Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi
Hoàng hậu hận (25)
Ngận Thị Kiểu Tình
2024-01-18 18:05:08
Tiểu hồ ly nghe không hiểu Khâm Thiên giám đang nói cái gì, thế nhưng
lúc nàng nghe được hai chữ yêu nghiệt, lập tức hoảng sợ trợn tròn hai
mắt, là đang nói nàng sao?
Nàng mặc dù là hồ ly, thế nhưng bên trong vẫn là người mà, hoàn toàn không phải yêu nghiệt gì đó đâu, tiểu hồ ly nắm thật chặt góc áo Hoắc Khanh, trong lòng tràn ngập sự bất an và sợ hãi.
"Hiện tượng thiên văn nói ra vốn là lời nói vô căn cứ, Khâm Thiên giám, trẫm cho kiểm tra thời tiết, chứ không phải để khanh nói những thứ nghe sởn gai ốc như số tử vi gì gì đó." Hoắc Khanh lạnh nhạt nói: "Bên cạnh trẫm cũng chẳng có ai là yêu nghiệt cả, các khanh quả thực nghĩ nhiều quá rồi."
"Hoàng thượng." Khâm Thiên giám dập đầu trên đất, tiếng kêu gào thảm thiết: "Hoàng thượng, người nhất định phải tin lời vi thần nói, ngôi sao mai hiện tại đang ảm đạm không ánh sáng, ngôi sao mai là ngôi sao sáng nhất, đại biểu cho Hoàng thượng, nhưng bây giờ ngôi sao mai đang ảm đạm đi không còn ánh sáng, không chỉ gây họa cho Hoàng thượng, e rằng còn gây họa tới cả giang sơn này, Hoàng thượng."
Khâm Thiên giám dập đầu trên mặt đất, trên trán là một mảng bầm đen, biểu cảm vô cùng đau đớn, tiểu hồ ly sợ hãi nắm thật chặt quần áo của Hoắc Khanh, trốn phía sau Hoắc Khanh, trong lòng càng thêm bất an.
"Hoàng thượng, thà tin rằng là có còn hơn là không, để Khâm Thiên giám kiểm tra thử người bên cạnh Hoàng thượng xem có phải có yêu nghiệt hay không, như vậy Hoàng thượng và chư vị đại thần đều có thể yên tâm." Ninh Thư nhẹ nhàng uyển chuyển nói.
Hoắc Khanh quay đầu lại nhìn về phía Ninh Thư, ánh mắt nghiêm khắc, nổi cơn thịnh nộ gào rít với Ninh Thư: "Nàng câm miệng cho trẫm."
Ninh Thư ngậm miệng lại không nói gì, Hoắc Thừa Vọng nhìn thấy mẫu hậu mình bị mắng, muốn nói gì đó, lại bị Ninh Thư nhéo tay, liền trấn tĩnh lại.
"Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương cũng vì muốn suy nghĩ cho Hoàng thượng, mong Hoàng thượng rộng lượng bỏ qua cho nương nương." Tiêu nguyên soái râu mép hoa râm khoác trên mình bộ áo giáp dường như cầu khẩn nói với Hoắc Khanh, nhìn mà khiến lòng người xót thương.
Hoắc Khanh bị diễn xuất của Tiêu nguyên soái làm cho tức muốn chết, bộ dạng này giống như hắn là một tên hôn quân không phân biệt được lẽ phải vậy.
"Hoàng thượng, hiện tại việc quan trọng cần làm rõ nhất đó là kẻ nào là yêu nghiệt, kẻ nào là kẻ có hại cho giang sơn Yến quốc, trong cung này nhiều kiến trúc như vậy, vì sao cũng chỉ có căn kiến trúc kỳ dị này bị thiên lôi thiêu hủy, vật như vậy không nên tồn tại trong cung."
"Hoàng thượng, nữ nhân bên cạnh người chính là yêu nghiệt." Lão Thái sư vô cùng đau lòng: "Hoàng thượng, người bị nữ nhân bên cạnh mê hoặc, cô ta căn bản là yêu quái biến hóa thành người, mang tai họa tới cho giang sơn Yến quốc.
Hoắc Khanh nghe xong lời lão Thái sư nói, tức đến mức suýt chút nữa tắt thở, hắn rõ ràng đã giấu thân phận của hồ nhi rất tốt, chỗ nào cũng rất cần thận, vì sao những người này lại biết hồ nhi biến hóa thành người.
Mắt Hoắc Khanh đỏ bừng, chặt cắn hàm răng, cơ bắp trên mặt đều run rẩy.
Ninh Thư vội vã kéo Hoắc Thừa Vọng lui về sau một bước, sợ hãi hỏi: "Hoàng thượng, không phải người nói cô ta là con gái của Huyện lệnh sao? Tại sao lại là yêu quái, Hoàng thượng, người mau qua đây đi, không nên đứng cùng với yêu quái."
"Đồ đàn bà độc ác, nàng im miệng." Hoắc Khanh nghe thấy Ninh Thư luôn mồm gọi hồ nhi là yêu nghiệt, liền gào lên: "Nàng ta hoàn toàn không phải yêu nghiệt."
Hoắc Khanh nhìn chung quanh, nhìn thấy Hoàng hậu ôm Hoắc Thừa Vọng thật chặt, các đại thần đang quỳ trong mưa, có một loại cảm giác bất lực đối địch với cả thế giới, hồ nhi sau lưng đang run rẩy, vô cùng sợ hãi.
"Hoàng thượng, người thực sự hồ đồ rồi, sự thật rõ ràng như vậy nhưng người lại không nhìn ra." Tiêu nguyên soái nói: "Nữ nhân này chính là hồ ly tinh biến hóa thành người, muốn làm rối loạn giang sơn, lẽ nào Hoàng thượng không biết Thương Trụ vương và Tô Đát Kỷ sao? Hoàng thượng muốn để giang sơn Yến quốc như vậy mà không để ý sao?"
"Từ khi yêu nữ này vào cung, xảy ra biết bao nhiêu chuyện, tàn hại con cháu Hoàng gia, bất chấp tôn ti, Hoàng thượng bị yêu quái này mê hoặc, đối với những việc đó không quản lý cũng không tra hỏi, cứ như thế mà cho qua, đất nước sẽ không có cách nào mà duy trì được, các thần dân cũng không chịu nổi." Lão Thái sư quỳ gối trong mưa, cả người lảo đảo, được đại thần bên cạnh đỡ dậy, nhưng vẫn kiên trì nói: "Hoàng thượng, vì tương lai bách tính của Yến quốc, mong Hoàng thượng giết con yêu nữ này, trả lại thiên hạ thái bình cho Yến quốc."
"Mong Hoàng thượng giết yêu nữ, trả lại thiên hạ thái bình cho Yến quốc." Đám triều thần đồng thanh hô, giống như không sợ đau đớn mà dập đầu xuống đất.
Mặt tiểu hồ ly đã sợ đến mức trắng bệch, không nhịn được mà sụp đổ hô lên: "Những lão già phong kiến cố chấp như các ngươi, vì một ngôi sao mà bắt ta chết, các ngươi đúng là xem mạng người như cỏ rác, các ngươi làm như vậy sẽ bị báo ứng."
"Yêu quái mang tai họa đến giang sơn Yến quốc, chết vạn lần cũng chưa hết tội." Lão Thái sư chán ghét nhìn tiểu hồ ly.
Tiểu hồ ly trong chớp mắt liền ngây người ra, nàng sao lại là yêu quái rồi, nàng sao lại là tai họa cho giang sơn rồi, nàng - một nữ nhân có thể có bản lĩnh như vậy sao? Trong lòng tiểu hồ ly vừa sợ lại vừa oan ức, nàng không thù không oán với những người này, dựa vào cái gì mà tùy tiện quyết định vận mệnh của nàng như vậy.
Hoắc Khanh tức giận đến nỗi máu trong ngực dâng lên cuồn cuộn, yết hầu xộc lên mùi vị ngai ngái, đầu đột nhiên đau như muốn nổ tung, trong lòng là sự phẫn nộ và sợ hãi, điều hắn sợ hãi chính là bản thân không bảo vệ được hồ nhi.
Hoắc Khanh nuốt mùi máu tanh trong miệng xuống, lạnh nhạt nói: "Hoàn toàn không có chứng cứ chứng minh nữ nhân này là yêu quái."
"Hoàng thượng, yêu quái này chính là hồ ly nên cạnh người biến hóa thành." Khâm Thiên giám chỉ vào tiểu hồ ly.
Hoắc Khanh lập tức phản bác: "Tiểu hồ ly bên cạnh trẫm bị người ta giết rồi, súc sinh có thể biến thành người sao, đúng là vô cùng xằng bậy, nếu như giang sơn của trẫm có những vị thần tử như các khanh trông nom, trẫm nguyện từ bỏ giang sơn Yến quốc này."
"Hoàng thượng, lão thần hôm nay là có chứng cớ xác thực, mới có thể loại bỏ được kẻ xấu bên cạnh người." Lão Thái sư nói: "Tiểu An tử bên cạnh Hoàng thượng có thể chứng minh."
"Tiểu An tử?" Hoắc Khanh khiếp sợ nhìn tiểu An tử khom người đi tới, sau đó quỳ phịch xuống một tiếng.
"Tiểu An tử bái kiến Hoàng thượng, các vị đại nhân." Trên mặt của tiểu An tử không hề sợ hãi, Hoắc Khanh nhìn thấy tiểu An tử như vậy, trong lòng rất bất an, hừ lạnh một tiếng nói: "Tiểu An tử, ăn nói cho cẩn thận, nếu ngươi nói dối một câu, trẫm sẽ lấy cái đầu chó của ngươi."
Tiểu An tử dập đầu một cái, nói: "Nô tài nhất định sẽ dựa vào sự thực mà nói."
"Nứ nhân bên cạnh Hoàng thượng chính là con cáo màu vàng biến thành, trước kia chuyện con hồ ly này chết ở Ngự hoa viên chính là Hoàng thượng bảo nô tài làm, bảo nô tài lột da con hồ ly đã chết ra."
Tiểu An tử đầu dập đầu trên đất.
"Nếu như nô tài có câu nào nói dối, hãy để nô tài rơi xuống mười tám tầng địa ngục không bao giờ được siêu sinh." Tiểu An tử lạnh lùng nói, giống như một dùng dao đâm vào người Hoắc Khanh.
Hoắc Khanh hoàn toàn không ngờ một con chó nuôi bên cạnh mình lại cắn ngược lại hắn một miếng, cái tên hoạn quan đáng chết kia lại dám nói như vậy, Hoắc Khanh lạnh giọng thét: "Tiểu An tử, trẫm không đối xử bạc bẽo với ngươi, ngươi lại dám phản bội trẫm."
"Nô tài không phản bội Hoàng thượng, mà là trung thành với cả Yến quốc này, Hoàng thượng dung túng yêu nghiệt, giao cấu với yêu nghiệt, lẽ trời khó dung, nô tài cho dù bây giờ bị Hoàng thượng giết, nô tài có chết cũng không hối tiếc, nô tài chỉ hận không thể tự tay giết chết yêu nghiệt." Ánh mắt tiểu An tử mang theo thù hận nhìn về phía tiểu hồ ly.
"Ngươi hận ta?" Tiểu hồ ly nghĩ không ra bản thân đắc tội gì với hắn.
"Đương nhiên là hận rồi, ngươi khiến cho Hoàng thượng trở nên tàn bạo, ta thân là một người đã từng bị con súc sinh yêu nghiệt như ngươi dùng mọi cách trêu chọc." Tiểu An tử hận thù nói.
Trong lòng Ninh Thư cười nhạt, dù cái đinh có nhỏ hơn đi chăng nữa đâm vào cơ thể cũng đau, đây chính là cái giá của việc tùy hứng.
Nàng mặc dù là hồ ly, thế nhưng bên trong vẫn là người mà, hoàn toàn không phải yêu nghiệt gì đó đâu, tiểu hồ ly nắm thật chặt góc áo Hoắc Khanh, trong lòng tràn ngập sự bất an và sợ hãi.
"Hiện tượng thiên văn nói ra vốn là lời nói vô căn cứ, Khâm Thiên giám, trẫm cho kiểm tra thời tiết, chứ không phải để khanh nói những thứ nghe sởn gai ốc như số tử vi gì gì đó." Hoắc Khanh lạnh nhạt nói: "Bên cạnh trẫm cũng chẳng có ai là yêu nghiệt cả, các khanh quả thực nghĩ nhiều quá rồi."
"Hoàng thượng." Khâm Thiên giám dập đầu trên đất, tiếng kêu gào thảm thiết: "Hoàng thượng, người nhất định phải tin lời vi thần nói, ngôi sao mai hiện tại đang ảm đạm không ánh sáng, ngôi sao mai là ngôi sao sáng nhất, đại biểu cho Hoàng thượng, nhưng bây giờ ngôi sao mai đang ảm đạm đi không còn ánh sáng, không chỉ gây họa cho Hoàng thượng, e rằng còn gây họa tới cả giang sơn này, Hoàng thượng."
Khâm Thiên giám dập đầu trên mặt đất, trên trán là một mảng bầm đen, biểu cảm vô cùng đau đớn, tiểu hồ ly sợ hãi nắm thật chặt quần áo của Hoắc Khanh, trốn phía sau Hoắc Khanh, trong lòng càng thêm bất an.
"Hoàng thượng, thà tin rằng là có còn hơn là không, để Khâm Thiên giám kiểm tra thử người bên cạnh Hoàng thượng xem có phải có yêu nghiệt hay không, như vậy Hoàng thượng và chư vị đại thần đều có thể yên tâm." Ninh Thư nhẹ nhàng uyển chuyển nói.
Hoắc Khanh quay đầu lại nhìn về phía Ninh Thư, ánh mắt nghiêm khắc, nổi cơn thịnh nộ gào rít với Ninh Thư: "Nàng câm miệng cho trẫm."
Ninh Thư ngậm miệng lại không nói gì, Hoắc Thừa Vọng nhìn thấy mẫu hậu mình bị mắng, muốn nói gì đó, lại bị Ninh Thư nhéo tay, liền trấn tĩnh lại.
"Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương cũng vì muốn suy nghĩ cho Hoàng thượng, mong Hoàng thượng rộng lượng bỏ qua cho nương nương." Tiêu nguyên soái râu mép hoa râm khoác trên mình bộ áo giáp dường như cầu khẩn nói với Hoắc Khanh, nhìn mà khiến lòng người xót thương.
Hoắc Khanh bị diễn xuất của Tiêu nguyên soái làm cho tức muốn chết, bộ dạng này giống như hắn là một tên hôn quân không phân biệt được lẽ phải vậy.
"Hoàng thượng, hiện tại việc quan trọng cần làm rõ nhất đó là kẻ nào là yêu nghiệt, kẻ nào là kẻ có hại cho giang sơn Yến quốc, trong cung này nhiều kiến trúc như vậy, vì sao cũng chỉ có căn kiến trúc kỳ dị này bị thiên lôi thiêu hủy, vật như vậy không nên tồn tại trong cung."
"Hoàng thượng, nữ nhân bên cạnh người chính là yêu nghiệt." Lão Thái sư vô cùng đau lòng: "Hoàng thượng, người bị nữ nhân bên cạnh mê hoặc, cô ta căn bản là yêu quái biến hóa thành người, mang tai họa tới cho giang sơn Yến quốc.
Hoắc Khanh nghe xong lời lão Thái sư nói, tức đến mức suýt chút nữa tắt thở, hắn rõ ràng đã giấu thân phận của hồ nhi rất tốt, chỗ nào cũng rất cần thận, vì sao những người này lại biết hồ nhi biến hóa thành người.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mắt Hoắc Khanh đỏ bừng, chặt cắn hàm răng, cơ bắp trên mặt đều run rẩy.
Ninh Thư vội vã kéo Hoắc Thừa Vọng lui về sau một bước, sợ hãi hỏi: "Hoàng thượng, không phải người nói cô ta là con gái của Huyện lệnh sao? Tại sao lại là yêu quái, Hoàng thượng, người mau qua đây đi, không nên đứng cùng với yêu quái."
"Đồ đàn bà độc ác, nàng im miệng." Hoắc Khanh nghe thấy Ninh Thư luôn mồm gọi hồ nhi là yêu nghiệt, liền gào lên: "Nàng ta hoàn toàn không phải yêu nghiệt."
Hoắc Khanh nhìn chung quanh, nhìn thấy Hoàng hậu ôm Hoắc Thừa Vọng thật chặt, các đại thần đang quỳ trong mưa, có một loại cảm giác bất lực đối địch với cả thế giới, hồ nhi sau lưng đang run rẩy, vô cùng sợ hãi.
"Hoàng thượng, người thực sự hồ đồ rồi, sự thật rõ ràng như vậy nhưng người lại không nhìn ra." Tiêu nguyên soái nói: "Nữ nhân này chính là hồ ly tinh biến hóa thành người, muốn làm rối loạn giang sơn, lẽ nào Hoàng thượng không biết Thương Trụ vương và Tô Đát Kỷ sao? Hoàng thượng muốn để giang sơn Yến quốc như vậy mà không để ý sao?"
"Từ khi yêu nữ này vào cung, xảy ra biết bao nhiêu chuyện, tàn hại con cháu Hoàng gia, bất chấp tôn ti, Hoàng thượng bị yêu quái này mê hoặc, đối với những việc đó không quản lý cũng không tra hỏi, cứ như thế mà cho qua, đất nước sẽ không có cách nào mà duy trì được, các thần dân cũng không chịu nổi." Lão Thái sư quỳ gối trong mưa, cả người lảo đảo, được đại thần bên cạnh đỡ dậy, nhưng vẫn kiên trì nói: "Hoàng thượng, vì tương lai bách tính của Yến quốc, mong Hoàng thượng giết con yêu nữ này, trả lại thiên hạ thái bình cho Yến quốc."
"Mong Hoàng thượng giết yêu nữ, trả lại thiên hạ thái bình cho Yến quốc." Đám triều thần đồng thanh hô, giống như không sợ đau đớn mà dập đầu xuống đất.
Mặt tiểu hồ ly đã sợ đến mức trắng bệch, không nhịn được mà sụp đổ hô lên: "Những lão già phong kiến cố chấp như các ngươi, vì một ngôi sao mà bắt ta chết, các ngươi đúng là xem mạng người như cỏ rác, các ngươi làm như vậy sẽ bị báo ứng."
"Yêu quái mang tai họa đến giang sơn Yến quốc, chết vạn lần cũng chưa hết tội." Lão Thái sư chán ghét nhìn tiểu hồ ly.
Tiểu hồ ly trong chớp mắt liền ngây người ra, nàng sao lại là yêu quái rồi, nàng sao lại là tai họa cho giang sơn rồi, nàng - một nữ nhân có thể có bản lĩnh như vậy sao? Trong lòng tiểu hồ ly vừa sợ lại vừa oan ức, nàng không thù không oán với những người này, dựa vào cái gì mà tùy tiện quyết định vận mệnh của nàng như vậy.
Hoắc Khanh tức giận đến nỗi máu trong ngực dâng lên cuồn cuộn, yết hầu xộc lên mùi vị ngai ngái, đầu đột nhiên đau như muốn nổ tung, trong lòng là sự phẫn nộ và sợ hãi, điều hắn sợ hãi chính là bản thân không bảo vệ được hồ nhi.
Hoắc Khanh nuốt mùi máu tanh trong miệng xuống, lạnh nhạt nói: "Hoàn toàn không có chứng cứ chứng minh nữ nhân này là yêu quái."
"Hoàng thượng, yêu quái này chính là hồ ly nên cạnh người biến hóa thành." Khâm Thiên giám chỉ vào tiểu hồ ly.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hoắc Khanh lập tức phản bác: "Tiểu hồ ly bên cạnh trẫm bị người ta giết rồi, súc sinh có thể biến thành người sao, đúng là vô cùng xằng bậy, nếu như giang sơn của trẫm có những vị thần tử như các khanh trông nom, trẫm nguyện từ bỏ giang sơn Yến quốc này."
"Hoàng thượng, lão thần hôm nay là có chứng cớ xác thực, mới có thể loại bỏ được kẻ xấu bên cạnh người." Lão Thái sư nói: "Tiểu An tử bên cạnh Hoàng thượng có thể chứng minh."
"Tiểu An tử?" Hoắc Khanh khiếp sợ nhìn tiểu An tử khom người đi tới, sau đó quỳ phịch xuống một tiếng.
"Tiểu An tử bái kiến Hoàng thượng, các vị đại nhân." Trên mặt của tiểu An tử không hề sợ hãi, Hoắc Khanh nhìn thấy tiểu An tử như vậy, trong lòng rất bất an, hừ lạnh một tiếng nói: "Tiểu An tử, ăn nói cho cẩn thận, nếu ngươi nói dối một câu, trẫm sẽ lấy cái đầu chó của ngươi."
Tiểu An tử dập đầu một cái, nói: "Nô tài nhất định sẽ dựa vào sự thực mà nói."
"Nứ nhân bên cạnh Hoàng thượng chính là con cáo màu vàng biến thành, trước kia chuyện con hồ ly này chết ở Ngự hoa viên chính là Hoàng thượng bảo nô tài làm, bảo nô tài lột da con hồ ly đã chết ra."
Tiểu An tử đầu dập đầu trên đất.
"Nếu như nô tài có câu nào nói dối, hãy để nô tài rơi xuống mười tám tầng địa ngục không bao giờ được siêu sinh." Tiểu An tử lạnh lùng nói, giống như một dùng dao đâm vào người Hoắc Khanh.
Hoắc Khanh hoàn toàn không ngờ một con chó nuôi bên cạnh mình lại cắn ngược lại hắn một miếng, cái tên hoạn quan đáng chết kia lại dám nói như vậy, Hoắc Khanh lạnh giọng thét: "Tiểu An tử, trẫm không đối xử bạc bẽo với ngươi, ngươi lại dám phản bội trẫm."
"Nô tài không phản bội Hoàng thượng, mà là trung thành với cả Yến quốc này, Hoàng thượng dung túng yêu nghiệt, giao cấu với yêu nghiệt, lẽ trời khó dung, nô tài cho dù bây giờ bị Hoàng thượng giết, nô tài có chết cũng không hối tiếc, nô tài chỉ hận không thể tự tay giết chết yêu nghiệt." Ánh mắt tiểu An tử mang theo thù hận nhìn về phía tiểu hồ ly.
"Ngươi hận ta?" Tiểu hồ ly nghĩ không ra bản thân đắc tội gì với hắn.
"Đương nhiên là hận rồi, ngươi khiến cho Hoàng thượng trở nên tàn bạo, ta thân là một người đã từng bị con súc sinh yêu nghiệt như ngươi dùng mọi cách trêu chọc." Tiểu An tử hận thù nói.
Trong lòng Ninh Thư cười nhạt, dù cái đinh có nhỏ hơn đi chăng nữa đâm vào cơ thể cũng đau, đây chính là cái giá của việc tùy hứng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro