Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi

Hoàng hậu hận (22)

Ngận Thị Kiểu Tình

2024-01-18 18:05:08

Ninh Thư cho rằng Hoắc Khanh không đi thu hoạch vụ mùa mà là đi quấn quýt triền miên với tiểu hồ ly kia rồi, vứt bỏ nữ nhân trong cung, đôi cẩu nam nữ này chạy đi chơi rồi.

Cô còn phải ở lại trong cung thay Hoắc Khanh quản lý nữ nhân trong cung, cái quái gì vậy.

Ninh Thư lại muốn hành thích vua rồi.

Ninh Thư không quản chuyện của Hoắc Khanh, mà đi dạy Hoắc Thừa Vọng học, có một số việc lúc Hoắc Khanh ở đây không thể làm, Hoắc Khanh đi rồi, Ninh Thư liền mời một thầy giáo cho Hoắc Thừa Vọng.

Thầy giáo này do Tiêu nguyên soái tìm tới.

Ninh Thư và Huyên hoàng quý phi đẩy nhanh kế hoạch của mình.

Nửa tháng trôi qua, Hoắc Khanh vui đến quên cả trời đất rốt cuộc cũng trở về, còn mang theo một mỹ nhân tuyệt thế.

Hoắc Khanh vừa về đã dẫn tiểu hồ ly tới trước mặt Ninh Thư, nói thẳng với Ninh Thư: “Hoàng hậu, đây là Kim Linh.”

Tiểu hồ ly Kim Linh không hề hành lễ với Ninh Thư, Hoắc Khanh cũng không nói gì thêm, Ninh Thư lạnh nhạt nói: “Hoàng thượng, cô gái xinh đẹp như vậy ở đâu ra đó, Hoàng thượng đi thu hoạch vụ thu, kết quả lại mang về một mỹ nhân tuyệt thế như vậy.”

“Đây là con gái của quan huyện huyện Cừ cách kinh thành không xa, trẫm rất thích nàng ấy nên mang nàng ấy tiến cung.” Ánh mắt Hoắc Khanh nhìn tiểu hồ ly mang theo triền miên và cưng chiều.

Ninh Thư cười, nhìn tiểu hồ ly, trên người nàng mặc trang phục trong cung bằng tơ lụa màu hồng phấn, chưa trang điểm nhưng da thịt trắng nõn mang theo chút màu hồng phấn, giữa hai lông mày mang theo chút ngây ngô mà lại quyến rũ, trên người khúc nào ra khúc nấy.

Ánh mắt của nàng rất lanh lợi đáng yêu, lúc nhìn liền cảm thấy đôi mắt tràn ngập linh khí lại giảo hoạt, mê hoặc.

Quyến rũ, mang theo ngây thơ giảo hoạt, đúng là không thể mê người hơn được nữa.

Cuối cùng Ninh Thư cũng hiểu ý đồ của Hoắc Khanh, đầu tiên là giết chết con hồ ly, còn lột da hồ ly, dù sao cũng không phải con hồ ly nào cũng có màu lông trắng như tiểu hồ ly kia, sau đó xuất cung kiếm một cái thân phận danh chính ngôn thuận cho nàng ta.

Vì tiểu hồ ly, Hoắc Khanh tốn không ít công sức nha.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Ninh Thư đầy ẩn ý nói: “Vị quan phụ mẫu huyện Cừ này đúng là chăm thắp hương trên phần mộ tổ tiên nhỉ, mới có thể sinh ra con gái tuyệt sắc giai nhân như vậy, vậy Hoàng thượng muốn thần thiếp sắp xếp chỗ ở ư.”

“Ta không cần cô sắp xếp chỗ ở, ta muốn ở cùng Hoắc Khanh.” Tiểu hồ ly Kim Linh lên tiếng nói.

Ánh mắt tiểu hồ ly nhìn Ninh Thư mang theo cảnh giác và địch ý, trước nàng là hồ ly, cũng không có cảm giác mấy với những nữ nhân này, hiện tại biến thành người, ngay cả thể xác và tinh thần đều giao cho Hoắc Khanh rồi, tiểu hồ ly tràn đầy địch ý đối với mấy nữ nhân hậu cung.

Nam nhân nàng thích chỉ có thể thích nàng, trong tình yêu phải có sự sở hữu.

Tiểu hồ ly hơi sốt ruột trừng mắt liếc Hoắc Khanh, thật là, sớm biết đã không về cung rồi, hiện tại đã biến thành người rồi, chi bằng đi ngao du thiên hạ, sau đó đùa giỡn đám trai trẻ đẹp chứ không thèm bên Hoắc Khanh có nhiều nữ nhân như vậy.

Nhìn thấy người thương khó chịu, Hoắc Khanh vội dùng ánh mắt cưng chiều đầy tình ý trấn an nàng.

Ninh Thư nhìn hai người kia ánh mắt triền miên mặc kệ người khác trước mặt cô, thật không chịu nổi.

“Vị tiểu thư này, có phải bổn cung từng gặp cô rồi không, cô cho bổn cung một cảm giác rất quen thuộc, ta luôn cảm thấy đã gặp cô ở đâu rồi thì phải.” Ninh Thư hơi nhíu mắt, như đang nhớ xem đã gặp nàng ở nơi nào.

Hoắc Khanh chắn trước mặt tiểu hồ ly Kim Linh, nói với Ninh Thư: “Từ nhỏ Kim Linh luôn sống ở huyện Cừ, sao Hoàng hậu có thể gặp nàng được, không cần sắp xếp chỗ ở cho nàng ấy, trẫm tự mình sắp xếp là được.”

Hoắc Khanh nói rồi nắm tay tiểu hồ ly đi mất, tiểu hồ ly quay đầu thè lưỡi trêu ghẹo Ninh Thư, thể hiện sự khinh miệt với Ninh Thư.

Đến khi ra khỏi cung điện, Hoắc Khanh mới tức giận vuốt chóp mũi tiểu hồ ly, cưng chiều nói: “Nha đầu này, tính tình vẫn kỳ lạ như xưa, hiện tại cô ta là Hoàng hậu, nàng không nên chống lại cô ta, như vậy không có lợi cho nàng.”

“Hứ.” Tiểu hồ ly ngẩng đầu cắn một cái vào cằm Hoắc Khanh, kiêu ngạo nói: “Thiếp không thích cô ta, Hoắc Khanh, trong lòng của chàng chỉ có thể có thiếp, không cho phép có người khác, nếu không thiếp sẽ rời khỏi hoàng cung này, tìm mỹ nam khác.”

Hoắc Khanh nhẹ nhàng vỗ một cái vào mông tiểu hồ ly: “Nàng là của trẫm, trẫm không cho phép nàng đi tìm nam nhân khác, nàng tìm một người thì trẫm sẽ giết một người, để xem về sau ai dám động đến nàng, không ai dám động đến người trẫm yêu.”

“Hứ thiếp không phải là người của chàng.” Tiểu hồ ly nghe thấy lời Hoắc Khanh nói, liền phản bác lại, nhưng trong lòng lại thấy ngọt ngào, Hoắc Khanh tốt như vậy, đẹp trai như vậy, sao nàng nỡ bỏ chứ.

Hoắc Khanh cúi đầu, lại gần tai tiểu hồ ly, cắn lên lỗ tai, thổi nhẹ rồi nói: “Nàng không phải người của trẫm thì là của ai.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Thân thể tiểu hồ ly mềm nhũn ra, sắc mặt đỏ bừng, đôi mắt trong như nước nhìn Hoắc Khanh, Hoắc Khanh bị ánh mắt tiểu hồ ly làm cho xao động, lập tức ôm tiểu hồ ly về tẩm cung.

Sau một trận mây mưa, bàn tay trắng nõn của tiểu hồ ly vẽ vòng tròn trên ngực Hoắc Khanh, nói với Hoắc Khanh: “Hoắc Khanh, thiếp ghét đám nữ nhân trong hậu cung của chàng, còn có Hoàng hậu, thiếp ghét cô ta, thiếp rất ghét ánh mắt cô ta nhìn thiếp.”

Hoắc Khanh nắm lấy tay tiểu hồ ly, đặt bên môi hôn một cái, nói: “Hoàng hậu nàng ta sắp sửa không còn là Hoàng hậu nữa rồi, lòng trẫm chỉ có nàng, chỉ có nàng mới xứng làm Hoàng hậu của trẫm.”

Sau khi Hoắc Khanh và tiểu hồ ly đi, Huyên hoàng quý phi vội đến tìm Ninh Thư hỏi: “Có phải nữ nhân kia đã trở lại rồi không, tần thiếp nghe nói Hoàng thượng mang một nữ nhân về.”

“Uống ngụm trà đi, đúng là đã về rồi.” Ninh Thư lạnh nhạt nói: “Là con của một quan cửu phẩm tép riu.”

Hoắc Khanh cũng không kiếm cho tiểu hồ ly một gia thế hiển hách, quá hiển hách thì dễ bị người tra ra, hơn nữa thế gia đều ghi lại tên con cháu trong nhà vào gia phả.

Huyên hoàng quý phi cắn môi, hỏi Ninh Thư: “Nương nương, rốt cuộc kế hoạch của chúng ta bao giờ tiến hành.”

“Đừng vội, bổn cung biết cô muốn báo thù, thế nhưng chuyện gì cũng phải từ từ.” Ninh Thư khoát tay: “Bây giờ chưa phải thời cơ tốt.”

Huyên hoàng quý phi thở dài, bi thương nói với Ninh Thư: “Bây giờ tần thiếp muốn báo thù cho con, báo thù, trong lòng tần thiếp chỉ nghĩ đến báo thù thôi.”

“Đừng gấp.” Ninh Thư lạnh nhạt nói, chuyện gì mà vượt qua giới hạn thì đều bị phản lại.

Tần phi hậu cung biết chuyện Hoàng thượng mang một nữ nhân hồi cung, cũng đã tới cung Ninh Thư rồi, đều muốn biết đó là nữ nhân ra sao mà khiến Hoàng thượng phá bỏ quy tắc, mang thẳng về cung.

Nữ nhân trong cung đều phải thông qua tuyển chọn, qua từng vòng tuyển chọn mới có thể trở thành phi tử của hoàng đế, mà nữ nhân kia lại trực tiếp được mang về, trong lòng chúng tần phi đều rất bất an.

Đầu tiên là một con hồ ly đoạt hết thảy lực chú ý của Hoàng thượng, hiện tại lại thêm một nữ nhân xinh đẹp, đúng là không thể chịu được.

Ninh Thư chỉ nói là cô gái Hoàng thượng thích rất đẹp.

Sau đó hậu cung đồn thổi thành Hoàng thượng mang một nữ nhân đẹp như tiên về.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi

Số ký tự: 0