Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi
Nam phượng hoàng (18)
Ngận Thị Kiểu Tình
2024-01-18 18:05:08
Nghe tin không tìm thấy bản thiết kế, phản ứng đầu tiên của Ninh Thư
chính là những bản thiết kế này đã là đồ bỏ đi rồi, mặc kệ những bản
thiết kế này đã được đưa tới đâu.
Trộm đi bản thiết kế, tuyệt đối là việc do đối thủ làm ra.
Ninh Thư nhìn qua vẻ mặt của những nhà thiết kế này.
Ninh Thư đi xem camera giám sát, khiến Ninh Thư khá bất ngờ là, người trộm bản thảo lại chính là anh rể Đàm Hợp Vũ của Trương Gia Sâm.
Đàm Hợp Vũ đi tới nhà máy, đến đâu cũng nói Ninh Thư là em dâu của hắn, em vợ của hắn là Trương Gia Sâm.
Trong video Đàm Hợp Vũ tới phòng thiết kế làm việc, bảo vệ đứng lên ngăn cản Đàm Hợp Vũ, Đàm Hợp Vũ liền hò hét uy hiếp bảo anh ta mở cửa, cái nhà máy này là của em dâu hắn.
Đàm Hợp Vũ vào phòng làm việc, ở trong phòng làm việc lục lọi khắp nơi, sau đó thấy bản thiết kế để trên bàn, liền nhét luôn vào trong quần áo rồi bỏ chạy.
Ninh Thư:...
Ninh Thư trực tiếp đuổi việc nhà thiết kế đã để bản thiết kế ở trên bàn, nhà thiết kế kia vô cùng kinh ngạc, nhìn Ninh Thư hỏi: “Vì sao, dựa vào cái gì mà đuổi việc tôi?’
“Bởi vì cô không cẩn thận, khiến cho công ty gặp phải tổn thất lớn như vậy, cô cảm thấy cô còn có thể ở lại công ty hay sao?”
Nữ thiết kế trên mặt lộ ra biểu tình tức giận cùng bất bình, gỡ thẻ làm việc của mình ra, ném xuống đất: “Cái công ty không phân biệt trái phải này tôi không thể ở lại nữa.”
Nhà thiết kế xoay người rời đi, Ninh Thư nói một cách lạnh lùng: “Chờ một chút, cô không thể đi như vậy được, tôi đã báo cảnh sát, cô là kẻ tình nghi ăn cắp bí mật kinh doanh.”
Thời điểm xem camera giám sát, Ninh Thư đã cảm thấy nhà thiết kế này là cố ý, cố ý để bản thảo ở trên bàn chờ Đàm Hợp Vũ tới trộm.
Trên mặt nhà thiết kế hiện lên vẻ oan uổng cùng bi phẫn: “Tôi không trộm đồ, cô dựa vào cái gì mà dám nói tôi trộm bản thiết kế.”
“Cô không có chứng cứ thì dựa vào cái gì mà vu khống tôi.” Nhà thiết kế lấy điện thoại ra gọi cho Trương Gia Sâm: “Cô mới tới công ty không bao lâu, cô căn bản cái gì cũng không hiểu.”
Biểu tình của Ninh Thư vô cùng thờ ơ, cứ thế nhìn nhà thiết kế gọi điện thoại cho Trương Gia Sâm.
Nửa giờ sau, Trương Gia Sâm chạy tới, biết toàn bộ quá trình, lại xem camera giám sát, mới nhìn Ninh Thư hỏi: “Những chiếc camera này được lắp từ lúc nào?”
Ninh Thư cười nhạt: “Bây giờ không phải là lúc quan tâm đến camera, anh rể anh là người lấy trộm bản thiết kế, còn có nhà thiết kế này.”
Trương Gia Sâm gắt gao nhíu mày một cái, thoạt nhìn rất khổ não.
“Phó phòng, tôi căn bản không trộm bản thiết kế, tôi đã làm việc ở công ty nhiều năm như vậy, tôi không có lý do gì để trộm bản thiết kế, anh có thể trách tôi qua loa sơ suất, nhưng không thể mang tội danh ăn trộm đổ lên trên đầu tôi, nhà thiết kế cần có danh dự, nếu có lời đồn tôi là kẻ ăn trộm, còn có công ty nào dám thuê tôi.” Nhà thiết kế tức giận bất bình nói: “Tôi mà dám làm ra việc như vậy không phải là tự chặt đứt con đường sự nghiệp của mình hay sao.”
Mà Đàm Hợp Vũ cũng bị bảo vệ đưa tới, bị bảo vệ bắt nhưng trong miệng Đàm Hợp Vũ vẫn hùng hùng hổ hổ.
“Đàm Hợp Vũ.” Trương Gia Sâm lạnh lùng nhìn Đàm Hợp Vũ: “Anh thực sự là chó không sửa được tật xấu thích ăn phân.”
Trương Gia Sâm túm lấy cổ áo của Đàm Hợp Vũ, lôi Đàm Hợp Vũ đến trước máy vi tính, để hắn thấy hình ảnh trong camera giám thị.
Đàm Hợp Vũ vừa nhìn, lập tức xin tha với Trương Gia Sâm: “Lúc đó có một người đến tìm anh, muốn anh tìm bản thiết kế quần áo này, còn cho anh hai mươi nghìn, anh nghĩ hai mươi nghìn cao hơn rất nhiều so với tiền lương mỗi tháng khổ sở kiếm được.”
“Đồ khốn nạn.” Trương Gia Sâm đánh cho Đàm Hợp Vũ một quyền, khiến Đàm Hợp Vũ ngã nhào ra đất ho sặc sụa.
Ninh Thư lạnh lùng nhìn hành động của Trương Gia Sâm, Trương Gia Sâm thấy Ninh Thư như vậy, kéo lấy cổ áo Đàm Hợp Vũ, lại cho mấy nắm đấm.
Trương Gia Sâm xoa xoa chân mày nhìn Ninh Thư nói rằng: “Diệu Diệu, xin lỗi, khi hắn ở nông thôn cũng đã từng ăn trộm, vốn tưởng rằng đến thành phố sẽ tốt hơn, nhưng thật không ngờ vẫn chứng nào tật nấy.”
“Cho dù giết hắn cũng không thể đền tội, hiện tại quan trọng nhất là một lần nữa thiết kế quần áo mùa xuân, cũng không cần đem chuyện này làm lớn lên, nếu như các công nhân biết không có bản thiết kế, sẽ không thể nghiêm túc làm việc, sẽ gây ra khủng hoảng.” Trương Gia Sâm nhìn Ninh Thư trầm trầm nói: “Sự tình có nặng có nhẹ.”
Ninh Thư nhìn Trương Gia Sâm, trong lòng hiện lên đủ loại suy nghĩ.
Trong chớp mắt, Ninh Thư cảm thấy là Trương Gia Sâm ở sau lưng thao túng chuyện này.
“Người cho anh tiền là ai?” Ninh Thư nhìn Đàm Hợp Vũ đang đau đớn trên mặt đất hỏi, Đàm Hợp Vũ nói rằng: “Không biết” Hắn chỉ nhận tiền.
Bên ngoài vang lên tiếng xe cảnh sát, Trương Gia Sâm nghe thấy âm thanh này, đột nhiên nhìn về phía Ninh Thư, hỏi: “Em báo cảnh sát à?”
Ninh Thư cười lạnh một tiếng, “Nếu làm sai, thì phải bị nghiêm phạt, Gia Sâm, lẽ nào vì anh ta là anh rể của anh mà không muốn bắt lại?”
Trương Gia Sâm ngạc nhiên nhìn Ninh Thư: “Diệu Diệu, em làm sao lại biến thành như vậy.”
Ninh Thư vẻ mặt thờ ơ: “Cha nói, quản lý công ty phải sát phạt quyết đoán, mới khiến người dưới nghe theo.”
Cảnh sát vừa vào, Ninh Thư trực tiếp để cho cảnh sát mang Đàm Hợp Vũ đi, Đàm Hợp Vũ lúc này mới thực sự sợ hãi, nước mắt nước mũi đều chảy xuống, nhìn Ninh Thư và Trương Gia Sâm hô: “Em rể, anh biết lỗi rồi, cậu mau cứu anh, anh không muốn phải ngồi tù.”
Ninh Thư hình như bị chọc tức, lạnh mặt không nói gì, Trương Gia Sâm vẻ mặt bất đắc dĩ: “Mà thôi, cũng nên để cho hắn chịu chút dạy dỗ.”
Đàm Hợp Vũ bị đẩy vào trong xe cảnh sát, dần dần không còn nghe thấy tiếng còi xe cảnh sát, nhưng bầu không khí trong phòng làm việc vẫn rất nặng nề, hít thở không thông.
Ninh Thư nhìn nữ thiết kế: “Từ hôm nay trở đi, cô bị công ty đuổi việc rồi, vĩnh viễn sẽ không thuê cô nữa.”
Nhà thiết kế cắn môi một cái, nhìn thoáng qua Trương Gia Sâm rồi xoay người rời đi.
Trương Gia Sâm thở dài một hơi, vươn tay sờ sờ đầu Ninh Thư: “Đừng tức giận, hiện tại quan trọng nhất là phải cứu chữa.”
Ninh Thư nhìn về phía Trương Gia Sâm nhe răng cười: “Bản thiết kế mới sẽ được làm ra nhanh thôi.”
Mắt Trương Gia Sâm co quắp một cái, thở dài một hơi nói rằng: “Vậy là tốt rồi.”
Sự tình giải quyết xong rồi, Trương Gia Sâm không lập tức đi ngay mà ở lại trấn an Ninh Thư.
Ninh Thư híp mắt suy nghĩ, sự tình thật trùng hợp, gián điệp thương mại tìm ai không tìm, lại hết lần này tới lần khác đi tìm Đàm Hợp Vũ.
Trương Gia Sâm thấy Ninh Thư dáng vẻ như đang suy nghĩ gì đó, hỏi: “Em đang suy nghĩ gì vậy?”
“Không có gì, anh trở về đi, em vẫn chịu đựng được.” Ninh Thư nói.
Trương Gia Sâm ôm lấy Ninh Thư, ôn nhu an ủi: “Diệu Diệu, quản lý công ty là như vậy, đủ loại sự tình đột nhiên xuất hiện, tính tình em vốn hiền lành, đối phó với những việc này nhất định sẽ rất mệt, không nên miễn cưỡng chính mình, anh sẽ đau lòng, ở trong lòng anh, anh hy vọng em có thể hạnh phúc trọn đời, không cần chịu khổ như thế, cũng đừng cứng rắn chống đỡ.”
Ninh Thư lạnh nhạt nói: “Để xem thế nào đã.”
“Có gì khổ cực thì nói với anh, có chuyện gì anh đều có thể giúp em giải quyết.” Trương Gia Sâm hôn vào tóc Ninh Thư một, khiến cho da gà da vịt của Ninh Thư nổi hết cả lên.
Trương Gia Sâm lại vỗ vỗ bả vai Ninh Thư, sau đó mới đi.
Ninh Thư nhìn bóng lưng Trương Gia Sâm, vì sao cô cảm thấy bóng lưng Trương Gia Sâm mang theo một tia đắc ý vô cùng.
Nếu quả như thật là như thế này? Trương Gia Sâm vì muốn mình gánh thêm phiền phức, ngay cả anh rể của hắn cũng có thể hi sinh?
Ps: lần 2 bùng nổ, mn hãy cố chờ đến nửa đêm rạng sáng để đợi đợt cuối nhé:D
Trộm đi bản thiết kế, tuyệt đối là việc do đối thủ làm ra.
Ninh Thư nhìn qua vẻ mặt của những nhà thiết kế này.
Ninh Thư đi xem camera giám sát, khiến Ninh Thư khá bất ngờ là, người trộm bản thảo lại chính là anh rể Đàm Hợp Vũ của Trương Gia Sâm.
Đàm Hợp Vũ đi tới nhà máy, đến đâu cũng nói Ninh Thư là em dâu của hắn, em vợ của hắn là Trương Gia Sâm.
Trong video Đàm Hợp Vũ tới phòng thiết kế làm việc, bảo vệ đứng lên ngăn cản Đàm Hợp Vũ, Đàm Hợp Vũ liền hò hét uy hiếp bảo anh ta mở cửa, cái nhà máy này là của em dâu hắn.
Đàm Hợp Vũ vào phòng làm việc, ở trong phòng làm việc lục lọi khắp nơi, sau đó thấy bản thiết kế để trên bàn, liền nhét luôn vào trong quần áo rồi bỏ chạy.
Ninh Thư:...
Ninh Thư trực tiếp đuổi việc nhà thiết kế đã để bản thiết kế ở trên bàn, nhà thiết kế kia vô cùng kinh ngạc, nhìn Ninh Thư hỏi: “Vì sao, dựa vào cái gì mà đuổi việc tôi?’
“Bởi vì cô không cẩn thận, khiến cho công ty gặp phải tổn thất lớn như vậy, cô cảm thấy cô còn có thể ở lại công ty hay sao?”
Nữ thiết kế trên mặt lộ ra biểu tình tức giận cùng bất bình, gỡ thẻ làm việc của mình ra, ném xuống đất: “Cái công ty không phân biệt trái phải này tôi không thể ở lại nữa.”
Nhà thiết kế xoay người rời đi, Ninh Thư nói một cách lạnh lùng: “Chờ một chút, cô không thể đi như vậy được, tôi đã báo cảnh sát, cô là kẻ tình nghi ăn cắp bí mật kinh doanh.”
Thời điểm xem camera giám sát, Ninh Thư đã cảm thấy nhà thiết kế này là cố ý, cố ý để bản thảo ở trên bàn chờ Đàm Hợp Vũ tới trộm.
Trên mặt nhà thiết kế hiện lên vẻ oan uổng cùng bi phẫn: “Tôi không trộm đồ, cô dựa vào cái gì mà dám nói tôi trộm bản thiết kế.”
“Cô không có chứng cứ thì dựa vào cái gì mà vu khống tôi.” Nhà thiết kế lấy điện thoại ra gọi cho Trương Gia Sâm: “Cô mới tới công ty không bao lâu, cô căn bản cái gì cũng không hiểu.”
Biểu tình của Ninh Thư vô cùng thờ ơ, cứ thế nhìn nhà thiết kế gọi điện thoại cho Trương Gia Sâm.
Nửa giờ sau, Trương Gia Sâm chạy tới, biết toàn bộ quá trình, lại xem camera giám sát, mới nhìn Ninh Thư hỏi: “Những chiếc camera này được lắp từ lúc nào?”
Ninh Thư cười nhạt: “Bây giờ không phải là lúc quan tâm đến camera, anh rể anh là người lấy trộm bản thiết kế, còn có nhà thiết kế này.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trương Gia Sâm gắt gao nhíu mày một cái, thoạt nhìn rất khổ não.
“Phó phòng, tôi căn bản không trộm bản thiết kế, tôi đã làm việc ở công ty nhiều năm như vậy, tôi không có lý do gì để trộm bản thiết kế, anh có thể trách tôi qua loa sơ suất, nhưng không thể mang tội danh ăn trộm đổ lên trên đầu tôi, nhà thiết kế cần có danh dự, nếu có lời đồn tôi là kẻ ăn trộm, còn có công ty nào dám thuê tôi.” Nhà thiết kế tức giận bất bình nói: “Tôi mà dám làm ra việc như vậy không phải là tự chặt đứt con đường sự nghiệp của mình hay sao.”
Mà Đàm Hợp Vũ cũng bị bảo vệ đưa tới, bị bảo vệ bắt nhưng trong miệng Đàm Hợp Vũ vẫn hùng hùng hổ hổ.
“Đàm Hợp Vũ.” Trương Gia Sâm lạnh lùng nhìn Đàm Hợp Vũ: “Anh thực sự là chó không sửa được tật xấu thích ăn phân.”
Trương Gia Sâm túm lấy cổ áo của Đàm Hợp Vũ, lôi Đàm Hợp Vũ đến trước máy vi tính, để hắn thấy hình ảnh trong camera giám thị.
Đàm Hợp Vũ vừa nhìn, lập tức xin tha với Trương Gia Sâm: “Lúc đó có một người đến tìm anh, muốn anh tìm bản thiết kế quần áo này, còn cho anh hai mươi nghìn, anh nghĩ hai mươi nghìn cao hơn rất nhiều so với tiền lương mỗi tháng khổ sở kiếm được.”
“Đồ khốn nạn.” Trương Gia Sâm đánh cho Đàm Hợp Vũ một quyền, khiến Đàm Hợp Vũ ngã nhào ra đất ho sặc sụa.
Ninh Thư lạnh lùng nhìn hành động của Trương Gia Sâm, Trương Gia Sâm thấy Ninh Thư như vậy, kéo lấy cổ áo Đàm Hợp Vũ, lại cho mấy nắm đấm.
Trương Gia Sâm xoa xoa chân mày nhìn Ninh Thư nói rằng: “Diệu Diệu, xin lỗi, khi hắn ở nông thôn cũng đã từng ăn trộm, vốn tưởng rằng đến thành phố sẽ tốt hơn, nhưng thật không ngờ vẫn chứng nào tật nấy.”
“Cho dù giết hắn cũng không thể đền tội, hiện tại quan trọng nhất là một lần nữa thiết kế quần áo mùa xuân, cũng không cần đem chuyện này làm lớn lên, nếu như các công nhân biết không có bản thiết kế, sẽ không thể nghiêm túc làm việc, sẽ gây ra khủng hoảng.” Trương Gia Sâm nhìn Ninh Thư trầm trầm nói: “Sự tình có nặng có nhẹ.”
Ninh Thư nhìn Trương Gia Sâm, trong lòng hiện lên đủ loại suy nghĩ.
Trong chớp mắt, Ninh Thư cảm thấy là Trương Gia Sâm ở sau lưng thao túng chuyện này.
“Người cho anh tiền là ai?” Ninh Thư nhìn Đàm Hợp Vũ đang đau đớn trên mặt đất hỏi, Đàm Hợp Vũ nói rằng: “Không biết” Hắn chỉ nhận tiền.
Bên ngoài vang lên tiếng xe cảnh sát, Trương Gia Sâm nghe thấy âm thanh này, đột nhiên nhìn về phía Ninh Thư, hỏi: “Em báo cảnh sát à?”
Ninh Thư cười lạnh một tiếng, “Nếu làm sai, thì phải bị nghiêm phạt, Gia Sâm, lẽ nào vì anh ta là anh rể của anh mà không muốn bắt lại?”
Trương Gia Sâm ngạc nhiên nhìn Ninh Thư: “Diệu Diệu, em làm sao lại biến thành như vậy.”
Ninh Thư vẻ mặt thờ ơ: “Cha nói, quản lý công ty phải sát phạt quyết đoán, mới khiến người dưới nghe theo.”
Cảnh sát vừa vào, Ninh Thư trực tiếp để cho cảnh sát mang Đàm Hợp Vũ đi, Đàm Hợp Vũ lúc này mới thực sự sợ hãi, nước mắt nước mũi đều chảy xuống, nhìn Ninh Thư và Trương Gia Sâm hô: “Em rể, anh biết lỗi rồi, cậu mau cứu anh, anh không muốn phải ngồi tù.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ninh Thư hình như bị chọc tức, lạnh mặt không nói gì, Trương Gia Sâm vẻ mặt bất đắc dĩ: “Mà thôi, cũng nên để cho hắn chịu chút dạy dỗ.”
Đàm Hợp Vũ bị đẩy vào trong xe cảnh sát, dần dần không còn nghe thấy tiếng còi xe cảnh sát, nhưng bầu không khí trong phòng làm việc vẫn rất nặng nề, hít thở không thông.
Ninh Thư nhìn nữ thiết kế: “Từ hôm nay trở đi, cô bị công ty đuổi việc rồi, vĩnh viễn sẽ không thuê cô nữa.”
Nhà thiết kế cắn môi một cái, nhìn thoáng qua Trương Gia Sâm rồi xoay người rời đi.
Trương Gia Sâm thở dài một hơi, vươn tay sờ sờ đầu Ninh Thư: “Đừng tức giận, hiện tại quan trọng nhất là phải cứu chữa.”
Ninh Thư nhìn về phía Trương Gia Sâm nhe răng cười: “Bản thiết kế mới sẽ được làm ra nhanh thôi.”
Mắt Trương Gia Sâm co quắp một cái, thở dài một hơi nói rằng: “Vậy là tốt rồi.”
Sự tình giải quyết xong rồi, Trương Gia Sâm không lập tức đi ngay mà ở lại trấn an Ninh Thư.
Ninh Thư híp mắt suy nghĩ, sự tình thật trùng hợp, gián điệp thương mại tìm ai không tìm, lại hết lần này tới lần khác đi tìm Đàm Hợp Vũ.
Trương Gia Sâm thấy Ninh Thư dáng vẻ như đang suy nghĩ gì đó, hỏi: “Em đang suy nghĩ gì vậy?”
“Không có gì, anh trở về đi, em vẫn chịu đựng được.” Ninh Thư nói.
Trương Gia Sâm ôm lấy Ninh Thư, ôn nhu an ủi: “Diệu Diệu, quản lý công ty là như vậy, đủ loại sự tình đột nhiên xuất hiện, tính tình em vốn hiền lành, đối phó với những việc này nhất định sẽ rất mệt, không nên miễn cưỡng chính mình, anh sẽ đau lòng, ở trong lòng anh, anh hy vọng em có thể hạnh phúc trọn đời, không cần chịu khổ như thế, cũng đừng cứng rắn chống đỡ.”
Ninh Thư lạnh nhạt nói: “Để xem thế nào đã.”
“Có gì khổ cực thì nói với anh, có chuyện gì anh đều có thể giúp em giải quyết.” Trương Gia Sâm hôn vào tóc Ninh Thư một, khiến cho da gà da vịt của Ninh Thư nổi hết cả lên.
Trương Gia Sâm lại vỗ vỗ bả vai Ninh Thư, sau đó mới đi.
Ninh Thư nhìn bóng lưng Trương Gia Sâm, vì sao cô cảm thấy bóng lưng Trương Gia Sâm mang theo một tia đắc ý vô cùng.
Nếu quả như thật là như thế này? Trương Gia Sâm vì muốn mình gánh thêm phiền phức, ngay cả anh rể của hắn cũng có thể hi sinh?
Ps: lần 2 bùng nổ, mn hãy cố chờ đến nửa đêm rạng sáng để đợi đợt cuối nhé:D
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro