Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi
Thăng cấp vô địch (25)
Ngận Thị Kiểu Tình
2024-01-18 18:05:08
Hai người Ninh Thư và Diệp Vũ có thể nói là ngang tài ngang sức, mỗi lần va chạm với nắm đấm của Diệp Vũ thì Ninh Thư đều cảm thấy lục phủ ngũ
tạng của mình bị chấn động đến phát đau.
Diệp Vũ cũng cảm thấy nắm đấm của đối phương cứng như đá vậy, xương tay của hắn như đã vỡ nát, thứ mà hắn tự hào nhất chính là cơ thể cứng rắn hơn những người tu luyện khác, có được điều đó là vì hắn đã tu luyện một bản công pháp luyện thể có từ thời thượng cổ, nhưng mà giờ lại xuất hiện một người có sức mạnh và thân thể cứng rắn không kém gì hắn, hơn nữa người này ở trong mắt hắn lại là một kẻ phế vật.
Diệp Vũ quyết tâm phân thắng bại, hơn nữa còn muốn giết chết Ngụy Lương Nguyệt. Bây giờ thì Ngụy Lương Nguyệt chính là cái gai trong mắt hắn, vì vậy mà không thể không loại bỏ nó.
Ninh Thư vận khí vào đan điền, sau đó vận dùng toàn bộ sức mạnh trong cơ thể để đánh về phía Diệp Vũ. Khi hai nắm đấm chạm vào nhau thì cũng là lúc mà Ninh Thư nghe thấy tiếng xương của bản thân nứt gãy. Thân thể của cô vốn được kình khí cường hóa, trở nên vô cùng cứng rắn vậy mà giờ cũng đã bị gãy xương rồi.
Hai người cùng một lúc bay ra ngoài, Ninh Thư phun ra một ngụm máu, sau đó vội vã dùng đan dược rồi điều động bàn long màu vàng kim trong đan điền ra, muốn lợi dụng kình khí để chữa trị phần xương bị nứt.
Tuy xương cánh tay của Ninh Thư bị nứt nhưng cả cánh tay của Diệp Vũ đều đã buông thõng xuống, hiển nhiên là hắn bị thương nặng hơn Ninh Thư nhiều. Diệp Vũ uống xong đan dược, sau đó lạnh lùng nói với Ninh Thư: “Ngụy Lương Nguyệt, là ta coi thường ngươi.”
Ninh Thư cũng vô cùng cao ngạo mà trả lời lại: “Đó là bởi vì mắt của ngươi bị mù.”
“Diệp Vũ, đừng quan tâm đến hắn ta nữa, mau đi tế luyện tiên phủ đi.” Liễu Viện Viện nói với Diệp Vũ, tuy nhiên sắc mặt của nàng ta vẫn còn rất uể oải. Bên cạnh còn có nhiều người đang như hổ rình mồi, nên nếu bây giờ chỉ để ý phân cao thấp với Ninh Thư, thì sợ là sẽ bị người khác nẫng tay trên.
Diệp Vũ nghe vậy cũng chỉ ừ một tiếng, rồi bắt đầu vận công để trấn an nguyên khí đang bạo động bên trong cơ thể, sau đó bắt đầu đưa thần thức vào trong nội hạch, chỉ cần thành công là có thể nắm giữ được tiên phủ này trong lòng bàn tay.
Cũng vì cắn nuốt hồn thể kia cho nên Diệp Vũ biết thêm được rất nhiều chuyện, hóa ra tiên phủ này còn có nhiều bảo bối vô giá hơn hắn đã tưởng, hơn nữa nếu như tiên phủ này có thể tiến hóa, tạo ra sinh mệnh thì hắn sẽ trở thành chúa tể nắm giữ vận mệnh của một thế giới rồi
Ninh Thư vừa thấy Diệp Vũ muốn tế luyện tiên phủ thì cũng lập tức đưa thần thức của mình vào bên trong nội hạch, và trực tiếp nói ra: “Ta có thể đưa ngươi trở về nơi nuôi dưỡng các vị diện, cho nên người nhất định không thể để cho người đàn ông này đoạt được ngươi.”
Một lát sau, có một tia mừng rỡ truyền vào trong đại nào của Ninh Thư, tựa như muốn hỏi lại Ninh Thư xem điều mà cô vừa nói có phải là thật không.
“Ta có thể đưa cô trở về nơi nuôi dưỡng các thế giới, để cô có thể ngưng tụ quy luật của trời đất lại từ đầu, nhưng mà điều kiện tiên quyết là cô không được để cho người đàn ông khác có được cô.” Ninh Thư biết rất rõ số mệnh của bản thân không thể nào vượt qua được số mệnh của Diệp Vũ, cho dù có kỳ ngộ thì cũng sẽ không đến phiên của cô, cho nên cũng chỉ có thể dùng phương pháp này.
Chỉ trong chớp mắt Ninh Thư đã cảm giác được sợi dây liên kết giữa cô và tiên phủ này, cũng biết nó đã chọn cô, còn sắc mặt của Diệp Vũ lại thay đổi, lúc trước hắn còn cảm nhận được một tia liên kết giữa hắn và tiên phủ, nhưng mà bây giờ thì cảm giác đó lại biến mất, ngay cả nội hạch cũng chối bỏ hắn.
Diệp Vũ theo phản xạ có điều kiện mà nhìn về phía Ninh Thư, nhìn thấy đối phương đang điên cuồng sử dụng đan dược thì cặp lông mày của Diệp Vũ nhíu chặt lại, ánh mắt mang theo sự dò xét. Ninh Thư dùng hết một đống đan dược mới liếc mắt về phía đối phương: “Nhìn cái gì mà nhìn, chưa thấy người khác dùng đan dược bao giờ à.”
Đột nhiên không gian bên trong tiên phủ chìm vào trong bóng tối, mọi người đưa mắt nhìn nhau nhưng không ai biết đang xảy ra chuyện gì.
Lúc mọi người tỉnh lại thì đã thấy bản thân mình đang ở trong một sơn cốc chứ không còn ở trong tiên phủ nữa.
Liễu Viện Viện hỏi Diệp Vũ: “Huynh đã lấy được tiên phủ rồi sao?”
Sắc mặt của Diệp Vũ trở nên tái xanh, còn chưa kịp nói với Liễu Viện Viện là tiên phủ không ở trong tay của hắn thì nghe được một tiếng hét vang dội khắp chân trời: “Diệp Vũ, ông đây biết ngươi đã chiếm được tiên phủ, mau giao tiên phủ ra thì ta sẽ tha cho ngươi một mạng.”
“Ngụy Lương Nguyệt, ngươi đừng có ngậm máu phun người, tiên phủ vốn không ở trong tay ta, hơn nữa ta nghi ngờ tiên phủ đang ở trong tay ngươi.” Diệp Vũ cũng lạnh giọng hét vào mặt đối phương.
Ninh Thư chống nạnh, sau đó cười ha ha: “Ông đây còn đang hy vọng tiên phủ ở trong tay mình đây. Nếu tiên phủ ở trong tay ta thì ta nhất định sẽ đưa cho Sư Tuệ Đế, để nàng gả cho ta. Không phải Hồng Môn tông các người vẫn luôn cho rằng ông đây là một kẻ nghèo rớt mồng tơi nên không muốn gả Sư Tuệ Đế cho ông đây sao?”
Ninh Thư bỗng nhiên cảm thấy bản thân đang vui đùa quá trớn rồi, nhỡ đâu Hồng Môn tông gả Sư Tuệ Đế cho cô thì sao: “Nhưng mà tiên phủ lại không ở trong tay ta, xem ra kiếp này ta và Sư Tuệ Đế vô duyên với nhau rồi.”
Sư Tuệ Đế dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn về phía Ninh Thư: “Ngụy Lương Nguyệt, ngươi muốn nhục nhã ta như thế nào nữa.”
“Cho dù có chết thì ta cũng sẽ không gả cho ngươi.” Giọng nói của Sư Tuệ Đế vẫn vô cùng lạnh lùng.
Ninh Thư khẽ nhún vai: “Được rồi, tuy không nên buộc mình vào một nhành hoa, ông đây vẫn còn cả cánh rừng cơ.”
Sư Tuệ Đế nôn ra một ngụm máu, vốn đã bị Ninh Thư đánh trọng thương nay còn bị đối phương làm nhục nên lại hộc máu.
Khuôn mặt của Liễu Viện Viện tràn đầy sự kinh ngạc, sau đó quay sang hỏi Diệp Vũ: “Thật là tiên phủ không ở trong tay chàng sao.”
“Không có.” Diệp Vũ lắc đầu.
Ninh Thư chỉ tay về phía hắn: “Dối trá, ngươi đang sợ hãi mọi người biết tiên phủ đang ở trong tay ngươi, đừng nói là tiên phủ đang ở trong tay của ta, bởi vì ai cũng biết tu vi của ta mới chỉ đạt đến cấp bậc linh sư, đánh nhau toàn dựa vào sức mạnh, hơn nữa lực tinh thần của ta cũng không đủ để ta có thể có được tiên phủ.”
Diệp Vũ nghe thấy thế liền muốn hộc máu, sau đó nhìn thấy mọi người dùng ánh mắt tham lam và nóng rực để nhìn hắn.
“Đã xảy ra chuyện gì vậy, tại sao mọi người lại ở đây, tại sao bí cảnh lại biến mất.” Trưởng lão dẫn đoàn của các tông môn cũng đã đến nơi.
Ninh Thư cũng đã tìm được trưởng lão dẫn đoàn của Thiên Đạo tông, sao đó chỉ về phía Diệp Vũ: “Trưởng lão, là Diệp Vũ, đệ tử của Hồng Môn tông đạt được tiên phủ.”
Lời này của Ninh Thư khiến cho sắc mặt của các vị trưởng lão trở nên âm trầm, còn trưởng lão của Hồng Môn tông thì lại vô cùng vui vẻ, trực tiếp dẫn đệ tử của mình rời khỏi đó.
Diệp Vũ thấy vẻ mặt vui vẻ của trưởng lão thì trong lòng hắn có một nỗi buồn không nói thành lời.
Liễu Viện Viện nhìn thấy Diệp Vũ rời khỏi thì vô cùng tức giận, lần này coi như đi một chuyến công cốc rồi, mang ngọc bài đến vậy mà không thu hoạch được gì cả, hơn nữa tiên phủ đang ở trong tay ai?
Liễu Viện Viện hoài nghi tiên phủ đang ở trong tay của Ngụy Lương Nguyệt, nhưng mà tu vi của hắn cũng không cao, cho nên vốn không có một lực tinh thần đủ mạnh để chống đỡ.
Cá bé vốn không thể nuốt được cá lớn, cho nên với tu vi của Ngụy Lương Nguyệt thì tỉ lệ hắn có được tiên phủ gần như bằng không, bởi vì lực lượng của tiên phủ quá mạnh nên hắn căn bản không chống đỡ nổi.
Ngao cò đánh nhau, ngư ông đắc lợi, không biết là người nào ở sau lưng giở trò, hại nàng bị người khác đánh trọng thương, bận rộn một hồi mà không đạt được cái gì cả.
Trong lòng của Liễu Viện Viện vô cùng nghẹn khuất, nàng là đại đệ tử của Huyết Luyện môn, từ trước đến nay chưa bao giờ chật vật như vậy, hơn nữa còn bị người khác lợi dụng, Liễu Viện Viện phun ra một ngụm máu rồi nhanh chóng rời khỏi nơi đó.
Bí cảnh biến mất, Hồng Môn đạt được tiên phủ nên thực lực của bọn họ sẽ tăng lên rất nhanh, những người khác cũng lần lượt ra về, vị trưởng lão dẫn đoàn của Thiên Đạo tông vô cùng buồn bã, thở dài một hơi rồi nói với Ninh Thư: “Không ngờ tên tiểu tử ngươi lại có thể sống đi ra, coi như là không uổng công cha của ngươi vẫn luôn suy tính cho ngươi.”
“Chúng ta cũng đi về thôi.” Trưởng lão dẫn đoàn nói tiếp, còn Ninh Thư vẫn không biết nên thông báo cho trưởng lão biết tin trừ cô ra thì những đệ tử còn lại của Thiên Đạo tông đều đã chết rồi như thế nào.
Diệp Vũ cũng cảm thấy nắm đấm của đối phương cứng như đá vậy, xương tay của hắn như đã vỡ nát, thứ mà hắn tự hào nhất chính là cơ thể cứng rắn hơn những người tu luyện khác, có được điều đó là vì hắn đã tu luyện một bản công pháp luyện thể có từ thời thượng cổ, nhưng mà giờ lại xuất hiện một người có sức mạnh và thân thể cứng rắn không kém gì hắn, hơn nữa người này ở trong mắt hắn lại là một kẻ phế vật.
Diệp Vũ quyết tâm phân thắng bại, hơn nữa còn muốn giết chết Ngụy Lương Nguyệt. Bây giờ thì Ngụy Lương Nguyệt chính là cái gai trong mắt hắn, vì vậy mà không thể không loại bỏ nó.
Ninh Thư vận khí vào đan điền, sau đó vận dùng toàn bộ sức mạnh trong cơ thể để đánh về phía Diệp Vũ. Khi hai nắm đấm chạm vào nhau thì cũng là lúc mà Ninh Thư nghe thấy tiếng xương của bản thân nứt gãy. Thân thể của cô vốn được kình khí cường hóa, trở nên vô cùng cứng rắn vậy mà giờ cũng đã bị gãy xương rồi.
Hai người cùng một lúc bay ra ngoài, Ninh Thư phun ra một ngụm máu, sau đó vội vã dùng đan dược rồi điều động bàn long màu vàng kim trong đan điền ra, muốn lợi dụng kình khí để chữa trị phần xương bị nứt.
Tuy xương cánh tay của Ninh Thư bị nứt nhưng cả cánh tay của Diệp Vũ đều đã buông thõng xuống, hiển nhiên là hắn bị thương nặng hơn Ninh Thư nhiều. Diệp Vũ uống xong đan dược, sau đó lạnh lùng nói với Ninh Thư: “Ngụy Lương Nguyệt, là ta coi thường ngươi.”
Ninh Thư cũng vô cùng cao ngạo mà trả lời lại: “Đó là bởi vì mắt của ngươi bị mù.”
“Diệp Vũ, đừng quan tâm đến hắn ta nữa, mau đi tế luyện tiên phủ đi.” Liễu Viện Viện nói với Diệp Vũ, tuy nhiên sắc mặt của nàng ta vẫn còn rất uể oải. Bên cạnh còn có nhiều người đang như hổ rình mồi, nên nếu bây giờ chỉ để ý phân cao thấp với Ninh Thư, thì sợ là sẽ bị người khác nẫng tay trên.
Diệp Vũ nghe vậy cũng chỉ ừ một tiếng, rồi bắt đầu vận công để trấn an nguyên khí đang bạo động bên trong cơ thể, sau đó bắt đầu đưa thần thức vào trong nội hạch, chỉ cần thành công là có thể nắm giữ được tiên phủ này trong lòng bàn tay.
Cũng vì cắn nuốt hồn thể kia cho nên Diệp Vũ biết thêm được rất nhiều chuyện, hóa ra tiên phủ này còn có nhiều bảo bối vô giá hơn hắn đã tưởng, hơn nữa nếu như tiên phủ này có thể tiến hóa, tạo ra sinh mệnh thì hắn sẽ trở thành chúa tể nắm giữ vận mệnh của một thế giới rồi
Ninh Thư vừa thấy Diệp Vũ muốn tế luyện tiên phủ thì cũng lập tức đưa thần thức của mình vào bên trong nội hạch, và trực tiếp nói ra: “Ta có thể đưa ngươi trở về nơi nuôi dưỡng các vị diện, cho nên người nhất định không thể để cho người đàn ông này đoạt được ngươi.”
Một lát sau, có một tia mừng rỡ truyền vào trong đại nào của Ninh Thư, tựa như muốn hỏi lại Ninh Thư xem điều mà cô vừa nói có phải là thật không.
“Ta có thể đưa cô trở về nơi nuôi dưỡng các thế giới, để cô có thể ngưng tụ quy luật của trời đất lại từ đầu, nhưng mà điều kiện tiên quyết là cô không được để cho người đàn ông khác có được cô.” Ninh Thư biết rất rõ số mệnh của bản thân không thể nào vượt qua được số mệnh của Diệp Vũ, cho dù có kỳ ngộ thì cũng sẽ không đến phiên của cô, cho nên cũng chỉ có thể dùng phương pháp này.
Chỉ trong chớp mắt Ninh Thư đã cảm giác được sợi dây liên kết giữa cô và tiên phủ này, cũng biết nó đã chọn cô, còn sắc mặt của Diệp Vũ lại thay đổi, lúc trước hắn còn cảm nhận được một tia liên kết giữa hắn và tiên phủ, nhưng mà bây giờ thì cảm giác đó lại biến mất, ngay cả nội hạch cũng chối bỏ hắn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Diệp Vũ theo phản xạ có điều kiện mà nhìn về phía Ninh Thư, nhìn thấy đối phương đang điên cuồng sử dụng đan dược thì cặp lông mày của Diệp Vũ nhíu chặt lại, ánh mắt mang theo sự dò xét. Ninh Thư dùng hết một đống đan dược mới liếc mắt về phía đối phương: “Nhìn cái gì mà nhìn, chưa thấy người khác dùng đan dược bao giờ à.”
Đột nhiên không gian bên trong tiên phủ chìm vào trong bóng tối, mọi người đưa mắt nhìn nhau nhưng không ai biết đang xảy ra chuyện gì.
Lúc mọi người tỉnh lại thì đã thấy bản thân mình đang ở trong một sơn cốc chứ không còn ở trong tiên phủ nữa.
Liễu Viện Viện hỏi Diệp Vũ: “Huynh đã lấy được tiên phủ rồi sao?”
Sắc mặt của Diệp Vũ trở nên tái xanh, còn chưa kịp nói với Liễu Viện Viện là tiên phủ không ở trong tay của hắn thì nghe được một tiếng hét vang dội khắp chân trời: “Diệp Vũ, ông đây biết ngươi đã chiếm được tiên phủ, mau giao tiên phủ ra thì ta sẽ tha cho ngươi một mạng.”
“Ngụy Lương Nguyệt, ngươi đừng có ngậm máu phun người, tiên phủ vốn không ở trong tay ta, hơn nữa ta nghi ngờ tiên phủ đang ở trong tay ngươi.” Diệp Vũ cũng lạnh giọng hét vào mặt đối phương.
Ninh Thư chống nạnh, sau đó cười ha ha: “Ông đây còn đang hy vọng tiên phủ ở trong tay mình đây. Nếu tiên phủ ở trong tay ta thì ta nhất định sẽ đưa cho Sư Tuệ Đế, để nàng gả cho ta. Không phải Hồng Môn tông các người vẫn luôn cho rằng ông đây là một kẻ nghèo rớt mồng tơi nên không muốn gả Sư Tuệ Đế cho ông đây sao?”
Ninh Thư bỗng nhiên cảm thấy bản thân đang vui đùa quá trớn rồi, nhỡ đâu Hồng Môn tông gả Sư Tuệ Đế cho cô thì sao: “Nhưng mà tiên phủ lại không ở trong tay ta, xem ra kiếp này ta và Sư Tuệ Đế vô duyên với nhau rồi.”
Sư Tuệ Đế dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn về phía Ninh Thư: “Ngụy Lương Nguyệt, ngươi muốn nhục nhã ta như thế nào nữa.”
“Cho dù có chết thì ta cũng sẽ không gả cho ngươi.” Giọng nói của Sư Tuệ Đế vẫn vô cùng lạnh lùng.
Ninh Thư khẽ nhún vai: “Được rồi, tuy không nên buộc mình vào một nhành hoa, ông đây vẫn còn cả cánh rừng cơ.”
Sư Tuệ Đế nôn ra một ngụm máu, vốn đã bị Ninh Thư đánh trọng thương nay còn bị đối phương làm nhục nên lại hộc máu.
Khuôn mặt của Liễu Viện Viện tràn đầy sự kinh ngạc, sau đó quay sang hỏi Diệp Vũ: “Thật là tiên phủ không ở trong tay chàng sao.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Không có.” Diệp Vũ lắc đầu.
Ninh Thư chỉ tay về phía hắn: “Dối trá, ngươi đang sợ hãi mọi người biết tiên phủ đang ở trong tay ngươi, đừng nói là tiên phủ đang ở trong tay của ta, bởi vì ai cũng biết tu vi của ta mới chỉ đạt đến cấp bậc linh sư, đánh nhau toàn dựa vào sức mạnh, hơn nữa lực tinh thần của ta cũng không đủ để ta có thể có được tiên phủ.”
Diệp Vũ nghe thấy thế liền muốn hộc máu, sau đó nhìn thấy mọi người dùng ánh mắt tham lam và nóng rực để nhìn hắn.
“Đã xảy ra chuyện gì vậy, tại sao mọi người lại ở đây, tại sao bí cảnh lại biến mất.” Trưởng lão dẫn đoàn của các tông môn cũng đã đến nơi.
Ninh Thư cũng đã tìm được trưởng lão dẫn đoàn của Thiên Đạo tông, sao đó chỉ về phía Diệp Vũ: “Trưởng lão, là Diệp Vũ, đệ tử của Hồng Môn tông đạt được tiên phủ.”
Lời này của Ninh Thư khiến cho sắc mặt của các vị trưởng lão trở nên âm trầm, còn trưởng lão của Hồng Môn tông thì lại vô cùng vui vẻ, trực tiếp dẫn đệ tử của mình rời khỏi đó.
Diệp Vũ thấy vẻ mặt vui vẻ của trưởng lão thì trong lòng hắn có một nỗi buồn không nói thành lời.
Liễu Viện Viện nhìn thấy Diệp Vũ rời khỏi thì vô cùng tức giận, lần này coi như đi một chuyến công cốc rồi, mang ngọc bài đến vậy mà không thu hoạch được gì cả, hơn nữa tiên phủ đang ở trong tay ai?
Liễu Viện Viện hoài nghi tiên phủ đang ở trong tay của Ngụy Lương Nguyệt, nhưng mà tu vi của hắn cũng không cao, cho nên vốn không có một lực tinh thần đủ mạnh để chống đỡ.
Cá bé vốn không thể nuốt được cá lớn, cho nên với tu vi của Ngụy Lương Nguyệt thì tỉ lệ hắn có được tiên phủ gần như bằng không, bởi vì lực lượng của tiên phủ quá mạnh nên hắn căn bản không chống đỡ nổi.
Ngao cò đánh nhau, ngư ông đắc lợi, không biết là người nào ở sau lưng giở trò, hại nàng bị người khác đánh trọng thương, bận rộn một hồi mà không đạt được cái gì cả.
Trong lòng của Liễu Viện Viện vô cùng nghẹn khuất, nàng là đại đệ tử của Huyết Luyện môn, từ trước đến nay chưa bao giờ chật vật như vậy, hơn nữa còn bị người khác lợi dụng, Liễu Viện Viện phun ra một ngụm máu rồi nhanh chóng rời khỏi nơi đó.
Bí cảnh biến mất, Hồng Môn đạt được tiên phủ nên thực lực của bọn họ sẽ tăng lên rất nhanh, những người khác cũng lần lượt ra về, vị trưởng lão dẫn đoàn của Thiên Đạo tông vô cùng buồn bã, thở dài một hơi rồi nói với Ninh Thư: “Không ngờ tên tiểu tử ngươi lại có thể sống đi ra, coi như là không uổng công cha của ngươi vẫn luôn suy tính cho ngươi.”
“Chúng ta cũng đi về thôi.” Trưởng lão dẫn đoàn nói tiếp, còn Ninh Thư vẫn không biết nên thông báo cho trưởng lão biết tin trừ cô ra thì những đệ tử còn lại của Thiên Đạo tông đều đã chết rồi như thế nào.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro