Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi

Vị hôn thê (12)

Ngận Thị Kiểu Tình

2024-01-18 18:05:08

Dịch giả: Vong Hồn

Biên: Vong Mạng

Bà Ôn vừa nói về nhà chuẩn bị hai bên gặp mặt định ngày cưới thì ngay sau đó Đường Dục lại gọi điện đến nói lùi lại ngày kết hôn.

Lùi con em mài à.

Ninh Thư suy đoán, hiện giờ trong lòng Đường Dục vô cùng rối rắm. Chính mình nảy sinh tình cảm với con nuôi, nhưng lý trí lại kêu gào không được như thế. Lại thêm chuyện phải đám cưới với Ninh Thư, nên trong lòng lại càng khó chịu.

Trong tiềm thức anh ta vốn phản đối cuộc hôn nhân này, hay chính xác hơn là không thích Ôn Hàm Lôi.

Móa nó chứ, không muốn cưới thì thôi, còn dây dưa không dứt, đây rõ ràng là khốn nạn mà.

“Có phải anh không muốn cưới em?” Ninh Thư nghiến răng nghiến lợi mà nói.

Đầu dây bên kia, Đường Dục cũng trầm mặc một lúc rồi mới chậm rãi nói: “ Chúng ta chắc chắn sẽ cưới nhau, chỉ là bản thân anh chưa chuẩn bị kỹ”.

“Anh muốn chuẩn bị cái gì? Hai bác bên nhà ngày mai sẽ sang đây để bàn bạc việc cưới xin, anh định giải thích thế nào với hai bác?” Ninh Thư mỉa mai.

“Anh sẽ lựa lời nói với bố mẹ về việc lùi ngày cưới của chúng ta” Đường Dục nói xong liền cúp máy.

“ A lô, a lô… Đậu xanh”. Ninh Thư cạn lời, Anh ta có thể đối xử như thế với một người con gái sao? Bởi vì lợi ích giữa hai nhà, vốn dĩ liên hôn là một việc tốt, nhưng việc này lại khiến Ôn Hàm Lôi bị mắc kẹt.

Ôn Hàm Lôi cũng thật là đáng thương, đối phương mãi mới chịu làm đám cưới, cuối cùng, trên lễ đường bỏ mặc cô đi mất. Tốn hết bao nhiêu thời gian tâm huyết chờ đợi, cuối cùng vẫn là thất bại trong gang tấc.

Khóc hết nước mắt.

Ninh Thư thu dọn đồ đạc rồi lái xe về nhà. Cô vừa bước vào cửa thì bắt gặp khuôn mặt xám xịt của bà Ôn nhìn mình: “Con làm cái gì đấy, nhìn có khác gì vừa từ cống thoát nước ra không? Sao có thể để cả người lem nhem như thế?”.

“Nhanh nhanh đi sửa soạn một chút, rồi cùng mẹ đi làm đẹp” bà Ôn phẩy phẩy tay. Chờ Ninh Thư cất đồ xong rồi lôi con gái đi spa ngay lập tức.

“mẹ à, con cảm thấy anh Đường Dục không muốn lấy con”, Ninh Thư nằm trên giường vừa hưởng thụ nhân viên chăm sóc da mặt vừa nói chuyện với bà Ôn.

Bà Ôn không nghĩ vậy, nói: “ Những gia đình giống như chúng ta, có nhiêu chuyện không thể theo ý mình được, Đàn ông có tiền ra ngoài ăn chơi các thứ, phụ nữ chúng ta cũng chỉ có thể nhẫn nhịn. Con tưởng bố con bên ngoài không bồ bịch à? Là mẹ giả vờ không biết, chỉ cần không đến tận nhà gây chuyện, thì mẹ cũng chỉ mắt nhắm mắt mở cho qua thôi”.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Mà dám đến tận nhà ầm ĩ, mẹ cũng sẽ cho biết tay”. Bà Ôn quả quyết.

Ninh Thư thở dài… Aizzz

“Con ấy, trước mắt là làm đám cưới với con rể Đường cho xong, củng cố địa vị cùng quyền lợi của mình đã”, bà Ôn tiếp tục thủ thỉ khuyên nhủ Ninh Thư: “có phải con rể Đường có người phụ nữ bên ngoài hay không không quan trọng, quan trọng con là vợ chính thức của nó”.

Cái này….

“Mẹ có đúng là mẹ ruột của con không vậy?” Ninh Thư bất đắc dĩ nói.

Cuộc hôn nhân không có hạnh phúc như thế, không bằng sống độc thân cho vui vẻ thoải mái, cần gì cứ phải cố đấm ăn xôi?.

“Thì vì mẹ là mẹ ruột của con nên mẹ mới nói với con những chuyện này, con phải xác định tư tưởng từ đầu như thế, bản thân sau này mới không khó chịu hay đau lòng” - bà Ôn thở dài nói.

Ninh Thư nghe xong, cảm thấy bà Ôn cũng là một người phụ nữ đã trải qua nhiều chuyện, cũng thở dài một cái.

“Con rể Đường tính tình cũng không tệ, bình thường mẹ cũng không nghe được tin đồn gái gú gì của nó”. Bà Ôn an ủi Ninh Thư, “Cho dù kết hôn rồi, đàn ông cũng không muốn bị trói buộc gò bó, đặc biệt là đàn ông trong giới làm ăn, chỗ nào cũng thấy mấy anh chàng đào hoa cả”.

Ninh Thư nghĩ nghĩ rồi cũng không biết nói gì.

Sau khi làm đẹp về phòng, Ninh thư mở máy tính ra xem những sự kiện xảy ra gần đây. Xem video đã lưu, sau vụ nụ hôn lần trước, mối quan hệt giữa Đường Dục và Bạch Phi Phi liền trở nên vô cùng vi diệu, bầu không khí giữa hai người vô cùng mờ ám và không nói nên lời.

Bạch Phi Phi hóa thân thành một tay chơi, có cơ hội lại trêu chọc ‘bố nuôi’, Còn Đường Dục thì vẫn giữ vẻ mặt lạnh tanh, coi như không thấy những trò đùa của cô ‘con gái’, nhưng trong lòng thì đã xao động, áp chế bão nổi.

Cả hai đều có tình ý với đối phương, nhưng lại không ai chịu xé rách ranh giới.

Mà Bạch Phi Phi dạo này lại thường xuyên đưa bạn học về nhà chơi, có cả bạn nữ lẫn bạn nam, Bạch phi Phi vốn là một cô bé xinh đẹp, tự nhiên có nhiều nam sinh thầm thương trộm nhớ.

Những buổi tiệc nhỏ được tổ chức, sau khi vui chơi ăn uống nô đùa thỏa thích, đồ đạc trong nhà đều loạn cào cào lên, ngóc ngách nào cũng thấy rác rưởi vứt bừa bãi… Đường Dục là một người tương đối nề nếp, vì thế rất không vừa ý. Đặc biệt, mỗi lần nhìn thấy ánh mắt của mấy thằng nhóc choai choai nhìn Phi Phi, anh ta đều cực kỳ khó chịu, cực kỳ bực mình.

Cuối cùng, Đường Dục trực tiếp hạ mệnh lệnh không cho Bạch Phi Phi rủ bạn bè đến nhà chơi nữa, nhưng Bạch Phi Phi không đồng ý, hỏi vì sao? vì sao? Lại vì sao?...

Bạch Phi Phi chính là muốn nhìn xem thái độ và phản ứng của Đường Dục.

Đường Dục thì tìm đủ mọi lý do, khẳng định vì “chú coi con như con gái của mình”.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Ninh Thư: →_→

Có kiểu ôm ấp con gái ruột như vậy sao? Đúng là nói không biết ngượng.

Dù sao hai người này cũng không rõ tình cảm trong lòng mình đang như thế nào, phải chăng chỉ là xúc động nhất thời…

Ninh Thư lưu lại mấy hình ảnh mờ ám, sau đó quăng máy tính một bên rồi lăn ra giường ngủ.

Sáng sớm hôm sau, bố mẹ của Đường Dục quả nhiên qua nhà cô, nhưng không có Đường Dục. Ông Ôn hỏi vì sao Đường Dục không tới, Ông bà Đường nói tại con trai ông bà đang vướng một dự án quan trọng nên khá bận, ông Ôn chỉ cười cho qua: “Đàn ông con trai nên lấy sự nghiệp làm trọng” còn trong lòng nghĩ thế nào thì không biết.

Hai bên nhanh chóng quyết định ngày làm đám cưới, thời gian địa điểm các thứ bàn bạc một lần. Đang nói chuyện thì ông Đường xin lỗi ra nhận một cuộc điện thoại, xong lúc quay trở lại thì nói: “Ông Ôn này, Đường Dục nhờ tôi nói với ông là trước tiên cho nó xin lỗi vì hôm nay không qua được, hôn nhân đại sự là việc của nó nên nó nhất định phải có mặt cùng bàn bạc với mọi người, chờ xong dự án này rồi, nó sẽ qua nhà xin lỗi và nói chuyện sau”.

Ông Ôn nhíu mày rồi nhanh chóng giãn ra, cười cười nói: “Sao cháu nó lại nói thế chứ, những việc cỏn con này, người lớn chúng ta quyết định là được, không cần mấy đứa trẻ phải bận lòng”.

Bố Đường Dục nhã nhặn: “Chuyện này nhưng là không thể quyết định qua loa như thế, nhất định phải chờ con trai tôi qua rồi bàn tiếp thì tốt hơn ông ạ”.

Hai người cứ thế cân nhắc tới lui, kết quả, cả ngày vẫn không thống nhất được ý kiến cuối cùng, bèn đứng dậy ra về.

Bố mẹ Đường Dục vừa đi, ông Ôn ngay lập tức trầm mặt xuống, bà Ôn nhìn sắc mặt ông Ôn cũng không nói gì chỉ nhíu nhíu mày.

Ông Ôn quay sang nhìn bà Ôn nói: “ Nhà bên đó như vậy là có ý gì bà có biết không?”, rồi quay sang nói với Ninh Thư mang theo ý tứ trách móc: “Cũng tại con không chịu cố gắng, có mỗi cái việc giục nó cưới thôi mà cũng không làm được”.

“Con thật sự không biết anh ấy nghĩ cái gì nữa” Ninh Thư phản bác một câu, sau đó nói thêm: “Bố, con tính từ hôn, con không muốn lấy anh ấy nữa, mà anh ấy cũng không muốn cưới con”.

Ông Ôn vừa nghe Ninh Thư nói xong đã quát lớn: “Con thì biết cái gì, cuộc hôn nhân này không phải nói hủy là hủy được, đây cũng không phải là chuyện của riêng con mà còn liên quan đến lợi ích của hai nhà, bọn con không lấy nhau, làm sao hai công ty hợp tác dễ dàng được?”.

“Hợp tác thì hợp tác đi, sao cứ bắt bọn con phải lấy nhau thì mới hợp tác được ạ? Bọn con biết đâu cũng sẽ ly hôn, khi đó sẽ thế nào ạ?”. Ninh Thư cũng mất kiên nhẫn cãi lại.

“Cái chuyện hợp tác hai nhà đâu phải chuyện đùa mà nói hợp là hợp ngay được, hai con phải lấy nhau, đó mới chính là sự bảo đảm tốt nhất con hiểu không?”. Ông Ôn uống một ngụm trà rồi nói tiếp: “Sứ mệnh của con là gả cho Đường Dục, không phải vì thế thì con nghĩ con còn giá trị gì trong cái nhà này? Nếu không phải gả cho Đường Dục, thì cũng là một người khác”.

Ninh Thư….

Đây là sự khác nhau giữa người có thực lực và người vô dụng, Ôn Nhị Muội cũng là con gái trong nhà, nhưng ông Ôn cũng chưa bao giờ xem như món hàng để gả đi như Ôn Hàm Lôi.

Sự tồn tại của Ôn Hàm Lôi trong gia tộc chính là một cái bình hoa di động. Mục đích chỉ là chờ để gả đi, đổi lấy lợi ích tốt nhất về cho gia đình.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi

Số ký tự: 0