Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi
Thế giới vườn trường 8
Ngận Thị Kiểu Tình
2024-01-18 18:05:08
Ninh Thư khom lưng bỏ chạy, chạy ra khỏi tầm mắt của bảo tiêu, tới một cửa hàng điện thoại mua một cái di động.
Sau đó, nhanh chóng chạy về.
Hai bảo tiêu bắt được Dịch Hiểu Đông, làm Dịch Hiểu Đông sợ tới mức khóc to.
“Chú làm gì vậy, bỏ em trai tôi ra.” Ninh Thư tiến về phía hai bảo tiêu, đoạt lại em trai mình.
Hai bảo tiêu nhìn Ninh Thư, “Mày đi đâu, mất tăm mất tích bao nhiêu lâu giờ mới trở về hả?”
“Đi wc nữ, wc nữ tôi đi cách chỗ này hơi xa.” Ninh Thư bảo hộ Dịch Hiểu Đông ở sau người.
“Đừng có mà giở trò, nếu không thiếu gia nhà chúng tao sẽ không tha cho mày đâu.” Bảo tiêu uy hiếp Ninh Thư.
Ninh Thư vâng vâng dạ dạ mà lên tiếng, về tới nhà xe của mình, Ninh Thư lấy di động ra, download một app phát livestream trực tiếp.
Nếu Mẫn Hạo Sơ muốn cô hỗ trợ, vậy thì cô sẽ hỗ trợ hắn nhiệt tình.
Đăng ký app livestream trực tiếp xong, Ninh Thư bắt đầu quay chỉnh chân dung của mình, chuẩn bị cho buổi livestream trực tiếp đầu tiên của mình.
Làm một người bình thường, ăn cơm, uống nước, Ninh Thư còn không quên nhắc nhở người xem tặng quà cho mình.
He he he………
Đương nhiên, kênh của Ninh Thư chẳng có mống nào thèm vào xem cả.
Tới tối, Ninh Thư dắt Dịch Hiểu Đông chuẩn bị chạy trốn.
Ninh Thư không hy vọng Dịch Hiểu Đông bị liên lụy, càng không muốn thằng bé lộ diện trước công chúng.
Ninh Thư thu dọn đồ của Dịch Hiểu Đông cẩn thận gọn gàng, bao gồm giấy, bút vẽ, còn có đồ ăn vặt linh tinh.
Sau đó đánh thức Dịch Hiểu Đông đang mơ mơ màng màng.
“Đừng lên tiếng, đi theo chị nào.” Ninh Thư một tay cầm đồ, một tay dắt tay Dịch Hiểu Đông.
Hai bảo tiêu trên xe sang màu đen đã ngủ, nhưng khi Ninh Thư đang rón rén dắt Dịch Hiểu Đông ra khỏi xe, lập tức bị gọi giật lại, “Làm gì đấy?”
Ninh Thư nắm tay Dịch Hiểu Đông chạy trốn.
Một bảo tiêu chạy đuổi theo hai chị em Ninh Thư, một bảo tiêu lái xe.
Ninh Thư chạy về phía đường nhỏ hẻo lánh có bậc thang, làm cho bảo tiêu chạy xe không theo được.
Dịch Hiểu Đông hổn hển chạy, Ninh Thư vận khí, nâng Dịch Hiểu Đông chạy như bay, rất nhanh cắt đuôi được bảo tiêu.
Ninh Thư chạy tới nhà trông trẻ, khuya khoắt, nhà trông trẻ đã đóng cửa.
Ninh Thư gõ cửa, có người ra mở cửa cho Ninh Thư, “Ban ngày, cháu đã gọi điện cho bác, đây là em trai cháu, bác trông em trai hộ cháu một thời gian nhé.”
“Được.”
Một bác gái nhân hậu nói.
Ninh Thư truyền chút linh khí cuối cùng trong người cho bác gái, Ninh Thư giữ chặt tiền, không buông.
Bác gái kéo mấy lần cũng không rút được tiền trong tay Ninh Thư ra, kinh ngạc nhìn chằm chằm NT.
Ninh Thư lòng đau như cắt, nước mắt đầm đìa, cuối cùng cũng buông tay ra, nhìn bác gái cất tiền đi.
“Bác nhớ mua giấy vẽ cho em ấy, chỉ cần cho em ấy giấy, em ấy sẽ rất ngoan ngoãn nghe lời.”
Ninh Thư đưa túi cho bác gái, “Trong này có giấy vẽ, dùng hết thì bác mua tiếp cho em ấy hộ cháu.”
“Chị ơi,.......” Dịch Hiểu Đông khóc hu hu nhìn Ninh Thư, “Chị hai muốn giống mẹ sao?”
Ninh Thư nghe một chút là hiểu lời của Dịch Hiểu Đông, trấn an nói, “Không đâu.”
“Em yên tâm, chị còn phải mở triển lãm tranh cho em nữa mà, giờ chị có chuyện, không tiện mang em theo thôi.” Ninh Thư ôm Dịch Hiểu Đông một cái.
Ninh Thư ở cùng với Dịch Hiểu Đông ngốc tới gần sáng, cầm biên lai nhà trẻ rời đi, mắt Dịch Hiểu Đông mờ nước mông lung nhìn Ninh Thư.
Mặt khóc huhu đáng thương.
Ninh Thư gắng lòng rời đi.
Ninh Thư quay về nhà xe, nhìn thấy Mẫn Hạo Sơ đang phát hỏa với bảo tiêu, chưa phát hiện thấy Ninh Thư.
Mặt mũi Mẫn Hạo Sơ giận dữ, lúc nhìn thấy NT, gào ầm lên, “Mày chạy đi đâu vậy hả? Tao đã nói, mày mà dám chạy trốn,........”
Mẫn Hạo Sơ nhìn trái nhìn phải, “Em trai mày đâu rồi?”
Ninh Thư cho tay vào trong túi, để lộ camera của di động ra.
“Mẫn Hạo Sơ, chuyện cậu nói tôi không đồng ý, vì vậy tôi sẽ không làm, chuyện này là một tội ác, mà tội ác này không phải do tôi làm, nên tôi sẽ không thừa nhận đâu.” NT nói.
Mẫn Hạo Sơ hít sâu một hơi, “Mày tưởng mày giấu em trai mày đi, thì chúng tao sẽ không tìm ra được à?”
“Xem ra những trò bọn tao làm trong trường với mày, mày đã quên mất hết rồi.” Mẫn Hạo Sơ nhàn nhạt nói, “Tao không phải xin mày đồng ý, mà tao ra lệnh cho mày phải đồng ý.”
“Cho dù mày có giấu em trai mày ở góc trời nào, bọn tao cũng sẽ tìm ra được.” Mẫn Hạo Sơ nói.
Ninh Thư nghẹn khuất nói, "Sao cứ nhất định phải là tôi?”
“Tao muốn làm mày thế nào thì mày phải làm thế ấy.” Mẫn Hạo Sơ lạnh lùng nói.
Đó là bởi vì Ninh Thư có động cơ gây án.
Vì ghi hận trò đùa dai, cho nên mới làm ra loại chuyện này.
“Đừng đi tìm em tôi nữa, cậu muốn tôi làm cái gì tôi sẽ làm cái đó.”
“Xong việc tôi thật sự có thể bình yên?” Ninh Thư cẩn thận hỏi.
“Mấy người sẽ không tống tôi vào tù thật chứ, hơn nữa tôi không có bịa đặt gì cả, mấy cái tin trên mạng đó cũng không phải do tôi gửi.” Ninh Thư kinh hoảng thất thố nói.
Mẫn Hạo Sơ thấy dáng vẻ yếu đuối nhát gan của Ninh Thư, thật sự mất kiên nhẫn, nếu không phải vì chuyện của công ty, Mẫn Hạo Sơ còn lâu mới tiếp lời với Ninh Thư.
“Xong chuyện tao sẽ trả cho mày một khoản, mày mang theo em trai cút đi thật xa, thay nhà tao giải quyết vấn đề, ta khẳng định mày sẽ không có chuyện gì.” Mẫn Hạo Sơ đè nén tính tình xuống nói.
Ninh Thư:..............
Nếu tin lời Mẫn Hạo Sơ nói, chỉ còn lại cái nịt mà thôi.
“Vậy cậu nói, tôi nên làm thế nào?” Ninh Thư rúm ró cả người lại hỏi.
“Mày phải đứng trước mặt đám phóng viên thừa nhận, mày là người tung tin đồn giả.” Mẫn Hạo Sơ nói. “Chỉ cần mày đọc theo bản thảo tao đưa cho mày là được.”
Ninh Thư lắc đầu nói: “Tôi không làm.”
“Các người ở trường học bắt nạt tôi, ấn đầu tôi vào trong nước, nhìn tôi giãy dụa, còn nhốt tôi với chó ngao, xong bắt người đổ phân lên đầu tôi, giờ lại muốn tôi làm chuyện này nữa.”
“Tôi sẽ không làm.” Ninh Thư lùi về sau, “Tôi không tin mấy người, các người đều là ác quỷ.”
Mẫn Hạo Sơ hết kiên nhẫn, phất tay với bảo tiêu, “Bắt lấy nó, sau đó đi tìm em trai nó đi.”
“Chờ một chút.” Ninh Thư giơ tay, Mẫn Hạo Sơ lại càng hết kiên nhẫn, “Dịch Hiểu Đồng, cho mày mặt mũi, mày lại được nước lấn tới phải không?”
Chuyện này chỉ cần cho tiền là có thể tìm được kẻ chết thay, nhưng con nhóc này nói cũng có lý.
Dù sao cũng luôn bị bắt nạt, lại học trong học viện quý tộc kia, chênh lệch giàu nghèo quá lớn, gây đả kích tinh thần, khiến suy nghĩ lệch lạc.
Cho nên mới làm ra chuyện này.
Còn chuyện đưa tiền, đương nhiên là muốn truy cứu để xét xử theo pháp luật.
Tạo nên tổn thất cho nhà họ Mẫn, khiến giá cổ phiếu tụt không phanh, tất cả đều là tiền tươi thóc thật đấy.
Còn muốn cầm tiền của nhà họ Mẫn chạy.
Ninh Thư sờ di động trong túi, cười thầm trong lòng, trên mặt càng thêm rúm ró, “Tôi không làm, cậu tha cho tôi đi.”
Mẫn Hạo Sơ thấy phiền, thấy cực kỳ phiền, nhìn phế vật không nghe lời, lại toàn lặp đi lặp lại mấy lời không cần thiết với dáng vẻ ngu xuẩn, thật đúng là kẻ phiền phức.
Giống y hệt em trai nó, rặt một lũ thiểu năng trí tuệ.
“Cho mày cơ hội đổi đời, mày còn chê lên chê xuống.”
Ninh Thư do dự, “Cậu để cho tôi nghĩ lại đã, tôi sợ mấy người nói lại không giữ lời, cậu, Ẩu Hạo Hiên và Mục Dạ Diệu ngày nào cũng bắt nạt tôi.”
Trong lúc Ninh Thư còn đang do dư, thì phòng livestream của cô đã nháo tới điên rồi, tất cả đều bảo Ninh Thư không được đáp ứng.
Sau đó, nhanh chóng chạy về.
Hai bảo tiêu bắt được Dịch Hiểu Đông, làm Dịch Hiểu Đông sợ tới mức khóc to.
“Chú làm gì vậy, bỏ em trai tôi ra.” Ninh Thư tiến về phía hai bảo tiêu, đoạt lại em trai mình.
Hai bảo tiêu nhìn Ninh Thư, “Mày đi đâu, mất tăm mất tích bao nhiêu lâu giờ mới trở về hả?”
“Đi wc nữ, wc nữ tôi đi cách chỗ này hơi xa.” Ninh Thư bảo hộ Dịch Hiểu Đông ở sau người.
“Đừng có mà giở trò, nếu không thiếu gia nhà chúng tao sẽ không tha cho mày đâu.” Bảo tiêu uy hiếp Ninh Thư.
Ninh Thư vâng vâng dạ dạ mà lên tiếng, về tới nhà xe của mình, Ninh Thư lấy di động ra, download một app phát livestream trực tiếp.
Nếu Mẫn Hạo Sơ muốn cô hỗ trợ, vậy thì cô sẽ hỗ trợ hắn nhiệt tình.
Đăng ký app livestream trực tiếp xong, Ninh Thư bắt đầu quay chỉnh chân dung của mình, chuẩn bị cho buổi livestream trực tiếp đầu tiên của mình.
Làm một người bình thường, ăn cơm, uống nước, Ninh Thư còn không quên nhắc nhở người xem tặng quà cho mình.
He he he………
Đương nhiên, kênh của Ninh Thư chẳng có mống nào thèm vào xem cả.
Tới tối, Ninh Thư dắt Dịch Hiểu Đông chuẩn bị chạy trốn.
Ninh Thư không hy vọng Dịch Hiểu Đông bị liên lụy, càng không muốn thằng bé lộ diện trước công chúng.
Ninh Thư thu dọn đồ của Dịch Hiểu Đông cẩn thận gọn gàng, bao gồm giấy, bút vẽ, còn có đồ ăn vặt linh tinh.
Sau đó đánh thức Dịch Hiểu Đông đang mơ mơ màng màng.
“Đừng lên tiếng, đi theo chị nào.” Ninh Thư một tay cầm đồ, một tay dắt tay Dịch Hiểu Đông.
Hai bảo tiêu trên xe sang màu đen đã ngủ, nhưng khi Ninh Thư đang rón rén dắt Dịch Hiểu Đông ra khỏi xe, lập tức bị gọi giật lại, “Làm gì đấy?”
Ninh Thư nắm tay Dịch Hiểu Đông chạy trốn.
Một bảo tiêu chạy đuổi theo hai chị em Ninh Thư, một bảo tiêu lái xe.
Ninh Thư chạy về phía đường nhỏ hẻo lánh có bậc thang, làm cho bảo tiêu chạy xe không theo được.
Dịch Hiểu Đông hổn hển chạy, Ninh Thư vận khí, nâng Dịch Hiểu Đông chạy như bay, rất nhanh cắt đuôi được bảo tiêu.
Ninh Thư chạy tới nhà trông trẻ, khuya khoắt, nhà trông trẻ đã đóng cửa.
Ninh Thư gõ cửa, có người ra mở cửa cho Ninh Thư, “Ban ngày, cháu đã gọi điện cho bác, đây là em trai cháu, bác trông em trai hộ cháu một thời gian nhé.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Được.”
Một bác gái nhân hậu nói.
Ninh Thư truyền chút linh khí cuối cùng trong người cho bác gái, Ninh Thư giữ chặt tiền, không buông.
Bác gái kéo mấy lần cũng không rút được tiền trong tay Ninh Thư ra, kinh ngạc nhìn chằm chằm NT.
Ninh Thư lòng đau như cắt, nước mắt đầm đìa, cuối cùng cũng buông tay ra, nhìn bác gái cất tiền đi.
“Bác nhớ mua giấy vẽ cho em ấy, chỉ cần cho em ấy giấy, em ấy sẽ rất ngoan ngoãn nghe lời.”
Ninh Thư đưa túi cho bác gái, “Trong này có giấy vẽ, dùng hết thì bác mua tiếp cho em ấy hộ cháu.”
“Chị ơi,.......” Dịch Hiểu Đông khóc hu hu nhìn Ninh Thư, “Chị hai muốn giống mẹ sao?”
Ninh Thư nghe một chút là hiểu lời của Dịch Hiểu Đông, trấn an nói, “Không đâu.”
“Em yên tâm, chị còn phải mở triển lãm tranh cho em nữa mà, giờ chị có chuyện, không tiện mang em theo thôi.” Ninh Thư ôm Dịch Hiểu Đông một cái.
Ninh Thư ở cùng với Dịch Hiểu Đông ngốc tới gần sáng, cầm biên lai nhà trẻ rời đi, mắt Dịch Hiểu Đông mờ nước mông lung nhìn Ninh Thư.
Mặt khóc huhu đáng thương.
Ninh Thư gắng lòng rời đi.
Ninh Thư quay về nhà xe, nhìn thấy Mẫn Hạo Sơ đang phát hỏa với bảo tiêu, chưa phát hiện thấy Ninh Thư.
Mặt mũi Mẫn Hạo Sơ giận dữ, lúc nhìn thấy NT, gào ầm lên, “Mày chạy đi đâu vậy hả? Tao đã nói, mày mà dám chạy trốn,........”
Mẫn Hạo Sơ nhìn trái nhìn phải, “Em trai mày đâu rồi?”
Ninh Thư cho tay vào trong túi, để lộ camera của di động ra.
“Mẫn Hạo Sơ, chuyện cậu nói tôi không đồng ý, vì vậy tôi sẽ không làm, chuyện này là một tội ác, mà tội ác này không phải do tôi làm, nên tôi sẽ không thừa nhận đâu.” NT nói.
Mẫn Hạo Sơ hít sâu một hơi, “Mày tưởng mày giấu em trai mày đi, thì chúng tao sẽ không tìm ra được à?”
“Xem ra những trò bọn tao làm trong trường với mày, mày đã quên mất hết rồi.” Mẫn Hạo Sơ nhàn nhạt nói, “Tao không phải xin mày đồng ý, mà tao ra lệnh cho mày phải đồng ý.”
“Cho dù mày có giấu em trai mày ở góc trời nào, bọn tao cũng sẽ tìm ra được.” Mẫn Hạo Sơ nói.
Ninh Thư nghẹn khuất nói, "Sao cứ nhất định phải là tôi?”
“Tao muốn làm mày thế nào thì mày phải làm thế ấy.” Mẫn Hạo Sơ lạnh lùng nói.
Đó là bởi vì Ninh Thư có động cơ gây án.
Vì ghi hận trò đùa dai, cho nên mới làm ra loại chuyện này.
“Đừng đi tìm em tôi nữa, cậu muốn tôi làm cái gì tôi sẽ làm cái đó.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Xong việc tôi thật sự có thể bình yên?” Ninh Thư cẩn thận hỏi.
“Mấy người sẽ không tống tôi vào tù thật chứ, hơn nữa tôi không có bịa đặt gì cả, mấy cái tin trên mạng đó cũng không phải do tôi gửi.” Ninh Thư kinh hoảng thất thố nói.
Mẫn Hạo Sơ thấy dáng vẻ yếu đuối nhát gan của Ninh Thư, thật sự mất kiên nhẫn, nếu không phải vì chuyện của công ty, Mẫn Hạo Sơ còn lâu mới tiếp lời với Ninh Thư.
“Xong chuyện tao sẽ trả cho mày một khoản, mày mang theo em trai cút đi thật xa, thay nhà tao giải quyết vấn đề, ta khẳng định mày sẽ không có chuyện gì.” Mẫn Hạo Sơ đè nén tính tình xuống nói.
Ninh Thư:..............
Nếu tin lời Mẫn Hạo Sơ nói, chỉ còn lại cái nịt mà thôi.
“Vậy cậu nói, tôi nên làm thế nào?” Ninh Thư rúm ró cả người lại hỏi.
“Mày phải đứng trước mặt đám phóng viên thừa nhận, mày là người tung tin đồn giả.” Mẫn Hạo Sơ nói. “Chỉ cần mày đọc theo bản thảo tao đưa cho mày là được.”
Ninh Thư lắc đầu nói: “Tôi không làm.”
“Các người ở trường học bắt nạt tôi, ấn đầu tôi vào trong nước, nhìn tôi giãy dụa, còn nhốt tôi với chó ngao, xong bắt người đổ phân lên đầu tôi, giờ lại muốn tôi làm chuyện này nữa.”
“Tôi sẽ không làm.” Ninh Thư lùi về sau, “Tôi không tin mấy người, các người đều là ác quỷ.”
Mẫn Hạo Sơ hết kiên nhẫn, phất tay với bảo tiêu, “Bắt lấy nó, sau đó đi tìm em trai nó đi.”
“Chờ một chút.” Ninh Thư giơ tay, Mẫn Hạo Sơ lại càng hết kiên nhẫn, “Dịch Hiểu Đồng, cho mày mặt mũi, mày lại được nước lấn tới phải không?”
Chuyện này chỉ cần cho tiền là có thể tìm được kẻ chết thay, nhưng con nhóc này nói cũng có lý.
Dù sao cũng luôn bị bắt nạt, lại học trong học viện quý tộc kia, chênh lệch giàu nghèo quá lớn, gây đả kích tinh thần, khiến suy nghĩ lệch lạc.
Cho nên mới làm ra chuyện này.
Còn chuyện đưa tiền, đương nhiên là muốn truy cứu để xét xử theo pháp luật.
Tạo nên tổn thất cho nhà họ Mẫn, khiến giá cổ phiếu tụt không phanh, tất cả đều là tiền tươi thóc thật đấy.
Còn muốn cầm tiền của nhà họ Mẫn chạy.
Ninh Thư sờ di động trong túi, cười thầm trong lòng, trên mặt càng thêm rúm ró, “Tôi không làm, cậu tha cho tôi đi.”
Mẫn Hạo Sơ thấy phiền, thấy cực kỳ phiền, nhìn phế vật không nghe lời, lại toàn lặp đi lặp lại mấy lời không cần thiết với dáng vẻ ngu xuẩn, thật đúng là kẻ phiền phức.
Giống y hệt em trai nó, rặt một lũ thiểu năng trí tuệ.
“Cho mày cơ hội đổi đời, mày còn chê lên chê xuống.”
Ninh Thư do dự, “Cậu để cho tôi nghĩ lại đã, tôi sợ mấy người nói lại không giữ lời, cậu, Ẩu Hạo Hiên và Mục Dạ Diệu ngày nào cũng bắt nạt tôi.”
Trong lúc Ninh Thư còn đang do dư, thì phòng livestream của cô đã nháo tới điên rồi, tất cả đều bảo Ninh Thư không được đáp ứng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro