Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi
Tướng quân yêu thôn cô (26)
Ngận Thị Kiểu Tình
2024-01-18 18:05:08
Edit: Akito
Tóm lại, Nhị Nha quấn quýt si mê ôm lấy Đoạn Tinh Huy, không muốn để cho Đoạn Tinh Huy ra chiến trường, một là vì thời điểm lần trước nàng cứu Đoạn Tinh Huy, toàn thân đầy máu, một bộ dạng không sống nổi, làm cho Nhị Nha khắc sâu ấn tượng.
Hai là vì ở kinh thành, người thân nhất của nàng, muốn dựa vào cũng chỉ có Đoạn Tinh Huy một người, nếu như Đoạn Tinh Huy rời khỏi kinh thành, đem nàng một người ném ở chỗ này, Nhị Nha chỉ nghĩ thôi đã cảm thấy sợ hãi rồi.
Ở Đoạn phủ nơi này, ngoại trừ Đoạn Tinh Huy, những người khác không ai thân cận với nàng, đều xem thường nàng, bên cạnh còn có một Nguyên Đông đối với nàng tràn ngập ác ý, cùng với một người đối với nàng chán ghét vô cùng Đoạn phu nhân.
Trong lòng Nhị Nha càng thêm sợ hãi, cả người thoạt nhìn lo sợ bất an, đã không còn sự đơn thuần tốt đẹp trước kia rồi, dưới sự giày vò mài giũa của Đoạn phu nhân, vô luận làm chuyện gì, đều phải nghĩ đến có hợp quy củ hay không, có đôi khi làm sai, này đó bà tử dạy dỗ quy củ thủ đoạn chỉnh người thế nhưng thực cao minh.
“Ngươi có phải hay không không quên được Ân Huệ công chúa, nghe nói Ân Huệ công chúa cũng muốn thượng chiến trường, ngươi liền đi theo, ngươi còn dám nói không phải bởi vì Ân Huệ công chúa?” Nhị Nha lệ rơi đầy mặt, nước mắt tẩy rửa son phấn trên mặt nàng, làn da bị son phấn che khuất lộ ra màu đen, tạo thành từng khe rãnh tươi sáng rõ nét.
Đoạn Tinh Huy nhắm hai mắt lại, thời điểm lại mở to đôi mắt, ánh mắt nhìn Nhị Nha mang theo thất vọng, nói: “Chuyện này cùng Ân Huệ công chúa không có quan hệ, ta đã không còn tướng quân vị, hiện tại ta đi là để kiến công lập nghiệp.”
“Đoạn lãng, sống như này thực tốt, không cần bất chấp nguy hiểm.” Nhị Nha thút tha thút thít khẩn cầu.
Đoạn Tinh Huy thật sâu thở dài một hơi, trong lòng quả thực phiền muộn, Nhị Nha nàng căn bản không biết chí lớn trong lòng hắn, chẳng lẽ hắn cả đời này đều giống như vậy một kẻ chẳng làm được trò trống gì trải qua sao?
“Lần này ta nhưng nhất định phải đi, ta đã cùng nguyên soái lập quân lệnh trạng rồi, chẳng lẽ ngươi muốn nhìn thấy ta bị chặt đầu sao?” Đoạn Tinh Huy lúc nói ra lời này đã thực không kiên nhẫn nổi nữa, trước kia Nhị Nha đơn thuần, nhưng hiện tại xem ra chính là không hợp, không biết lấy đại cục làm trọng.
Nhị Nha nàng căn bản cũng không biết suy nghĩ trong lòng hắn, hắn muốn một lần nữa vực dậy, dựa vào thực lực của mình đứng lên, ra chiến trường chính là lựa chọn tốt nhất nhanh nhất, cầu phú quý trong nguy hiểm.
Nhìn Nhị Nha nước mắt giàn dụa, trong lòng Đoạn Tinh Huy chỉ có tràn đầy bất đắc dĩ, đầu óc cư nhiên hiện ra khuôn mặt thanh lãnh của Ân Huệ công chúa, hắn tựa hồ chưa hề chứng kiến Ân Huệ công chúa khóc ở trước mặt hắn, khinh thường ở trước mặt hắn khóc.
Đồng dạng là nữ nhân, Ân Huệ công chúa có thể kiên cường, thậm chí ra chiến trường, mà Nhị Nha lại biến thành sợi tơ hồng bám víu ở trên người hắn.
Đoạn Tinh Huy nhớ rõ thời điểm mới gặp được Nhị Nha, nàng tươi đẹp đơn thuần, trên tay cầm hoa dại, lúc nàng hướng hắn cười, Đoạn Tinh Huy chỉ cảm thấy đó là thời khắc tốt đẹp nhất thế gian, nhưng bây giờ trên người Nhị Nha đã không còn hương vị tự do khi đó nữa.
Ở Đoạn Tinh Huy nhìn thấy, vẫn luôn bị quy củ trói buộc lấy Ân Huệ công chúa, cử chỉ lại mang theo một cỗ tiêu sái.
Đoạn Tinh Huy cảm thấy tâm quá mệt, đặc biệt nhìn đến Nhị Nha khóc lóc sướt mướt, trong lòng không hiểu vì gì toát ra một từ ngữ, quá mệt, không muốn yêu nữa.
Đoạn phu nhân nghe nói nhi tử của mình muốn ra chiến trường, đối với chuyện này thực tán đồng, muốn lại để cho Đoạn gia khôi phục vinh quang trước đây, nhất định phải kiến công lập nghiệp, lại nhìn đến Nhị Nha bộ dạng đau khổ níu chặt, dường như nhi tử của bà phải đi chết không bằng.
Đoạn phu nhân hận đến nghiến răng, nghĩ đến đợi đến lúc Đoạn Tinh Huy đi rồi về sau sẽ thu thập Nhị Nha.
Nhận thấy ánh mắt của Đoạn phu nhân, thân thể Nhị Nha thoáng run rẩy một phát, trong lòng càng thêm đau khổ, ánh mắt nhìn Đoạn Tinh Huy mang theo đau thương, nề hà chính là Đoạn Tinh Huy không nhìn thấy, Đoạn Tinh Huy đang vội vàng sự tình xuất chinh.
Nhị Nha cảm thấy toàn thân của mình cùng ngâm ở trong nước đá giống nhau, nói không nên lời tuyệt vọng cùng cô đơn.
Tới rồi thời điểm đại quân xuất chinh, trong lòng Ninh Thư có chút kích động, trên người mặc áo giáp, áo mặc trên người có chút nặng, tóc cũng bị xén đi, cột búi tóc, đội lên mũ giáp, sau lưng áo choàng đỏ phiêu lãng trong gió.
Ninh Thư đứng trước gương đồng soi soi, cảm thấy quá ngầu đi.
“Nhìn công chúa thật giống Đại tướng quân uy vũ.” Tiểu Hồng tán dương nói, “Chính là tướng quân anh tuấn nhất.”“Tiểu nha đầu rất biết nói chuyện đấy.” Ninh Thư chạm nhẹ vào chóp mũi của Tiểu Hồng, nói: “Bổn cung đi rồi, chăm sóc phủ công chúa cho tốt.”
“Nô tỳ, nô tỳ nhất định sẽ ngoan ngoãn chờ công chúa trở về.” Tiểu Hồng có chút nghẹn ngào mà nói,
“Công chúa nhất định phải bình an trở về.”
Ninh Thư nhìn thấy Tiểu Hồng ánh mắt tha thiết, trong lòng dâng lên một cỗ ý niệm quái dị, Tiểu Hồng như này thật giống nữ nhân tiễn đưa phu quân của mình ra chiến trường vậy, Ninh Thư liền lập tức xoay người chuồn đi, má ơi, ở dưới ánh mặt như vậy, Ninh Thư cơ hồ chạy trối chết.
“Công chúa, người nhất định phải bình an trở về a, nô tỳ chờ công chúa a ~~~” Tiểu Hồng múa may khăn tay hướng Ninh Thư hô.
Ninh Thư thiếu chút nữa ở trên lưng ngựa ngã nhào xuống đất, hấp tấp nắm chặt dây cương, hướng võ đài hội quân vội vã rời đi.
Toàn bộ võ đài đều tràn ngập một cỗ không khí tĩnh mịch trang nghiêm, cờ hiệu bay phất phới, trên người từng binh sĩ đều mặc vào áo giáp, trên tay cầm trường thương hồng anh, nhìn về nơi xa, chỉnh tề mà rung động lòng người.
Phóng lên khí thế hùng tráng ngút trời, Ninh Thư chứng kiến quang cảnh này, lần đầu tiên được mở mang kiến thức về chiến tranh vũ khí lạnh, cảm thấy lạnh thấu xương cùng tàn khốc mỹ cảm, trong lòng kích phát ra vô hạn khí phách.
Vì nhà, vì quốc, vì dân tộc.
Ninh Thư ở dưới hoàn cảnh như vậy ảnh hưởng, toàn thân đều nổi da gà, trong lòng dâng lên vô hạn hào hùng, đây là tâm tình của nàng, cũng là cảm xúc của nguyên chủ bởi vì kích động.
Ninh Thư cưỡi ngựa đi tới bên cạnh Thẩm Phong, Thẩm Phong một thân áo giáp, chòm râu có hơi trắng bệch lại làm cho hắn thêm vào một phần cơ trí, cũng có một phần cảm giác anh hùng tuổi về già.
Ninh Thư chú ý tới ở bên cạnh Thẩm Phong là Đoạn Tinh Huy, xem ra Thẩm Phong thật sự rất cất nhắc Đoạn Tinh Huy, một thân áo giáp ở trên người hắn lộ ra vẻ anh minh thần võ vô cùng, mày kiếm mắt sáng, vẻ đẹp tràn đầy lực lượng, khó trách nguyên chủ sẽ đối với hắn ái mộ như thế, Đoạn Tinh Huy ngồi ở trên
lưng ngựa đặc biệt tràn đầy mỹ cảm.
Sủng nhi của thế giới quả nhiên không giống với người thường.
Thẩm Phong chỉ hướng Ninh Thư gật gật đầu, loại thời điểm này không thích hợp nói chuyện, Ninh Thư cũng chỉ liếc mắt quét nhìn Đoạn Tinh Huy một cái, liền xẹt qua người hắn.
Đoạn Tinh Huy vốn muốn cùng nàng chào hỏi đấy, nhưng đối phương lại xem hắn như người xa lạ vậy, căn bản không quen hắn, khiến trong lòng Đoạn Tinh Huy cứng lại, trong phẫn nộ lại xen lẫn bất đắc dĩ.
“Đông, đông, đông…”
Bốn phía võ đài vang lên tiếng trống trầm thấp nhưng có tính xuyên thấu, tiếng trống kia thật giống như cùng tiết tấu của trái tim nhảy lên chung một chỗ vậy, làm cho lòng người kích động.
Theo sau tiếng ‘Hoàng thượng giá lâm’, Lý Ôn liền đi lên đài cao của võ đài.
Lý Ôn mặc long bào lụa đen kim tuyến thêu long ngọc, đầu đội miện quan mười hai thiên tử, long châu mượt mà no đủ nối thành rèm theo bước chân đi lại của hắn có chút lay động, cái rèm này che khuất gương mặt Lý Ôn, lại càng làm cho hắn lộ vẻ cao quý vô cùng, một cỗ khí thế ngạo nghễ thiên hạ bao phủ lấy Lý Ôn.
Lý Ôn vừa xuất hiện không khí liền ngưng tụ một cỗ trang trọng lại uy nghiêm, khiến cho người nhịn không được ngừng lại hô hấp.
Nhìn thấy Lý Ôn, toàn bộ võ đài chỉ nghe tiếng ‘rầm ào ào’, thanh âm áo giáp ma sát, binh sĩ chỉnh tệ một chân quỳ trên mặt đất, hô to "Hoàng thượng vạn tuệ."
Tóm lại, Nhị Nha quấn quýt si mê ôm lấy Đoạn Tinh Huy, không muốn để cho Đoạn Tinh Huy ra chiến trường, một là vì thời điểm lần trước nàng cứu Đoạn Tinh Huy, toàn thân đầy máu, một bộ dạng không sống nổi, làm cho Nhị Nha khắc sâu ấn tượng.
Hai là vì ở kinh thành, người thân nhất của nàng, muốn dựa vào cũng chỉ có Đoạn Tinh Huy một người, nếu như Đoạn Tinh Huy rời khỏi kinh thành, đem nàng một người ném ở chỗ này, Nhị Nha chỉ nghĩ thôi đã cảm thấy sợ hãi rồi.
Ở Đoạn phủ nơi này, ngoại trừ Đoạn Tinh Huy, những người khác không ai thân cận với nàng, đều xem thường nàng, bên cạnh còn có một Nguyên Đông đối với nàng tràn ngập ác ý, cùng với một người đối với nàng chán ghét vô cùng Đoạn phu nhân.
Trong lòng Nhị Nha càng thêm sợ hãi, cả người thoạt nhìn lo sợ bất an, đã không còn sự đơn thuần tốt đẹp trước kia rồi, dưới sự giày vò mài giũa của Đoạn phu nhân, vô luận làm chuyện gì, đều phải nghĩ đến có hợp quy củ hay không, có đôi khi làm sai, này đó bà tử dạy dỗ quy củ thủ đoạn chỉnh người thế nhưng thực cao minh.
“Ngươi có phải hay không không quên được Ân Huệ công chúa, nghe nói Ân Huệ công chúa cũng muốn thượng chiến trường, ngươi liền đi theo, ngươi còn dám nói không phải bởi vì Ân Huệ công chúa?” Nhị Nha lệ rơi đầy mặt, nước mắt tẩy rửa son phấn trên mặt nàng, làn da bị son phấn che khuất lộ ra màu đen, tạo thành từng khe rãnh tươi sáng rõ nét.
Đoạn Tinh Huy nhắm hai mắt lại, thời điểm lại mở to đôi mắt, ánh mắt nhìn Nhị Nha mang theo thất vọng, nói: “Chuyện này cùng Ân Huệ công chúa không có quan hệ, ta đã không còn tướng quân vị, hiện tại ta đi là để kiến công lập nghiệp.”
“Đoạn lãng, sống như này thực tốt, không cần bất chấp nguy hiểm.” Nhị Nha thút tha thút thít khẩn cầu.
Đoạn Tinh Huy thật sâu thở dài một hơi, trong lòng quả thực phiền muộn, Nhị Nha nàng căn bản không biết chí lớn trong lòng hắn, chẳng lẽ hắn cả đời này đều giống như vậy một kẻ chẳng làm được trò trống gì trải qua sao?
“Lần này ta nhưng nhất định phải đi, ta đã cùng nguyên soái lập quân lệnh trạng rồi, chẳng lẽ ngươi muốn nhìn thấy ta bị chặt đầu sao?” Đoạn Tinh Huy lúc nói ra lời này đã thực không kiên nhẫn nổi nữa, trước kia Nhị Nha đơn thuần, nhưng hiện tại xem ra chính là không hợp, không biết lấy đại cục làm trọng.
Nhị Nha nàng căn bản cũng không biết suy nghĩ trong lòng hắn, hắn muốn một lần nữa vực dậy, dựa vào thực lực của mình đứng lên, ra chiến trường chính là lựa chọn tốt nhất nhanh nhất, cầu phú quý trong nguy hiểm.
Nhìn Nhị Nha nước mắt giàn dụa, trong lòng Đoạn Tinh Huy chỉ có tràn đầy bất đắc dĩ, đầu óc cư nhiên hiện ra khuôn mặt thanh lãnh của Ân Huệ công chúa, hắn tựa hồ chưa hề chứng kiến Ân Huệ công chúa khóc ở trước mặt hắn, khinh thường ở trước mặt hắn khóc.
Đồng dạng là nữ nhân, Ân Huệ công chúa có thể kiên cường, thậm chí ra chiến trường, mà Nhị Nha lại biến thành sợi tơ hồng bám víu ở trên người hắn.
Đoạn Tinh Huy nhớ rõ thời điểm mới gặp được Nhị Nha, nàng tươi đẹp đơn thuần, trên tay cầm hoa dại, lúc nàng hướng hắn cười, Đoạn Tinh Huy chỉ cảm thấy đó là thời khắc tốt đẹp nhất thế gian, nhưng bây giờ trên người Nhị Nha đã không còn hương vị tự do khi đó nữa.
Ở Đoạn Tinh Huy nhìn thấy, vẫn luôn bị quy củ trói buộc lấy Ân Huệ công chúa, cử chỉ lại mang theo một cỗ tiêu sái.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đoạn Tinh Huy cảm thấy tâm quá mệt, đặc biệt nhìn đến Nhị Nha khóc lóc sướt mướt, trong lòng không hiểu vì gì toát ra một từ ngữ, quá mệt, không muốn yêu nữa.
Đoạn phu nhân nghe nói nhi tử của mình muốn ra chiến trường, đối với chuyện này thực tán đồng, muốn lại để cho Đoạn gia khôi phục vinh quang trước đây, nhất định phải kiến công lập nghiệp, lại nhìn đến Nhị Nha bộ dạng đau khổ níu chặt, dường như nhi tử của bà phải đi chết không bằng.
Đoạn phu nhân hận đến nghiến răng, nghĩ đến đợi đến lúc Đoạn Tinh Huy đi rồi về sau sẽ thu thập Nhị Nha.
Nhận thấy ánh mắt của Đoạn phu nhân, thân thể Nhị Nha thoáng run rẩy một phát, trong lòng càng thêm đau khổ, ánh mắt nhìn Đoạn Tinh Huy mang theo đau thương, nề hà chính là Đoạn Tinh Huy không nhìn thấy, Đoạn Tinh Huy đang vội vàng sự tình xuất chinh.
Nhị Nha cảm thấy toàn thân của mình cùng ngâm ở trong nước đá giống nhau, nói không nên lời tuyệt vọng cùng cô đơn.
Tới rồi thời điểm đại quân xuất chinh, trong lòng Ninh Thư có chút kích động, trên người mặc áo giáp, áo mặc trên người có chút nặng, tóc cũng bị xén đi, cột búi tóc, đội lên mũ giáp, sau lưng áo choàng đỏ phiêu lãng trong gió.
Ninh Thư đứng trước gương đồng soi soi, cảm thấy quá ngầu đi.
“Nhìn công chúa thật giống Đại tướng quân uy vũ.” Tiểu Hồng tán dương nói, “Chính là tướng quân anh tuấn nhất.”“Tiểu nha đầu rất biết nói chuyện đấy.” Ninh Thư chạm nhẹ vào chóp mũi của Tiểu Hồng, nói: “Bổn cung đi rồi, chăm sóc phủ công chúa cho tốt.”
“Nô tỳ, nô tỳ nhất định sẽ ngoan ngoãn chờ công chúa trở về.” Tiểu Hồng có chút nghẹn ngào mà nói,
“Công chúa nhất định phải bình an trở về.”
Ninh Thư nhìn thấy Tiểu Hồng ánh mắt tha thiết, trong lòng dâng lên một cỗ ý niệm quái dị, Tiểu Hồng như này thật giống nữ nhân tiễn đưa phu quân của mình ra chiến trường vậy, Ninh Thư liền lập tức xoay người chuồn đi, má ơi, ở dưới ánh mặt như vậy, Ninh Thư cơ hồ chạy trối chết.
“Công chúa, người nhất định phải bình an trở về a, nô tỳ chờ công chúa a ~~~” Tiểu Hồng múa may khăn tay hướng Ninh Thư hô.
Ninh Thư thiếu chút nữa ở trên lưng ngựa ngã nhào xuống đất, hấp tấp nắm chặt dây cương, hướng võ đài hội quân vội vã rời đi.
Toàn bộ võ đài đều tràn ngập một cỗ không khí tĩnh mịch trang nghiêm, cờ hiệu bay phất phới, trên người từng binh sĩ đều mặc vào áo giáp, trên tay cầm trường thương hồng anh, nhìn về nơi xa, chỉnh tề mà rung động lòng người.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Phóng lên khí thế hùng tráng ngút trời, Ninh Thư chứng kiến quang cảnh này, lần đầu tiên được mở mang kiến thức về chiến tranh vũ khí lạnh, cảm thấy lạnh thấu xương cùng tàn khốc mỹ cảm, trong lòng kích phát ra vô hạn khí phách.
Vì nhà, vì quốc, vì dân tộc.
Ninh Thư ở dưới hoàn cảnh như vậy ảnh hưởng, toàn thân đều nổi da gà, trong lòng dâng lên vô hạn hào hùng, đây là tâm tình của nàng, cũng là cảm xúc của nguyên chủ bởi vì kích động.
Ninh Thư cưỡi ngựa đi tới bên cạnh Thẩm Phong, Thẩm Phong một thân áo giáp, chòm râu có hơi trắng bệch lại làm cho hắn thêm vào một phần cơ trí, cũng có một phần cảm giác anh hùng tuổi về già.
Ninh Thư chú ý tới ở bên cạnh Thẩm Phong là Đoạn Tinh Huy, xem ra Thẩm Phong thật sự rất cất nhắc Đoạn Tinh Huy, một thân áo giáp ở trên người hắn lộ ra vẻ anh minh thần võ vô cùng, mày kiếm mắt sáng, vẻ đẹp tràn đầy lực lượng, khó trách nguyên chủ sẽ đối với hắn ái mộ như thế, Đoạn Tinh Huy ngồi ở trên
lưng ngựa đặc biệt tràn đầy mỹ cảm.
Sủng nhi của thế giới quả nhiên không giống với người thường.
Thẩm Phong chỉ hướng Ninh Thư gật gật đầu, loại thời điểm này không thích hợp nói chuyện, Ninh Thư cũng chỉ liếc mắt quét nhìn Đoạn Tinh Huy một cái, liền xẹt qua người hắn.
Đoạn Tinh Huy vốn muốn cùng nàng chào hỏi đấy, nhưng đối phương lại xem hắn như người xa lạ vậy, căn bản không quen hắn, khiến trong lòng Đoạn Tinh Huy cứng lại, trong phẫn nộ lại xen lẫn bất đắc dĩ.
“Đông, đông, đông…”
Bốn phía võ đài vang lên tiếng trống trầm thấp nhưng có tính xuyên thấu, tiếng trống kia thật giống như cùng tiết tấu của trái tim nhảy lên chung một chỗ vậy, làm cho lòng người kích động.
Theo sau tiếng ‘Hoàng thượng giá lâm’, Lý Ôn liền đi lên đài cao của võ đài.
Lý Ôn mặc long bào lụa đen kim tuyến thêu long ngọc, đầu đội miện quan mười hai thiên tử, long châu mượt mà no đủ nối thành rèm theo bước chân đi lại của hắn có chút lay động, cái rèm này che khuất gương mặt Lý Ôn, lại càng làm cho hắn lộ vẻ cao quý vô cùng, một cỗ khí thế ngạo nghễ thiên hạ bao phủ lấy Lý Ôn.
Lý Ôn vừa xuất hiện không khí liền ngưng tụ một cỗ trang trọng lại uy nghiêm, khiến cho người nhịn không được ngừng lại hô hấp.
Nhìn thấy Lý Ôn, toàn bộ võ đài chỉ nghe tiếng ‘rầm ào ào’, thanh âm áo giáp ma sát, binh sĩ chỉnh tệ một chân quỳ trên mặt đất, hô to "Hoàng thượng vạn tuệ."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro