Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi
Đích nữ trọng sinh 11
Ngận Thị Kiểu Tình
2024-01-18 18:05:08
Dịch: BunnyCrusher
Vân di nương, Lư Quân Ninh, Lư Minh Huyên ngồi cùng một bàn với Ninh Thư, ba người kia đều không ăn gì, chỉ có mình Ninh Thư cúi đầu ăn cơm.
Vân di nương nhìn thoáng qua Ninh Thư, trợn mắt rồi dời ánh mắt đi.
“Hôm nay Liễu Nhiên Đại sư sẽ giảng Phật, ta sẽ nghĩ cách để Liễu Nhiên Đại sư tính mệnh cho con.” Vân di nương bảo Lư Minh Huyên.
“Cảm ơn nương.” Lư Minh Huyên vui vẻ nói.
Nếu Liễu Nhiên Đại sư tính ra mệnh tốt, cả đời sẽ suôn sẻ may mắn.
Nhưng Liễu Nhiên Đại sư rất ít khi tính mệnh.
Vì vậy việc Vân di nương muốn nhờ Liễu Nhiên Đại sư tính mệnh cũng hơi khó.
Mặt mũi Lư Quân Ninh lãnh đạm, dường như không có hứng thú gì với chuyện tính mệnh này.
Ninh Thư gắp đồ ăn.
Không khí trên bàn cơm cứng đờ gượng gạo.
Dùng xong bữa sáng, có tăng lữ đến mời mọi người tới bảo điện Đại Hùng Liễu Nhiên Đại sư sắp bắt đầu giảng Phật.
Đám đông đi đến bảo điện Đại Hùng.
Trong đại điện đặt rất nhiều nệm hương bồ, vị trí dựa theo thân phận địa vị, ai có thân phận, địa vị cao sẽ ngồi phía trước.
Cứ lần lượt vậy, Lư gia ngồi ở gần cuối.
Mà Lư Quân Ninh lại được ngồi trước, điều này khiến Vân di nương và Lư Minh Huyên tức tới nổ phổi.
Thật sự thì thân phận của Vân di nương quá nhỏ bé.
Ninh Thư ngồi sau Vân di nương, nhìn Liễu Nhiên hòa thượng phía xa.
Liễu Nhiên hòa thượng, lông mày trắng xoá rủ gần khóe miệng.
Trên mặt có nhiều nếp nhăn, gương mặt hiền từ, ánh mắt không kiêu ngạo không siểm nịnh.
Nhìn là biết cao tăng xuất chúng.
Trong quá trình giảng Phật, không ngừng có người đi lại, hoặc là đi nhà xí, hoặc là đi uống nước, có điều tất cả đều rất cẩn thận, tránh quấy rầy tới Liễu Nhiên đại sư giảng Phật.
Ninh Thư vừa nghe Liễu Nhiên hòa thượng giảng kinh, vừa chú ý tình huống xung quanh.
Ngẫu nhiên lại chạm mắt với Lê Ngọc, Lê Ngọc nhìn cô nở nụ cười, tuấn lãng vô song.
Ninh Thư: Nhìn ta làm gì?
Lại muốn gạ ta chơi bách?
Ninh Thư vô cảm thu mắt về.
Nghiêm túc nghe Liễu Nhiên hòa thượng giảng Phật đi, người ta lớn tuổi lắm rồi đó biết không hả.
Ninh Thư chú ý thấy Lư Quân Ninh rời chỗ ngồi, cũng không biết để làm gì.
Trên mặt Lư Minh Huyên mang theo ý cười, thêm cả khoái ý.
Ninh Thư nhìn hai người này, bỗng cảm thấy mệt mỏi.
“Vị thí chủ này, bên ngoài có người mời ngài ra ngoài một chút.” Một chú tiểu tiến vào nhỏ giọng bảo Ninh Thư.
Ninh Thư nhủ thầm trong lòng một câu, tới rồi.
Ninh Thư khom lưng ra khỏi bảo điện Đại Hùng, nhìn thấy nha hoàn bên người Lư Quân Ninh.
“Tam tiểu thư, tiểu thư nhà ta muốn mời người tới giúp ít việc.” Nha hoàn nói với Ninh Thư.
Trong lòng Ninh Thư lạnh lẽo một mảnh, hỏi: “Tiểu thư nhà ngươi xảy ra chuyện gì?”
“Tam tiểu thư, người cứ theo ta là được.” Nha hoàn nói.
Nha hoàn mang Ninh Thư rẽ ngang rẽ dọc, cuối cùng tới một căn phòng, “Tam tiểu thư, vào đi thôi.”
Tay Ninh Thư ấn trên bao hương, hỏi: “Nhị tỷ tỷ giờ đang ở chốn nào?”
“Là ở trong phòng.” Nha hoàn nói.
Ninh Thư vươn tay vẩy thuốc mê vào người nha hoàn, kéo người vào trong phòng.
Vừa tiến vào, Ninh Thư đã ngửi thấy hương thơm, trong lư hương đang lượn lờ bốc khói.
Ninh Thư cười lạnh một tiếng, ở chốn linh thiêng thế này dám cả gan làm ra chuyện này, trong lòng chúng bay còn có Bồ Tát không?
Ninh Thư ngưng thở, lột quần áo trên người nha hoàn xuống, nhét nàng ta vào gầm giường, mặc quần áo nha hoàn vào.
Sau đó Ninh Thư che mũi rời phòng, đứng thủ trước cửa.
Một lát sau, nghe được thấy tiếng bước chân vội vàng, Ninh Thư vừa thấy là Lư Quân Ninh.
“Sao rồi?” Lư Quân Ninh hỏi Ninh Thư.
Ninh Thư bắt chước giọng nha hoàn kia, “Ở trong.”
Lư Quân Ninh lấy khăn bịt mũi đi vào, Ninh Thư cũng theo vào.
Ninh Thư che mũi, lại hất cho Lư Quân Ninh một phen thuốc bột, thuận tay bổ một cái về phía nàng ta.
Lư Quân Ninh tức khắc hôn mê bất tỉnh, Ninh Thư kéo nàng ta lên giường.
Đổ thêm vài thứ vào trong lư hương, nếu đã thích chơi mấy trò như vậy, thì chị đây sẽ trợ hứng cho mấy đứa.
Ninh Thư khóa cửa, chuẩn bị tìm chỗ thay quần áo, lại không ngờ gặp phải Lư Minh Huyên.
“Xong chưa?” Lư Minh Huyên hỏi Ninh Thư.
Trên mặt Lư Minh Huyên tràn đầy hưng phấn, cứ như đã thấy được cảnh Lư Quân Ninh thân bại danh liệt.
Ninh Thư lấy khăn tay bụm mặt, chỉ lộ mỗi đôi mắt, “Đại tiểu thư, đã xong, người có thể đi nhìn.”
“Ta đi trước tìm người đã.” Lư Minh Huyên muốn có một tiết mục bắt gian oanh oanh liệt liệt.
“Đại tiểu thư, người vẫn nên đi xem trước đi.” Ninh Thư nói.
Lư Minh Huyên ngẫm lại cũng thấy cũng đúng, lỡ có sơ suất thì làm sao.
Nàng ta đã chuẩn bị cho Lư Quân Ninh một nam nhân tốt.
Lư Minh Huyên nhìn chằm chằm Ninh Thư, “Ngươi che miệng làm gì?”
“Dược hiệu quá mạnh, ta sợ hít phải, đến giờ vẫn không dám thả ra.” Ninh Thư cúi đầu nói.
Lư Minh Huyên đến gian phòng kia, nhưng chẳng thấy chút động tĩnh nào.
“Sao lại thế?” Lư Minh Huyên nhịn không được mà mở cửa hỏi.
Che mũi bước vào, trên giường không có ai.
Ninh Thư cũng ngạc nhiên, Lư Quân Ninh hẳn phải ở trong phòng chứ.
Quả nhiên là có hào quang nhân vật chính.
Ninh Thư gõ Lư Minh Huyên hôn mê, đặt nàng ta lên giường.
Ngoài phòng vang lên vài tiếng mèo kêu.
Ninh Thư đi ra ngoài, nhìn thấy một nam nhân tướng mạo dưa vẹo táo nứt, vô cùng đáng khinh.
Đây là người Lư Minh Huyên tìm tới để làm bẩn Lư Quân Ninh.
Nhưng lớn lên xấu quá thể quá đáng, đây là muốn ghê tởm ai thế.
“Ta có thể vào được chưa?” Nam nhân xoa xoa tay, bức thiết hỏi Ninh Thư.
Ninh Thư trợn trắng mắt, cái quỷ gì đây.
Ninh Thư loáng thoáng nghe được tiếng Lư Minh Huyên rên rỉ bên trong.
Hiển nhiên là dược liệu đã có tác dụng.
Ninh Thư cũng một chưởng đánh hôn mê nốt tên đáng khinh kia, kéo vào một góc.
Đút cho gã một bao thuốc mê rồi, có lẽ phải ngủ một thời gian lâu đây, không đúng, chính tên này đời trước làm bẩn Lư Nguyệt Vân.
Ninh Thư gỡ một cái trâm cài đầu xuống, lật gã lại rồi chọc một cái lên eo hắn.
Nam nhân tức khắc la lên một tiếng, mồ hôi đầy mặt, nhưng vẫn hôn mê.
Ninh Thư đổi lại trang phục của mình, cũng mặc lại đồ cho nha hoàn nọ, chuẩn bị về bảo điện Đại Hùng.
Ninh Thư gặp Lê Ngọc đang lắc lư trên đường, trong lòng nảy ra ý định.
Ninh Thư nhoáng cái đã xuất hiện ở sau Lê Ngọc, đánh bất tỉnh hắn.
Ninh Thư lắc lắc cổ tay, tay cô hôm nay làm việc cũng thật vất vả.
Ninh Thư khiêng Lê Ngọc vào phòng, cho hắn nằm bên cạnh Lư Minh Huyên.
Dù hai người này không phát sinh chuyện gì, nhưng nằm bên nhau đã là có lý mà nói không rõ rồi.
Lư Minh Huyên tứ hôn cho Lư Nguyệt Vân và Lê Ngọc, giờ lại ở cùng một chỗ với Lê Ngọc, Lư Minh Huyên chờ mà gả cho Lê Ngọc đi.
Ninh Thư mở cửa, dùng tốc độ nhanh nhất chạy về bảo điện Đại Hùng.
Vân di nương nhìn Ninh Thư, “Chạy đi đâu đấy.”
Ninh Thư sợ hãi nói, “Đi nhà xí, bụng hơi khó chịu.”
“Thấy đại tỷ ngươi không?”
Ninh Thư mờ mịt lắc đầu.
Ninh Thư ngồi nghe Liễu Nhiên hòa thượng giảng kinh, vừa nghĩ xem Lư Quân Ninh có thể đi đâu.
Chẳng lẽ là ám vệ của nàng ta đã cứu nàng ta?
Cơ mà dược liệu kia cũng đủ cho Lư Quân Ninh rồi, đồ trong lư hương kia, dược hiệu mạnh mẽ, hơn nữa sau khi đốt hết cũng không lưu lại dấu vết gì.
P/s: đói bụng ngồi biên lại cũng không đủ sức.:v. hệ hệ
Vân di nương, Lư Quân Ninh, Lư Minh Huyên ngồi cùng một bàn với Ninh Thư, ba người kia đều không ăn gì, chỉ có mình Ninh Thư cúi đầu ăn cơm.
Vân di nương nhìn thoáng qua Ninh Thư, trợn mắt rồi dời ánh mắt đi.
“Hôm nay Liễu Nhiên Đại sư sẽ giảng Phật, ta sẽ nghĩ cách để Liễu Nhiên Đại sư tính mệnh cho con.” Vân di nương bảo Lư Minh Huyên.
“Cảm ơn nương.” Lư Minh Huyên vui vẻ nói.
Nếu Liễu Nhiên Đại sư tính ra mệnh tốt, cả đời sẽ suôn sẻ may mắn.
Nhưng Liễu Nhiên Đại sư rất ít khi tính mệnh.
Vì vậy việc Vân di nương muốn nhờ Liễu Nhiên Đại sư tính mệnh cũng hơi khó.
Mặt mũi Lư Quân Ninh lãnh đạm, dường như không có hứng thú gì với chuyện tính mệnh này.
Ninh Thư gắp đồ ăn.
Không khí trên bàn cơm cứng đờ gượng gạo.
Dùng xong bữa sáng, có tăng lữ đến mời mọi người tới bảo điện Đại Hùng Liễu Nhiên Đại sư sắp bắt đầu giảng Phật.
Đám đông đi đến bảo điện Đại Hùng.
Trong đại điện đặt rất nhiều nệm hương bồ, vị trí dựa theo thân phận địa vị, ai có thân phận, địa vị cao sẽ ngồi phía trước.
Cứ lần lượt vậy, Lư gia ngồi ở gần cuối.
Mà Lư Quân Ninh lại được ngồi trước, điều này khiến Vân di nương và Lư Minh Huyên tức tới nổ phổi.
Thật sự thì thân phận của Vân di nương quá nhỏ bé.
Ninh Thư ngồi sau Vân di nương, nhìn Liễu Nhiên hòa thượng phía xa.
Liễu Nhiên hòa thượng, lông mày trắng xoá rủ gần khóe miệng.
Trên mặt có nhiều nếp nhăn, gương mặt hiền từ, ánh mắt không kiêu ngạo không siểm nịnh.
Nhìn là biết cao tăng xuất chúng.
Trong quá trình giảng Phật, không ngừng có người đi lại, hoặc là đi nhà xí, hoặc là đi uống nước, có điều tất cả đều rất cẩn thận, tránh quấy rầy tới Liễu Nhiên đại sư giảng Phật.
Ninh Thư vừa nghe Liễu Nhiên hòa thượng giảng kinh, vừa chú ý tình huống xung quanh.
Ngẫu nhiên lại chạm mắt với Lê Ngọc, Lê Ngọc nhìn cô nở nụ cười, tuấn lãng vô song.
Ninh Thư: Nhìn ta làm gì?
Lại muốn gạ ta chơi bách?
Ninh Thư vô cảm thu mắt về.
Nghiêm túc nghe Liễu Nhiên hòa thượng giảng Phật đi, người ta lớn tuổi lắm rồi đó biết không hả.
Ninh Thư chú ý thấy Lư Quân Ninh rời chỗ ngồi, cũng không biết để làm gì.
Trên mặt Lư Minh Huyên mang theo ý cười, thêm cả khoái ý.
Ninh Thư nhìn hai người này, bỗng cảm thấy mệt mỏi.
“Vị thí chủ này, bên ngoài có người mời ngài ra ngoài một chút.” Một chú tiểu tiến vào nhỏ giọng bảo Ninh Thư.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ninh Thư nhủ thầm trong lòng một câu, tới rồi.
Ninh Thư khom lưng ra khỏi bảo điện Đại Hùng, nhìn thấy nha hoàn bên người Lư Quân Ninh.
“Tam tiểu thư, tiểu thư nhà ta muốn mời người tới giúp ít việc.” Nha hoàn nói với Ninh Thư.
Trong lòng Ninh Thư lạnh lẽo một mảnh, hỏi: “Tiểu thư nhà ngươi xảy ra chuyện gì?”
“Tam tiểu thư, người cứ theo ta là được.” Nha hoàn nói.
Nha hoàn mang Ninh Thư rẽ ngang rẽ dọc, cuối cùng tới một căn phòng, “Tam tiểu thư, vào đi thôi.”
Tay Ninh Thư ấn trên bao hương, hỏi: “Nhị tỷ tỷ giờ đang ở chốn nào?”
“Là ở trong phòng.” Nha hoàn nói.
Ninh Thư vươn tay vẩy thuốc mê vào người nha hoàn, kéo người vào trong phòng.
Vừa tiến vào, Ninh Thư đã ngửi thấy hương thơm, trong lư hương đang lượn lờ bốc khói.
Ninh Thư cười lạnh một tiếng, ở chốn linh thiêng thế này dám cả gan làm ra chuyện này, trong lòng chúng bay còn có Bồ Tát không?
Ninh Thư ngưng thở, lột quần áo trên người nha hoàn xuống, nhét nàng ta vào gầm giường, mặc quần áo nha hoàn vào.
Sau đó Ninh Thư che mũi rời phòng, đứng thủ trước cửa.
Một lát sau, nghe được thấy tiếng bước chân vội vàng, Ninh Thư vừa thấy là Lư Quân Ninh.
“Sao rồi?” Lư Quân Ninh hỏi Ninh Thư.
Ninh Thư bắt chước giọng nha hoàn kia, “Ở trong.”
Lư Quân Ninh lấy khăn bịt mũi đi vào, Ninh Thư cũng theo vào.
Ninh Thư che mũi, lại hất cho Lư Quân Ninh một phen thuốc bột, thuận tay bổ một cái về phía nàng ta.
Lư Quân Ninh tức khắc hôn mê bất tỉnh, Ninh Thư kéo nàng ta lên giường.
Đổ thêm vài thứ vào trong lư hương, nếu đã thích chơi mấy trò như vậy, thì chị đây sẽ trợ hứng cho mấy đứa.
Ninh Thư khóa cửa, chuẩn bị tìm chỗ thay quần áo, lại không ngờ gặp phải Lư Minh Huyên.
“Xong chưa?” Lư Minh Huyên hỏi Ninh Thư.
Trên mặt Lư Minh Huyên tràn đầy hưng phấn, cứ như đã thấy được cảnh Lư Quân Ninh thân bại danh liệt.
Ninh Thư lấy khăn tay bụm mặt, chỉ lộ mỗi đôi mắt, “Đại tiểu thư, đã xong, người có thể đi nhìn.”
“Ta đi trước tìm người đã.” Lư Minh Huyên muốn có một tiết mục bắt gian oanh oanh liệt liệt.
“Đại tiểu thư, người vẫn nên đi xem trước đi.” Ninh Thư nói.
Lư Minh Huyên ngẫm lại cũng thấy cũng đúng, lỡ có sơ suất thì làm sao.
Nàng ta đã chuẩn bị cho Lư Quân Ninh một nam nhân tốt.
Lư Minh Huyên nhìn chằm chằm Ninh Thư, “Ngươi che miệng làm gì?”
“Dược hiệu quá mạnh, ta sợ hít phải, đến giờ vẫn không dám thả ra.” Ninh Thư cúi đầu nói.
Lư Minh Huyên đến gian phòng kia, nhưng chẳng thấy chút động tĩnh nào.
“Sao lại thế?” Lư Minh Huyên nhịn không được mà mở cửa hỏi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Che mũi bước vào, trên giường không có ai.
Ninh Thư cũng ngạc nhiên, Lư Quân Ninh hẳn phải ở trong phòng chứ.
Quả nhiên là có hào quang nhân vật chính.
Ninh Thư gõ Lư Minh Huyên hôn mê, đặt nàng ta lên giường.
Ngoài phòng vang lên vài tiếng mèo kêu.
Ninh Thư đi ra ngoài, nhìn thấy một nam nhân tướng mạo dưa vẹo táo nứt, vô cùng đáng khinh.
Đây là người Lư Minh Huyên tìm tới để làm bẩn Lư Quân Ninh.
Nhưng lớn lên xấu quá thể quá đáng, đây là muốn ghê tởm ai thế.
“Ta có thể vào được chưa?” Nam nhân xoa xoa tay, bức thiết hỏi Ninh Thư.
Ninh Thư trợn trắng mắt, cái quỷ gì đây.
Ninh Thư loáng thoáng nghe được tiếng Lư Minh Huyên rên rỉ bên trong.
Hiển nhiên là dược liệu đã có tác dụng.
Ninh Thư cũng một chưởng đánh hôn mê nốt tên đáng khinh kia, kéo vào một góc.
Đút cho gã một bao thuốc mê rồi, có lẽ phải ngủ một thời gian lâu đây, không đúng, chính tên này đời trước làm bẩn Lư Nguyệt Vân.
Ninh Thư gỡ một cái trâm cài đầu xuống, lật gã lại rồi chọc một cái lên eo hắn.
Nam nhân tức khắc la lên một tiếng, mồ hôi đầy mặt, nhưng vẫn hôn mê.
Ninh Thư đổi lại trang phục của mình, cũng mặc lại đồ cho nha hoàn nọ, chuẩn bị về bảo điện Đại Hùng.
Ninh Thư gặp Lê Ngọc đang lắc lư trên đường, trong lòng nảy ra ý định.
Ninh Thư nhoáng cái đã xuất hiện ở sau Lê Ngọc, đánh bất tỉnh hắn.
Ninh Thư lắc lắc cổ tay, tay cô hôm nay làm việc cũng thật vất vả.
Ninh Thư khiêng Lê Ngọc vào phòng, cho hắn nằm bên cạnh Lư Minh Huyên.
Dù hai người này không phát sinh chuyện gì, nhưng nằm bên nhau đã là có lý mà nói không rõ rồi.
Lư Minh Huyên tứ hôn cho Lư Nguyệt Vân và Lê Ngọc, giờ lại ở cùng một chỗ với Lê Ngọc, Lư Minh Huyên chờ mà gả cho Lê Ngọc đi.
Ninh Thư mở cửa, dùng tốc độ nhanh nhất chạy về bảo điện Đại Hùng.
Vân di nương nhìn Ninh Thư, “Chạy đi đâu đấy.”
Ninh Thư sợ hãi nói, “Đi nhà xí, bụng hơi khó chịu.”
“Thấy đại tỷ ngươi không?”
Ninh Thư mờ mịt lắc đầu.
Ninh Thư ngồi nghe Liễu Nhiên hòa thượng giảng kinh, vừa nghĩ xem Lư Quân Ninh có thể đi đâu.
Chẳng lẽ là ám vệ của nàng ta đã cứu nàng ta?
Cơ mà dược liệu kia cũng đủ cho Lư Quân Ninh rồi, đồ trong lư hương kia, dược hiệu mạnh mẽ, hơn nữa sau khi đốt hết cũng không lưu lại dấu vết gì.
P/s: đói bụng ngồi biên lại cũng không đủ sức.:v. hệ hệ
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro