Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi
Thế giới hỗn loạn 4
Ngận Thị Kiểu Tình
2024-01-18 18:05:08
Giờ, nếu không muốn chết, thì mày chỉ có thể im lặng chịu đựng, chịu yên vị dưới đáy xã hội.
Địa vị của những người xuyên không ở thế giới này thấp nhất trong lịch sử liên minh xuyên không.
Ổ Tiếu Lam trở thành nô lệ của Ellen.
Ổ Tiếu Lam thấy gương mặt đẹp trai của Ellen, cả người cơ bắp cuồn cuộn, sau lưng đeo thanh kiếm lớn, ngầu quá xá, nên đành chấp nhận chuyện mình thành nô lệ.
Nhưng tới khi Ellen biết Ổ Tiếu Lam không có hack cheat trên người.
Trên mặt không lộ ra một tia cảm xúc.
Vung tay ban cô ấy cho gã hầu.
Ổ Tiếu Lam còn đang mơ tưởng mình sẽ chiếm được tình yêu của Ellen.
Cho dù cô ấy có là nô lệ, nhưng chỉ cần Ellen thích cô ấy, yêu chiều cô ấy, thân phận nô lệ sẽ không còn là vấn đề.
Nhưng mà ông trời cho quả quay xe quá gắt.
Khiến cả người Ổ Tiếu Lam đều Sparta (điên cuồng, cuồng loạn, xuất phát từ meme 300 dũng sĩ sparta)
Bị ban cho người hầu, cơ thể là nữ giới, kết cục không cần nói cũng biết.
Gã hầu chơi chán, chuyền cô qua tay hết người này người nọ rồi bán đi.
Thậm chí Ellen còn khinh thường không thèm chuyện phát sinh quan hệ với Ổ Tiếu Lam.
Dứt khoát ban cô ấy cho người hầu luôn.
Có lẽ nếu Ổ Tiếu Lam lên giường được với Ellen, thì mọi chuyện sẽ không thê thảm tới mức này.
Ổ Tiếu Lam chỉ cần hầu hạ một mình Ellen, sẽ không bị nhiều người thóa mạ giày xéo lên thân xác mình, còn bị bán thêm lần nữa.
Ổ Tiếu Lam không chịu đựng được thế giới tàn khốc này, tự sát.
Ôm theo oán niệm nồng đậm mà tự sát.
Tâm nguyện nghịch tập của Ổ Tiếu Lam là được sống, sống một cách có tôn nghiêm, danh dự sau đó trả thù những kẻ đã gây thương tổn lên người cô ấy.
Khát khao tình yêu lại bị hiện thực tàn nhẫn đập nát thành từng mảnh nhỏ.
Ellen tàn nhẫn độc ác, làm gì có chuyện nhìn cô ấy bằng con mắt khác.
Kể cả là những người hầu từng phát sinh quan hệ với cô ấy, cũng chỉ coi cô ấy là công cụ giải tỏa tình dục.
Tụt quần xuống rồi kéo quần lên, xong xuôi hết thảy thì xách đít rời đi.
Ninh Thư tiếp thu hết cốt truyện, bĩu môi.
Nếu Ổ Tiếu Lam thật sự móc nối được với Ellen, trở thành chim hoàng yến hoàng anh gì đó của Ellen thật, thì làm gì có chuyện tới lượt cô tới nghịch tập.
Phải trải qua những chuyện như thế này, con người ta mới hiểu được tôn nghiêm, nhân phẩm quý giá đến nhường nào.
Cơ bản bọn họ không xem cô ấy là con người, vì vậy sẽ không đối xử bình đẳng với cô.
Ở đấy mà mơ mộng, khát khao tình với chả yêu.
Ninh Thư phát hiện, bất kể ở thế giới nào, đa phần phụ nữ cũng đều bị nuôi nhốt (giam cầm).
Hay nói đúng hơn là nuôi nhốt (giam cầm) có chủ đích.
Lúc còn nhỏ, mẹ yêu sẽ khoác lên người con gái nhỏ của mình những bộ áo váy xúng xính xinh đẹp, chân xỏ giày búp bê xa xỉ đắt tiền, khen con gái mẹ giống công chúa quá đi thôi.
Sau đó dạy con yêu rằng đừng chạy nhảy lung tung, đừng để bẩn người.
Cũng không được ăn to nói lớn, phải dịu dàng, xinh đẹp, thùy mị, nết na.
Đấy mới là điều một người con gái cần tu dưỡng suốt đời.
Lên đại học, giảng viên nam hay nữ cũng đều đối xử với nữ sinh rất thân thiện, nhưng lại luôn tìm tới nam sinh khi tìm người thực tập hoặc để thảo luận về những vấn đề sâu sắc.
Còn nữ sinh ư, mặt mày đẹp đẽ, đi khẽ cười duyên, không cần lãng phí thanh xuân ở những thứ chán ngắt, không đủ “tốt đẹp” này.
Trong công ty, ông chủ thấu tình đạt lý sẽ nói rằng, loại hạng mục này hay phải tăng ca với đi công tác dài ngày, nhiệm vụ của các chị em là xinh đẹp như hoa, vì vậy cần phải nghỉ ngơi đầy đủ, bảo dưỡng nhan sắc, em nhận thì cực lắm, nên anh phân cho thằng Tiểu Trương phụ trách rồi!
Tiểu Trương, người tới powerpoint còn phải nhờ “em” hỗ trợ, ngay cả mồm miệng cũng không nhanh nhẹn. Nhưng, cậu ấy lại mang giới tính nam.
Sau đó, Tiểu Trương làm xong hạng mục kia được thăng chức, còn “em” mang cái danh hão xinh đẹp đáng yêu lại tiếp tục làm công việc vặt vãnh hằng ngày.
Tới thời điểm sau khi sinh con, chồng ở nhà ôn tồn thủ thỉ, thổi gió bên tai, anh nuôi em, em yên tâm ở nhà chăm sóc con là được rồi.
Rồi sao, chị vợ cảm động tới rớt não ra ngoài, ra sức gồng gánh cái danh bà chủ gia đình, không chú ý rằng thời gian thấm thoắt thoi đưa, không biết bao lâu rồi chưa cầm nổi một quyển sách lên đọc.
Dần dần, chị vợ được năm tháng hun đúc thành người phụ nữ hiền lành cam chịu, không còn hứng thú gì với sự nghiệp, mất hết tư tưởng, và không còn sở thích nào cho riêng mình.
Niềm vui của chị giờ đặt hết vào chuyện nuôi dưỡng con cái, nào còn thừa sức lực chăm lo cho chính mình, hay chăm sóc cho anh chồng quý hóa kia.
Tâm lý học có một thực nghiệm gọi là “Dây thừng cột voi”. Một con voi sẽ được người ta buộc vào cổ một sợi dây thừng từ khi còn nhỏ.
Sau đó họ sẽ để kệ nó vùng vẫy giằng co thế nào cũng không thoát được.
Tới khi con voi trưởng thành, sợi dây thừng bé xíu ấy không còn trói buộc được thân hình to lớn của nó nữa, nhưng nó sẽ không thử chạy trốn nữa.
Bởi vì nó đã tiếp nhận ý nghĩ “Không thể thoát khỏi sợi dây thừng”, gây dựng thành niềm tin vững chắc, là một thói quen được gây dựng từ nhỏ “Bất lực tập nhiễm”.
* Từ chuyên ngành của tâm lý học, chỉ tâm lý bất lực được huấn luyện mà thành, *learn helplessness*.
Đa số những phương pháp nuôi dạy bé gái truyền thống đều đi theo lối mòn phân biệt giới tính, đi theo chủ nghĩa nuôi nhốt (giam cầm) theo giới tính có chủ đích.
Sử dụng phương pháp dịu dàng che chở như sợi dây thừng, mưa dầm thấm lâu, nuôi dưỡng cảm giác bất lực trong phái nữ, tạo điều kiện cho phái nữ tiếp nhận sự yếu đuối trong mình.
Quan niệm này, xuất phát ngay từ trong quan niệm của gia đình, sau đó lan tỏa ra toàn xã hội, và rồi cắm rễ sâu trong lòng phái nữ.
Nên ngay tới cả phái nữ cũng chấp nhận quan niệm này, để so sánh với đàn ông, họ sẽ tự thôi miên mình rằng họ quá yếu đuối, không đủ năng lực cũng như không có đầu óc tính toán, không có bất cứ thứ gì để khẳng định giá trị của bản thân, nên phải dựa dẫm vào người khác để có được .
Tôi là phái nữ, tôi cần phải dựa dẫm vào đàn ông, tôi quá yếu ớt, nên tôi cần có an ủi và săn sóc tỉ mỉ.
Tôi sợ cô đơn, nên cần có người đồng hành đi cùng.
Đừng chọn ngành học vất vả, như mấy ngành khoa học hay kỹ thuật, cũng đừng có mà chăm chỉ dốc sức học hành, hoài bão không phải là thứ phù hợp với phái nữ.
Tuổi trẻ xinh đẹp mới là thứ đáng giá nhất của phái nữ, phải bán được chính mình đi với giá cao nhất mới được gọi là thành công lớn nhất.
Con gái ấy à, cưới được chồng là được.
Không một ai cho rằng phụ nữ là đối thủ đáng tôn trọng, hay là đối tác đáng kính hết cả.
Đương nhiên vẫn một bộ phận phái nữ có tiêu chuẩn lựa chọn bạn đời là, nhận được sự “yêu chiều” tỉ mỉ từ phía đàn ông mà không cần đáp lại. Ban đầu, có thể sẽ có người tạm thời đáp ứng được điều kiện này, nhưng sau đó thì khó tránh khỏi thất vọng.
“Sao anh không còn đối xử tốt với em như lúc ban đầu? Anh hết yêu em rồi có phải không?”
Phần lớn phái nữ vẫn chưa tiếp nhận được tư tưởng “Go, girls” (Tiến lên nào, cô gái) vì vậy họ vẫn chưa học được kỹ năng sống tự lập, thậm chí họ cam tâm tình nguyện chịu giam cầm, nếu đột ngột đưa họ vào trong rừng núi, họ sẽ bị núi rừng nuốt trọn.
Ninh Thư cảm thấy Ổ Tiếu Lam là một người như vậy, một con thú nhỏ đang chịu giam cầm đột nhiên bị đẩy vào rừng núi tàn khốc.
Bất lực sợ hãi, khó có thể thích ứng với thế giới này, dù trên người mang theo hào quang của người xuyên không.
Thì cô nhóc này vẫn không thể thích ứng nổi, không thể bởi vì cô ấy xuyên tới một thế giới khác, mà cô ấy có thể tỏa sáng như ánh nắng mặt trời được.
Thế giới này tàn nhẫn và lạnh lùng như vậy đấy.
Ninh Thư nhìn Ellen ngồi trên lưng ngựa đằng trước.
Sống lưng thẳng tắp, nhìn lưng thôi cũng thấy được sự uy nghiêm toát ra trên người hắn.
Ninh Thư trợn mắt, vừa tu luyện vừa suy tư.
Có vẻ dù hoàn thành được nhiệm vụ, thì thế giới này cũng không sửa chữa được là bao.
Lỗ hổng nhiều như sao trên trời, bởi vì có quá nhiều kẻ xuyên không.
Cho dù có cố cũng không sửa hết nổi.
Hoàn toàn như muối bỏ biển.
Cô có thể lấp đi một vết nứt nhỏ, nhưng vẫn còn hằng hà sa số những vết nứt khác.
Quá nhiều sai phạm.
Có quá nhiều người xuyên không tới đây, làm tổn hại hết lần này tới lần khác lên pháp tắc của thế giới này.
Mà thôi, mặc kệ đi, nhiệm vụ nhất định phải hoàn thành, phải hoàn thành tốt là đằng khác, hơn nữa thế giới này rộng lớn bao la, nói không chừng sẽ có căn nguyên thế giới.
Ninh Thư điên cuồng hấp thu linh khí, đan điền co rút đau đớn.
Nhưng tình hình hiện tại có vẻ khá là bất lợi cho cô, vì vậy đành phải chậm rãi chữa trị đan điền vậy.
Ninh Thư tu luyện, xung quanh đường lớn có rất nhiều người quay đầu nhìn cô.
Thậm chí còn chỉ trỏ bàn tán về cô.
Ninh Thư mắt điếc tai ngơ, trong tay nắm chặt thanh sắt không còn nóng, dù không còn nóng, nhưng nó vẫn là một vũ khí tạm ổn.
Gã hầu đi bên cạnh xe ngựa chở lồng sắt, ánh mắt âm u gắt gao nhìn Ninh Thư, một cánh tay của gã buông thõng.
Ninh Thư nhìn gã một cái, rồi thu hồi tầm mắt.
Trong cốt truyện, Ellen đã ban Ổ Tiếu Lam cho gã hầu này.
Gã hưởng chung Ổ Tiếu Lam với rất nhiều kẻ khác, sau đó lại bán Ổ Tiếu Lam đi.
Toàn bộ quá trình, Ổ Tiếu Lam không hề có chút phản kháng nào.
Nếu nói những kẻ này xấu xa bỉ ổi, thì Ổ Tiếu Lam lại quá yếu đuối và bất lực.
Xét đi thì cũng phải xét lại, thân phận, địa vị của Ổ Tiếu Lam còn thấp hơn gã hầu này, chỉ ngang bằng với súc vật, hoặc thậm chí chỉ như một món hàng hóa vô tri vô giác.
Địa vị của những người xuyên không ở thế giới này thấp nhất trong lịch sử liên minh xuyên không.
Ổ Tiếu Lam trở thành nô lệ của Ellen.
Ổ Tiếu Lam thấy gương mặt đẹp trai của Ellen, cả người cơ bắp cuồn cuộn, sau lưng đeo thanh kiếm lớn, ngầu quá xá, nên đành chấp nhận chuyện mình thành nô lệ.
Nhưng tới khi Ellen biết Ổ Tiếu Lam không có hack cheat trên người.
Trên mặt không lộ ra một tia cảm xúc.
Vung tay ban cô ấy cho gã hầu.
Ổ Tiếu Lam còn đang mơ tưởng mình sẽ chiếm được tình yêu của Ellen.
Cho dù cô ấy có là nô lệ, nhưng chỉ cần Ellen thích cô ấy, yêu chiều cô ấy, thân phận nô lệ sẽ không còn là vấn đề.
Nhưng mà ông trời cho quả quay xe quá gắt.
Khiến cả người Ổ Tiếu Lam đều Sparta (điên cuồng, cuồng loạn, xuất phát từ meme 300 dũng sĩ sparta)
Bị ban cho người hầu, cơ thể là nữ giới, kết cục không cần nói cũng biết.
Gã hầu chơi chán, chuyền cô qua tay hết người này người nọ rồi bán đi.
Thậm chí Ellen còn khinh thường không thèm chuyện phát sinh quan hệ với Ổ Tiếu Lam.
Dứt khoát ban cô ấy cho người hầu luôn.
Có lẽ nếu Ổ Tiếu Lam lên giường được với Ellen, thì mọi chuyện sẽ không thê thảm tới mức này.
Ổ Tiếu Lam chỉ cần hầu hạ một mình Ellen, sẽ không bị nhiều người thóa mạ giày xéo lên thân xác mình, còn bị bán thêm lần nữa.
Ổ Tiếu Lam không chịu đựng được thế giới tàn khốc này, tự sát.
Ôm theo oán niệm nồng đậm mà tự sát.
Tâm nguyện nghịch tập của Ổ Tiếu Lam là được sống, sống một cách có tôn nghiêm, danh dự sau đó trả thù những kẻ đã gây thương tổn lên người cô ấy.
Khát khao tình yêu lại bị hiện thực tàn nhẫn đập nát thành từng mảnh nhỏ.
Ellen tàn nhẫn độc ác, làm gì có chuyện nhìn cô ấy bằng con mắt khác.
Kể cả là những người hầu từng phát sinh quan hệ với cô ấy, cũng chỉ coi cô ấy là công cụ giải tỏa tình dục.
Tụt quần xuống rồi kéo quần lên, xong xuôi hết thảy thì xách đít rời đi.
Ninh Thư tiếp thu hết cốt truyện, bĩu môi.
Nếu Ổ Tiếu Lam thật sự móc nối được với Ellen, trở thành chim hoàng yến hoàng anh gì đó của Ellen thật, thì làm gì có chuyện tới lượt cô tới nghịch tập.
Phải trải qua những chuyện như thế này, con người ta mới hiểu được tôn nghiêm, nhân phẩm quý giá đến nhường nào.
Cơ bản bọn họ không xem cô ấy là con người, vì vậy sẽ không đối xử bình đẳng với cô.
Ở đấy mà mơ mộng, khát khao tình với chả yêu.
Ninh Thư phát hiện, bất kể ở thế giới nào, đa phần phụ nữ cũng đều bị nuôi nhốt (giam cầm).
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hay nói đúng hơn là nuôi nhốt (giam cầm) có chủ đích.
Lúc còn nhỏ, mẹ yêu sẽ khoác lên người con gái nhỏ của mình những bộ áo váy xúng xính xinh đẹp, chân xỏ giày búp bê xa xỉ đắt tiền, khen con gái mẹ giống công chúa quá đi thôi.
Sau đó dạy con yêu rằng đừng chạy nhảy lung tung, đừng để bẩn người.
Cũng không được ăn to nói lớn, phải dịu dàng, xinh đẹp, thùy mị, nết na.
Đấy mới là điều một người con gái cần tu dưỡng suốt đời.
Lên đại học, giảng viên nam hay nữ cũng đều đối xử với nữ sinh rất thân thiện, nhưng lại luôn tìm tới nam sinh khi tìm người thực tập hoặc để thảo luận về những vấn đề sâu sắc.
Còn nữ sinh ư, mặt mày đẹp đẽ, đi khẽ cười duyên, không cần lãng phí thanh xuân ở những thứ chán ngắt, không đủ “tốt đẹp” này.
Trong công ty, ông chủ thấu tình đạt lý sẽ nói rằng, loại hạng mục này hay phải tăng ca với đi công tác dài ngày, nhiệm vụ của các chị em là xinh đẹp như hoa, vì vậy cần phải nghỉ ngơi đầy đủ, bảo dưỡng nhan sắc, em nhận thì cực lắm, nên anh phân cho thằng Tiểu Trương phụ trách rồi!
Tiểu Trương, người tới powerpoint còn phải nhờ “em” hỗ trợ, ngay cả mồm miệng cũng không nhanh nhẹn. Nhưng, cậu ấy lại mang giới tính nam.
Sau đó, Tiểu Trương làm xong hạng mục kia được thăng chức, còn “em” mang cái danh hão xinh đẹp đáng yêu lại tiếp tục làm công việc vặt vãnh hằng ngày.
Tới thời điểm sau khi sinh con, chồng ở nhà ôn tồn thủ thỉ, thổi gió bên tai, anh nuôi em, em yên tâm ở nhà chăm sóc con là được rồi.
Rồi sao, chị vợ cảm động tới rớt não ra ngoài, ra sức gồng gánh cái danh bà chủ gia đình, không chú ý rằng thời gian thấm thoắt thoi đưa, không biết bao lâu rồi chưa cầm nổi một quyển sách lên đọc.
Dần dần, chị vợ được năm tháng hun đúc thành người phụ nữ hiền lành cam chịu, không còn hứng thú gì với sự nghiệp, mất hết tư tưởng, và không còn sở thích nào cho riêng mình.
Niềm vui của chị giờ đặt hết vào chuyện nuôi dưỡng con cái, nào còn thừa sức lực chăm lo cho chính mình, hay chăm sóc cho anh chồng quý hóa kia.
Tâm lý học có một thực nghiệm gọi là “Dây thừng cột voi”. Một con voi sẽ được người ta buộc vào cổ một sợi dây thừng từ khi còn nhỏ.
Sau đó họ sẽ để kệ nó vùng vẫy giằng co thế nào cũng không thoát được.
Tới khi con voi trưởng thành, sợi dây thừng bé xíu ấy không còn trói buộc được thân hình to lớn của nó nữa, nhưng nó sẽ không thử chạy trốn nữa.
Bởi vì nó đã tiếp nhận ý nghĩ “Không thể thoát khỏi sợi dây thừng”, gây dựng thành niềm tin vững chắc, là một thói quen được gây dựng từ nhỏ “Bất lực tập nhiễm”.
* Từ chuyên ngành của tâm lý học, chỉ tâm lý bất lực được huấn luyện mà thành, *learn helplessness*.
Đa số những phương pháp nuôi dạy bé gái truyền thống đều đi theo lối mòn phân biệt giới tính, đi theo chủ nghĩa nuôi nhốt (giam cầm) theo giới tính có chủ đích.
Sử dụng phương pháp dịu dàng che chở như sợi dây thừng, mưa dầm thấm lâu, nuôi dưỡng cảm giác bất lực trong phái nữ, tạo điều kiện cho phái nữ tiếp nhận sự yếu đuối trong mình.
Quan niệm này, xuất phát ngay từ trong quan niệm của gia đình, sau đó lan tỏa ra toàn xã hội, và rồi cắm rễ sâu trong lòng phái nữ.
Nên ngay tới cả phái nữ cũng chấp nhận quan niệm này, để so sánh với đàn ông, họ sẽ tự thôi miên mình rằng họ quá yếu đuối, không đủ năng lực cũng như không có đầu óc tính toán, không có bất cứ thứ gì để khẳng định giá trị của bản thân, nên phải dựa dẫm vào người khác để có được .
Tôi là phái nữ, tôi cần phải dựa dẫm vào đàn ông, tôi quá yếu ớt, nên tôi cần có an ủi và săn sóc tỉ mỉ.
Tôi sợ cô đơn, nên cần có người đồng hành đi cùng.
Đừng chọn ngành học vất vả, như mấy ngành khoa học hay kỹ thuật, cũng đừng có mà chăm chỉ dốc sức học hành, hoài bão không phải là thứ phù hợp với phái nữ.
Tuổi trẻ xinh đẹp mới là thứ đáng giá nhất của phái nữ, phải bán được chính mình đi với giá cao nhất mới được gọi là thành công lớn nhất.
Con gái ấy à, cưới được chồng là được.
Không một ai cho rằng phụ nữ là đối thủ đáng tôn trọng, hay là đối tác đáng kính hết cả.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đương nhiên vẫn một bộ phận phái nữ có tiêu chuẩn lựa chọn bạn đời là, nhận được sự “yêu chiều” tỉ mỉ từ phía đàn ông mà không cần đáp lại. Ban đầu, có thể sẽ có người tạm thời đáp ứng được điều kiện này, nhưng sau đó thì khó tránh khỏi thất vọng.
“Sao anh không còn đối xử tốt với em như lúc ban đầu? Anh hết yêu em rồi có phải không?”
Phần lớn phái nữ vẫn chưa tiếp nhận được tư tưởng “Go, girls” (Tiến lên nào, cô gái) vì vậy họ vẫn chưa học được kỹ năng sống tự lập, thậm chí họ cam tâm tình nguyện chịu giam cầm, nếu đột ngột đưa họ vào trong rừng núi, họ sẽ bị núi rừng nuốt trọn.
Ninh Thư cảm thấy Ổ Tiếu Lam là một người như vậy, một con thú nhỏ đang chịu giam cầm đột nhiên bị đẩy vào rừng núi tàn khốc.
Bất lực sợ hãi, khó có thể thích ứng với thế giới này, dù trên người mang theo hào quang của người xuyên không.
Thì cô nhóc này vẫn không thể thích ứng nổi, không thể bởi vì cô ấy xuyên tới một thế giới khác, mà cô ấy có thể tỏa sáng như ánh nắng mặt trời được.
Thế giới này tàn nhẫn và lạnh lùng như vậy đấy.
Ninh Thư nhìn Ellen ngồi trên lưng ngựa đằng trước.
Sống lưng thẳng tắp, nhìn lưng thôi cũng thấy được sự uy nghiêm toát ra trên người hắn.
Ninh Thư trợn mắt, vừa tu luyện vừa suy tư.
Có vẻ dù hoàn thành được nhiệm vụ, thì thế giới này cũng không sửa chữa được là bao.
Lỗ hổng nhiều như sao trên trời, bởi vì có quá nhiều kẻ xuyên không.
Cho dù có cố cũng không sửa hết nổi.
Hoàn toàn như muối bỏ biển.
Cô có thể lấp đi một vết nứt nhỏ, nhưng vẫn còn hằng hà sa số những vết nứt khác.
Quá nhiều sai phạm.
Có quá nhiều người xuyên không tới đây, làm tổn hại hết lần này tới lần khác lên pháp tắc của thế giới này.
Mà thôi, mặc kệ đi, nhiệm vụ nhất định phải hoàn thành, phải hoàn thành tốt là đằng khác, hơn nữa thế giới này rộng lớn bao la, nói không chừng sẽ có căn nguyên thế giới.
Ninh Thư điên cuồng hấp thu linh khí, đan điền co rút đau đớn.
Nhưng tình hình hiện tại có vẻ khá là bất lợi cho cô, vì vậy đành phải chậm rãi chữa trị đan điền vậy.
Ninh Thư tu luyện, xung quanh đường lớn có rất nhiều người quay đầu nhìn cô.
Thậm chí còn chỉ trỏ bàn tán về cô.
Ninh Thư mắt điếc tai ngơ, trong tay nắm chặt thanh sắt không còn nóng, dù không còn nóng, nhưng nó vẫn là một vũ khí tạm ổn.
Gã hầu đi bên cạnh xe ngựa chở lồng sắt, ánh mắt âm u gắt gao nhìn Ninh Thư, một cánh tay của gã buông thõng.
Ninh Thư nhìn gã một cái, rồi thu hồi tầm mắt.
Trong cốt truyện, Ellen đã ban Ổ Tiếu Lam cho gã hầu này.
Gã hưởng chung Ổ Tiếu Lam với rất nhiều kẻ khác, sau đó lại bán Ổ Tiếu Lam đi.
Toàn bộ quá trình, Ổ Tiếu Lam không hề có chút phản kháng nào.
Nếu nói những kẻ này xấu xa bỉ ổi, thì Ổ Tiếu Lam lại quá yếu đuối và bất lực.
Xét đi thì cũng phải xét lại, thân phận, địa vị của Ổ Tiếu Lam còn thấp hơn gã hầu này, chỉ ngang bằng với súc vật, hoặc thậm chí chỉ như một món hàng hóa vô tri vô giác.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro