Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi
Thế giới vườn trường 11
Ngận Thị Kiểu Tình
2024-01-18 18:05:08
Đáng tiếc cho thương hiệu của tập đoàn nhà họ Mẫn đang nắm trong tay một nửa giang sơn ngành thực phẩm béo bở.
Ninh Thư không thất vọng, nếu thật sự có thể dễ dàng lật đổ nhà bọn họ, thì đó mới là chuyện bất bình thường.
Kẻ có tiền có không bao giờ đặt hết trứng của mình vào một rổ.
Ba đứa nhãi kia tới giờ vẫn chưa thấy mặt mũi đâu, không đứa nào dám xuất hiện trước mặt truyền thông.
Nhưng Ninh Thư vẫn không dám thả lỏng, giờ ba đứa nó khép nép cụp đuôi thế này, đơn giản bởi vì chuyện này quá phức tạp thôi.
Cho nên bây giờ bọn nó mới không dám gây thêm chuyện, đổ thêm dầu vào lửa nữa, mà phải án binh bất động nằm chờ cho chuyện này dịu xuống, để cộng đồng quên dần chuyện này đi.
Tới lúc ấy thì mới chính là lúc cô gặp họa.
Bất kể là ai mà bị tính kế, chắc chắn sẽ có màn báo thù rửa hận, lấy ví dụ đâu xa, như Ninh Thư chẳng hạn, một khi cô bị đứa khác tính kế, cô cũng sẽ ghi hận trong lòng, ngấm ngầm tìm cơ hội trả thù bọn nó.
Chỉ cần suy bụng ta ra bụng người thì rõ, những ngày tháng sau này của Ninh Thư chắc chắn chẳng tốt đẹp gì.
Tranh thủ lúc này, Ninh Thư muốn kiếm thêm chút tiền, ăn uống ngủ nghỉ chuyện gì cũng cần có tiền, miễn cho sau này phải vật mặt ra làm mà chẳng đủ ăn đủ tiêu.
Ninh Thư tiếp tục chơi game nhặt trang bị bán kiếm tiền.
Ninh Thư chơi trong game một khoảng thời gian, nhận được không ít đơn hàng mua trang bị, ai muốn mua đều hỏi Ninh Thư đầu tiên, xem cô có trang bị đó không.
Ninh Thư dựa vào nghề này mà kiếm được một khoản kha khá.
Ninh Thư thấy nhân phẩm của mình cao ra phết, tỷ lệ nhặt được trang bị tốt cao hơn người khác n lần, vì vậy cô không cần khổ sở, lo lắng về sinh kế của mình.
Chờ giải quyết xong ba thằng vương tử kia, là có thể nhàn nhã sống qua ngày rồi, tới lúc đó cô sẽ bắt đầu thêu thùa, để cho Dịch Hiểu Đồng có được cái nghề nuôi sống được bản thân.
Có nghề thêu này, cô tin chắc rằng sau này Dịch Hiểu Đồng và Dịch Hiểu Đông có thể sống hạnh phúc, vui vẻ.
Nói chung, mấy món đồ thủ công tinh xảo cao cấp này, có giá trị rất cao.
Ở trong game, Ninh Thư không tiết lộ thông tin nào của mình, không khai giới tính, tuổi tác, cũng không nói công việc bên ngoài của mình là gì.
Chơi game mệt rồi, Ninh Thư lại suy nghĩ tìm cách đối phó với ba đứa kia.
Ba đứa này đều sống trong gia đình giàu sang phú quý.
Chỗ nào cũng có bảo vệ và camera, đứng trước nhà bọn nó đi lại, rất dễ dàng bị tóm được.
Đặc biệt là Mục Dạ Diệu, sống trong nhà to thật đấy, nhưng chỗ nào cũng có người cầm súng gác, quá cmn nguy hiểm.
Đồ rùa đen rụt cổ, có bản lĩnh thì đi ra ngoài đi, xem cô có dám hất thùng nước phân vào người không.
Cô không tin mấy đứa này trốn được cả đời.
Ninh Thư xem đan điền trong người, thấy hỏa năng trong đan điền, cũng gom góp tích lũy được kha khá rồi đấy, có thể bóp nát được viên gạch trong tay.
Đã có đủ năng lực tự bảo vệ mình.
Ninh Thư tới một khu hẻo lánh, cạnh đó có một căn nhà bỏ hoang.
Ninh Thư trải xuống thềm nhà một bộ chăn đệm, xung quanh chất đầy chai nhựa, mấy túi đồ ăn, và báo cũ.
Ninh Thư ở trong nhà hai, ba ngày, ăn uống ị đ*i đều ở trong nhà, c*t đ*i đều ở hết trong nhà, khiến mùi trong nhà tởm không chịu được.
Sau đó Ninh Thư mới tới bốt điện thoại công cộng gọi điện, Ninh Thư không gọi cho cảnh sát, mà gọi tới cho nhà đài.
Nhà đài bên kia nhận được điện thoại, người phụ trách đài phát thanh hỏi Ninh Thư, “Vị thính giả này, bạn có chuyện gì cần tư vấn sao?”
Giọng Ninh Thư rất nhỏ mang theo run rẩy, “Cháu sợ quá, thực sự rất sợ.”
“Xin bạn nói lớn lên một chút.” Phát thanh viên nhẫn nại nói.
Giọng Ninh Thư run rẩy kèm theo tiếng nức nở, “Cháu sợ quá, cháu đã đắc tội với những người không thể đắc tội, đã vậy cháu còn bị lạc mất em trai, lúc này cháu không biết nên làm gì cả.”
“Cháu rất sợ, sợ lắm luôn ấy.” Ninh Thư lặp đi lặp lại, sợ quá, sợ quá với giọng nói đầy u oán, sợ hãi khiến sắc mặt phát thanh viên tệ đi rất nhiều.
Đây là radio phát thanh tư vấn tình cảm, chứ không phải radio kể chuyện đêm khuya.
Phát thanh viên nghĩ trong đầu, có bệnh phải đi chữa.
“Nhất định bạn sẽ tìm được em trai bạn thôi.”
“Không đâu…..” Ninh Thư đột nhiên cất lời, “Cháu nghi bọn họ đã giết em trai cháu mất rồi.”
“Bọn họ là ma quỷ, bọn họ sẽ không tha cho cháu đâu, nhất định là em trai cháu đã bị giết rồi, bị bọn họ giết chết rồi,...........” Giọng Ninh Thư rất căng thẳng.
“Bạn thính giả này, xin bạn ổn định lại cảm xúc, có khi nào bạn mới từ…………..” bệnh viện tâm thần trốn ra không.
Y hệt chứng vọng tưởng bị hại của bệnh nhân tâm thần.
Ninh Thư lải nhải: “Em trai cháu phải làm sao đây, cháu nên làm gì bây giờ, cháu có nên đi cứu em trai không đây, giờ cháu đang rất sợ, xin cô nói cháu biết cháu nên làm gì bây giờ với.”
“Cháu nghe đài của bác bảo vệ bên cạnh, nghe thấy cô có thể đưa ra lời khuyên cho người khác, cô có thể nói cho cháu biết, giờ cháu nên làm cái gì không, cô cho cháu một lời khuyên với, cháu thật sự sắp điên mất rồi, cô nói cháu biết đi cháu phải làm cái gì bây giờ đây, phải làm sao bây giờ, làm sao bây giờ,..........”
Phát thanh viên radio:........ Đề nghị cháu đi uống thuốc luôn và ngay.
Từ đầu tới cuối phát thanh viên nghe không hiểu một chữ nào cả, đúng là có bệnh mà.
Ninh Thư nhìn điện thoại không còn nhiều thời gian nữa, uống một hớp nước cho đỡ khô cổ, sau đó gào to lên: “Cô không thể cho cháu được một lời khuyên nào sao, hay cô muốn cháu chết thì mới vừa lòng.”
“Lúc nào cũng bắt nạt tôi, bởi vì tôi là đứa nhặt ve chai à?” Ninh Thư khóc lóc um sùm, “Có phải tới lúc tôi chết rồi, mấy người vẫn còn đứng đó chỉ trỏ và cười vào xác tôi không?”
“Xin bạn bình tĩnh lại, bạn…………..” Phát thanh viên còn chưa nói xong, điện thoại đã cúp.
………. Thần kinh.
Ninh Thư thong thả ung dung cúp điện thoại, ở trong bốt điện thoại một lúc thôi, đã thấy cả buồng thu thủm mùi thức ăn chuyển hóa rồi.
Ninh Thư xách túi, tới nhà tắm công cộng tắm rửa sạch sẽ, hóa trang thành một người khác bước ra ngoài.
Sau đó, Ninh Thư đi tới tiệm net kiếm tiền.
Ninh Thư tìm tới tiệm net chui, không cần chứng minh thư, cũng có thể lên mạng được.
Ninh Thư đăng nhập vào trò chơi, lập tức có người gọi cô đi đánh quái, còn hỏi sao mấy ngày vừa rồi cô không lên mạng.
Ninh Thư đáp qua loa là do không có thời gian online, sau đó đi theo tổ đội đánh quái.
Có khi thu hoạch được rất nhiều, nhưng cũng có lúc không thu được cái gì cả.
Cấp bậc của Ninh Thư ngày càng cao, khiến cho nhiều người tò mò ở ngoài đời Ninh Thư làm nghề gì.
Nhưng khi có ai hỏi về chuyện này, Ninh Thư đều lập lờ, nói dối cho qua.
Có vài lúc nóng nảy, thế là nói mình là con gái chơi nhân vật nam.
Người khác nghe thấy, tức khắc nghĩ là một gã đàn ông to cao đen hôi giả thành em gái cute phomai que đi gạt người.
Ríu rít nói ghê tởm.
Ninh Thư:............
Chẳng lẽ cô không phải bé gái moe, cute phomai que à………
Ninh Thư không để ý mấy, dù sao thật thật giả giả, giả giả thật thật, cách qua một cái màn hình ai biết được đấy là đâu.
Sau khi chơi game, Ninh Thư lên mạng tra tin tức, xem đã có ai phát hiện ra đường dây nóng của đài phát thanh radio chưa, nếu chưa cô lại tốt tính đề xuất.
Có điều, cũng không cần Ninh Thư phải quá để tâm tới, bởi Ninh Thư như người tâm thần trên điện thoại khóc lóc gào thét om sòm, nội dung cũng rất dễ khiến để người nghe liên tưởng.
Mẫn Hạo Sơ đang chép sách, hết quyển này tới quyển khác trong thư viện, quyển nào cũng dày cộp.
Phải chép hết sách trong phòng này khi nào mới xong nổi, toàn bộ lại còn phải chép tay, chép toàn bộ từng câu từng chữ, đúng là một chuyện khiến người khác tuyệt vọng.
Ba Mẫn Hạo Sơ không động tay động chân đánh Mẫn Hạo Sơ, chỉ ra lệnh bắt Mẫn Hạo Sơ chép sách không ngừng.
Ninh Thư không thất vọng, nếu thật sự có thể dễ dàng lật đổ nhà bọn họ, thì đó mới là chuyện bất bình thường.
Kẻ có tiền có không bao giờ đặt hết trứng của mình vào một rổ.
Ba đứa nhãi kia tới giờ vẫn chưa thấy mặt mũi đâu, không đứa nào dám xuất hiện trước mặt truyền thông.
Nhưng Ninh Thư vẫn không dám thả lỏng, giờ ba đứa nó khép nép cụp đuôi thế này, đơn giản bởi vì chuyện này quá phức tạp thôi.
Cho nên bây giờ bọn nó mới không dám gây thêm chuyện, đổ thêm dầu vào lửa nữa, mà phải án binh bất động nằm chờ cho chuyện này dịu xuống, để cộng đồng quên dần chuyện này đi.
Tới lúc ấy thì mới chính là lúc cô gặp họa.
Bất kể là ai mà bị tính kế, chắc chắn sẽ có màn báo thù rửa hận, lấy ví dụ đâu xa, như Ninh Thư chẳng hạn, một khi cô bị đứa khác tính kế, cô cũng sẽ ghi hận trong lòng, ngấm ngầm tìm cơ hội trả thù bọn nó.
Chỉ cần suy bụng ta ra bụng người thì rõ, những ngày tháng sau này của Ninh Thư chắc chắn chẳng tốt đẹp gì.
Tranh thủ lúc này, Ninh Thư muốn kiếm thêm chút tiền, ăn uống ngủ nghỉ chuyện gì cũng cần có tiền, miễn cho sau này phải vật mặt ra làm mà chẳng đủ ăn đủ tiêu.
Ninh Thư tiếp tục chơi game nhặt trang bị bán kiếm tiền.
Ninh Thư chơi trong game một khoảng thời gian, nhận được không ít đơn hàng mua trang bị, ai muốn mua đều hỏi Ninh Thư đầu tiên, xem cô có trang bị đó không.
Ninh Thư dựa vào nghề này mà kiếm được một khoản kha khá.
Ninh Thư thấy nhân phẩm của mình cao ra phết, tỷ lệ nhặt được trang bị tốt cao hơn người khác n lần, vì vậy cô không cần khổ sở, lo lắng về sinh kế của mình.
Chờ giải quyết xong ba thằng vương tử kia, là có thể nhàn nhã sống qua ngày rồi, tới lúc đó cô sẽ bắt đầu thêu thùa, để cho Dịch Hiểu Đồng có được cái nghề nuôi sống được bản thân.
Có nghề thêu này, cô tin chắc rằng sau này Dịch Hiểu Đồng và Dịch Hiểu Đông có thể sống hạnh phúc, vui vẻ.
Nói chung, mấy món đồ thủ công tinh xảo cao cấp này, có giá trị rất cao.
Ở trong game, Ninh Thư không tiết lộ thông tin nào của mình, không khai giới tính, tuổi tác, cũng không nói công việc bên ngoài của mình là gì.
Chơi game mệt rồi, Ninh Thư lại suy nghĩ tìm cách đối phó với ba đứa kia.
Ba đứa này đều sống trong gia đình giàu sang phú quý.
Chỗ nào cũng có bảo vệ và camera, đứng trước nhà bọn nó đi lại, rất dễ dàng bị tóm được.
Đặc biệt là Mục Dạ Diệu, sống trong nhà to thật đấy, nhưng chỗ nào cũng có người cầm súng gác, quá cmn nguy hiểm.
Đồ rùa đen rụt cổ, có bản lĩnh thì đi ra ngoài đi, xem cô có dám hất thùng nước phân vào người không.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô không tin mấy đứa này trốn được cả đời.
Ninh Thư xem đan điền trong người, thấy hỏa năng trong đan điền, cũng gom góp tích lũy được kha khá rồi đấy, có thể bóp nát được viên gạch trong tay.
Đã có đủ năng lực tự bảo vệ mình.
Ninh Thư tới một khu hẻo lánh, cạnh đó có một căn nhà bỏ hoang.
Ninh Thư trải xuống thềm nhà một bộ chăn đệm, xung quanh chất đầy chai nhựa, mấy túi đồ ăn, và báo cũ.
Ninh Thư ở trong nhà hai, ba ngày, ăn uống ị đ*i đều ở trong nhà, c*t đ*i đều ở hết trong nhà, khiến mùi trong nhà tởm không chịu được.
Sau đó Ninh Thư mới tới bốt điện thoại công cộng gọi điện, Ninh Thư không gọi cho cảnh sát, mà gọi tới cho nhà đài.
Nhà đài bên kia nhận được điện thoại, người phụ trách đài phát thanh hỏi Ninh Thư, “Vị thính giả này, bạn có chuyện gì cần tư vấn sao?”
Giọng Ninh Thư rất nhỏ mang theo run rẩy, “Cháu sợ quá, thực sự rất sợ.”
“Xin bạn nói lớn lên một chút.” Phát thanh viên nhẫn nại nói.
Giọng Ninh Thư run rẩy kèm theo tiếng nức nở, “Cháu sợ quá, cháu đã đắc tội với những người không thể đắc tội, đã vậy cháu còn bị lạc mất em trai, lúc này cháu không biết nên làm gì cả.”
“Cháu rất sợ, sợ lắm luôn ấy.” Ninh Thư lặp đi lặp lại, sợ quá, sợ quá với giọng nói đầy u oán, sợ hãi khiến sắc mặt phát thanh viên tệ đi rất nhiều.
Đây là radio phát thanh tư vấn tình cảm, chứ không phải radio kể chuyện đêm khuya.
Phát thanh viên nghĩ trong đầu, có bệnh phải đi chữa.
“Nhất định bạn sẽ tìm được em trai bạn thôi.”
“Không đâu…..” Ninh Thư đột nhiên cất lời, “Cháu nghi bọn họ đã giết em trai cháu mất rồi.”
“Bọn họ là ma quỷ, bọn họ sẽ không tha cho cháu đâu, nhất định là em trai cháu đã bị giết rồi, bị bọn họ giết chết rồi,...........” Giọng Ninh Thư rất căng thẳng.
“Bạn thính giả này, xin bạn ổn định lại cảm xúc, có khi nào bạn mới từ…………..” bệnh viện tâm thần trốn ra không.
Y hệt chứng vọng tưởng bị hại của bệnh nhân tâm thần.
Ninh Thư lải nhải: “Em trai cháu phải làm sao đây, cháu nên làm gì bây giờ, cháu có nên đi cứu em trai không đây, giờ cháu đang rất sợ, xin cô nói cháu biết cháu nên làm gì bây giờ với.”
“Cháu nghe đài của bác bảo vệ bên cạnh, nghe thấy cô có thể đưa ra lời khuyên cho người khác, cô có thể nói cho cháu biết, giờ cháu nên làm cái gì không, cô cho cháu một lời khuyên với, cháu thật sự sắp điên mất rồi, cô nói cháu biết đi cháu phải làm cái gì bây giờ đây, phải làm sao bây giờ, làm sao bây giờ,..........”
Phát thanh viên radio:........ Đề nghị cháu đi uống thuốc luôn và ngay.
Từ đầu tới cuối phát thanh viên nghe không hiểu một chữ nào cả, đúng là có bệnh mà.
Ninh Thư nhìn điện thoại không còn nhiều thời gian nữa, uống một hớp nước cho đỡ khô cổ, sau đó gào to lên: “Cô không thể cho cháu được một lời khuyên nào sao, hay cô muốn cháu chết thì mới vừa lòng.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Lúc nào cũng bắt nạt tôi, bởi vì tôi là đứa nhặt ve chai à?” Ninh Thư khóc lóc um sùm, “Có phải tới lúc tôi chết rồi, mấy người vẫn còn đứng đó chỉ trỏ và cười vào xác tôi không?”
“Xin bạn bình tĩnh lại, bạn…………..” Phát thanh viên còn chưa nói xong, điện thoại đã cúp.
………. Thần kinh.
Ninh Thư thong thả ung dung cúp điện thoại, ở trong bốt điện thoại một lúc thôi, đã thấy cả buồng thu thủm mùi thức ăn chuyển hóa rồi.
Ninh Thư xách túi, tới nhà tắm công cộng tắm rửa sạch sẽ, hóa trang thành một người khác bước ra ngoài.
Sau đó, Ninh Thư đi tới tiệm net kiếm tiền.
Ninh Thư tìm tới tiệm net chui, không cần chứng minh thư, cũng có thể lên mạng được.
Ninh Thư đăng nhập vào trò chơi, lập tức có người gọi cô đi đánh quái, còn hỏi sao mấy ngày vừa rồi cô không lên mạng.
Ninh Thư đáp qua loa là do không có thời gian online, sau đó đi theo tổ đội đánh quái.
Có khi thu hoạch được rất nhiều, nhưng cũng có lúc không thu được cái gì cả.
Cấp bậc của Ninh Thư ngày càng cao, khiến cho nhiều người tò mò ở ngoài đời Ninh Thư làm nghề gì.
Nhưng khi có ai hỏi về chuyện này, Ninh Thư đều lập lờ, nói dối cho qua.
Có vài lúc nóng nảy, thế là nói mình là con gái chơi nhân vật nam.
Người khác nghe thấy, tức khắc nghĩ là một gã đàn ông to cao đen hôi giả thành em gái cute phomai que đi gạt người.
Ríu rít nói ghê tởm.
Ninh Thư:............
Chẳng lẽ cô không phải bé gái moe, cute phomai que à………
Ninh Thư không để ý mấy, dù sao thật thật giả giả, giả giả thật thật, cách qua một cái màn hình ai biết được đấy là đâu.
Sau khi chơi game, Ninh Thư lên mạng tra tin tức, xem đã có ai phát hiện ra đường dây nóng của đài phát thanh radio chưa, nếu chưa cô lại tốt tính đề xuất.
Có điều, cũng không cần Ninh Thư phải quá để tâm tới, bởi Ninh Thư như người tâm thần trên điện thoại khóc lóc gào thét om sòm, nội dung cũng rất dễ khiến để người nghe liên tưởng.
Mẫn Hạo Sơ đang chép sách, hết quyển này tới quyển khác trong thư viện, quyển nào cũng dày cộp.
Phải chép hết sách trong phòng này khi nào mới xong nổi, toàn bộ lại còn phải chép tay, chép toàn bộ từng câu từng chữ, đúng là một chuyện khiến người khác tuyệt vọng.
Ba Mẫn Hạo Sơ không động tay động chân đánh Mẫn Hạo Sơ, chỉ ra lệnh bắt Mẫn Hạo Sơ chép sách không ngừng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro