Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi
Tinh tế 15
Ngận Thị Kiểu Tình
2024-01-18 18:05:08
Dịch: Gin
***
Ninh Thư đi vào trong nhà, ôm Alvis rời đi.
Ninh Thư ném mồi lửa vào trong đống nhiên liệu, ngọn lửa lập tức cháy bùng lên.
“Làm càn, ngu dân lớn mật.”
“Nóng quá.”
Trong lòng Manson và Joyce đều có cảm giác không ổn. Nếu nhiệt độ của cơ giáp tăng lên quá cao, sẽ mất đi tác dụng. Và nếu như không có sự bảo vệ của cơ giáp, có lẽ nào kết cục của bọn họ sẽ là bị thiêu chết?
Manson và Joyce chưa từng để Ninh Thư ở trong lòng, cũng không hề coi trọng Alvis.
Bao nhiêu tình huống nguy hiểm hơn cũng trải qua được, cuối cùng lại phải bại dưới tay đám ti tiện này.
Khói đặc cuồn cuộn bốc lên từ bên trong lều trại, nhìn thấy khói đặc, người từ khắp bốn phương tám hướng đều tập trung lại chỗ này.
Alvis gật gật đầu nhìn Owen, Owen vẫy tay, mọi người bắt đầu liều mạng đổ hết nhiên liệu trong thùng ra ngoài.
Sau đó, lặng lẽ chạy về phía phi thuyền.
“Anh ơi, gọi ai đó tới giúp Elisa và Alvis đi.” Vivian thấy cảnh Ninh Thư khó khăn dìu Alvis đứng dậy, vội vàng qua đi hỗ trợ.
Owen nhanh chóng sai người qua nâng Alvis dậy.
Khói đặc càng lúc càng lớn, cũng không biết hai cơ giáp sư giờ ra sao.
“Nhanh lên, chúng ta phải chiếm lấy phi thuyền, cơ giáp sư không đáng sợ, thứ đáng sợ là lực công kích và phòng ngự của phi thuyền.” Alvis gào khàn cả giọng.
Rất nhiều người đi theo đằng sau Alvis và Owen, gian nan chạy về phía phi thuyền.
Bò lên cây thang lúc trước Ninh Thư đã gặp qua, bước lên phi thuyền.
Cửa phi thuyền có một robot canh giữ, trong tay Alvis cầm gậy, dùng gậy đập thẳng vào giữa mặt robot.
Mặt robot lập tức bị đập bẹp, nhưng không có máu chảy ra, da trên mặt bong ra từng mảng từng mảng, lộ ra khung máy với chi chít những đường dây điện nhỏ.
“Chú ý, chú ý, có người công kích.” Robot phát ra cảnh báo.
Cảnh tượng lập tức trở nên hỗn loạn, Ninh Thư đẩy Alvis lên tầng trên của phi thuyền, “Chị nghi ngờ đầu não trung tâm của phi thuyền ở tầng trên.”
Ninh Thư đi lên tầng, lập tức có robot kéo chân họ lại.
Alvis lớn tiếng nói: “Cắt đứt nguồn năng lượng của chúng.”
Với một thứ trông giống như dao trong tay, Alvis đâm về phía cổ robot, cắt đứt một đường dây trên cổ của robot.
Càng lúc càng có nhiều robot tiến lại gần, hơn nữa tất cả robot đều mang theo vũ khí nguy hiểm.
Người bị laser chiếu lên cơ thể, trong nháy mắt hóa thành tro tàn.
Ninh Thư cõng Alvis, trốn đông trốn tây.
“Alvis, chúng ta nên làm gì bây giờ?” Giọng Owen hơi run run, vũ khí của đối phương thật sự quá lợi hại.
Ninh Thư ngẩng đầu, nhìn chung quanh mọi hướng, tất cả đều đang ở dưới tầm theo dõi của người khác, nói không chừng lúc này người ta còn đang ăn bánh thưởng trà, giao hết cho đầu não máy tính của phi thuyền tính toán ra phương thức tốt nhất để tấn công.
“Nhiều robot ngăn cản chúng ta, chứng tỏ nơi này rất quan trọng, Owen, hiện giờ trên phi thuyền có rất nhiều người của tinh cầu Selde, anh nói với bọn họ rằng chúng ta sẽ chiếm lấy phi thuyền này, cư dân của Selde có thể rời khỏi nơi đây cùng chúng ta, để bọn họ cầm chân đám robot được lúc nào hay lúc ấy, nhất định phải tạo thành hỗn loạn.” Alvis trầm khuôn mặt.
Owen nghĩ nghĩ, sự tình đã tiến hành đến bước này, rút lui cũng chỉ có đường chết, còn không bằng liều chết một phen.
Owen xoay người bước đi, trước khi đi nói với Alvis: “Cậu nhớ bảo vệ em gái tôi cho tốt.”
Ninh Thư nói: “Anh yên tâm, tôi nhất định sẽ bảo vệ Vivian.”
Ninh Thư buông Alvis ra, để Vivian đỡ lấy cậu nhóc, nhặt súng trên mặt đất lên.
Này chắc hẳn là súng laser, được lũ robot sử dụng, Ninh Thư không tìm thấy cò súng, chỉ thấy có nút bấm. Ninh Thư nhấn nút một phát, một chùm laser được bắn ra, trên tường lập tức xuất hiện một hố lớn.
Hịn voãi.
Ninh Thư giơ súng, cơ thể nhanh chóng ẩn nấp, ngắm bắn giữa đầu robot.
Đầu robot tức khắc bay màu, dây điện ở cổ lách tách bốc khói.
Ninh Thư một bắn hạ một robot. Mặc dù Ninh Thư có vũ khí trong tay, nhưng robot xuất hiện càng lúc càng nhiều khiến da đầu cô có chút tê dại.
Đôi khi còn bị robot đánh úp ú òa ngay trên đầu.
“Vivian, nhặt hết đám súng đó lại đây.” Alvis nói với Vivian.
Vivian vốn đang sợ tới mức không biết làm sao, nghe Alvis nói vậy, run rẩy đi nhặt súng trên mặt đất.
Ninh Thư chộp lấy Vivian, một chùm laser sượt qua người Vivian suýt lấy mạng cô bé, Ninh Thư nhanh chóng bắn một phát vào đầu robot vừa nổ súng.
Vivian sợ tới mức mặt cắt không còn giọt máu, nhìn Ninh Thư nói lời cảm tạ, “Cảm ơn chị, Elisa.”
Alvis lấy súng trong tay Vivian, trực tiếp làm nổ các đầu dò chung quanh, “Bành” một tiếng, các toàn bộ đầu dò trên phi thuyền phát nổ.
Rất nhanh Owen mang một đám người lại đây, Alvis nói: “Nhặt súng trên mặt đất lên, cách dùng rất đơn giản.”
Owen thấy em gái không có vấn đề gì, thở dài nhẹ nhõm, cầm súng, học theo dáng vẻ của Ninh Thư, có điều mấy người này chưa từng chạm vào súng, chân tay cực kỳ lóng ngóng.
Alvis nhìn Owen hỏi: “Tình hình thế nào rồi?”
“Tôi nói với bọn họ trên phi thuyền có rất nhiều lương thực, chúng ta chiếm lĩnh phi thuyền, yêu cầu bọn họ đi tìm lương thực cùng ăn.”
Đối với người Selde mà nói, ăn là số một, vì một miếng ăn,việc gì cũng có thể làm được.
Có Owen dẫn người tới chi viện, áp lực trên vai của Ninh Thư và Alvis giảm đi rất nhiều.
Nhưng lượt robot tới thêm lại khiến Ninh Thư muốn cào tường, cánh tay của bọn chúng là vũ khí, giờ còn gắn thêm súng máy Vulcan sáu nòng nã đạn không ngừng nghỉ.
Bản thân những con robot này là vũ khí, thực khiến da đầu tê dại.
So với đám robot lúc trước lợi hại hơn không biết bao nhiêu lần.
Hơn nữa chẳng may rơi vào tầm ngắm của chúng, lập tức biến thành tro tàn.
Trong lòng Ninh Thư có hàng vạn con thảo nê mã chạy qua, người trần mắt thịt bắt đối mặt với hightech, thật sự là một kích cũng không hold nổi, đặc biệt là với cơ thể yếu nhớt của cô lúc này.
Ninh Thư quá mệt mỏi. Lúc trước đã phải sử dụng lực tinh thần, còn chưa có thời gian nghỉ ngơi để hồi phục lại, giờ lại liên tục chiến đấu, cả người lúc này thật sự không được tốt cho lắm.
Dù có khó khăn tới mức nào, Ninh Thư cũng phải nghiến răng chịu đựng, bằng không thì cũng chẳng còn cách nào rời khỏi Selde, thậm chí ngay cả cơ hội sống sót cũng không còn chứ đừng nói tới cơ hội trở thành cơ giáp sư.
Ninh Thư nhắm vào họng súng trên cánh tay robot, trực tiếp phá hư họng súng.
Cũng không biết đám robot này được làm từ chất liệu gì, nếu không phải do laser bắn phải, cũng không tạo được uy hiếp nào với đám robot này.
Ngoài việc để lại một chấm đen nhỏ trên cơ thể, đám robot này cũng không bị thiệt hại mấy, khiến Ninh Thư vô lực, cảm giác như muỗi đốt inox vậy.
Sức mạnh của hightech thật sự là thứ cô không thể tưởng tượng nổi.
“Chị à, phải phá hỏng hệ thống định vị và hệ thống ngắm bắn của bọn chúng.”
Alvis hét to với Ninh Thư, bởi trận chiến kịch liệt, Alvis phải gào lên với Ninh Thư.
Hệ thống định vị, hệ thống ngắm bắn?
Ninh Thư nhắm vào vòng sóng nhấp nháy giống như đôi mắt của đám robot.
Bành một cái, đầu của đám robot nổ tung, quả nhiên đôi mắt là nhược điểm.
Đội ngũ gian nan tiến về phía trước, toàn bộ bên trong phi thuyền đều hỗn loạn, người của tinh cầu Selde chạy loạn khắp mọi ngóc ngách trên phi thuyền.
***
Ninh Thư đi vào trong nhà, ôm Alvis rời đi.
Ninh Thư ném mồi lửa vào trong đống nhiên liệu, ngọn lửa lập tức cháy bùng lên.
“Làm càn, ngu dân lớn mật.”
“Nóng quá.”
Trong lòng Manson và Joyce đều có cảm giác không ổn. Nếu nhiệt độ của cơ giáp tăng lên quá cao, sẽ mất đi tác dụng. Và nếu như không có sự bảo vệ của cơ giáp, có lẽ nào kết cục của bọn họ sẽ là bị thiêu chết?
Manson và Joyce chưa từng để Ninh Thư ở trong lòng, cũng không hề coi trọng Alvis.
Bao nhiêu tình huống nguy hiểm hơn cũng trải qua được, cuối cùng lại phải bại dưới tay đám ti tiện này.
Khói đặc cuồn cuộn bốc lên từ bên trong lều trại, nhìn thấy khói đặc, người từ khắp bốn phương tám hướng đều tập trung lại chỗ này.
Alvis gật gật đầu nhìn Owen, Owen vẫy tay, mọi người bắt đầu liều mạng đổ hết nhiên liệu trong thùng ra ngoài.
Sau đó, lặng lẽ chạy về phía phi thuyền.
“Anh ơi, gọi ai đó tới giúp Elisa và Alvis đi.” Vivian thấy cảnh Ninh Thư khó khăn dìu Alvis đứng dậy, vội vàng qua đi hỗ trợ.
Owen nhanh chóng sai người qua nâng Alvis dậy.
Khói đặc càng lúc càng lớn, cũng không biết hai cơ giáp sư giờ ra sao.
“Nhanh lên, chúng ta phải chiếm lấy phi thuyền, cơ giáp sư không đáng sợ, thứ đáng sợ là lực công kích và phòng ngự của phi thuyền.” Alvis gào khàn cả giọng.
Rất nhiều người đi theo đằng sau Alvis và Owen, gian nan chạy về phía phi thuyền.
Bò lên cây thang lúc trước Ninh Thư đã gặp qua, bước lên phi thuyền.
Cửa phi thuyền có một robot canh giữ, trong tay Alvis cầm gậy, dùng gậy đập thẳng vào giữa mặt robot.
Mặt robot lập tức bị đập bẹp, nhưng không có máu chảy ra, da trên mặt bong ra từng mảng từng mảng, lộ ra khung máy với chi chít những đường dây điện nhỏ.
“Chú ý, chú ý, có người công kích.” Robot phát ra cảnh báo.
Cảnh tượng lập tức trở nên hỗn loạn, Ninh Thư đẩy Alvis lên tầng trên của phi thuyền, “Chị nghi ngờ đầu não trung tâm của phi thuyền ở tầng trên.”
Ninh Thư đi lên tầng, lập tức có robot kéo chân họ lại.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Alvis lớn tiếng nói: “Cắt đứt nguồn năng lượng của chúng.”
Với một thứ trông giống như dao trong tay, Alvis đâm về phía cổ robot, cắt đứt một đường dây trên cổ của robot.
Càng lúc càng có nhiều robot tiến lại gần, hơn nữa tất cả robot đều mang theo vũ khí nguy hiểm.
Người bị laser chiếu lên cơ thể, trong nháy mắt hóa thành tro tàn.
Ninh Thư cõng Alvis, trốn đông trốn tây.
“Alvis, chúng ta nên làm gì bây giờ?” Giọng Owen hơi run run, vũ khí của đối phương thật sự quá lợi hại.
Ninh Thư ngẩng đầu, nhìn chung quanh mọi hướng, tất cả đều đang ở dưới tầm theo dõi của người khác, nói không chừng lúc này người ta còn đang ăn bánh thưởng trà, giao hết cho đầu não máy tính của phi thuyền tính toán ra phương thức tốt nhất để tấn công.
“Nhiều robot ngăn cản chúng ta, chứng tỏ nơi này rất quan trọng, Owen, hiện giờ trên phi thuyền có rất nhiều người của tinh cầu Selde, anh nói với bọn họ rằng chúng ta sẽ chiếm lấy phi thuyền này, cư dân của Selde có thể rời khỏi nơi đây cùng chúng ta, để bọn họ cầm chân đám robot được lúc nào hay lúc ấy, nhất định phải tạo thành hỗn loạn.” Alvis trầm khuôn mặt.
Owen nghĩ nghĩ, sự tình đã tiến hành đến bước này, rút lui cũng chỉ có đường chết, còn không bằng liều chết một phen.
Owen xoay người bước đi, trước khi đi nói với Alvis: “Cậu nhớ bảo vệ em gái tôi cho tốt.”
Ninh Thư nói: “Anh yên tâm, tôi nhất định sẽ bảo vệ Vivian.”
Ninh Thư buông Alvis ra, để Vivian đỡ lấy cậu nhóc, nhặt súng trên mặt đất lên.
Này chắc hẳn là súng laser, được lũ robot sử dụng, Ninh Thư không tìm thấy cò súng, chỉ thấy có nút bấm. Ninh Thư nhấn nút một phát, một chùm laser được bắn ra, trên tường lập tức xuất hiện một hố lớn.
Hịn voãi.
Ninh Thư giơ súng, cơ thể nhanh chóng ẩn nấp, ngắm bắn giữa đầu robot.
Đầu robot tức khắc bay màu, dây điện ở cổ lách tách bốc khói.
Ninh Thư một bắn hạ một robot. Mặc dù Ninh Thư có vũ khí trong tay, nhưng robot xuất hiện càng lúc càng nhiều khiến da đầu cô có chút tê dại.
Đôi khi còn bị robot đánh úp ú òa ngay trên đầu.
“Vivian, nhặt hết đám súng đó lại đây.” Alvis nói với Vivian.
Vivian vốn đang sợ tới mức không biết làm sao, nghe Alvis nói vậy, run rẩy đi nhặt súng trên mặt đất.
Ninh Thư chộp lấy Vivian, một chùm laser sượt qua người Vivian suýt lấy mạng cô bé, Ninh Thư nhanh chóng bắn một phát vào đầu robot vừa nổ súng.
Vivian sợ tới mức mặt cắt không còn giọt máu, nhìn Ninh Thư nói lời cảm tạ, “Cảm ơn chị, Elisa.”
Alvis lấy súng trong tay Vivian, trực tiếp làm nổ các đầu dò chung quanh, “Bành” một tiếng, các toàn bộ đầu dò trên phi thuyền phát nổ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Rất nhanh Owen mang một đám người lại đây, Alvis nói: “Nhặt súng trên mặt đất lên, cách dùng rất đơn giản.”
Owen thấy em gái không có vấn đề gì, thở dài nhẹ nhõm, cầm súng, học theo dáng vẻ của Ninh Thư, có điều mấy người này chưa từng chạm vào súng, chân tay cực kỳ lóng ngóng.
Alvis nhìn Owen hỏi: “Tình hình thế nào rồi?”
“Tôi nói với bọn họ trên phi thuyền có rất nhiều lương thực, chúng ta chiếm lĩnh phi thuyền, yêu cầu bọn họ đi tìm lương thực cùng ăn.”
Đối với người Selde mà nói, ăn là số một, vì một miếng ăn,việc gì cũng có thể làm được.
Có Owen dẫn người tới chi viện, áp lực trên vai của Ninh Thư và Alvis giảm đi rất nhiều.
Nhưng lượt robot tới thêm lại khiến Ninh Thư muốn cào tường, cánh tay của bọn chúng là vũ khí, giờ còn gắn thêm súng máy Vulcan sáu nòng nã đạn không ngừng nghỉ.
Bản thân những con robot này là vũ khí, thực khiến da đầu tê dại.
So với đám robot lúc trước lợi hại hơn không biết bao nhiêu lần.
Hơn nữa chẳng may rơi vào tầm ngắm của chúng, lập tức biến thành tro tàn.
Trong lòng Ninh Thư có hàng vạn con thảo nê mã chạy qua, người trần mắt thịt bắt đối mặt với hightech, thật sự là một kích cũng không hold nổi, đặc biệt là với cơ thể yếu nhớt của cô lúc này.
Ninh Thư quá mệt mỏi. Lúc trước đã phải sử dụng lực tinh thần, còn chưa có thời gian nghỉ ngơi để hồi phục lại, giờ lại liên tục chiến đấu, cả người lúc này thật sự không được tốt cho lắm.
Dù có khó khăn tới mức nào, Ninh Thư cũng phải nghiến răng chịu đựng, bằng không thì cũng chẳng còn cách nào rời khỏi Selde, thậm chí ngay cả cơ hội sống sót cũng không còn chứ đừng nói tới cơ hội trở thành cơ giáp sư.
Ninh Thư nhắm vào họng súng trên cánh tay robot, trực tiếp phá hư họng súng.
Cũng không biết đám robot này được làm từ chất liệu gì, nếu không phải do laser bắn phải, cũng không tạo được uy hiếp nào với đám robot này.
Ngoài việc để lại một chấm đen nhỏ trên cơ thể, đám robot này cũng không bị thiệt hại mấy, khiến Ninh Thư vô lực, cảm giác như muỗi đốt inox vậy.
Sức mạnh của hightech thật sự là thứ cô không thể tưởng tượng nổi.
“Chị à, phải phá hỏng hệ thống định vị và hệ thống ngắm bắn của bọn chúng.”
Alvis hét to với Ninh Thư, bởi trận chiến kịch liệt, Alvis phải gào lên với Ninh Thư.
Hệ thống định vị, hệ thống ngắm bắn?
Ninh Thư nhắm vào vòng sóng nhấp nháy giống như đôi mắt của đám robot.
Bành một cái, đầu của đám robot nổ tung, quả nhiên đôi mắt là nhược điểm.
Đội ngũ gian nan tiến về phía trước, toàn bộ bên trong phi thuyền đều hỗn loạn, người của tinh cầu Selde chạy loạn khắp mọi ngóc ngách trên phi thuyền.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro