Buông Xuôi Hóng Hớt: Cả Triều Văn Võ Cười Khẩy? Không Khẩy Nổi Đâu
Tuyển Chọn Thái...
2024-11-13 07:52:06
Giọng nói của Giang Nguyệt Dạng vang lên rõ ràng trong tai Hoàng hậu Đại Nguyên, đồng thời cũng truyền vào tai tất cả mọi người có mặt.
Có người nghi ngờ, có người mừng thầm.
Họ đã biết mình không bị ảo giác, mà là nghe được tiếng lòng của cô nương đối diện Lâm Uyển Nhi.
Nhìn phản ứng của Hoàng hậu nương nương, hẳn là bà cũng nghe thấy rồi.
Danh tiếng ôn hòa hiền thục của Lâm Uyển Nhi là trở ngại lớn nhất của họ trong việc tranh giành vị trí Thái tử phi.
Bất kể lời cô nương kia nói với “hệ thống nhỏ” là thật hay giả, ấn tượng tốt đẹp của Lâm Uyển Nhi trong lòng Hoàng hậu nương nương cũng đã giảm đi rất nhiều.
Thà tin là có còn hơn tin là không.
Lâm Uyển Nhi mặt mày tái mét, tay cầm bút không ngừng run rẩy. Đối mặt với ánh mắt kỳ lạ của mọi người, suýt chút nữa thì nổi đóa lên tại chỗ.
May mà kịp thời bình tĩnh lại, ổn định tinh thần rồi đứng dậy biện minh, "Hoàng hậu nương nương, thần nữ..."
"Lâm tiểu thư trông có vẻ sắc mặt không tốt." Hoàng hậu nương nương mỉm cười cắt ngang lời nàng ta, "Chắc là thân thể không được khỏe. Người đâu, đưa Lâm tiểu thư về phủ nghỉ ngơi."
Ở đây đều là những tiểu thư khuê các am hiểu nghệ thuật ngôn ngữ chốn hậu cung, câu nói này của Hoàng hậu nương nương không khác gì tuyên bố con đường Thái tử phi của Lâm Uyển Nhi đến đây là chấm dứt.
Chỉ có Giang Nguyệt Dạng không biết mình bị người ta nghe trộm tiếng lòng nên vẫn còn mơ hồ, sao lại đột nhiên bị đưa về phủ rồi?
Lâm Uyển Nhi bị cung nữ mời ra ngoài, trước khi đi còn hung hăng trừng mắt nhìn Giang Nguyệt Dạng.
Giang Nguyệt Dạng:【??? Ta có chọc giận nàng ta sao? Quả nhiên tính tình không tốt.】
【Tuyệt đối tính tình không tốt, tin bát quát của ta là thật đó.】
Giang Nguyệt Dạng vô tình liếc mắt, 【Hửm? Sao họ lại nhìn ta? Mặt ta có gì sao?】
Nghe vậy, mọi người vội vàng thu hồi ánh mắt.
Đại công chúa định mở miệng hỏi nàng làm sao biết chuyện Lâm Uyển Nhi đánh đập nha hoàn, nhưng đã bị Hoàng hậu nương nương kịp thời ngăn lại.
Hoàng hậu nương nương hắng giọng hỏi: "Bài thơ về hoa mẫu đơn của các vị tiểu thư làm xong chưa?"
"Thần nữ mạo muội, xin nương nương xem qua."
Trừ Giang Nguyệt Dạng, các tiểu thư khác đều hai tay nâng tờ giấy lên cao, đồng thanh nói.
Như vậy, chỉ có Giang Nguyệt Dạng không có động tác gì nên rất nổi bật.
Giang Nguyệt Dạng:【Họ đã tập luyện trước với nhau sao? Sao mà nói năng, cử chỉ lại đồng bộ như vậy?】
Các tiểu thư: "..."
Hoàng hậu nương nương không nhịn được cười thành tiếng, Giang Nguyệt Dạng theo bản năng nhìn qua.
"Ngươi là tiểu thư nhà nào?" Hoàng hậu nương nương hỏi.
Giang Nguyệt Dạng vội vàng đứng dậy khụy gối hành lễ, "Bẩm Hoàng hậu nương nương, thần nữ là Giang Nguyệt Dạng, con gái của Hộ bộ Thượng thư."
Hoàng hậu nương nương suy nghĩ một chút, Hộ bộ Thượng thư hình như có một người con gái. Nghe nói sức khỏe không tốt, luôn được nuôi dưỡng ở nhà chưa từng ra ngoài.
Hôm nay vào cung tham dự tiệc thưởng hoa chắc là do khẩu dụ riêng của bà, phu thê Giang Thượng thư mới bất đắc dĩ để nàng ra ngoài.
Nhưng bà thấy Giang tiểu thư khí sắc không tệ, không giống như sức khỏe kém đến mức không thể ra ngoài.
Chẳng lẽ là do nguyên nhân không thể giấu được tiếng lòng?
Xem ra bà phải tìm cơ hội hỏi rõ Giang phu nhân mới được.
"Nghe nói Giang tiểu thư thân thể yếu, bây giờ đã khá hơn chút nào chưa? Có cần bổn cung gọi thái y đến xem cho ngươi không?"
Lưu ý khi đọc
1: Tiếng lòng nghe được chỉ là cuộc đối thoại giữa nữ chính và hệ thống, không phải tất cả tiếng lòng.
2: Mọi người đều không thể nhắc đến chuyện tiếng lòng trước mặt nữ chính, nếu không sẽ bị nghẹt thở. Nhưng có thể nói với người khác về tiếng lòng của nữ chính.
3: Có CP, nếu thấy không thích thì click ra để thoát.
4: Tác giả yếu đuối, không hài lòng có thể góp ý văn minh, nhưng xin đừng xúc phạm tác giả.
5: Không có tiểu thuyết nào là hoàn hảo, người cầu toàn xin hãy thoát ra.
Có người nghi ngờ, có người mừng thầm.
Họ đã biết mình không bị ảo giác, mà là nghe được tiếng lòng của cô nương đối diện Lâm Uyển Nhi.
Nhìn phản ứng của Hoàng hậu nương nương, hẳn là bà cũng nghe thấy rồi.
Danh tiếng ôn hòa hiền thục của Lâm Uyển Nhi là trở ngại lớn nhất của họ trong việc tranh giành vị trí Thái tử phi.
Bất kể lời cô nương kia nói với “hệ thống nhỏ” là thật hay giả, ấn tượng tốt đẹp của Lâm Uyển Nhi trong lòng Hoàng hậu nương nương cũng đã giảm đi rất nhiều.
Thà tin là có còn hơn tin là không.
Lâm Uyển Nhi mặt mày tái mét, tay cầm bút không ngừng run rẩy. Đối mặt với ánh mắt kỳ lạ của mọi người, suýt chút nữa thì nổi đóa lên tại chỗ.
May mà kịp thời bình tĩnh lại, ổn định tinh thần rồi đứng dậy biện minh, "Hoàng hậu nương nương, thần nữ..."
"Lâm tiểu thư trông có vẻ sắc mặt không tốt." Hoàng hậu nương nương mỉm cười cắt ngang lời nàng ta, "Chắc là thân thể không được khỏe. Người đâu, đưa Lâm tiểu thư về phủ nghỉ ngơi."
Ở đây đều là những tiểu thư khuê các am hiểu nghệ thuật ngôn ngữ chốn hậu cung, câu nói này của Hoàng hậu nương nương không khác gì tuyên bố con đường Thái tử phi của Lâm Uyển Nhi đến đây là chấm dứt.
Chỉ có Giang Nguyệt Dạng không biết mình bị người ta nghe trộm tiếng lòng nên vẫn còn mơ hồ, sao lại đột nhiên bị đưa về phủ rồi?
Lâm Uyển Nhi bị cung nữ mời ra ngoài, trước khi đi còn hung hăng trừng mắt nhìn Giang Nguyệt Dạng.
Giang Nguyệt Dạng:【??? Ta có chọc giận nàng ta sao? Quả nhiên tính tình không tốt.】
【Tuyệt đối tính tình không tốt, tin bát quát của ta là thật đó.】
Giang Nguyệt Dạng vô tình liếc mắt, 【Hửm? Sao họ lại nhìn ta? Mặt ta có gì sao?】
Nghe vậy, mọi người vội vàng thu hồi ánh mắt.
Đại công chúa định mở miệng hỏi nàng làm sao biết chuyện Lâm Uyển Nhi đánh đập nha hoàn, nhưng đã bị Hoàng hậu nương nương kịp thời ngăn lại.
Hoàng hậu nương nương hắng giọng hỏi: "Bài thơ về hoa mẫu đơn của các vị tiểu thư làm xong chưa?"
"Thần nữ mạo muội, xin nương nương xem qua."
Trừ Giang Nguyệt Dạng, các tiểu thư khác đều hai tay nâng tờ giấy lên cao, đồng thanh nói.
Như vậy, chỉ có Giang Nguyệt Dạng không có động tác gì nên rất nổi bật.
Giang Nguyệt Dạng:【Họ đã tập luyện trước với nhau sao? Sao mà nói năng, cử chỉ lại đồng bộ như vậy?】
Các tiểu thư: "..."
Hoàng hậu nương nương không nhịn được cười thành tiếng, Giang Nguyệt Dạng theo bản năng nhìn qua.
"Ngươi là tiểu thư nhà nào?" Hoàng hậu nương nương hỏi.
Giang Nguyệt Dạng vội vàng đứng dậy khụy gối hành lễ, "Bẩm Hoàng hậu nương nương, thần nữ là Giang Nguyệt Dạng, con gái của Hộ bộ Thượng thư."
Hoàng hậu nương nương suy nghĩ một chút, Hộ bộ Thượng thư hình như có một người con gái. Nghe nói sức khỏe không tốt, luôn được nuôi dưỡng ở nhà chưa từng ra ngoài.
Hôm nay vào cung tham dự tiệc thưởng hoa chắc là do khẩu dụ riêng của bà, phu thê Giang Thượng thư mới bất đắc dĩ để nàng ra ngoài.
Nhưng bà thấy Giang tiểu thư khí sắc không tệ, không giống như sức khỏe kém đến mức không thể ra ngoài.
Chẳng lẽ là do nguyên nhân không thể giấu được tiếng lòng?
Xem ra bà phải tìm cơ hội hỏi rõ Giang phu nhân mới được.
"Nghe nói Giang tiểu thư thân thể yếu, bây giờ đã khá hơn chút nào chưa? Có cần bổn cung gọi thái y đến xem cho ngươi không?"
Lưu ý khi đọc
1: Tiếng lòng nghe được chỉ là cuộc đối thoại giữa nữ chính và hệ thống, không phải tất cả tiếng lòng.
2: Mọi người đều không thể nhắc đến chuyện tiếng lòng trước mặt nữ chính, nếu không sẽ bị nghẹt thở. Nhưng có thể nói với người khác về tiếng lòng của nữ chính.
3: Có CP, nếu thấy không thích thì click ra để thoát.
4: Tác giả yếu đuối, không hài lòng có thể góp ý văn minh, nhưng xin đừng xúc phạm tác giả.
5: Không có tiểu thuyết nào là hoàn hảo, người cầu toàn xin hãy thoát ra.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro