Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi
Chị em nhà giàu 29
Ngận Thị Kiểu Tình
2024-01-18 18:05:08
Muốn bàn tới lợi nhuận, đầu tiên phải xây sửa các kiểu đồ, sau đó còn phải qua n bước nữa mới rao bán được.
Mà giá một căn hộ này có phải thứ một người làm công ăn lương bình thường có thể mua nổi đâu.
Có lẽ đánh vào thành phần khách nhiều tiền nhiều của.
Có câu nói thế này, ‘bạn cho rằng người có tiền sẽ sống khoái hoạt thác loạn như trong tưởng tượng của bạn ư, nố nồ nô, bạn ơi, bạn nghĩ vậy là bạn nhầm rồi đấy, niềm vui sướng của những kẻ có tiền bạn không tưởng tượng được nổi đâu!’
Gắt đcđ!
Mua đất giắt lưng chỉ là một trò đánh bạc của đám nhà giàu.
Bạch Hàn Mặc đưa Đinh Ngưng Điệp tham dự cùng, trên người Đinh Ngưng Điệp mặc quần áo đặt làm thủ công chế tác tinh xảo.
Bởi vì là hàng thiết kế riêng nên kiểu dáng mới lạ, độc đáo, vừa xuất hiện đã hấp dẫn sự chú ý của đông đảo phụ nữ.
Ninh Thư nhìn Đinh Ngưng Điệp, da dẻ mịn màng trắng hồng, ánh mắt tinh khiết không nhiễm bụi trần, khiến rất nhiều gã đàn ông không tự chủ được mà nhìn về phía Đinh Ngưng Điệp.
Đinh Ngưng Điệp là một người phụ nữ đẹp, tuy vậy vẫn chưa đến mức quá kinh diễm, có thể hấp dẫn toàn bộ sự chú ý của người nhìn, nhưng lại khiến người nhìn cảm thấy thoải mái, càng ngắm càng thấy đẹp, càng nhìn càng đắm say lòng người.
“Chị.”
Đinh Ngưng Điệp thấy Ninh Thư, lập tức thả cánh tay đang khoác Bạch Hàn Mặc, đi về phía Ninh Thư.
“Giờ chị đang ở đâu vậy, đã bao lâu rồi hai chị em mình chưa nhìn thấy mặt nhau, có rảnh thì chị mau về nhà nhé, ba rất nhớ chị đó, từ khi chị bỏ nhà đi em chẳng thấy chị về thăm ba lần nào cả.” Đinh Ngưng Điệp nói với Ninh Thư.
Ninh Thư đứng dậy, không nói năng gì, nói cứ như kiểu cô ta hiếu thuận lắm không bằng.
Chẳng phải cô ta ở cùng một chỗ với Bạch Hàn Mặc suốt đấy à.
Ninh Thư ngửi thấy mùi hương trên người Đinh Ngưng Điệp, xem ra Đinh Ngưng Điệp có vẻ rất thích kem dưỡng thể này.
“Nói chuyện với cô ta làm gì, lại đây với anh.” Bạch Hàn Mặc nắm lấy cánh tay của Đinh Ngưng Điệp, kéo cô ta rời đi.
Ninh Thư chú ý tới đôi mắt Bạch Hàn Mặc chằng chịt tơ máu, yên lặng cong khóe miệng.
Nhờ Bạch Hàn Mặc kéo Đinh Ngọc Điệp đi khỏi, Ninh Thư nhàn nhã ngồi xuống.
Bởi vì thân phận Bạch Hàn Mặc tôn quý, nên được xếp ngồi ở phía trước, Ninh Thư và Liên Mẫn ngồi hàng ghế sau.
Liên Mẫn nói với Ninh Thư: “Nhìn đi, tôi nói em gái cô là kẻ có lòng dạ hẹp hòi không sai tí nào, rõ ràng đã thắng cuộc nhưng cứ nhất quyết phải ra vẻ bản thân rất yếu đuối, cứ như người khác bắt nạt cô ta vậy, nói chuyện như giấu kim trong bông gòn.”
Ninh Thư bình tĩnh đáp: “Phong cách của nó là vậy mà.”
Vĩnh viễn đặt bản thân ở vị trí người bị hại, để cô ta thành người vô tội nhất thế giới.
Cô ta làm ra chuyện gì cũng đáng được tha thứ, nếu người khác dám so đo, chính là vô tình vô nghĩa vô cớ gây sự.
Chị giàu có như vậy, chị cao quý đến thế, chị mạnh mẽ tới vậy rồi mà còn không biết xấu hổ đi so đo với tôi sao?
Chị mà còn so đo tính toán so kè với tôi thì chị không còn cao quý không nhân từ nữa.
Ninh Thư rất quen với kịch bản của Đinh Ngưng Điệp, muốn lợi dụng người chung quanh tới đối phó kẻ khác giùm cô ta.
Luôn mang trên mặt vẻ sợ sệt như sắp ngất xỉu, lung lay sắp đổ, nhưng mỏi mắt trông chờ vẫn chẳng thấy cô ta té hay xỉu.
Hội đấu giá đã bắt đầu, Ninh Thư thẳng lưng theo dõi, Ninh Thư chỉ sợ mảnh đất này lại rơi xuống đầu nhà họ Liên.
Khóe mắt cô thoáng nhìn thần sắc trấn định của Liên Mẫn, lại nhìn sang mấy ông anh nhà họ Liên đang ngồi phía trước, coi bộ Liên Mẫn đã thật sự chơi trò thọc gậy bánh xe rồi.
“Cô tiết lộ giá đấu thầu của nhà mình ra ngoài thật đấy à?”
Ninh Thư dùng khuỷu tay chọt chọt Liên Mẫn, Liên Mẫn liếc xéo nhìn Ninh Thư một cái: “Không hề, anh tôi sẽ xử đẹp tôi mất.”
“Vậy mà cô còn bình tĩnh được!”
“Là phúc thì không phải họa, là họa thì tránh không khỏi.” Liên Mẫn lưu manh nói: “Hơn nữa, mảnh đất này chưa chắc không kiếm được tiền.”
Ninh Thư thầm tiếc nuối, chậc chậc hai tiếng.
Kết quả của phiên đấu thầu là Bạch Hàn Mặc chụp được miếng đất này, hơn nữa giá còn nhỉnh hơn nhà họ Liên chút đỉnh.
Dùng 12 tỷ mua lấy miếng đất.
Ú tà tà, mảnh đất này còn đắt hơn cả công ty nhà họ Đinh.
Chưa đầy nửa năm, Bạch Hàn Mặc đã chi ra hơn 20 tỷ, công ty nhà họ Đinh giờ chẳng khác gì một cái vỏ rỗng, Bạch Hàn Mặc lại còn vung tiền mua thêm mảnh đất này, coi như vứt 12 tỷ xuống sông xuống biển.
Ninh Thư không nhịn được cười cong cong khóe miệng, còn hai ông anh nhà họ Liên thì mặt đen như đáy nồi.
Bởi vì bọn họ ra giá là 11,5 tỷ.
Sau khi phiên đấu thầu kết thúc, anh hai của Liên Mẫn chỉ vào Liên Mẫn và Ninh Thư.
“Ít chơi với cô ta đi, cmn em bị người ta lợi dụng rồi.”
Anh hai của Liên Mẫn đen mặt nói.
Liên Mẫn rất vô tội hỏi: “Anh hai, anh nói cái gì vậy, em nghe không hiểu.”
“Em……!”
“Được rồi, không lấy được thì thôi.” Anh cả nhà họ Liên ngắt lời em trai, nhìn sang em gái mình và Ninh Thư.
“Chờ tới khi ông nội trở về, em tự mình giải thích cho ông nghe đi.” Anh cả nhà họ Liên dẫn đầu rời đi.
Anh hai nhà họ Liên hừ một tiếng với Liên Mẫn, rồi đuổi theo anh trai.
Ninh Thư:……
Mị mới là người vô tội nhất đây này.
“Cô làm thật hả?” Ninh Thư hỏi Liên Mẫn.
“Lạy chúa trên cao, tôi có làm gì đâu, có quỷ mới biết mọi chuyện xảy ra như thế nào.” Liên Mẫn quyết chết không nhận.
Ninh Thư cảm thấy trong chuyện này có chỗ mờ ám, bằng không giá cả sẽ chẳng sát nút như vậy.
Ninh Thư nhìn đôi vợ chồng ân ái lả lướt dưỡn dẹo đi trước mặt mình.
Đặc biệt là khi thấy tơ máu trong mắt Bạch Hàn Mặc, trong lòng Ninh Thư thực sự rất thoải mái.
Đối phó với Đinh Ngưng Điệp thì có gì thú vị, phải đối phó với chỗ dựa của Đinh Ngưng Điệp mới vui.
Ninh Thư và Liên Mẫn vừa nói vừa cười rời khỏi hội đấu giá.
Có vệ sĩ chạy lại bảo Liên Mẫn: “Cô chủ, cậu cả mời cô qua đó, còn mời luôn cô Đinh theo cùng.”
Ninh Thư: Liên quan chó gì tới chị đây cơ chứ??!!
Ven đường đỗ một chiếc siêu xe Lincoln Limousine thân dài, vệ sĩ mở cửa, Liên Mẫn hơi do dự, nâng váy bước lên.
Ninh Thư cũng bước lên theo.
Trong xe rất rộng, cậu cả cậu hai Liên gia đều ở trên xe.
Anh cả nhà họ Liên thẳng thắn giãi bày với Ninh Thư: “Em gái tôi là một người đơn giản, chưa từng trải, mong cô về sau đừng lợi dụng em ấy nữa, chuyện giữa cô và nhà họ Bạch đừng kéo nhà họ Liên chúng tôi theo.”
Ninh Thư ồ một tiếng, sau đó hỏi: “Tôi đã làm cái gì à?”
“Không phải cô đang muốn lấy lòng Bạch Hàn Mặc, tranh giành Bạch Hàn Mặc với em gái cô, cho nên khuyến khích em gái tôi tiết lộ giá cả cho cô à.” Anh hai nhà họ Liên gấp gáp nói, tốc độ nhả chữ cực nhanh.
Ninh Thư và Liên Mẫn vừa nghe xong, sắc mặt cả hai đồng thời tối sầm.
“Cô Đinh, mong cô đừng quấy rầy em gái tôi nữa, người nhà họ Liên chúng tôi không phải loại người dễ nói chuyện như vậy đâu.” Anh cả nhà họ Liên lạnh lùng lên tiếng.
Dù sao cũng là người tung hoành trên thương trường, khí thế trên người có đủ, khác hẳn với cậu hai lắm mồm, giống thằng oắt con, chưa trưởng thành.
Ninh Thư sau một lúc lâu không biết nói cái gì, mới quay ra hỏi Liên Mẫn: “Tôi nên trả lời anh của cô thế nào đây?”
“Không có chuyện gì, cô đi đi, khi nào rảnh tôi qua chỗ cô chơi.” Liên Mẫn nói.
Ninh Thư ừ một tiếng, đẩy cửa xuống xe.
Đối với thái độ của hai anh em nhà họ Liên, Ninh Thư không thấy tức giận, dù sao cũng vì yêu thương em gái mà sốt ruột, hơn nữa hai người bọn họ cũng chẳng phải kẻ ngốc.
Ít nhiều gì đều có suy nghĩ trong lòng.
Ninh Thư không phải vì lấy lòng Bạch Hàn Mặc, mà vì muốn nghiền nát Bạch Hàn Mặc thành bùn.
So với chuyện trắng tay ngay từ ban đầu, thì cảm giác đã từng có được lại mất hết toàn bộ, từ mây xanh rớt thẳng xuống địa ngục, càng khiến người ta sống không bằng chết!
Xe Lincoln lướt qua mặt Ninh Thư, Ninh Thư khởi động xe lái về nhà.
Bình tĩnh làm thuốc cao, bình tĩnh thu mua cổ phiếu nhà họ Bạch.
Cuộc sống trôi qua rất thú vị, mẹ Đinh trực tiếp đi du lịch nước ngoài, không phải đi thăm thú khắp nơi thì là đi xem tuần lễ thời trang.
Không có mẹ Đinh bên cạnh, Ninh Thư cũng không còn bó tay bó chân như xưa.
Miếng đất Bạch Hàn Mặc đấu giá được đã cắt băng khánh thành, ý định của Bạch Hàn Mặc là muốn xây khu biệt thự xa hoa trên mảnh đất này.
Mà giá một căn hộ này có phải thứ một người làm công ăn lương bình thường có thể mua nổi đâu.
Có lẽ đánh vào thành phần khách nhiều tiền nhiều của.
Có câu nói thế này, ‘bạn cho rằng người có tiền sẽ sống khoái hoạt thác loạn như trong tưởng tượng của bạn ư, nố nồ nô, bạn ơi, bạn nghĩ vậy là bạn nhầm rồi đấy, niềm vui sướng của những kẻ có tiền bạn không tưởng tượng được nổi đâu!’
Gắt đcđ!
Mua đất giắt lưng chỉ là một trò đánh bạc của đám nhà giàu.
Bạch Hàn Mặc đưa Đinh Ngưng Điệp tham dự cùng, trên người Đinh Ngưng Điệp mặc quần áo đặt làm thủ công chế tác tinh xảo.
Bởi vì là hàng thiết kế riêng nên kiểu dáng mới lạ, độc đáo, vừa xuất hiện đã hấp dẫn sự chú ý của đông đảo phụ nữ.
Ninh Thư nhìn Đinh Ngưng Điệp, da dẻ mịn màng trắng hồng, ánh mắt tinh khiết không nhiễm bụi trần, khiến rất nhiều gã đàn ông không tự chủ được mà nhìn về phía Đinh Ngưng Điệp.
Đinh Ngưng Điệp là một người phụ nữ đẹp, tuy vậy vẫn chưa đến mức quá kinh diễm, có thể hấp dẫn toàn bộ sự chú ý của người nhìn, nhưng lại khiến người nhìn cảm thấy thoải mái, càng ngắm càng thấy đẹp, càng nhìn càng đắm say lòng người.
“Chị.”
Đinh Ngưng Điệp thấy Ninh Thư, lập tức thả cánh tay đang khoác Bạch Hàn Mặc, đi về phía Ninh Thư.
“Giờ chị đang ở đâu vậy, đã bao lâu rồi hai chị em mình chưa nhìn thấy mặt nhau, có rảnh thì chị mau về nhà nhé, ba rất nhớ chị đó, từ khi chị bỏ nhà đi em chẳng thấy chị về thăm ba lần nào cả.” Đinh Ngưng Điệp nói với Ninh Thư.
Ninh Thư đứng dậy, không nói năng gì, nói cứ như kiểu cô ta hiếu thuận lắm không bằng.
Chẳng phải cô ta ở cùng một chỗ với Bạch Hàn Mặc suốt đấy à.
Ninh Thư ngửi thấy mùi hương trên người Đinh Ngưng Điệp, xem ra Đinh Ngưng Điệp có vẻ rất thích kem dưỡng thể này.
“Nói chuyện với cô ta làm gì, lại đây với anh.” Bạch Hàn Mặc nắm lấy cánh tay của Đinh Ngưng Điệp, kéo cô ta rời đi.
Ninh Thư chú ý tới đôi mắt Bạch Hàn Mặc chằng chịt tơ máu, yên lặng cong khóe miệng.
Nhờ Bạch Hàn Mặc kéo Đinh Ngọc Điệp đi khỏi, Ninh Thư nhàn nhã ngồi xuống.
Bởi vì thân phận Bạch Hàn Mặc tôn quý, nên được xếp ngồi ở phía trước, Ninh Thư và Liên Mẫn ngồi hàng ghế sau.
Liên Mẫn nói với Ninh Thư: “Nhìn đi, tôi nói em gái cô là kẻ có lòng dạ hẹp hòi không sai tí nào, rõ ràng đã thắng cuộc nhưng cứ nhất quyết phải ra vẻ bản thân rất yếu đuối, cứ như người khác bắt nạt cô ta vậy, nói chuyện như giấu kim trong bông gòn.”
Ninh Thư bình tĩnh đáp: “Phong cách của nó là vậy mà.”
Vĩnh viễn đặt bản thân ở vị trí người bị hại, để cô ta thành người vô tội nhất thế giới.
Cô ta làm ra chuyện gì cũng đáng được tha thứ, nếu người khác dám so đo, chính là vô tình vô nghĩa vô cớ gây sự.
Chị giàu có như vậy, chị cao quý đến thế, chị mạnh mẽ tới vậy rồi mà còn không biết xấu hổ đi so đo với tôi sao?
Chị mà còn so đo tính toán so kè với tôi thì chị không còn cao quý không nhân từ nữa.
Ninh Thư rất quen với kịch bản của Đinh Ngưng Điệp, muốn lợi dụng người chung quanh tới đối phó kẻ khác giùm cô ta.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Luôn mang trên mặt vẻ sợ sệt như sắp ngất xỉu, lung lay sắp đổ, nhưng mỏi mắt trông chờ vẫn chẳng thấy cô ta té hay xỉu.
Hội đấu giá đã bắt đầu, Ninh Thư thẳng lưng theo dõi, Ninh Thư chỉ sợ mảnh đất này lại rơi xuống đầu nhà họ Liên.
Khóe mắt cô thoáng nhìn thần sắc trấn định của Liên Mẫn, lại nhìn sang mấy ông anh nhà họ Liên đang ngồi phía trước, coi bộ Liên Mẫn đã thật sự chơi trò thọc gậy bánh xe rồi.
“Cô tiết lộ giá đấu thầu của nhà mình ra ngoài thật đấy à?”
Ninh Thư dùng khuỷu tay chọt chọt Liên Mẫn, Liên Mẫn liếc xéo nhìn Ninh Thư một cái: “Không hề, anh tôi sẽ xử đẹp tôi mất.”
“Vậy mà cô còn bình tĩnh được!”
“Là phúc thì không phải họa, là họa thì tránh không khỏi.” Liên Mẫn lưu manh nói: “Hơn nữa, mảnh đất này chưa chắc không kiếm được tiền.”
Ninh Thư thầm tiếc nuối, chậc chậc hai tiếng.
Kết quả của phiên đấu thầu là Bạch Hàn Mặc chụp được miếng đất này, hơn nữa giá còn nhỉnh hơn nhà họ Liên chút đỉnh.
Dùng 12 tỷ mua lấy miếng đất.
Ú tà tà, mảnh đất này còn đắt hơn cả công ty nhà họ Đinh.
Chưa đầy nửa năm, Bạch Hàn Mặc đã chi ra hơn 20 tỷ, công ty nhà họ Đinh giờ chẳng khác gì một cái vỏ rỗng, Bạch Hàn Mặc lại còn vung tiền mua thêm mảnh đất này, coi như vứt 12 tỷ xuống sông xuống biển.
Ninh Thư không nhịn được cười cong cong khóe miệng, còn hai ông anh nhà họ Liên thì mặt đen như đáy nồi.
Bởi vì bọn họ ra giá là 11,5 tỷ.
Sau khi phiên đấu thầu kết thúc, anh hai của Liên Mẫn chỉ vào Liên Mẫn và Ninh Thư.
“Ít chơi với cô ta đi, cmn em bị người ta lợi dụng rồi.”
Anh hai của Liên Mẫn đen mặt nói.
Liên Mẫn rất vô tội hỏi: “Anh hai, anh nói cái gì vậy, em nghe không hiểu.”
“Em……!”
“Được rồi, không lấy được thì thôi.” Anh cả nhà họ Liên ngắt lời em trai, nhìn sang em gái mình và Ninh Thư.
“Chờ tới khi ông nội trở về, em tự mình giải thích cho ông nghe đi.” Anh cả nhà họ Liên dẫn đầu rời đi.
Anh hai nhà họ Liên hừ một tiếng với Liên Mẫn, rồi đuổi theo anh trai.
Ninh Thư:……
Mị mới là người vô tội nhất đây này.
“Cô làm thật hả?” Ninh Thư hỏi Liên Mẫn.
“Lạy chúa trên cao, tôi có làm gì đâu, có quỷ mới biết mọi chuyện xảy ra như thế nào.” Liên Mẫn quyết chết không nhận.
Ninh Thư cảm thấy trong chuyện này có chỗ mờ ám, bằng không giá cả sẽ chẳng sát nút như vậy.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ninh Thư nhìn đôi vợ chồng ân ái lả lướt dưỡn dẹo đi trước mặt mình.
Đặc biệt là khi thấy tơ máu trong mắt Bạch Hàn Mặc, trong lòng Ninh Thư thực sự rất thoải mái.
Đối phó với Đinh Ngưng Điệp thì có gì thú vị, phải đối phó với chỗ dựa của Đinh Ngưng Điệp mới vui.
Ninh Thư và Liên Mẫn vừa nói vừa cười rời khỏi hội đấu giá.
Có vệ sĩ chạy lại bảo Liên Mẫn: “Cô chủ, cậu cả mời cô qua đó, còn mời luôn cô Đinh theo cùng.”
Ninh Thư: Liên quan chó gì tới chị đây cơ chứ??!!
Ven đường đỗ một chiếc siêu xe Lincoln Limousine thân dài, vệ sĩ mở cửa, Liên Mẫn hơi do dự, nâng váy bước lên.
Ninh Thư cũng bước lên theo.
Trong xe rất rộng, cậu cả cậu hai Liên gia đều ở trên xe.
Anh cả nhà họ Liên thẳng thắn giãi bày với Ninh Thư: “Em gái tôi là một người đơn giản, chưa từng trải, mong cô về sau đừng lợi dụng em ấy nữa, chuyện giữa cô và nhà họ Bạch đừng kéo nhà họ Liên chúng tôi theo.”
Ninh Thư ồ một tiếng, sau đó hỏi: “Tôi đã làm cái gì à?”
“Không phải cô đang muốn lấy lòng Bạch Hàn Mặc, tranh giành Bạch Hàn Mặc với em gái cô, cho nên khuyến khích em gái tôi tiết lộ giá cả cho cô à.” Anh hai nhà họ Liên gấp gáp nói, tốc độ nhả chữ cực nhanh.
Ninh Thư và Liên Mẫn vừa nghe xong, sắc mặt cả hai đồng thời tối sầm.
“Cô Đinh, mong cô đừng quấy rầy em gái tôi nữa, người nhà họ Liên chúng tôi không phải loại người dễ nói chuyện như vậy đâu.” Anh cả nhà họ Liên lạnh lùng lên tiếng.
Dù sao cũng là người tung hoành trên thương trường, khí thế trên người có đủ, khác hẳn với cậu hai lắm mồm, giống thằng oắt con, chưa trưởng thành.
Ninh Thư sau một lúc lâu không biết nói cái gì, mới quay ra hỏi Liên Mẫn: “Tôi nên trả lời anh của cô thế nào đây?”
“Không có chuyện gì, cô đi đi, khi nào rảnh tôi qua chỗ cô chơi.” Liên Mẫn nói.
Ninh Thư ừ một tiếng, đẩy cửa xuống xe.
Đối với thái độ của hai anh em nhà họ Liên, Ninh Thư không thấy tức giận, dù sao cũng vì yêu thương em gái mà sốt ruột, hơn nữa hai người bọn họ cũng chẳng phải kẻ ngốc.
Ít nhiều gì đều có suy nghĩ trong lòng.
Ninh Thư không phải vì lấy lòng Bạch Hàn Mặc, mà vì muốn nghiền nát Bạch Hàn Mặc thành bùn.
So với chuyện trắng tay ngay từ ban đầu, thì cảm giác đã từng có được lại mất hết toàn bộ, từ mây xanh rớt thẳng xuống địa ngục, càng khiến người ta sống không bằng chết!
Xe Lincoln lướt qua mặt Ninh Thư, Ninh Thư khởi động xe lái về nhà.
Bình tĩnh làm thuốc cao, bình tĩnh thu mua cổ phiếu nhà họ Bạch.
Cuộc sống trôi qua rất thú vị, mẹ Đinh trực tiếp đi du lịch nước ngoài, không phải đi thăm thú khắp nơi thì là đi xem tuần lễ thời trang.
Không có mẹ Đinh bên cạnh, Ninh Thư cũng không còn bó tay bó chân như xưa.
Miếng đất Bạch Hàn Mặc đấu giá được đã cắt băng khánh thành, ý định của Bạch Hàn Mặc là muốn xây khu biệt thự xa hoa trên mảnh đất này.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro