Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi

Truy tìm đại BOSS mạt thế (17)

Ngận Thị Kiểu Tình

2024-01-18 18:05:08

Edit: Akito

Tuy rằng tang thi biến dị bị dị năng giả đánh trúng, nhưng dường như cũng không có tổn thương đặc biệt gì, khiến cho mọi người cảm thấy bất đắc gĩ lại nhức hết cả bi.

Tang thi biến dị thực bình tĩnh nhìn chăm chú Giáo Y đại thúc, đại thúc sắc mặt nhạt nhẽo, làm cho Ninh Thư cũng hoài nghi thần kinh bộ mặt của đại thúc bị hỏng, một chút biểu tình đều không có.

Nhưng thời điểm châm chọc cô, vẻ mặt biểu tình xem thường khỏi nói có bao nhiêu sinh động a.

“Rống rống…”

Tang thi biến dị hướng Giáo Y đại thúc rống lên hai tiếng, tất cả mọi người đều cho rằng người kế tiếp bị mổ bụng chính là đại thúc, nhưng tang thi biến dị lại quay người bay đi mất, chốc lát liền biến thành chấm đen nhỏ biến mất ở nơi chân trời.

Ninh Thư: chạy, rồi…

Tất cả mọi người đều thật mạnh thở ra một hơi, trên mặt đều là thần sắc như được sống lại xen lẫn nghĩ đến mà sợ.

Sắc mặt Sồ Phượng phức tạp mà nhìn Giáo Y đại thúc, nhìn thấy vẻ mặt hắn nhàn nhạt mà đem Hoa Đóa Nhi quỳ ở trên mặt đất kéo lên, trong lòng Sồ Phượng không biết vì điều gì, như thiêu như đốt, trong lòng thực ghen ghét hai bàn tay trắng Hoa Đóa Nhi lại có một người nam nhân không rời không bỏ như vậy.

Cô Lang đứng ở bên cạnh Sồ Phượng, trông thấy vẻ mặt Sồ Phượng tựa u, tựa oán, tựa ghen, tựa tình, lạnh lùng nói: “Chẳng qua là một tên hạ đẳng không có dị năng, có chút kỹ thuật bắn súng, em thật sự muốn đem hắn trở thành anh hùng gì, Sồ Phượng, trong lòng của em rốt cuộc nghĩ như thế nào?”

Sồ Phượng thu hồi ánh mắt, hướng Cô Lang nói: “Em chính là cảm thấy hắn thật thần bí, khiến cho lòng người bất an, cho nên mới đặc biệt chú ý.”

Sồ Phượng thấy vẻ mặt Cô Lang không tin, giải thích nói: “Hắn chẳng qua chỉ là một người không có thức tỉnh dị năng, ở đây mạt thế sống không dễ dàng, em chỉ là cảm giác người nam nhân này có chút nguy hiểm, cho nên mới đặc biệt chú ý hắn.”

Cô Lang nhìn thoáng qua Sồ Phượng, lạnh giọng nói một tiếng: “Hi vọng là như thế.” Sau đó xoay người rời đi.

Sồ Phượng cau mày, đuổi theo Cô Lang, “Anh đây là có ý gì, anh đang hoài nghi em sao? Đã như vậy, chúng ta còn ở bên nhau làm cái gì, anh ngay cả một chút tín nhiệm cơ bản nhất cũng không cho em.”

“Một khi đã như vậy, chúng ta liền tách ra đi.” Sồ Phượng hờn dỗi nhanh chóng đi vượt qua Cô Lang, lưu lại cho Cô Lang một bóng lưng tức giận.

Bên này, Ninh Thư đối với kỹ thuật bắn súng xuất thần nhập hóa của Giáo Y đại thúc quỳ phục rồi, vẫn luôn hỏi kỹ thuật bắn súng này là như thế nào luyện thành.

Giáo Y đại thúc nhàn nhạt mà nhìn lướt qua Ninh Thư, nói: “Cô có thể căn cứ hành động của đối phương, tính toán phương hướng động tác tiếp theo của hắn, tính ra khoảng cách giữa cô và đối phương, thời gian viên đạn bay tới, như vậy tỉ lệ chính xác sẽ rất cao.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Giáo Y đại thúc nói thực nhẹ nhàng, tựa hồ là chuyện thực đơn giản dễ dàng vậy, không có gì ghê gớm.

Ninh Thư ‘phù phù’ một tiếng quỳ xuống, mẹ nó quá phức tạp đi, đại não này mà giải toán thì bao nhiêu nhanh a, Ninh Thư tỏ vẻ, phức tạp như vậy còn không bằng dùng rìu gậy trực tiếp xông lên.

“Bị động bất động lại quỳ trên mặt đất, đầu gối không đau sao?” Giáo Y đại thúc khinh thường liếc nhìn Ninh Thư, “Không có tiền đồ.”

Vốn cũng không đau mấy, bị đại thúc nói như vậy, Ninh Thư cảm giác đầu gối đều sắp nát, đau quá a.

Trở lại phòng ở, Giáo Y đại thúc lại đi tắm rửa, lúc này mới bao lâu thời gian lại muốn tắm rửa.

Ninh Thư yên lặng cúi đầu kéo cổ áo ra ngửi ngửi, cùng đại thúc người mắc bệnh ưa sạch sẽ mức độ nặng ở chung lâu như vậy, Ninh Thư cảm thấy mình quá lôi thôi.

Đại thúc tắm rửa đi ra, lại chỉ quấn khăn tắm lỏng lẻo, Ninh Thư cảm giác tay mình thật ngứa, thật muốn đem khăn tắm của đại thúc giật xuống, ăn mặc như vậy còn không bằng không mặc đâu.

“Đi tắm rửa đi.” Giáo Y đại thúc lau tóc ướt sũng hướng Ninh Thư nói.

“Cháu cảm thấy rất tốt, không cần tắm rửa.” Ninh Thư nói, ở mạt thế ngay cả nước sạch để uống cũng là vấn đề, nào có nhiều nước như vậy mà xa xỉ tắm rửa.

Có chút mùi mồ hôi, kỳ thật cũng không khó có thể chịu đựng như vậy.

Tay Giáo Y đại thúc đang lau tóc dừng lại một lát, đạm mạc mà nhìn Ninh Thư, trông thấy ánh mắt này tóc gáy Ninh Thư liền dựng đi lên, Giáo Y đại thúc nâng chân bắt chéo, hai cái đùi thon dài vô cùng, phía dưới khăn tắm như ẩn như hiện.

Ninh Thư nghiêng đầu hướng khăn tắm quấn quanh đại thúc nhìn xuống, thật sự là cào tâm cào phổi.

“Hoa Đóa Nhi, tôi đang nói chuyện với cô.” Đại thúc thấy Ninh Thư nghiêng đầu đôi mắt đăm đăm, một bộ dạng ngu ngốc, nhịn không được lên tiếng nói: “Đầu óc ngu xuẩn coi như xong, lỗ tai còn có vấn đề, cô hết thuốc chữa rồi.”

Ninh Thư phục hồi lại tinh thần, lau đi nước miếng nơi khóe miệng, ‘nga’ lên một tiếng, thời điểm chuẩn bị đi tắm rửa, chuông cửa vang lên, Ninh Thư vội vàng đi mở cửa.

Ngoài cửa trưởng quan mặc quân trang đứng đấy, thời điểm nhìn thấy trưởng quan, Ninh Thư rất kinh ngạc, hỏi: “Trưởng quan, bác tìm con có chuyện gì không?”

“Bác không phải tìm con, bác là tới tìm đồng bạn của con.” Trưởng quan nói xong liền đi vào nhà, nhìn chung quanh một vòng, đều không có nhìn thấy người, hướng Ninh Thư hỏi: “Anh ta đâu?”

Người vừa mới còn ở đây, Ninh Thư nói: “Phỏng chừng là đi mặc quần áo rồi.”

Giáo Y đại thúc vừa rồi cũng chỉ quấn khăn tắm.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Trưởng quan nhìn vào Ninh Thư, nói: “Tuổi con không lớn lắm, liền cùng hắn ở bên nhau?”

Ninh Thư: …

Lời này là có ý gì, chẳng lẽ trưởng quan cho rằng đại thúc không có mặc quần áo là cùng cô kia gì, Ninh Thư co rút khóe miệng, bác thuần túy nghĩ quá nhiều, chính là đại thúc người ma quỷ như vậy, có thích nữ nhân hay không vẫn là một vấn đề.

Chỉ trong chốc lát Giáo Y đại thúc liền từ trong phòng đi ra, bên trong là áo sơ mi trắng, bên ngoài mặc áo khoác màu đen, thời điểm nhìn thấy trưởng quan, vẻ mặt hờ hững.

“Cái kia, tôi tìm anh có chút việc, chúng ta đi ra ngoài nói đi.” Trưởng quan hướng Giáo Y đại thúc nói, thái độ đối với Giáo Y đại thúc rất tôn trọng.

Ánh mắt Giáo Y đại thúc từ trên mặt Ninh Thư đảo qua, gật gật đầu, liền đi theo trưởng quan đi ra ngoài, Giáo Y đại thúc quay đầu hướng Ninh Thư nói: “Đói bụng có bánh bích quy, cô không cần đụng vào thực phẩm, cô cũng có thể đợi tôi trở về nấu cơm.”

Ninh Thư gật gật đầu, cũng biết hai người này có chuyện gì, còn phải tránh cô đi, có bí mật gì sao?

Giáo Y đại thúc mới đi không bao lâu, chuông cửa lại vang lên, Ninh Thư có hơi kinh ngạc, nhanh như vậy liền trở về rồi, mở cửa chứng kiến cư nhiên là Sồ Phượng.

Gương mặt Sồ Phượng lạnh lùng mà nhìn Ninh Thư, Ninh Thư không chút suy nghĩ muốn đóng cửa lại, Sồ Phượng chống cửa, lạnh giọng nói: “Hoa Đóa Nhi, cô đây là cái thái độ gì.”

Ninh Thư điều động nội kình trong thân thể, một vận khí liền đóng cửa lại, phủi phủi tay, không có việc gì không đăng tam bảo điện, người tới không có ý tốt, ngay cả cơ hội nói chuyện Ninh Thư cũng không cho Sồ Phượng.

Sồ Phượng ở bên ngoài gõ cửa, người ở bên trong không chịu mở cửa, Sồ Phượng lạnh giọng nói: “Hoa Đóa Nhi, tôi khuyên cô vẫn nên nhanh lên mở cửa, bằng không tôi liền dùng dị năng phá nát cửa của cô.”

Má ơi, kiêu ngạo như vậy a, đánh tới cửa luôn, Ninh Thư cách cánh cửa nói: “Cô tìm tôi có chuyện gì.”

“Không phải tôi tìm cô, tôi tìm là bạn cùng phòng của cô.” Sồ Phượng nói, “Hoa Đóa Nhi, cô nhanh mở cửa ra.”

Hôm nay là ngày mấy, như thế nào có nhiều người đến tìm Giáo Y đại thúc như vậy, chẳng lẽ đều bởi vì kỹ thuật bắn súng của đại thúc làm cho kinh diễm rồi sao?

“Đại thúc không có ở nhà, ngày khác cô lại đến.” Ninh Thư nói.

“Hoa Đóa Nhi, tôi bảo cô mở cửa, cô đây là cái thái độ gì, phải hay không cảm thấy trở về căn cứ, có trưởng quan cho cô chỗ dựa, lại có nam nhân che chở cô, cô liền muốn lên trời?”

Giọng nói Sồ Phượng cách một cánh cửa nhưng nghe ra cũng rất bén nhọn.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi

Số ký tự: 0