Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi
Thăng cấp vô địch (7)
Ngận Thị Kiểu Tình
2024-01-18 18:05:08
Ninh Thư không ngờ vì từ hôn mà cha Ngụy phải hi sinh như vậy, còn bị Tông Môn phạt đi trông mạch nguyên tinh nữa.
Cha Ngụy phất tay: “Đừng tưởng ông đây không biết người của Hồng Môn tông coi thường con, muốn hối hôn nhưng lại sợ không được chia mạch nguyên tinh, nên cứ kéo dài như thế. Lúc đó ta đưa công quyết tu luyện, người của Hồng Môn vẫn không hài lòng, trong cơn tức giận ông đây đã nói muốn đề ra hôn kỳ, để hai người các con nhanh chóng thành hôn, bọn họ cũng không nói lời nào.”
Hồng Môn muốn để nữ đệ tử có tư chất và năng lực nhất của mình đi liên hôn, cho thấy họ rất quan tâm đến mạch nguyên tinh này. Nhưng muốn nữ đệ tử có tiền đồ nhất gả cho một người vô tích sự như Ngụy Lương Nguyệt, họ vẫn thấy rất đau lòng.
Lúc này cha Ngụy lại đề xuất từ hôn, cho những người Hồng Môn có bậc thang để xuống. Họ được lợi từ chỗ cha Ngụy còn làm ra vẻ người bị hại, thật khiến người ta chán ghét.
Nhưng ít nhất bây giờ đã không còn liên quan gì với Sư Tuệ Đế nữa, mặc kệ nàng ta ở cùng Diệp Vũ hay Diệp Nhất gì đó thì chuyện này đã không có quan hệ gì với cô nữa.
Nghĩ đến việc thành thân với một nữ nhân, dù có là tuyệt sắc mỹ nhân thì Ninh Thư vẫn cảm thấy cả người khó chịu như nổi mụn vậy.
“Mau cởi y phục xuống đi.” Cha Ngụy nói với Ninh Thư.
Ninh Thư lập tức lấy tay che ngực: “Cha làm gì chứ?”
Cha già họ Ngụy cau mày: “Con sao thế, gần đây có chuyện gì à, luôn có bộ dạng ngại ngùng e thẹn như nữ nhân thế? Có phải bị Sư Tuệ Đế đánh cho ngốc rồi không?”
Ninh Thư buông hai tay che trước ngực xuống, ho khan một tiếng, nói: “Con cởi y phục ra làm gì?”
Cha Ngụy lấy một bộ nhuyễn giáp mỏng như cánh ve từ trong túi chứa đồ ra, ném cho Ninh Thư: “Mặc cái này lên, nó là do sư thúc con luyện chế đấy. Mặc nó có thể giúp con tránh được một chút thương tổn.”
“Cảm ơn cha.” Ninh Thư cởi hết y phục ngay trước mặt cha Ngụy, muốn cho ông thấy khí chất nam tử của mình, sau đó mặc nhuyễn giáp lên người.
“Đi thôi, người khác vẫn đang chờ. Đến bí cảnh rồi thì con phải chú ý an toàn đấy.” Cha Ngụy đi phía trước, Ninh Thư theo sau ông, hỏi: “Cha, đi trông coi mạch nguyên tinh có vất vả không?”
“Vẫn ổn, chỉ là chút việc vặt thôi mà.” Cha Ngụy không để ý nói.
Quản việc này tốn rất nhiều sức lực, chắc ông sẽ không có thời gian để tu luyện. “Cha, hay là chúng ta đi cầu xin tông môn không đi trông coi mạch nữa, quá ảnh hưởng đến việc tu luyện của cha rồi.”
Cha Ngụy quay đầu nhìn Ninh Thư, hơi nhếch lông mày, nói: “Thằng nhóc này, đây là lần đầu tiên con nói những lời quan tâm với cha đấy. Thực ra cha con bây giờ đã vào bình cảnh, có tu luyện thế nào cũng vô ích, chi bằng tạm dừng tu luyện lại đi làm chút chuyện, tất cả cứ thuận theo tự nhiên đi.”
“Có thật không?” Ninh Thư có chút không tin lắm hỏi.
“Còn có thể giả à.” Cha già họ Ngụy không để ý nói.
Trong lòng Ninh Thư nghĩ, nếu ông đi trông coi mạch nguyên tinh thì sẽ không bị cuốn vào những chuyện xui xẻo này nữa, trong chuyện này cũng coi như là có một kết quả tốt.
Khi đang nói chuyện hai người cũng đi tới quảng trường, rất nhiều đệ tử đã tập trung ở đó, trong đó có mấy người đứng cùng nhau, là bốn nam hai nữ, những đệ tử xung quanh nhìn sáu người này với vẻ tôn trọng.
Từ trí nhớ của nguyên chủ Ninh Thư biết sáu người này là những đệ tử tương đối lợi hại của Thiên Đạo tông, tu vi mỗi người đều không tẩm thường, không như cái gối thêu hoa Ngụy Lương Nguyệt này.
Ngụy Lương Nguyệt biết tu vi của mình không cao, cũng không cùng xuất hiện với bọn họ, hơn nữa sáu người này ỷ vào chuyện có tu vi cao luôn khinh thường hắn, hắn có bệnh mới đến trước mặt bọn họ để bị mất mặt.
“Mấy người này là người đi bí cảnh, con sẽ ở cùng với họ.” Cha Ngụy nói với Ninh Thư.
Ninh Thư đi qua đó, mấy người kia lại lùi về sau mấy bước cách xa cô. Lúc hai nữ đệ tử đối mặt với cô, ánh mắt mang vẻ khinh bỉ và cảnh giác không che giấu.
Ninh Thư:...
Xem ra cái danh hiệu háo sắc này phải đeo trên lưng đến lúc chết rồi, tên nhóc thối Ngụy Lương Nguyệt này đúng là tự tìm đường chết mà.
Ninh Thư đi đến đâu, nữ đệ tử đều dùng ánh mắt đề phòng kẻ háo sắc để nhìn cô, cảm giác này thật quá kỳ quái.
Cha Ngụy nhờ trưởng lão dẫn đội trên đường đi chiếu có con trai ông, trưởng lão gật đầu đồng ý.
Lúc lên Pháp Bảo linh thuyền, cha Ngụy kéo Ninh Thư lại dặn: “Không có gì quan trọng hơn tính mạng, gặp phải chuyện không thể giải quyết được thì hãy ngồi lên lưng Thiểm Phong điêu mà chạy trốn.”
“Cha, con nhớ rồi, con chắc chắn sẽ còn sống trở về.” Ninh Thư nghiêm túc nói với ông.
Nhưng trên mặt cha Ngụy vẫn còn lo lắng. Đến khi linh thuyền đã đi xa, Ninh Thư thấy ông vẫn đứng trên quảng trường nhìn về phía cô.
Người cha tốt như thế này thật là phải thắp hương tám đời mới cầu được đi.
Trưởng lão dẫn đội nói với Ninh Thư: “Tuy ta không biết tại sao cha ngươi lại cho người vô tích sự như ngươi đi bí cảnh, nhưng mà đi bí cảnh cũng tốt, cũng nên biết tu luyện khó khăn, ngươi mà còn như thế này, tu vi không đủ, đến lúc đó sẽ như bãi đất vàng vậy, chết trước mặt cha ngươi, để người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh.”
Ninh Thư đổ mồ hôi, thực ra ai cũng không thích Ngụy Lương Nguyệt, nhưng hắn lại không thèm để ý gì, qua loa cho xong, cứ sống vui vẻ như thế.
“Đa tạ trưởng lão, Lương Nguyệt đã biết.” Ninh Thư gật đầu nói.
Ninh Thư ngồi trên ghế trong khoang thuyền, xung quanh cô không có ai cả, đặc biệt là hai nữ đệ tử kia ngồi cách cô rất xa, như là nếu ngồi gần cô một chút thì sẽ mất thanh danh của họ vậy.
Thực ra nguyên chủ cũng không ép buộc nữ nhân nào, tất cả đều là cả hai tình nguyện. Như nữ đệ tử tông môn, nếu họ tự đưa mình tới cửa thì Ngụy Lương Nguyệt có ngu mới không muốn họ, cuối cùng không phải cũng cho họ chút tài nguyên tu luyện sao.
Đây là chuyện hai bên cùng có lợi mà thôi.
Nhưng không ai nghĩ thanh danh của hắn xấu đến mức này, chủ yếu là do việc định hôn với nữ thần Sư Tuệ Đế của Hồng Môn tông khiến con người Ngụy Lương Nguyệt càng thêm khó coi hơn, còn do không ít những người có lòng cố ý truyền đi mà thành.
“Huynh đệ, nghe nói ngươi giải trừ hôn ước với Sư Tuệ Đế của Hồng Môn tông rồi.” Một nam tử có khuôn mặt tròn vo lại gần hỏi Ninh Thư.
Từ trong trí nhớ Ninh Thư biết người này tên là Lưu Tần Dương, tu vi cũng cao hơn mấy đệ tử Thiên Đạo tông trước mặt này.
“Sao ngươi biết được?” Tin tức sao lại truyền đi được, lẽ nào là Hồng Môn tông? Không thể nào, dù sao Sư Tuệ Đế cũng là một nữ tử, hơn nữa chuyện bị từ hôn cũng không vẻ vang gì.
Lưu Tần Dương trừng to mắt, kêu to hỏi: “Thật sự giải trừ hôn ước rồi? Là ngươi chủ động?”
Lời của Lưu Tần Dương làm mấy đệ tử kia chú ý, Ninh Thư cũng gật đầu, nói: “Ta với Sư Tuệ Đế đã hủy hôn rồi.”
“Ôi trời! Lúc đầu ta đã nói hôn sự của Sư Tuệ Đế và thằng nhóc ngươi sẽ không thành mà. Hồng Môn tông sẽ không để người ưu tú như Sư Tuệ Đế gả cho ngươi đâu. Tất cả chỉ là kế tạm thời của họ mà thôi.” Lưu Tần Dương vỗ đùi, phấn khích nói: “Giờ thì ai cũng có cơ hội rồi.”
“Là thằng nhóc ngươi không xứng với nàng.” Lưu Tần Dương trực tiếp nói thật, không để ý đến cảm nhận của Ninh Thư.
Trong lòng Ninh Thư hơi tức giận, đây là cảm xúc của nguyên chủ, vẻ mặt Ninh Thư lạnh nhạt nói: “Coi như là ta không xứng với Sư Tuệ Đế đi, nhưng cũng là ta từ hôn với nàng đấy.”
Cha Ngụy phất tay: “Đừng tưởng ông đây không biết người của Hồng Môn tông coi thường con, muốn hối hôn nhưng lại sợ không được chia mạch nguyên tinh, nên cứ kéo dài như thế. Lúc đó ta đưa công quyết tu luyện, người của Hồng Môn vẫn không hài lòng, trong cơn tức giận ông đây đã nói muốn đề ra hôn kỳ, để hai người các con nhanh chóng thành hôn, bọn họ cũng không nói lời nào.”
Hồng Môn muốn để nữ đệ tử có tư chất và năng lực nhất của mình đi liên hôn, cho thấy họ rất quan tâm đến mạch nguyên tinh này. Nhưng muốn nữ đệ tử có tiền đồ nhất gả cho một người vô tích sự như Ngụy Lương Nguyệt, họ vẫn thấy rất đau lòng.
Lúc này cha Ngụy lại đề xuất từ hôn, cho những người Hồng Môn có bậc thang để xuống. Họ được lợi từ chỗ cha Ngụy còn làm ra vẻ người bị hại, thật khiến người ta chán ghét.
Nhưng ít nhất bây giờ đã không còn liên quan gì với Sư Tuệ Đế nữa, mặc kệ nàng ta ở cùng Diệp Vũ hay Diệp Nhất gì đó thì chuyện này đã không có quan hệ gì với cô nữa.
Nghĩ đến việc thành thân với một nữ nhân, dù có là tuyệt sắc mỹ nhân thì Ninh Thư vẫn cảm thấy cả người khó chịu như nổi mụn vậy.
“Mau cởi y phục xuống đi.” Cha Ngụy nói với Ninh Thư.
Ninh Thư lập tức lấy tay che ngực: “Cha làm gì chứ?”
Cha già họ Ngụy cau mày: “Con sao thế, gần đây có chuyện gì à, luôn có bộ dạng ngại ngùng e thẹn như nữ nhân thế? Có phải bị Sư Tuệ Đế đánh cho ngốc rồi không?”
Ninh Thư buông hai tay che trước ngực xuống, ho khan một tiếng, nói: “Con cởi y phục ra làm gì?”
Cha Ngụy lấy một bộ nhuyễn giáp mỏng như cánh ve từ trong túi chứa đồ ra, ném cho Ninh Thư: “Mặc cái này lên, nó là do sư thúc con luyện chế đấy. Mặc nó có thể giúp con tránh được một chút thương tổn.”
“Cảm ơn cha.” Ninh Thư cởi hết y phục ngay trước mặt cha Ngụy, muốn cho ông thấy khí chất nam tử của mình, sau đó mặc nhuyễn giáp lên người.
“Đi thôi, người khác vẫn đang chờ. Đến bí cảnh rồi thì con phải chú ý an toàn đấy.” Cha Ngụy đi phía trước, Ninh Thư theo sau ông, hỏi: “Cha, đi trông coi mạch nguyên tinh có vất vả không?”
“Vẫn ổn, chỉ là chút việc vặt thôi mà.” Cha Ngụy không để ý nói.
Quản việc này tốn rất nhiều sức lực, chắc ông sẽ không có thời gian để tu luyện. “Cha, hay là chúng ta đi cầu xin tông môn không đi trông coi mạch nữa, quá ảnh hưởng đến việc tu luyện của cha rồi.”
Cha Ngụy quay đầu nhìn Ninh Thư, hơi nhếch lông mày, nói: “Thằng nhóc này, đây là lần đầu tiên con nói những lời quan tâm với cha đấy. Thực ra cha con bây giờ đã vào bình cảnh, có tu luyện thế nào cũng vô ích, chi bằng tạm dừng tu luyện lại đi làm chút chuyện, tất cả cứ thuận theo tự nhiên đi.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Có thật không?” Ninh Thư có chút không tin lắm hỏi.
“Còn có thể giả à.” Cha già họ Ngụy không để ý nói.
Trong lòng Ninh Thư nghĩ, nếu ông đi trông coi mạch nguyên tinh thì sẽ không bị cuốn vào những chuyện xui xẻo này nữa, trong chuyện này cũng coi như là có một kết quả tốt.
Khi đang nói chuyện hai người cũng đi tới quảng trường, rất nhiều đệ tử đã tập trung ở đó, trong đó có mấy người đứng cùng nhau, là bốn nam hai nữ, những đệ tử xung quanh nhìn sáu người này với vẻ tôn trọng.
Từ trí nhớ của nguyên chủ Ninh Thư biết sáu người này là những đệ tử tương đối lợi hại của Thiên Đạo tông, tu vi mỗi người đều không tẩm thường, không như cái gối thêu hoa Ngụy Lương Nguyệt này.
Ngụy Lương Nguyệt biết tu vi của mình không cao, cũng không cùng xuất hiện với bọn họ, hơn nữa sáu người này ỷ vào chuyện có tu vi cao luôn khinh thường hắn, hắn có bệnh mới đến trước mặt bọn họ để bị mất mặt.
“Mấy người này là người đi bí cảnh, con sẽ ở cùng với họ.” Cha Ngụy nói với Ninh Thư.
Ninh Thư đi qua đó, mấy người kia lại lùi về sau mấy bước cách xa cô. Lúc hai nữ đệ tử đối mặt với cô, ánh mắt mang vẻ khinh bỉ và cảnh giác không che giấu.
Ninh Thư:...
Xem ra cái danh hiệu háo sắc này phải đeo trên lưng đến lúc chết rồi, tên nhóc thối Ngụy Lương Nguyệt này đúng là tự tìm đường chết mà.
Ninh Thư đi đến đâu, nữ đệ tử đều dùng ánh mắt đề phòng kẻ háo sắc để nhìn cô, cảm giác này thật quá kỳ quái.
Cha Ngụy nhờ trưởng lão dẫn đội trên đường đi chiếu có con trai ông, trưởng lão gật đầu đồng ý.
Lúc lên Pháp Bảo linh thuyền, cha Ngụy kéo Ninh Thư lại dặn: “Không có gì quan trọng hơn tính mạng, gặp phải chuyện không thể giải quyết được thì hãy ngồi lên lưng Thiểm Phong điêu mà chạy trốn.”
“Cha, con nhớ rồi, con chắc chắn sẽ còn sống trở về.” Ninh Thư nghiêm túc nói với ông.
Nhưng trên mặt cha Ngụy vẫn còn lo lắng. Đến khi linh thuyền đã đi xa, Ninh Thư thấy ông vẫn đứng trên quảng trường nhìn về phía cô.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Người cha tốt như thế này thật là phải thắp hương tám đời mới cầu được đi.
Trưởng lão dẫn đội nói với Ninh Thư: “Tuy ta không biết tại sao cha ngươi lại cho người vô tích sự như ngươi đi bí cảnh, nhưng mà đi bí cảnh cũng tốt, cũng nên biết tu luyện khó khăn, ngươi mà còn như thế này, tu vi không đủ, đến lúc đó sẽ như bãi đất vàng vậy, chết trước mặt cha ngươi, để người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh.”
Ninh Thư đổ mồ hôi, thực ra ai cũng không thích Ngụy Lương Nguyệt, nhưng hắn lại không thèm để ý gì, qua loa cho xong, cứ sống vui vẻ như thế.
“Đa tạ trưởng lão, Lương Nguyệt đã biết.” Ninh Thư gật đầu nói.
Ninh Thư ngồi trên ghế trong khoang thuyền, xung quanh cô không có ai cả, đặc biệt là hai nữ đệ tử kia ngồi cách cô rất xa, như là nếu ngồi gần cô một chút thì sẽ mất thanh danh của họ vậy.
Thực ra nguyên chủ cũng không ép buộc nữ nhân nào, tất cả đều là cả hai tình nguyện. Như nữ đệ tử tông môn, nếu họ tự đưa mình tới cửa thì Ngụy Lương Nguyệt có ngu mới không muốn họ, cuối cùng không phải cũng cho họ chút tài nguyên tu luyện sao.
Đây là chuyện hai bên cùng có lợi mà thôi.
Nhưng không ai nghĩ thanh danh của hắn xấu đến mức này, chủ yếu là do việc định hôn với nữ thần Sư Tuệ Đế của Hồng Môn tông khiến con người Ngụy Lương Nguyệt càng thêm khó coi hơn, còn do không ít những người có lòng cố ý truyền đi mà thành.
“Huynh đệ, nghe nói ngươi giải trừ hôn ước với Sư Tuệ Đế của Hồng Môn tông rồi.” Một nam tử có khuôn mặt tròn vo lại gần hỏi Ninh Thư.
Từ trong trí nhớ Ninh Thư biết người này tên là Lưu Tần Dương, tu vi cũng cao hơn mấy đệ tử Thiên Đạo tông trước mặt này.
“Sao ngươi biết được?” Tin tức sao lại truyền đi được, lẽ nào là Hồng Môn tông? Không thể nào, dù sao Sư Tuệ Đế cũng là một nữ tử, hơn nữa chuyện bị từ hôn cũng không vẻ vang gì.
Lưu Tần Dương trừng to mắt, kêu to hỏi: “Thật sự giải trừ hôn ước rồi? Là ngươi chủ động?”
Lời của Lưu Tần Dương làm mấy đệ tử kia chú ý, Ninh Thư cũng gật đầu, nói: “Ta với Sư Tuệ Đế đã hủy hôn rồi.”
“Ôi trời! Lúc đầu ta đã nói hôn sự của Sư Tuệ Đế và thằng nhóc ngươi sẽ không thành mà. Hồng Môn tông sẽ không để người ưu tú như Sư Tuệ Đế gả cho ngươi đâu. Tất cả chỉ là kế tạm thời của họ mà thôi.” Lưu Tần Dương vỗ đùi, phấn khích nói: “Giờ thì ai cũng có cơ hội rồi.”
“Là thằng nhóc ngươi không xứng với nàng.” Lưu Tần Dương trực tiếp nói thật, không để ý đến cảm nhận của Ninh Thư.
Trong lòng Ninh Thư hơi tức giận, đây là cảm xúc của nguyên chủ, vẻ mặt Ninh Thư lạnh nhạt nói: “Coi như là ta không xứng với Sư Tuệ Đế đi, nhưng cũng là ta từ hôn với nàng đấy.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro