Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi
Tinh tế 18
Ngận Thị Kiểu Tình
2024-01-18 18:05:08
Dịch: Gin
Alvis nhấn nút, lồng sắt giam giữ Ninh Thư từ từ được nâng lên.
“Đứng dậy đi, còn nằm ườn ra đấy làm gì?” Alvis nói.
“Đỡ tôi với, hai chân bị tê mất rồi.” Ninh Thư vươn tay về phía Alvis.
Alvis đặt hai tay lên đùi, “Chân què.”
Ninh Thư:……
Ninh Thư bò dậy khỏi mặt đất, ngồi lên trên ghế, nhìn Alvis hỏi: “Kiếp trước sao cậu rời đi được vậy Alvis?”
Alvis híp mắt, nói “Là thầy tôi đưa tôi rời khỏi Selde.”
“Thầy ấy bị người đưa tới Selde, nói đúng hơn là bị người ta đánh cho gần chết, ném ở đống rác, sau đó bị phi thuyền dọn rác hốt luôn tới Selde.”
Ninh Thư: →_→
Cmn chuyện thế này cũng có thể xảy ra à.
Người này chắc hẳn là quý nhân của Alvis.
Ninh Thư tét mạnh vào đùi, làm chân đau thấy bà cố, “Sớm biết như vậy, còn không bằng đợi thầy của cậu tới, sao không nói sớm?”
Bằng cách này, nguy hiểm bọn họ gặp phải cũng ít hơn rất nhiều.
Tại Ninh Thư không biết đầu đuôi câu chuyện nên mới hành động rườm rà, rắc rối nguy hiểm tới vậy, chứ còn nếu biết, cô sẽ không đi khảo nghiệm lực tinh thần, nhàn nhã vui chơi chờ thầy của Alvis tới.
“Giờ thầy ấy còn sống tốt lắm, sau khi chị đi lâu rồi, rất rất lâu rồi thầy mới lưu lạc tới Selde.”
“Thầy là cơ giáp chế tạo sư, đảm nhận việc chế tạo phi thuyền.” Khi nhắc tới thầy của mình, trân gương mặt củaAlvis tràn đầy cảm kích và tôn kính.
Ninh thư khá ngạc nhiên, nhân tài công nghệ, là quốc bảo của hành tinh, sao lại bị đẩy tới Selde, quả đúng là phung phí của trời.
“Thầy dùng rác rưởi trên Selde làm thành máy phát tín hiệu, sau một khoảng thời gian rất dài, mới có người tới đón thầy đi, thầy ấy dắt tôi rời khỏi Selde, cho tôi đi theo người học làm cơ giáp và phi thuyền.” Alvis nói.
Ninh Thư gật gật, “Khá tốt.”
“Còn chị thì sao?” Alvis hỏi.
“Tôi ấy hả?” Ninh Thư thở dài một hơi, “Bị đưa tới một nơi thần không biết quỷ không hay, sau đó bị đám người trên phi thuyền dùng phương pháp bí ẩn gì đó cướp mất lực tinh thần, và rồi "boob" biến mất khỏi cuộc đời này, cho dù không có chết, cũng thành nửa điên nửa dại.”
Ninh Thư nói về bất hạnh Elisa gặp phải.
“Nhẽ ra, chị không nên rời đi.” Một lúc lâu sau Alvis mới thổn thức nói.
“Đối với chúng ta vào thời điểm đó, đối với người dân tinh cầu Selde, đó có thể là cơ hội đổi đời duy nhất, không phải ai cũng gặp được kì ngộ tốt đẹp như cậu.” Ninh thư nói. “Có điều, biết được cậu sống tốt, vậy tôi cũng có thể yên tâm rồi.”
Có lẽ Elisa cũng yên tâm, từ nay về sau sẽ sống vì bản thân, trở thành cơ giáp sư cường đại, kỳ thật rời khỏi Alvis, có khi Elisa sẽ có được tương lai tươi đẹp hơn.
“Alvis, Alvis, ăn thôi.” Vivian cầm nước sạch và đồ ăn vào.
Một phần cho Alvis, một phần cho Ninh Thư.
“Alvis, mình chưa từng được nhìn thấy thứ gì tinh tế tới vậy, nước mát lạnh, tất cả đống thức ăn này còn được đặc biệt chuẩn bị, thật sự quá tuyệt vời.” Vivian lúc lắc mái tóc màu đỏ rượu vừa được gội sạch sẽ, trông rất dễ thương.
Alvis dịu dàng mỉm cười: “Bạn đã ăn chưa?”
“Ăn rồi, sau đó lập tức đưa đồ tới cho hai người này.”
“Elisa, chị cũng ăn đi, em chưa bao giờ được ăn thứ gì ngon tới vậy đâu.” Vivian nhìn Ninh Thư nói.
Ninh Thư gật gật đầu, cầm muỗng lên ăn, rất thơm, rất ngon.
“Vivian, gọi anh trai cậu lại đây.” Alvis nói.
“Ừ.” Vivian lập tức rời đi.
Ninh Thư nhìn Vivian ngoan ngoãn động lòng người nói: “Vivian là một cô gái tốt.”
Alvis đưa hộp Span cho Ninh Thư, “Chính Vivian là người vượt qua giai đoạn khó khăn nhất trên Selde với tôi.”
“Sau khi anh trai cậu ấy chết, hai người bọn tôi sống nương tựa lẫn nhau, sau đó thì thầy tới, dắt tôi và Vivian rời đi.”
Ninh Thư ăn thịt, gật gật đầu, “Tốt quá rồi, sau này phải đối xử thật tốt với Vivian.”
Ninh Thư còn nói thêm: “Còn người của tinh cầu Selde giải quyết thế nào?”
Nhiều người thế này đơn giản là không có cách nào giải quyết được, “Điểm đến của chúng ta là nơi nào?”
“Tôi muốn tới tinh cầu Omega, Omega là hành tinh có khoa học công nghệ phát triển nhất, sư phụ đang ở đấy.”
Về cơ bản, những khoa học công nghệ tiến tiến nhất của Tinh Tế đều xuất phát từ nơi đấy.
Omega?
Tên sao đơn giản dữ vậy.
“Còn những người này thì sao, bọn họ cũng tới Omega?” Ninh Thư uống hết bát canh, đã rất lâu rồi cô chưa được ăn uống thoải mái như lúc này.
“Không có khả năng, tinh cầu Omega sẽ không cho bọn họ ở lại, sẽ bị trục xuất.” Alvis nói.
Ninh Thư ồ một tiếng, “Trên đường tới tinh cầu Omega, gặp được tinh cầu nào đó, thả họ xuống?”
Alvis gật gật đầu, “Tôi cũng nghĩ vậy.”
“Vậy năng lượng của phi thuyền thì sao, có đủ để bay tới tinh cầu Omega không?” Ninh Thư hỏi.
“Mỗi lần tới một tinh cầu, tôi sẽ nạp thêm năng lượng.”
“Cậu có tiền không?”
“…… Không có.”
Ninh Thư nhún vai “Vậy phải làm sao?”
“Cố gắng tiết kiệm năng lượng, tắt một số chức năng không cần thiết.” Alvis nói.
“Mọi việc đều nghe theo cậu.” Ninh Thư nói, dù sao cô cũng không hiểu mô tê gì.
Lái xe, điều khiển phi thuyền vũ trụ, Ninh Thư tỏ vẻ chưa học qua bao giờ.
Ninh Thư và Alvis vừa ăn cơm, vừa trò chuyện, thảo luận những việc kế tiếp cần phải làm.
Alvis đi tìm thầy dạy của mình, làm nghề cũ, chế tạo cơ giáp và phi thuyền.
Alvis nói tinh cầu Omega có học viện cơ giáp, đến lúc đấy Alvis sẽ đi móc nối quan hệ để lo lót cho Ninh Thư tới học viện cơ giáp theo học.
Ninh Thư nhìn vào đôi mắt xanh của Alvis, vừa rồi còn muốn giết cô, giờ lại đột nhiên đối tốt với cô.
“Chúng ta đều là những người làm lại từ đầu, có thể ở bên nhau sống tốt là được.” Alvis nói.
Ninh Thư lập tức cười nói: “Cũng được, sau này chúng ta phải sống thật tốt.”
Alvis hỏi: “Biết những người cướp đoạt lực tinh thần của chị là ai không?”
Ninh Thư lắc đầu, “Lúc ấy ngây thơ dại khờ, không biết là ai, để người ta tước đoạt lực tinh thần, rồi chết.”
“Nếu biết đối phương là ai, có thể khiếu nại, loại chuyện này vi phạm hiệp ước của Tinh Tế.” Alvis nói.
Ninh Thư thờ ơ nói: “Có thể làm ra chuyện như vậy, khẳng định sau lưng có thế lực ngầm cực lớn, khiếu nại cũng vô dụng, ngược lại sẽ khiến chúng ta bị bại lộ thân phận, liên lụy tới người khác, giờ đây chúng ta quá yếu, có thể sống sót đã rất may mắn rồi.”
Alvis nghĩ nghĩ, “Chị nói đúng, chờ tới khi chúng ta có sức mạnh rồi tính tiếp, giờ chưa thể làm gì được.”
Ninh Thư nói: “Tôi muốn nghỉ ngơi một chút, mệt quá rồi.”
Hôm nay vừa phải tiêu tốn lực tinh thần quá mức, lại vừa phải chiến đấu, hiện giờ cơ thể Ninh Thư đã mệt mỏi tới rã rời.
Chỉ mới thả lỏng một chút, ngay cả cánh tay cũng không nhấc lên nổi.
Không có Tuyệt Thế Võ Công trong người, thân thể chỉ cần hơi bị tàn phá, đã không chịu đựng nổi.
Alvis nhấn nút, lồng sắt giam giữ Ninh Thư từ từ được nâng lên.
“Đứng dậy đi, còn nằm ườn ra đấy làm gì?” Alvis nói.
“Đỡ tôi với, hai chân bị tê mất rồi.” Ninh Thư vươn tay về phía Alvis.
Alvis đặt hai tay lên đùi, “Chân què.”
Ninh Thư:……
Ninh Thư bò dậy khỏi mặt đất, ngồi lên trên ghế, nhìn Alvis hỏi: “Kiếp trước sao cậu rời đi được vậy Alvis?”
Alvis híp mắt, nói “Là thầy tôi đưa tôi rời khỏi Selde.”
“Thầy ấy bị người đưa tới Selde, nói đúng hơn là bị người ta đánh cho gần chết, ném ở đống rác, sau đó bị phi thuyền dọn rác hốt luôn tới Selde.”
Ninh Thư: →_→
Cmn chuyện thế này cũng có thể xảy ra à.
Người này chắc hẳn là quý nhân của Alvis.
Ninh Thư tét mạnh vào đùi, làm chân đau thấy bà cố, “Sớm biết như vậy, còn không bằng đợi thầy của cậu tới, sao không nói sớm?”
Bằng cách này, nguy hiểm bọn họ gặp phải cũng ít hơn rất nhiều.
Tại Ninh Thư không biết đầu đuôi câu chuyện nên mới hành động rườm rà, rắc rối nguy hiểm tới vậy, chứ còn nếu biết, cô sẽ không đi khảo nghiệm lực tinh thần, nhàn nhã vui chơi chờ thầy của Alvis tới.
“Giờ thầy ấy còn sống tốt lắm, sau khi chị đi lâu rồi, rất rất lâu rồi thầy mới lưu lạc tới Selde.”
“Thầy là cơ giáp chế tạo sư, đảm nhận việc chế tạo phi thuyền.” Khi nhắc tới thầy của mình, trân gương mặt củaAlvis tràn đầy cảm kích và tôn kính.
Ninh thư khá ngạc nhiên, nhân tài công nghệ, là quốc bảo của hành tinh, sao lại bị đẩy tới Selde, quả đúng là phung phí của trời.
“Thầy dùng rác rưởi trên Selde làm thành máy phát tín hiệu, sau một khoảng thời gian rất dài, mới có người tới đón thầy đi, thầy ấy dắt tôi rời khỏi Selde, cho tôi đi theo người học làm cơ giáp và phi thuyền.” Alvis nói.
Ninh Thư gật gật, “Khá tốt.”
“Còn chị thì sao?” Alvis hỏi.
“Tôi ấy hả?” Ninh Thư thở dài một hơi, “Bị đưa tới một nơi thần không biết quỷ không hay, sau đó bị đám người trên phi thuyền dùng phương pháp bí ẩn gì đó cướp mất lực tinh thần, và rồi "boob" biến mất khỏi cuộc đời này, cho dù không có chết, cũng thành nửa điên nửa dại.”
Ninh Thư nói về bất hạnh Elisa gặp phải.
“Nhẽ ra, chị không nên rời đi.” Một lúc lâu sau Alvis mới thổn thức nói.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Đối với chúng ta vào thời điểm đó, đối với người dân tinh cầu Selde, đó có thể là cơ hội đổi đời duy nhất, không phải ai cũng gặp được kì ngộ tốt đẹp như cậu.” Ninh thư nói. “Có điều, biết được cậu sống tốt, vậy tôi cũng có thể yên tâm rồi.”
Có lẽ Elisa cũng yên tâm, từ nay về sau sẽ sống vì bản thân, trở thành cơ giáp sư cường đại, kỳ thật rời khỏi Alvis, có khi Elisa sẽ có được tương lai tươi đẹp hơn.
“Alvis, Alvis, ăn thôi.” Vivian cầm nước sạch và đồ ăn vào.
Một phần cho Alvis, một phần cho Ninh Thư.
“Alvis, mình chưa từng được nhìn thấy thứ gì tinh tế tới vậy, nước mát lạnh, tất cả đống thức ăn này còn được đặc biệt chuẩn bị, thật sự quá tuyệt vời.” Vivian lúc lắc mái tóc màu đỏ rượu vừa được gội sạch sẽ, trông rất dễ thương.
Alvis dịu dàng mỉm cười: “Bạn đã ăn chưa?”
“Ăn rồi, sau đó lập tức đưa đồ tới cho hai người này.”
“Elisa, chị cũng ăn đi, em chưa bao giờ được ăn thứ gì ngon tới vậy đâu.” Vivian nhìn Ninh Thư nói.
Ninh Thư gật gật đầu, cầm muỗng lên ăn, rất thơm, rất ngon.
“Vivian, gọi anh trai cậu lại đây.” Alvis nói.
“Ừ.” Vivian lập tức rời đi.
Ninh Thư nhìn Vivian ngoan ngoãn động lòng người nói: “Vivian là một cô gái tốt.”
Alvis đưa hộp Span cho Ninh Thư, “Chính Vivian là người vượt qua giai đoạn khó khăn nhất trên Selde với tôi.”
“Sau khi anh trai cậu ấy chết, hai người bọn tôi sống nương tựa lẫn nhau, sau đó thì thầy tới, dắt tôi và Vivian rời đi.”
Ninh Thư ăn thịt, gật gật đầu, “Tốt quá rồi, sau này phải đối xử thật tốt với Vivian.”
Ninh Thư còn nói thêm: “Còn người của tinh cầu Selde giải quyết thế nào?”
Nhiều người thế này đơn giản là không có cách nào giải quyết được, “Điểm đến của chúng ta là nơi nào?”
“Tôi muốn tới tinh cầu Omega, Omega là hành tinh có khoa học công nghệ phát triển nhất, sư phụ đang ở đấy.”
Về cơ bản, những khoa học công nghệ tiến tiến nhất của Tinh Tế đều xuất phát từ nơi đấy.
Omega?
Tên sao đơn giản dữ vậy.
“Còn những người này thì sao, bọn họ cũng tới Omega?” Ninh Thư uống hết bát canh, đã rất lâu rồi cô chưa được ăn uống thoải mái như lúc này.
“Không có khả năng, tinh cầu Omega sẽ không cho bọn họ ở lại, sẽ bị trục xuất.” Alvis nói.
Ninh Thư ồ một tiếng, “Trên đường tới tinh cầu Omega, gặp được tinh cầu nào đó, thả họ xuống?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Alvis gật gật đầu, “Tôi cũng nghĩ vậy.”
“Vậy năng lượng của phi thuyền thì sao, có đủ để bay tới tinh cầu Omega không?” Ninh Thư hỏi.
“Mỗi lần tới một tinh cầu, tôi sẽ nạp thêm năng lượng.”
“Cậu có tiền không?”
“…… Không có.”
Ninh Thư nhún vai “Vậy phải làm sao?”
“Cố gắng tiết kiệm năng lượng, tắt một số chức năng không cần thiết.” Alvis nói.
“Mọi việc đều nghe theo cậu.” Ninh Thư nói, dù sao cô cũng không hiểu mô tê gì.
Lái xe, điều khiển phi thuyền vũ trụ, Ninh Thư tỏ vẻ chưa học qua bao giờ.
Ninh Thư và Alvis vừa ăn cơm, vừa trò chuyện, thảo luận những việc kế tiếp cần phải làm.
Alvis đi tìm thầy dạy của mình, làm nghề cũ, chế tạo cơ giáp và phi thuyền.
Alvis nói tinh cầu Omega có học viện cơ giáp, đến lúc đấy Alvis sẽ đi móc nối quan hệ để lo lót cho Ninh Thư tới học viện cơ giáp theo học.
Ninh Thư nhìn vào đôi mắt xanh của Alvis, vừa rồi còn muốn giết cô, giờ lại đột nhiên đối tốt với cô.
“Chúng ta đều là những người làm lại từ đầu, có thể ở bên nhau sống tốt là được.” Alvis nói.
Ninh Thư lập tức cười nói: “Cũng được, sau này chúng ta phải sống thật tốt.”
Alvis hỏi: “Biết những người cướp đoạt lực tinh thần của chị là ai không?”
Ninh Thư lắc đầu, “Lúc ấy ngây thơ dại khờ, không biết là ai, để người ta tước đoạt lực tinh thần, rồi chết.”
“Nếu biết đối phương là ai, có thể khiếu nại, loại chuyện này vi phạm hiệp ước của Tinh Tế.” Alvis nói.
Ninh Thư thờ ơ nói: “Có thể làm ra chuyện như vậy, khẳng định sau lưng có thế lực ngầm cực lớn, khiếu nại cũng vô dụng, ngược lại sẽ khiến chúng ta bị bại lộ thân phận, liên lụy tới người khác, giờ đây chúng ta quá yếu, có thể sống sót đã rất may mắn rồi.”
Alvis nghĩ nghĩ, “Chị nói đúng, chờ tới khi chúng ta có sức mạnh rồi tính tiếp, giờ chưa thể làm gì được.”
Ninh Thư nói: “Tôi muốn nghỉ ngơi một chút, mệt quá rồi.”
Hôm nay vừa phải tiêu tốn lực tinh thần quá mức, lại vừa phải chiến đấu, hiện giờ cơ thể Ninh Thư đã mệt mỏi tới rã rời.
Chỉ mới thả lỏng một chút, ngay cả cánh tay cũng không nhấc lên nổi.
Không có Tuyệt Thế Võ Công trong người, thân thể chỉ cần hơi bị tàn phá, đã không chịu đựng nổi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro