Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi
Tinh tế 8
Ngận Thị Kiểu Tình
2024-01-18 18:05:08
Dịch: Gin
Alvis nói bản thân là gánh nặng, có lẽ cậu nhóc sợ bị vứt bỏ.
Ninh Thư lại nghĩ, cho dù Alvis có bị vứt bỏ, nhóc con này vẫn có thể sống sót được, đừng hỏi vì sao, bởi đó là do trực giác của Ninh Thư bảo thế.
Cũng không biết sau khi nguyên chủ chết, Alvis sống thế nào.
Vivian rất thích Alvis, hẳn sẽ không để Alvis tự sinh tự diệt.
Ninh Thư kiên định nói với Alvis: “Hai chị em mình sẽ sống thôi, mà nếu có chết cũng thì chị em ta cũng sẽ chết chung một chỗ.”
Nguyên chủ rất hối hận khi bỏ Alvis lại một mình, còn tổn hại cả mạng sống của bản thân.
Đôi mắt xanh thẳm của Alvis chăm chú nhìn Ninh Thư, khuôn mặt tái nhợt có phần trong suốt, nói: “ Em sẽ luôn bên cạnh chị.”
Ninh Thư mỉm cười với Alvis, khó trách nguyên chủ không dứt lòng được với em trai, Alvis thật sự là một đứa trẻ khiến người khác yêu thương.
Ninh Thư lặp đi lặp lại sinh hoạt mỗi ngày, hôm nào cũng đi bới rác, bới hết chỗ này tới chỗ khác.
Lại còn luôn có điêu dân muốn cướp đồ ăn của cô, tất nhiên Ninh Thư sẽ không khách khí.
Ninh Thư nhìn những dãy núi rác trùng trùng điệp điệp không có điểm dừng, trong lòng tự hỏi, liệu có thể lợi dụng đống rác này để đối phó với đám người kia không.
Muốn cướp đoạt phi thuyền là một việc cực khó, đã vậy lại còn rất nguy hiểm.
Nếu người của tinh cầu Selde có thể đoàn kết lại, có lẽ sẽ giết chết được đám người đó.
Nhưng khi đối mặt với người từ hành tinh khác tới, người của tinh cầu Selde chỉ có khát vọng cuồng nhiệt và sẵn sàng quỳ lạy.
Cầu xin những người này có thể mang theo bọn họ rời đi.
Có lẽ người dân Selde sẽ không dám phản kháng và chống cự lại.
Ninh Thư cảm thấy thật khó khăn, không thể chỉ dựa vào một mình cô để làm nên chuyện được.
Những người trên tinh cầu Selde cũng không nhất định sẽ nghe theo lời cô nói.
Ninh Thư quét mắt nhìn một vòng, trên núi rác có rất nhiều người đang khom lưng uốn gối lục lọi bới rác, nếu những người này liên hợp lại, khẳng định có khả năng giết chết được những người đó.
Những người đó hại chết không chỉ một mình Elisa, trên tay bọn họ còn dính rất nhiều máu của cư dân trên tinh cầu Selde nữa.
Để bọn chúng chết tại Selde, hoặc để cho bọn chúng sống ở Selde mãi mãi, để cho chúng có thể cảm nhận được cuộc sống của tinh cầu Selde cũng được.
Ninh Thư mơ tưởng, nhưng hành động cụ thể thực tế lại vô cùng khó khăn.
Mặt trời quá độc hại, Ninh Thư lau mồ hôi, tới nơi này một thời gian dài, Ninh Thư mới có thể thích ứng được với loại thời tiết bày.
Ninh Thư cất đồ có thể ăn được vào trong túi, vừa cô tìm được mấy trái cây để lâu, vài chỗ đã bị hư thối.
Mặc dù có chỗ bị thối, nhưng vẫn có chỗ còn ăn được, mang về nhà rửa sạch sẽ, cắt bỏ chỗ bị thối đi là có thể ăn được.
Ninh Thư: Chị đây thật sự đã trở thành một thiên thần quản gia tiết kiệm nhỏ nhắn đáng yêu.
Ninh Thư tìm được mấy cái thùng lớn, mấy cái thùng này có chiều cao tương tự với Ninh Thư, nằm ngổn ngang tứ tung trên mặt đất.
Có mấy thùng lớn bị vỡ, bên trong lộ ra chất lỏng đặc sệt, hơn nữa thứ này cực kỳ gay mũi.
Ninh Thư thò tay lấy một ít ra sờ thử, hơi giống với nhựa đường, dinh dính.
Cũng không biết là cái quái gì nữa.
“Này, thứ đó không ăn được đâu.” Một đứa nhỏ đứng trên núi rác, hét lên với Ninh Thư.
Ninh Thư quay đầu lại, nhướng mày, đứa nhỏ này thường xuyên đánh cướp đồ của cô, vậy mà lúc này thằng nhóc lại có lòng tốt nhắc nhở cô, hình như tên là March.
Thấy Ninh Thư không nói lời nào, đứa bé kia cho rằng Ninh Thư không tin vào lời cậu nói, chạy từ trên núi rác xuống, chỉ vào thùng.
“Cái này không thể ăn được, lúc trước có người ăn thử, cuối cùng người ấy đã chết.” March nói.
Đen sì, đặc sệt một đống, ai sẽ ăn thứ này cơ chứ.
“Tao không muốn ăn, tao chỉ xem qua thôi.” Ninh Thư dùng tay chọc chọc vào thứ đen đen, thứ này có chứa dầu, lại có tính dính.
Ninh Thư đoán rằng có lẽ là phế liệu gì đó.
Ninh Thư chưa được tiếp cận với tinh cầu khác, nên không nắm rõ được tình huống hiện giờ, chỉ có thể dựa trên những kiến thức đã có của mình để suy đoán.
Ninh Thư nhìn mấy thùng phế liệu này, quyết định lấy một ít về nghiên cứu xem chúng có tác dụng gì.
Ninh Thư nhìn March, ra lệnh “(Muốn ăn cơm trắng với giò,) lại đây (mà) đẩy thứ này với tao.”
“Mày thế mà lại dám chỉ tay năm ngón với tao à?” March mở to hai mắt nhìn nhìn chằm chằm Ninh Thư.
Ninh Thư lấy một ít trái cây thối ra, “Nếu mày giúp tao, đống trái cây nào sẽ là của mày.”
“Được.” March nhìn thấy trái cây, không chút suy nghĩ liền trả lời, ngay sau đó phản ứng lại, hung tợn nói: “Ai cho mày cái gan ấy hả, còn dám ra lệnh cho tao, kiếm được đồ thì nhanh giao ra đây.”
Ninh Thư đảo mắt, dùng tay vỗ vỗ đầu March, “Giờ mày có làm không, không làm thì để tao đi kiếm người khác.”
March trừng mắt lườm Ninh Thư một cái, bắt đầu di chuyển thùng lớn, thùng này khá to, một mình thằng bé cũng khó lòng ôm hết được cái thùng.
March dùng hết sức bình sinh, cũng không di chuyển được cái thùng.
Ninh Thư:…
“Mày có bị ngốc không vậy, ai bảo mày ôm nó lên làm gì, để nó nằm ngang rồi lăn cái thùng đi, tránh ra.” Ninh Thư xách cổ áo March lên kéo thằng nhóc sang một bên.
Ninh Thư dùng sức, đẩy ngã thùng, nói: “Mỗi đứa lăn một thùng.”
Ninh Thư đẩy thùng lớn, phát hiện thùng rất nặng, thấy March cũng mặt đỏ tía tai, “Hai đứa cùng đẩy một thùng đi.”
Ninh Thư và March từ từ đẩy thùng lớn về nhà cô, tốn rất nhiều sức lực mới đẩy được thùng về nhà.
Alvis kinh ngạc nhìn thùng gỗ, “Đây là thứ gì.”
Ninh Thư lắc đầu, “Chị cũng không biết nó là thứ gì.”
Để thùng ở ngoài lều.
“Chị uống nước đi, March à, cậu cũng uống miếng nước.” Alvis nhìn Ninh Thư nói.
“Alvis, em biết thằng nhóc này?” Ninh Thư kinh ngạc hỏi.
Lúc trước Ninh Thư cũng không biết tên đứa nhỏ này, chỉ là nghe mấy người khác gọi, giờ Ninh Thư mới biết được thằng bé này gọi là March.
Alvis không ra khỏi cửa còn biết tên của March?
Alvis nói: “Thật ra March là thuộc hạ của anh trai Vivian, em nghe Vivian nói.”
Ninh Thư ồ một tiếng.
Alvis rót một cốc nước, đưa cho Ninh Thư, sau đó lại rót một cốc khác cho March uống.
“Để tao tự rót.” March lấy bát trong tay Alvis, tự đi múc nước uống.
Ninh Thư trừng thằng nhỏ một cái, “Thật đúng là không biết điều, thực sự coi đây là nhà của mình rồi à?”
Ninh Thư và March uống nước xong, dự định chuyển nốt mấy thùng còn lại về.
March tò mò hỏi: “Thứ đó không ăn được, mày mang về nhà làm gì.”
“Tao không biết có ích lợi gì, nhưng tao thích thế đấy.”
Chuyển hết đống thùng phế liệu không xác định về nhà, Ninh Thư dựa theo ước định đưa cho March một quả trái cây.
Mã Kỳ cầm trái cây, nhìn thoáng qua Alvis, trả trái cây lại cho Ninh Thư, “Để cho em của mày ăn đi, chân em trai mày bị què mà.”
Ninh Thư: →_→
Lúc trước kia cướp đồ của chị đây, sao không thấy nhóc có lòng tốt thế đi.
Lòng trắc ẩn là thứ không cần thiết trên tinh cầu Selde.
Alvis nói: “Cảm ơn cậu đã giúp đỡ, trái cây này vốn dĩ nên là của cậu.”
March hừ lạnh một tiếng, xoay người bỏ chạy.
Ninh Thư nhịn không được bật cười, nhìn Alvis nói: “Thằng bé này cũng thật kỳ quái.”
Alvis nói: “Chị ơi, mấy thùng kia có ích lợi gì.”
Ninh Thư lắc đầu, lấy một ít vật liệu đen đen giống như nhựa đường ra khỏi thùng lớn.
Rất dính.
Ninh Thư đặt thứ này lên trên mặt đất, dùng lửa đốt thử, xem xem có thể đốt cháy được không.
Alvis nói bản thân là gánh nặng, có lẽ cậu nhóc sợ bị vứt bỏ.
Ninh Thư lại nghĩ, cho dù Alvis có bị vứt bỏ, nhóc con này vẫn có thể sống sót được, đừng hỏi vì sao, bởi đó là do trực giác của Ninh Thư bảo thế.
Cũng không biết sau khi nguyên chủ chết, Alvis sống thế nào.
Vivian rất thích Alvis, hẳn sẽ không để Alvis tự sinh tự diệt.
Ninh Thư kiên định nói với Alvis: “Hai chị em mình sẽ sống thôi, mà nếu có chết cũng thì chị em ta cũng sẽ chết chung một chỗ.”
Nguyên chủ rất hối hận khi bỏ Alvis lại một mình, còn tổn hại cả mạng sống của bản thân.
Đôi mắt xanh thẳm của Alvis chăm chú nhìn Ninh Thư, khuôn mặt tái nhợt có phần trong suốt, nói: “ Em sẽ luôn bên cạnh chị.”
Ninh Thư mỉm cười với Alvis, khó trách nguyên chủ không dứt lòng được với em trai, Alvis thật sự là một đứa trẻ khiến người khác yêu thương.
Ninh Thư lặp đi lặp lại sinh hoạt mỗi ngày, hôm nào cũng đi bới rác, bới hết chỗ này tới chỗ khác.
Lại còn luôn có điêu dân muốn cướp đồ ăn của cô, tất nhiên Ninh Thư sẽ không khách khí.
Ninh Thư nhìn những dãy núi rác trùng trùng điệp điệp không có điểm dừng, trong lòng tự hỏi, liệu có thể lợi dụng đống rác này để đối phó với đám người kia không.
Muốn cướp đoạt phi thuyền là một việc cực khó, đã vậy lại còn rất nguy hiểm.
Nếu người của tinh cầu Selde có thể đoàn kết lại, có lẽ sẽ giết chết được đám người đó.
Nhưng khi đối mặt với người từ hành tinh khác tới, người của tinh cầu Selde chỉ có khát vọng cuồng nhiệt và sẵn sàng quỳ lạy.
Cầu xin những người này có thể mang theo bọn họ rời đi.
Có lẽ người dân Selde sẽ không dám phản kháng và chống cự lại.
Ninh Thư cảm thấy thật khó khăn, không thể chỉ dựa vào một mình cô để làm nên chuyện được.
Những người trên tinh cầu Selde cũng không nhất định sẽ nghe theo lời cô nói.
Ninh Thư quét mắt nhìn một vòng, trên núi rác có rất nhiều người đang khom lưng uốn gối lục lọi bới rác, nếu những người này liên hợp lại, khẳng định có khả năng giết chết được những người đó.
Những người đó hại chết không chỉ một mình Elisa, trên tay bọn họ còn dính rất nhiều máu của cư dân trên tinh cầu Selde nữa.
Để bọn chúng chết tại Selde, hoặc để cho bọn chúng sống ở Selde mãi mãi, để cho chúng có thể cảm nhận được cuộc sống của tinh cầu Selde cũng được.
Ninh Thư mơ tưởng, nhưng hành động cụ thể thực tế lại vô cùng khó khăn.
Mặt trời quá độc hại, Ninh Thư lau mồ hôi, tới nơi này một thời gian dài, Ninh Thư mới có thể thích ứng được với loại thời tiết bày.
Ninh Thư cất đồ có thể ăn được vào trong túi, vừa cô tìm được mấy trái cây để lâu, vài chỗ đã bị hư thối.
Mặc dù có chỗ bị thối, nhưng vẫn có chỗ còn ăn được, mang về nhà rửa sạch sẽ, cắt bỏ chỗ bị thối đi là có thể ăn được.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ninh Thư: Chị đây thật sự đã trở thành một thiên thần quản gia tiết kiệm nhỏ nhắn đáng yêu.
Ninh Thư tìm được mấy cái thùng lớn, mấy cái thùng này có chiều cao tương tự với Ninh Thư, nằm ngổn ngang tứ tung trên mặt đất.
Có mấy thùng lớn bị vỡ, bên trong lộ ra chất lỏng đặc sệt, hơn nữa thứ này cực kỳ gay mũi.
Ninh Thư thò tay lấy một ít ra sờ thử, hơi giống với nhựa đường, dinh dính.
Cũng không biết là cái quái gì nữa.
“Này, thứ đó không ăn được đâu.” Một đứa nhỏ đứng trên núi rác, hét lên với Ninh Thư.
Ninh Thư quay đầu lại, nhướng mày, đứa nhỏ này thường xuyên đánh cướp đồ của cô, vậy mà lúc này thằng nhóc lại có lòng tốt nhắc nhở cô, hình như tên là March.
Thấy Ninh Thư không nói lời nào, đứa bé kia cho rằng Ninh Thư không tin vào lời cậu nói, chạy từ trên núi rác xuống, chỉ vào thùng.
“Cái này không thể ăn được, lúc trước có người ăn thử, cuối cùng người ấy đã chết.” March nói.
Đen sì, đặc sệt một đống, ai sẽ ăn thứ này cơ chứ.
“Tao không muốn ăn, tao chỉ xem qua thôi.” Ninh Thư dùng tay chọc chọc vào thứ đen đen, thứ này có chứa dầu, lại có tính dính.
Ninh Thư đoán rằng có lẽ là phế liệu gì đó.
Ninh Thư chưa được tiếp cận với tinh cầu khác, nên không nắm rõ được tình huống hiện giờ, chỉ có thể dựa trên những kiến thức đã có của mình để suy đoán.
Ninh Thư nhìn mấy thùng phế liệu này, quyết định lấy một ít về nghiên cứu xem chúng có tác dụng gì.
Ninh Thư nhìn March, ra lệnh “(Muốn ăn cơm trắng với giò,) lại đây (mà) đẩy thứ này với tao.”
“Mày thế mà lại dám chỉ tay năm ngón với tao à?” March mở to hai mắt nhìn nhìn chằm chằm Ninh Thư.
Ninh Thư lấy một ít trái cây thối ra, “Nếu mày giúp tao, đống trái cây nào sẽ là của mày.”
“Được.” March nhìn thấy trái cây, không chút suy nghĩ liền trả lời, ngay sau đó phản ứng lại, hung tợn nói: “Ai cho mày cái gan ấy hả, còn dám ra lệnh cho tao, kiếm được đồ thì nhanh giao ra đây.”
Ninh Thư đảo mắt, dùng tay vỗ vỗ đầu March, “Giờ mày có làm không, không làm thì để tao đi kiếm người khác.”
March trừng mắt lườm Ninh Thư một cái, bắt đầu di chuyển thùng lớn, thùng này khá to, một mình thằng bé cũng khó lòng ôm hết được cái thùng.
March dùng hết sức bình sinh, cũng không di chuyển được cái thùng.
Ninh Thư:…
“Mày có bị ngốc không vậy, ai bảo mày ôm nó lên làm gì, để nó nằm ngang rồi lăn cái thùng đi, tránh ra.” Ninh Thư xách cổ áo March lên kéo thằng nhóc sang một bên.
Ninh Thư dùng sức, đẩy ngã thùng, nói: “Mỗi đứa lăn một thùng.”
Ninh Thư đẩy thùng lớn, phát hiện thùng rất nặng, thấy March cũng mặt đỏ tía tai, “Hai đứa cùng đẩy một thùng đi.”
Ninh Thư và March từ từ đẩy thùng lớn về nhà cô, tốn rất nhiều sức lực mới đẩy được thùng về nhà.
Alvis kinh ngạc nhìn thùng gỗ, “Đây là thứ gì.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ninh Thư lắc đầu, “Chị cũng không biết nó là thứ gì.”
Để thùng ở ngoài lều.
“Chị uống nước đi, March à, cậu cũng uống miếng nước.” Alvis nhìn Ninh Thư nói.
“Alvis, em biết thằng nhóc này?” Ninh Thư kinh ngạc hỏi.
Lúc trước Ninh Thư cũng không biết tên đứa nhỏ này, chỉ là nghe mấy người khác gọi, giờ Ninh Thư mới biết được thằng bé này gọi là March.
Alvis không ra khỏi cửa còn biết tên của March?
Alvis nói: “Thật ra March là thuộc hạ của anh trai Vivian, em nghe Vivian nói.”
Ninh Thư ồ một tiếng.
Alvis rót một cốc nước, đưa cho Ninh Thư, sau đó lại rót một cốc khác cho March uống.
“Để tao tự rót.” March lấy bát trong tay Alvis, tự đi múc nước uống.
Ninh Thư trừng thằng nhỏ một cái, “Thật đúng là không biết điều, thực sự coi đây là nhà của mình rồi à?”
Ninh Thư và March uống nước xong, dự định chuyển nốt mấy thùng còn lại về.
March tò mò hỏi: “Thứ đó không ăn được, mày mang về nhà làm gì.”
“Tao không biết có ích lợi gì, nhưng tao thích thế đấy.”
Chuyển hết đống thùng phế liệu không xác định về nhà, Ninh Thư dựa theo ước định đưa cho March một quả trái cây.
Mã Kỳ cầm trái cây, nhìn thoáng qua Alvis, trả trái cây lại cho Ninh Thư, “Để cho em của mày ăn đi, chân em trai mày bị què mà.”
Ninh Thư: →_→
Lúc trước kia cướp đồ của chị đây, sao không thấy nhóc có lòng tốt thế đi.
Lòng trắc ẩn là thứ không cần thiết trên tinh cầu Selde.
Alvis nói: “Cảm ơn cậu đã giúp đỡ, trái cây này vốn dĩ nên là của cậu.”
March hừ lạnh một tiếng, xoay người bỏ chạy.
Ninh Thư nhịn không được bật cười, nhìn Alvis nói: “Thằng bé này cũng thật kỳ quái.”
Alvis nói: “Chị ơi, mấy thùng kia có ích lợi gì.”
Ninh Thư lắc đầu, lấy một ít vật liệu đen đen giống như nhựa đường ra khỏi thùng lớn.
Rất dính.
Ninh Thư đặt thứ này lên trên mặt đất, dùng lửa đốt thử, xem xem có thể đốt cháy được không.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro