.
Dù là dung nhan xinh đẹp đến đâu, nhuốm phải khí lạnh lẽo kia cũng trở nên rợn người, chỉ cần liếc mắt nhìn qua thôi, cũng đủ khiến lòng người run rẩy.
Trong cung không thiếu thiếu nữ hoài xuân, những cô gan lớn một chút đều dám công khai hay lén lút đi trêu chọc bệ hạ, thế nhưng Đông Cung tuấn mỹ vô song lại chẳng ai dám mơ tưởng, Diêm Vũ nghĩ thầm, ngoài tính tình tùy hứng ngang ngược của hắn ra, có lẽ cũng là do nguyên nhân từ dung mạo này.
Tiêu quý phi thấy nàng cúi mặt không có phản ứng gì, tiếp tục cười nói: "Điện hạ tối nay sẽ về, việc này giải quyết sớm một chút, bổn cung cũng dễ nói cho bệ hạ, nói ta nghe xem, ngươi thích ai đêm nay hầu hạ?"
"Nương nương chọn ai, thì người đó vậy."
Giọng Diêm Vũ lạnh nhạt, không nhìn ra chút cảm xúc nào, nụ cười của Tiêu quý phi hơi cứng lại, mắt đẹp lướt qua, "Đứng ở đây, ai chẳng phải là nữ nhân của điện hạ? Nếu để ta chọn, tất nhiên là thích ngươi nhất rồi."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đột nhiên, Diêm Vũ quỳ xuống đất: "Nương nương, nô tỳ khi vào cung đã được bệ hạ hứa miệng, ở Đông Cung có thể giữ thân tự do."
Hàng cung nữ kia đứng hơi xa, nghe không rõ Tiêu quý phi và Diêm Vũ đang nói gì, chỉ thấy nàng đột nhiên quỳ xuống.
Tiểu Huyền căng thẳng nhìn chằm chằm vào chỗ kiệu hoa, hơi nổi bật giữa đám đông.
Tiêu quý phi cũng liếc thấy, hỏi: "Đứa kia tên gì, nhìn dung mạo cũng không tầm thường."
Diêm Vũ quay đầu nhìn lại, ánh mắt chạm với Tiểu Huyền.
Tiểu Huyền cười rạng rỡ, nhìn từ xa thật đáng yêu. Nàng hơi không nỡ, nhưng rốt cuộc không thể trái lệnh Tiêu quý phi, bèn hỏi: "Dù có hầu hạ, cũng nên hỏi ý nguyện của Tiểu Huyền, nếu không thuận theo, vô cớ lại chọc điện hạ không vui."
"Nói rất đúng." Tiêu quý phi gật đầu, nói với cung nữ bên cạnh, "Đi dẫn Tiểu Huyền kia đến đây."
Tiểu Huyền không biết có chuyện gì xảy ra, vui mừng chạy đến bái kiến.
Tiêu quý phi thấy nàng ngây thơ đáng yêu, cười hỏi: "Tiểu Huyền, bình thường thái tử điện hạ đối xử với ngươi tốt không? Nếu bây giờ có cơ hội, tối nay được chọn đi hầu hạ điện hạ, ngươi có bằng lòng không?"
"Bằng lòng, nô tì sẽ đi." Tiểu Huyền gật gật đầu.
"Tiểu Huyền..." Lời quý phi vừa rồi nói rất ẩn ý, Diêm Vũ thấy bộ dạng của nàng, biết nàng nhất định không nghe hiểu, muốn lên tiếng nhắc nhở, lại bị quý phi ngắt lời.
"Được rồi, vậy thì dẫn về trong cung, tìm một ma ma dạy dỗ một phen." Tiêu quý phi vỗ vỗ vai Tiểu Huyền, "Thái tử là lần đầu, ngươi phải hầu hạ cho tốt đấy, hạt vàng này thưởng cho ngươi, nếu điện hạ vui vẻ, sau này còn có thưởng."
Tiểu Huyền nhận lấy hạt vàng, đi theo sau kiệu quý phi, vội vàng để lại một câu với Diêm Vũ.
"Cô nương, mấy ngày nay cô cũng mệt lắm rồi, điện hạ về rồi tối nay ta thay cô nương trực đêm."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro