Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi
Thế giới hỗn loạn 5
Ngận Thị Kiểu Tình
2024-01-18 18:05:08
Để người khác tùy ý giẫm đạp, là chuyện cực kỳ đau khổ.
Rất nhanh, đoàn người dừng trước một tòa nhà.
Ninh Thư bị khiêng vào, vứt giữa đại sảnh, Ellen mang kiếm nhìn Ninh Thư.
Buồn bực nói: “Không hiểu được ngôn ngữ ở đây, quá phiền phức, hay dứt khoát giết luôn đi.”
Ellen nói xong, giơ tay sờ chuôi kiếm đằng sau, định chém Ninh Thư một nhát.
Ninh Thư:……
Độc ác tàn nhẫn thật.
Ninh Thư nói: “Anh thả tôi ra trước, rồi nói tiếp.”
Ellen nghe thấy lời Ninh Thư nói, lập tức rút kiếm lớn ra.
Toàn thân bao trùm đấu khí, ánh mắt Ellen hiện vẻ nóng lòng muốn thử, chắc chắn rất muốn chém Ninh Thư.
Ninh Thư: Bình tĩnh bạn ơi……
“Nếu hiểu tao nói gì, vì sao lúc nãy lại giả vờ câm điếc?” Ellen chất vấn Ninh Thư.
Ninh Thư nói: “Vì sợ quá, nên tôi không dám mở miệng.”
Ellen nhìn chằm chằm Ninh Thư: “Trông mày không giống như đang sợ hãi.”
“Thưa ngài, con nô lệ này đang khiêu khích quyền uy của ngài, không thể tha thứ cho nó được.” Gã hầu treo cánh tay mềm oặt, nhũn như sợi bún trước ngực, độc ác nói.
Ellen lạnh nhạt, hỏi Ninh Thư: “Mày có năng lực gì không?”
Ninh Thư gật đầu: “Có.”
Ellen tiến về phía Ninh Thư, tay lôi kiếm lớn theo, mũi kiếm kéo dài trên mặt đất.
“Là gì?” Ellen vui mừng hỏi, “Thế trên người mày có bảo vật gì không?”
Nghe nói công tước Gal sở hữu một nô lệ có năng lực biến mất giữa không trung, một thời gian sau mới xuất hiện lại.
Tại bữa tiệc lần trước, công tước Gal đã ra lệnh cho tên nô lệ đó biểu diễn thuật phép biến mất giữa không trung.
Ellen hy vọng nữ nô lệ mình mua có được năng lực đặc biệt, giúp hắn nở mày nở mặt.
Tốt nhất là loại năng lực gì đó trang nhã dễ nhìn, để hắn có thể dâng nữ nô lệ này lên cho công chúa.
Cùng là hiệp sĩ của công chúa, Ellen mong mình trên cơ tên hiệp sĩ còn lại.
Ninh Thư nói: “Nhưng anh phải thả tôi ra trước, như vậy tôi mới có thể biểu diễn cho anh xem được.”
“Thưa ngài, con nô lệ này chắc chắn đang lừa ngài, tốt nhất vẫn nên khắc dấu ấn trước đã ạ.” Gã hầu nói với Ellen.
“Câm miệng!” Ellen lạnh lùng quát.
Nếu nữ nô lệ này thật sự có loại năng lực hắn cần, hắn sẽ dâng lên cho công chúa, sao có thể đưa nô lệ đã bị khắc dấu cho công chúa được?
Ellen nâng kiếm lên, trên mặt kiếm phủ một lớp hào quang trắng mờ.
Đùng một tiếng, ổ khóa trên lồng sắt bị chém làm hai.
Con ngươi Ninh Thư rụt lại, nhưng mặt vẫn không hề đổi sắc.
Tuy Ellen không ra tay chém đôi toàn bộ lồng sắt, chỉ chém ổ khóa làm đôi.
Nhưng điều đó vẫn chứng tỏ Ellen có khả năng kiểm soát sức mạnh rất khéo léo và thuần thục.
Thực lực của Ellen này không hề yếu chút nào.
Ninh Thư ước tính chênh lệch thực lực giữa mình và Ellen, yên lặng đẩy cửa lồng sắt.
Từ bên trong lồng sắt bước ra ngoài.
Chu choa cha mạ ơi, y như cái lồng chim vậy, ngồi xổm bên trong như ngồi cầu tiêu suốt từ lúc mới có ý thức tới tận bây giờ, chân cô đã tê rần lên rồi.
Ninh Thư đấm nhè nhẹ vài cái lên đùi mình, chân tê rần như bị kim chích.
“Tới giờ thể hiện của mày rồi đấy.” Ellen ngồi xuống, đan tay trước ngực nhìn Ninh Thư.
Ninh Thư vịn vào lồng sắt: “Từ từ, chân tôi đang tê, để tôi nghỉ tí đã.”
Không ngừng đẩy nhanh tốc độ tu luyện, đan điền mới xuất hiện được một chút kình khí.
Hấp thu cả hỏa năng lẫn linh khí, lẫn lộn lung tung trong đan điền.
Ninh Thư tự hỏi không biết mình có so kèo được với Ellen hay không.
Ninh Thư đưa mắt đánh giá thanh kiếm của Ellen, cảm thấy cách biệt xa xôi lắm.
“Tao khuyên mày đừng giở trò khôn lỏi, giờ mày đã là nô lệ của tao, mày không thể thoát khỏi lòng bàn tay của tao được đâu.” Ellen cảnh cáo Ninh Thư.
Ninh Thư lập tức đáp: “Sao thế được, tôi nào dám giở trò lông gà vỏ tỏi gì.”
Ninh Thư xoa chân, thầm suy nghĩ.
“Được rồi, bắt đầu đi.” Ellen thiếu kiên nhẫn, tay chạm vào chuôi kiếm.
Ninh Thư nghĩ nghĩ, phóng ra một con rồng lửa.
Có điều rồng lửa này size bé tí, kích cỡ vừa vặn bằng cái túi áo.
Ngọn lửa bay lượn trên người rồng lửa, sinh động như thật, lượn lờ giữa không trung.
“Đây là cái gì?” Ellen hỏi Ninh Thư.
Ninh Thư thu rồng lửa lại, rồng lửa hóa thành năng lượng dung nhập đan điền.
“Tao hỏi, đây là cái gì, thứ này chắc có lẽ không phải là vật sống nhỉ?” Ellen hỏi.
Ninh Thư gật đầu: “Không phải vật sống, nếu cho tôi thêm thời gian, rồng lửa sẽ lớn hơn nữa.”
Ellen nhìn chằm chằm Ninh Thư, đánh giá xem có phải Ninh Thư đang nói dối không: “Nếu mày dám lừa tao, tao sẽ khiến mày sống không bằng chết.”
Ninh Thư gật đầu: “Tôi không lừa anh đâu.”
“Chui vào.” Ellen chỉ lồng sắt.
Ninh Thư:……
“Vẫn bắt tôi vào trong?”
“Đương nhiên, cho đến khi mày nuôi lớn được cái thứ…… Mày gọi nó là gì?”
“Rồng.”
“Rồng không dài như vậy.”
Rồng ở thế giới này là rồng của phương Tây, rồng có cánh.
Còn rồng của Ninh Thư là rồng phương Đông, rồng ngũ trảo. (rồng có năm móng)
“Giờ tôi đói quá, nên muốn có một bữa cơm, cả người tôi cũng quá mệt rồi nên muốn đi ngủ, không chỉ vậy tôi còn phải giải quyết vấn đề vệ sinh cá nhân, anh giam tôi lại làm gì?”
“Mà tôi có muốn cũng không chạy trốn được.” Ninh Thư không ngờ lòng cảnh giác của Ellen lại mạnh tới vậy.
“Ăn ngủ *a đái đều có thể làm trong lồng.”
Cái lùm má, mày vào đây mà ăn ngủ *a đái trong cái lồng cao chưa tới một mét này cho bà xem.
“Mày chỉ là nô lệ, tao bảo mày ở đâu thì mày phải ở đó, tao nói mày làm gì mày phải thực hiện y như thế, mày làm gì có quyền cò kè mặc cả với tao.”
“Tao không thích nô lệ không biết nghe lời, nếu mày không nghe theo lời tao, tao đành phải giết mày thôi.”
Ellen nắm chuôi kiếm, trên thân kiếm lại bao trùm một tầng đấu khí màu trắng.
Ờ, oke, cứ ở đấy to còi đê, Ninh Thư chép miệng khom người chui vào lồng sắt.
May mà ở trong lồng cũng có thể tu luyện, giờ ở chỗ nào cô cũng có thể tu luyện được.
Chờ đến khi tuyệt thế võ công của cô luyện thành, đừng nói là một cái lồng sắt.
Kể cả là Ellen vác kiếm đuổi giết cô, cô cũng có thể tay không chặn kiếm lớn.
“Lấy khóa khóa lại.” Ellen nói với gã hầu.
Gã hầu treo cánh tay lủng lẳng trước ngực đi lấy khóa.
Gã hầu cầm một ổ khóa lớn, Ellen tự tay khóa lồng sắt lại, cất chìa khóa đi.
Ninh Thư bình thản ung dung ngồi trong lồng sắt.
Lúc trước toàn ngồi xổm, giờ ngồi xếp bằng nên thoải mái hơn, tu luyện Tuyệt Thế Võ Công càng nhanh.
Vậy nên mới nói ngồi xếp bằng mới là tư thế tu luyện tiêu chuẩn.
Khi Ellen đi ra ngoài, còn khóa cả cửa lại, trong phòng chỉ còn lại một mình Ninh Thư.
Ninh Thư nhắm mắt, bắt đầu tu luyện, cô cảm thấy có một đôi mắt đang gắt gao giám sát cô.
Ninh Thư chẳng bận tâm, dù sao khi thực lực lớn mạnh rồi, cô chắc chắn sẽ rời khỏi nơi này.
Mà trước khi đi, nhất định phải đấu với Ellen một trận.
Không đánh một trận, không lật đổ được Ellen cô đừng mong chạy thoát khỏi chỗ này.
Đáng tiếc, không thể lấy nhẫn ruby ra khè ở thế giới này được, đồ vật của thế giới khác, không thể xuất hiện ở thế giới này.
Nếu có nhẫn ruby, trực tiếp cho Ellen hóa thành cát bụi.
Nhưng Ninh Thư cũng không nhụt chí, cho dù không có nhẫn ruby, cô vẫn có tự tin, chắc chắn có thể đối phó với Ellen.
Chờ khi ánh mắt đánh giá cô biến mất, Ninh Thư bắt đầu bóp pháp quyết, bố trí tụ dương trận, để lúc tu luyện có thể làm ít hưởng nhiều.
Bố trí xong tụ dương trận, hỏa năng chung quanh lũ lượt cuồn cuộn lại đây, chui vào trong đan điền của Ninh Thư.
Tu luyện thế này, rất nhanh cô sẽ mạnh lên.
Rất nhanh, đoàn người dừng trước một tòa nhà.
Ninh Thư bị khiêng vào, vứt giữa đại sảnh, Ellen mang kiếm nhìn Ninh Thư.
Buồn bực nói: “Không hiểu được ngôn ngữ ở đây, quá phiền phức, hay dứt khoát giết luôn đi.”
Ellen nói xong, giơ tay sờ chuôi kiếm đằng sau, định chém Ninh Thư một nhát.
Ninh Thư:……
Độc ác tàn nhẫn thật.
Ninh Thư nói: “Anh thả tôi ra trước, rồi nói tiếp.”
Ellen nghe thấy lời Ninh Thư nói, lập tức rút kiếm lớn ra.
Toàn thân bao trùm đấu khí, ánh mắt Ellen hiện vẻ nóng lòng muốn thử, chắc chắn rất muốn chém Ninh Thư.
Ninh Thư: Bình tĩnh bạn ơi……
“Nếu hiểu tao nói gì, vì sao lúc nãy lại giả vờ câm điếc?” Ellen chất vấn Ninh Thư.
Ninh Thư nói: “Vì sợ quá, nên tôi không dám mở miệng.”
Ellen nhìn chằm chằm Ninh Thư: “Trông mày không giống như đang sợ hãi.”
“Thưa ngài, con nô lệ này đang khiêu khích quyền uy của ngài, không thể tha thứ cho nó được.” Gã hầu treo cánh tay mềm oặt, nhũn như sợi bún trước ngực, độc ác nói.
Ellen lạnh nhạt, hỏi Ninh Thư: “Mày có năng lực gì không?”
Ninh Thư gật đầu: “Có.”
Ellen tiến về phía Ninh Thư, tay lôi kiếm lớn theo, mũi kiếm kéo dài trên mặt đất.
“Là gì?” Ellen vui mừng hỏi, “Thế trên người mày có bảo vật gì không?”
Nghe nói công tước Gal sở hữu một nô lệ có năng lực biến mất giữa không trung, một thời gian sau mới xuất hiện lại.
Tại bữa tiệc lần trước, công tước Gal đã ra lệnh cho tên nô lệ đó biểu diễn thuật phép biến mất giữa không trung.
Ellen hy vọng nữ nô lệ mình mua có được năng lực đặc biệt, giúp hắn nở mày nở mặt.
Tốt nhất là loại năng lực gì đó trang nhã dễ nhìn, để hắn có thể dâng nữ nô lệ này lên cho công chúa.
Cùng là hiệp sĩ của công chúa, Ellen mong mình trên cơ tên hiệp sĩ còn lại.
Ninh Thư nói: “Nhưng anh phải thả tôi ra trước, như vậy tôi mới có thể biểu diễn cho anh xem được.”
“Thưa ngài, con nô lệ này chắc chắn đang lừa ngài, tốt nhất vẫn nên khắc dấu ấn trước đã ạ.” Gã hầu nói với Ellen.
“Câm miệng!” Ellen lạnh lùng quát.
Nếu nữ nô lệ này thật sự có loại năng lực hắn cần, hắn sẽ dâng lên cho công chúa, sao có thể đưa nô lệ đã bị khắc dấu cho công chúa được?
Ellen nâng kiếm lên, trên mặt kiếm phủ một lớp hào quang trắng mờ.
Đùng một tiếng, ổ khóa trên lồng sắt bị chém làm hai.
Con ngươi Ninh Thư rụt lại, nhưng mặt vẫn không hề đổi sắc.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tuy Ellen không ra tay chém đôi toàn bộ lồng sắt, chỉ chém ổ khóa làm đôi.
Nhưng điều đó vẫn chứng tỏ Ellen có khả năng kiểm soát sức mạnh rất khéo léo và thuần thục.
Thực lực của Ellen này không hề yếu chút nào.
Ninh Thư ước tính chênh lệch thực lực giữa mình và Ellen, yên lặng đẩy cửa lồng sắt.
Từ bên trong lồng sắt bước ra ngoài.
Chu choa cha mạ ơi, y như cái lồng chim vậy, ngồi xổm bên trong như ngồi cầu tiêu suốt từ lúc mới có ý thức tới tận bây giờ, chân cô đã tê rần lên rồi.
Ninh Thư đấm nhè nhẹ vài cái lên đùi mình, chân tê rần như bị kim chích.
“Tới giờ thể hiện của mày rồi đấy.” Ellen ngồi xuống, đan tay trước ngực nhìn Ninh Thư.
Ninh Thư vịn vào lồng sắt: “Từ từ, chân tôi đang tê, để tôi nghỉ tí đã.”
Không ngừng đẩy nhanh tốc độ tu luyện, đan điền mới xuất hiện được một chút kình khí.
Hấp thu cả hỏa năng lẫn linh khí, lẫn lộn lung tung trong đan điền.
Ninh Thư tự hỏi không biết mình có so kèo được với Ellen hay không.
Ninh Thư đưa mắt đánh giá thanh kiếm của Ellen, cảm thấy cách biệt xa xôi lắm.
“Tao khuyên mày đừng giở trò khôn lỏi, giờ mày đã là nô lệ của tao, mày không thể thoát khỏi lòng bàn tay của tao được đâu.” Ellen cảnh cáo Ninh Thư.
Ninh Thư lập tức đáp: “Sao thế được, tôi nào dám giở trò lông gà vỏ tỏi gì.”
Ninh Thư xoa chân, thầm suy nghĩ.
“Được rồi, bắt đầu đi.” Ellen thiếu kiên nhẫn, tay chạm vào chuôi kiếm.
Ninh Thư nghĩ nghĩ, phóng ra một con rồng lửa.
Có điều rồng lửa này size bé tí, kích cỡ vừa vặn bằng cái túi áo.
Ngọn lửa bay lượn trên người rồng lửa, sinh động như thật, lượn lờ giữa không trung.
“Đây là cái gì?” Ellen hỏi Ninh Thư.
Ninh Thư thu rồng lửa lại, rồng lửa hóa thành năng lượng dung nhập đan điền.
“Tao hỏi, đây là cái gì, thứ này chắc có lẽ không phải là vật sống nhỉ?” Ellen hỏi.
Ninh Thư gật đầu: “Không phải vật sống, nếu cho tôi thêm thời gian, rồng lửa sẽ lớn hơn nữa.”
Ellen nhìn chằm chằm Ninh Thư, đánh giá xem có phải Ninh Thư đang nói dối không: “Nếu mày dám lừa tao, tao sẽ khiến mày sống không bằng chết.”
Ninh Thư gật đầu: “Tôi không lừa anh đâu.”
“Chui vào.” Ellen chỉ lồng sắt.
Ninh Thư:……
“Vẫn bắt tôi vào trong?”
“Đương nhiên, cho đến khi mày nuôi lớn được cái thứ…… Mày gọi nó là gì?”
“Rồng.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Rồng không dài như vậy.”
Rồng ở thế giới này là rồng của phương Tây, rồng có cánh.
Còn rồng của Ninh Thư là rồng phương Đông, rồng ngũ trảo. (rồng có năm móng)
“Giờ tôi đói quá, nên muốn có một bữa cơm, cả người tôi cũng quá mệt rồi nên muốn đi ngủ, không chỉ vậy tôi còn phải giải quyết vấn đề vệ sinh cá nhân, anh giam tôi lại làm gì?”
“Mà tôi có muốn cũng không chạy trốn được.” Ninh Thư không ngờ lòng cảnh giác của Ellen lại mạnh tới vậy.
“Ăn ngủ *a đái đều có thể làm trong lồng.”
Cái lùm má, mày vào đây mà ăn ngủ *a đái trong cái lồng cao chưa tới một mét này cho bà xem.
“Mày chỉ là nô lệ, tao bảo mày ở đâu thì mày phải ở đó, tao nói mày làm gì mày phải thực hiện y như thế, mày làm gì có quyền cò kè mặc cả với tao.”
“Tao không thích nô lệ không biết nghe lời, nếu mày không nghe theo lời tao, tao đành phải giết mày thôi.”
Ellen nắm chuôi kiếm, trên thân kiếm lại bao trùm một tầng đấu khí màu trắng.
Ờ, oke, cứ ở đấy to còi đê, Ninh Thư chép miệng khom người chui vào lồng sắt.
May mà ở trong lồng cũng có thể tu luyện, giờ ở chỗ nào cô cũng có thể tu luyện được.
Chờ đến khi tuyệt thế võ công của cô luyện thành, đừng nói là một cái lồng sắt.
Kể cả là Ellen vác kiếm đuổi giết cô, cô cũng có thể tay không chặn kiếm lớn.
“Lấy khóa khóa lại.” Ellen nói với gã hầu.
Gã hầu treo cánh tay lủng lẳng trước ngực đi lấy khóa.
Gã hầu cầm một ổ khóa lớn, Ellen tự tay khóa lồng sắt lại, cất chìa khóa đi.
Ninh Thư bình thản ung dung ngồi trong lồng sắt.
Lúc trước toàn ngồi xổm, giờ ngồi xếp bằng nên thoải mái hơn, tu luyện Tuyệt Thế Võ Công càng nhanh.
Vậy nên mới nói ngồi xếp bằng mới là tư thế tu luyện tiêu chuẩn.
Khi Ellen đi ra ngoài, còn khóa cả cửa lại, trong phòng chỉ còn lại một mình Ninh Thư.
Ninh Thư nhắm mắt, bắt đầu tu luyện, cô cảm thấy có một đôi mắt đang gắt gao giám sát cô.
Ninh Thư chẳng bận tâm, dù sao khi thực lực lớn mạnh rồi, cô chắc chắn sẽ rời khỏi nơi này.
Mà trước khi đi, nhất định phải đấu với Ellen một trận.
Không đánh một trận, không lật đổ được Ellen cô đừng mong chạy thoát khỏi chỗ này.
Đáng tiếc, không thể lấy nhẫn ruby ra khè ở thế giới này được, đồ vật của thế giới khác, không thể xuất hiện ở thế giới này.
Nếu có nhẫn ruby, trực tiếp cho Ellen hóa thành cát bụi.
Nhưng Ninh Thư cũng không nhụt chí, cho dù không có nhẫn ruby, cô vẫn có tự tin, chắc chắn có thể đối phó với Ellen.
Chờ khi ánh mắt đánh giá cô biến mất, Ninh Thư bắt đầu bóp pháp quyết, bố trí tụ dương trận, để lúc tu luyện có thể làm ít hưởng nhiều.
Bố trí xong tụ dương trận, hỏa năng chung quanh lũ lượt cuồn cuộn lại đây, chui vào trong đan điền của Ninh Thư.
Tu luyện thế này, rất nhanh cô sẽ mạnh lên.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro