Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi
Vị hôn thê (17)
Ngận Thị Kiểu Tình
2024-01-18 18:05:08
Đường Dục không được thoải mái bởi những ánh mắt quái dị của mọi người
xung quanh đang nhìn mình, lại còn chỉ chỉ trỏ trỏ hắn nữa. Không những
vậy, bên tai hắn còn có Ninh Thư đang ra sức mà lải nhải, khiến thân thể hắn lảo đảo một chút. Tuy nhiên, cuối cùng hắn cũng vững vàng mà ổn
định lại thân hình. Dù sao thì anh ta cũng là một vị giám đốc, đứng đầu
cả một công ty, chút bản lĩnh đối mặt với nguy cơ ấy thì vẫn phải có.
Đường Dục tuy không biết những tấm ảnh này từ đâu mà có, nhưng hắn vẫn cướp lấy mic của MC, lớn tiếng nói:”Những tấm ảnh này đều là cắt ghép, chuyện này không phải sự thật, thủ phạm có ác ý muốn bôi bẩn danh dự của tôi”.
Lời vừa dứt thì Ninh Thư đã lại lao lên, dùng cả bàn tay tát thẳng vào mặt Đường Dục, trên má còn hằn rõ năm ngón hồng hồng.
“Đưa chìa khóa nhà của anh đây cho tôi, tôi sẽ qua đó ngay lập tức để xem xem cái con ranh Bạch Phi Phi không biết xấu hổ kia cho rõ, uổng công tôi còn coi nó như con gái ruột, không ngờ con ranh đó lại đâm sau lưng tôi thế này. Tuổi còn nhỏ mà không lo học hành, lại đi dụ dỗ cha nuôi của mình”. Vừa nói, Ninh Thư vừa nhanh tay lấy được chìa khóa trong túi áo vest của Đường Dục.
“Ôn Hàm Lôi, Cô đừng làm loạn thêm nữa” - Đường Dục tức giận gầm nhẹ lên với Ninh Thư. Hắn cảm thấy, người phụ nữ này hật đúng là ngu hết chỗ nói. Chuyện đã đang bung bét như này còn cố mà náo loạn ầm ĩ, không cân nhắc trước sau, thích nói gì thì nói.
Trong khi đó thì Ninh Thư của chúng ta càng tỏ ra não tàn, vẫn điên cuồng mà gào thét: “Đường Dục, Anh lừa tôi, anh dám cùng con gái nuôi làm ra chuyện như vậy. Có phải anh vẫn luôn lừa dối tôi không? Nếu là ngày thường, tôi có thể nhắm mắt làm ngơ, nhưng hôm nay là hôn lễ của chúng ta, anh lại mở video này ra có phải để cố tình nhục nhã tôi không?”.
“Ôn Hàm Lôi, đừng nói lung tung nữa”. Đường Dục thật muốn phát rồ luôn rồi.
Ninh Thư thôi không nói gì, ôm mặt khóc nức nở.
Hội trường vô cùng náo nhiệt, mọi người thi nhau hóng hớt, rất nhiều người lấy di động ra quay phim, chụp ảnh lại.
Đường Dục sắc mặt nghiêm trọng, giọng nói ra vẻ vững vàng, ổn định, chắc chắn mười phần: “Tôi có thể xác định, chuyện này là do một số người có ác ý cố tình gây ra, chúng tôi sẽ điều tra và truy cứu trách nhiệm thật nghiêm khắc khi tìm được thủ phạm”.
Quả nhiên có tác dụng.
Phỏng viên trong hội trường vừa ổn định lại, thì có một người đột nhiên xông lên sân khấu, cướp lấy mic trong tay Đường Dục.
Mọi người đều ngơ ngác mà nhìn, không hiểu chuyện gì đang xảy ra luôn. Tự dưng từ đâu nhảy ra một người phụ nữ sắc mặt tái nhợt, phẫn nộ, oán độc mà nhìn Đường Dục.
“Đường Dục, mày ép chết chồng tao, giờ lại lừa gạt con gái tao, tại sao mày không xuống địa ngục đi” Mẹ của Bạch Phi Phi lúc này đã không còn giữ được vẻ bình tĩnh như lúc gặp Ninh Thư nữa, cả người run rẩy kích động.
Đường Dục nhìn thấy mẹ của Bạch Phi Phi, mặc dù rất chột dạ nhưng vẫn cứng miệng:” Tôi không biết bà đang nói cái gì”.
“Mày thèm muốn nhãn hiệu thời trang của chồng tao, đã dùng mọi thủ đoạn ép chết ông ấy, lại nhận nuôi con gái tao, lừa gạt nó, nó còn nhỏ lại bị mày dụ dỗ làm ra chuyện này”.
Phóng viên xung quanh hưng phấn như được tiêm máu gà vậy, tin tức nối tiếp tin tức, mà lại toàn cỡ bom tấn mới sướng.
Quá đã.
“Chồng tao không bán công ty, mày bày trò hãm hại khiến ông ấy chết, không tốn chút sức lực nào thâu tóm luôn thương hiệu. Mày sẽ phải xuống địa ngục, bà liều mạng với mày”. Mẹ của Bạch Phi Phi tức giận đến đỏ mắt, từng bước tiến lại gần Đường Dục.
Ninh Thư bước ra chắn trước mặt, mồm thì nói:” Bà không được động đến anh ấy”. Nhưng chân thì lại nhẹ nhàng quét một cái, khiến mẹ của Bạch Phi Phi bổ nhào vào Đường Dục, khiến anh ta bị ngã, đập đầu xuống đất khá mạnh.
Trước đó, Đường Dục đã bị Ninh Thư “tẩn” cho một trận đã vốn đầu váng mắt hoa. Nay lại bị mẹ của Bạch Phi Phi húc cho một phát như vậy, đầu vừa đập xuống đất, liền hôn mê bất tỉnh.
“Mau gọi cấp cứu đi, Đường Dục, anh ơi…” Ninh Thư vừa lay vừa gọi bên tai Đường Dục, nhưng anh ta không có phản ứng gì, xem ra là ngất thật rồi.
Rất nhanh, xe cứu thương đã đến, Ninh Thư lại oa một tiếng, vừa khóc vừa chạy ra ngoài:”hu hu, ta không chấp nhận được chuyện này…”
Ra khỏi hội trường, Ninh Thư vẫy một chiếc xe taxi, đến ngay biệt thự của Đường Dục.
Ninh Thư dùng chìa khóa mở cửa biệt thự, rồi đi khắp nơi, gỡ hết đám camera mà cô đã lắp ra để lấy đi.
Đừng nhìn Đường Dục nói những lời tưởng như vô nghĩa kia là để đối phó với đám phóng viên, anh ta chính là nhân vật khá có tiếng trong giới kinh doanh, lời hứa ngàn vàng. Hắn đã thề thốt là mình bị oan uổng, tuy trong lòng hiểu rõ, những tấm ảnh đó đều là thật.
Thừa dịp nhân vật chính vẫn đang choáng váng trên xe cứu thương, Ninh Thư đã lặng lẽ phi tang hết đám camera kia bằng một cái nút nhấn ở bồn cầu.
Xong, trôi theo dòng nước ahaha.
Ninh Thư ra mở cửa định đi về, thì thấy trước nhà đã đặc kín phóng viên. Vãi lều, các vị cũng nhanh quá đấy.
Bây giờ họ phải đi bệnh viện chờ Đường Dục tỉnh lại mới đúng chứ nhỉ.
“Ôn tiểu thư, xin hỏi có phải cô vẫn luôn không biết về mối quan hệ của Đường Dục và con gái nuôi anh ta có vấn đề?”
Ninh Thư lại oa một tiếng mà gào lên:”Tôi bây giờ không muốn nói gì cả, các người tránh ra đi”.
“Ôn tiểu thư, xin hỏi con gái nuôi của Đường tổng có phải ở trong đó không?”
Ninh Thư vẻ mặt hồn bay phách lạc trả lời:” không biết, không biết chạy đâu rồi”.
“Các người đừng hỏi tôi, tôi bây giờ cái gì cũng không biết” Ninh Thư đẩy phóng viên ra, xách váy chạy mất hút.
Ninh Thư bỏ tấm voan trên đầu ra ném đi, vướng víu, phiền toái.
Về đến nhà họ ôn, cô vừa bước vào cửa thì thấy có vài đôi mắt đang nhìn mình chằm chằm. Không phải vài, mà hình như cả nhà đang ở đây chờ cô.
Ninh Thư hít hít cái mũi, vẻ mặt mờ mịt, đau khổ.
“Chị..” Ôn Nhị Muội hướng Ninh Thư gọi, vẻ mặt thì rõ ràng là đang vô cùng cao hứng khi người khác gặp họa.
Ninh Thư dùng vẻ mặt ‘sống không còn gì luyến tiếc’ nhìn Ôn Nhị Muội mà nói:” Muốn nói cái gì thì cân nhắc cho kỹ hậu quả, chị mày đang bị kích thích nên không biết sẽ làm gì mày đâu”.
Bị Ninh Thư chặn họng, Ôn Nhị Muội lời nói đang định bật ra lại phải nuốt ngược lại, sắc mặt vô cùng khó coi. Ông Ôn thì cũng không khá hơn thở dài:”Một cái đám cưới đang tốt đẹp thì biến thành như vậy”.
“Ông à, con nó đang buồn, ông cũng đừng nói nữa” Bà Ôn hòa giải.
“Cái thằng Đường Dục đấy đang làm cái gì không biết”, Ông Ôn cũng khá sốc với chuyện này, cơ mà vụ bê bối này, ông cũng là người bị hại nên cũng không đến nỗi tức giận quá. Bên nhà họ Đường mới đang là những người phải đứng đầu sóng ngọn gió nha.
“Đi lên nghỉ ngơi đi.” Ông Ôn nhìn Ninh Thư xua xua tay.
Ninh Thư nói:”Cảm ơn bố” thanh âm có chút khàn khàn, rồi đi thẳng lên lầu.
Đóng cửa lại, Ninh Thư không nhịn được mà nuốt một ngụm nước bọt, hậu quả của việc gào khóc quá nhiều, diễn sâu quá giờ rát hết họng luôn rồi.
Ninh Thư cởi áo cưới ra, vào nhà tắm ngâm người cho thoải mái dễ chịu. Thật sảng khoái.
Tắm xong lúc sau, Ninh Thư lôi từ trong ngăn tủ ra một ít đồ ăn vặt, tình huống đột phát, tích cốc đan đều không kịp đổi.
Hiện cô đang phải diễn vai “người bị phản bội”, dù sao cũng phải tỏ ra thương tâm một đoạn thời gian, không ăn không uống, mới hợp tình hợp lý.
Ninh Thư ngồi xếp bằng trên giường tu luyện.
Tới giờ ăn cơm, bà Ôn đến gõ cửa, gọi Ninh Thư đi ăn cơm.
Ninh Thư thanh âm nghẹn ngào, hữu khí vô lực mà nói:”Con không muốn ăn uống gì cả, mọi người ăn đi ạ, kệ con, thời gian nữa con sẽ ổn”.
“Đừng giày vò bản thân mình, không có Đường Dục, còn có người khác tốt hơn” bà Ôn an ủi.
Ninh Thư hé cửa ra, mắt như gấu trúc nhìn bà Ôn:” Bố muốn gả con cho người đàn ông khác sao mẹ? không gả cho anh Đường Dục nữa ạ?”.
“Xem thái độ của bố con thì chắc là không gả con cho Đường Dục nữa, trước đó nó cứ lần lữa hôn lễ mai, bố con đã không hài lòng rồi” bà Ôn trả lời.
Đường Dục tuy không biết những tấm ảnh này từ đâu mà có, nhưng hắn vẫn cướp lấy mic của MC, lớn tiếng nói:”Những tấm ảnh này đều là cắt ghép, chuyện này không phải sự thật, thủ phạm có ác ý muốn bôi bẩn danh dự của tôi”.
Lời vừa dứt thì Ninh Thư đã lại lao lên, dùng cả bàn tay tát thẳng vào mặt Đường Dục, trên má còn hằn rõ năm ngón hồng hồng.
“Đưa chìa khóa nhà của anh đây cho tôi, tôi sẽ qua đó ngay lập tức để xem xem cái con ranh Bạch Phi Phi không biết xấu hổ kia cho rõ, uổng công tôi còn coi nó như con gái ruột, không ngờ con ranh đó lại đâm sau lưng tôi thế này. Tuổi còn nhỏ mà không lo học hành, lại đi dụ dỗ cha nuôi của mình”. Vừa nói, Ninh Thư vừa nhanh tay lấy được chìa khóa trong túi áo vest của Đường Dục.
“Ôn Hàm Lôi, Cô đừng làm loạn thêm nữa” - Đường Dục tức giận gầm nhẹ lên với Ninh Thư. Hắn cảm thấy, người phụ nữ này hật đúng là ngu hết chỗ nói. Chuyện đã đang bung bét như này còn cố mà náo loạn ầm ĩ, không cân nhắc trước sau, thích nói gì thì nói.
Trong khi đó thì Ninh Thư của chúng ta càng tỏ ra não tàn, vẫn điên cuồng mà gào thét: “Đường Dục, Anh lừa tôi, anh dám cùng con gái nuôi làm ra chuyện như vậy. Có phải anh vẫn luôn lừa dối tôi không? Nếu là ngày thường, tôi có thể nhắm mắt làm ngơ, nhưng hôm nay là hôn lễ của chúng ta, anh lại mở video này ra có phải để cố tình nhục nhã tôi không?”.
“Ôn Hàm Lôi, đừng nói lung tung nữa”. Đường Dục thật muốn phát rồ luôn rồi.
Ninh Thư thôi không nói gì, ôm mặt khóc nức nở.
Hội trường vô cùng náo nhiệt, mọi người thi nhau hóng hớt, rất nhiều người lấy di động ra quay phim, chụp ảnh lại.
Đường Dục sắc mặt nghiêm trọng, giọng nói ra vẻ vững vàng, ổn định, chắc chắn mười phần: “Tôi có thể xác định, chuyện này là do một số người có ác ý cố tình gây ra, chúng tôi sẽ điều tra và truy cứu trách nhiệm thật nghiêm khắc khi tìm được thủ phạm”.
Quả nhiên có tác dụng.
Phỏng viên trong hội trường vừa ổn định lại, thì có một người đột nhiên xông lên sân khấu, cướp lấy mic trong tay Đường Dục.
Mọi người đều ngơ ngác mà nhìn, không hiểu chuyện gì đang xảy ra luôn. Tự dưng từ đâu nhảy ra một người phụ nữ sắc mặt tái nhợt, phẫn nộ, oán độc mà nhìn Đường Dục.
“Đường Dục, mày ép chết chồng tao, giờ lại lừa gạt con gái tao, tại sao mày không xuống địa ngục đi” Mẹ của Bạch Phi Phi lúc này đã không còn giữ được vẻ bình tĩnh như lúc gặp Ninh Thư nữa, cả người run rẩy kích động.
Đường Dục nhìn thấy mẹ của Bạch Phi Phi, mặc dù rất chột dạ nhưng vẫn cứng miệng:” Tôi không biết bà đang nói cái gì”.
“Mày thèm muốn nhãn hiệu thời trang của chồng tao, đã dùng mọi thủ đoạn ép chết ông ấy, lại nhận nuôi con gái tao, lừa gạt nó, nó còn nhỏ lại bị mày dụ dỗ làm ra chuyện này”.
Phóng viên xung quanh hưng phấn như được tiêm máu gà vậy, tin tức nối tiếp tin tức, mà lại toàn cỡ bom tấn mới sướng.
Quá đã.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Chồng tao không bán công ty, mày bày trò hãm hại khiến ông ấy chết, không tốn chút sức lực nào thâu tóm luôn thương hiệu. Mày sẽ phải xuống địa ngục, bà liều mạng với mày”. Mẹ của Bạch Phi Phi tức giận đến đỏ mắt, từng bước tiến lại gần Đường Dục.
Ninh Thư bước ra chắn trước mặt, mồm thì nói:” Bà không được động đến anh ấy”. Nhưng chân thì lại nhẹ nhàng quét một cái, khiến mẹ của Bạch Phi Phi bổ nhào vào Đường Dục, khiến anh ta bị ngã, đập đầu xuống đất khá mạnh.
Trước đó, Đường Dục đã bị Ninh Thư “tẩn” cho một trận đã vốn đầu váng mắt hoa. Nay lại bị mẹ của Bạch Phi Phi húc cho một phát như vậy, đầu vừa đập xuống đất, liền hôn mê bất tỉnh.
“Mau gọi cấp cứu đi, Đường Dục, anh ơi…” Ninh Thư vừa lay vừa gọi bên tai Đường Dục, nhưng anh ta không có phản ứng gì, xem ra là ngất thật rồi.
Rất nhanh, xe cứu thương đã đến, Ninh Thư lại oa một tiếng, vừa khóc vừa chạy ra ngoài:”hu hu, ta không chấp nhận được chuyện này…”
Ra khỏi hội trường, Ninh Thư vẫy một chiếc xe taxi, đến ngay biệt thự của Đường Dục.
Ninh Thư dùng chìa khóa mở cửa biệt thự, rồi đi khắp nơi, gỡ hết đám camera mà cô đã lắp ra để lấy đi.
Đừng nhìn Đường Dục nói những lời tưởng như vô nghĩa kia là để đối phó với đám phóng viên, anh ta chính là nhân vật khá có tiếng trong giới kinh doanh, lời hứa ngàn vàng. Hắn đã thề thốt là mình bị oan uổng, tuy trong lòng hiểu rõ, những tấm ảnh đó đều là thật.
Thừa dịp nhân vật chính vẫn đang choáng váng trên xe cứu thương, Ninh Thư đã lặng lẽ phi tang hết đám camera kia bằng một cái nút nhấn ở bồn cầu.
Xong, trôi theo dòng nước ahaha.
Ninh Thư ra mở cửa định đi về, thì thấy trước nhà đã đặc kín phóng viên. Vãi lều, các vị cũng nhanh quá đấy.
Bây giờ họ phải đi bệnh viện chờ Đường Dục tỉnh lại mới đúng chứ nhỉ.
“Ôn tiểu thư, xin hỏi có phải cô vẫn luôn không biết về mối quan hệ của Đường Dục và con gái nuôi anh ta có vấn đề?”
Ninh Thư lại oa một tiếng mà gào lên:”Tôi bây giờ không muốn nói gì cả, các người tránh ra đi”.
“Ôn tiểu thư, xin hỏi con gái nuôi của Đường tổng có phải ở trong đó không?”
Ninh Thư vẻ mặt hồn bay phách lạc trả lời:” không biết, không biết chạy đâu rồi”.
“Các người đừng hỏi tôi, tôi bây giờ cái gì cũng không biết” Ninh Thư đẩy phóng viên ra, xách váy chạy mất hút.
Ninh Thư bỏ tấm voan trên đầu ra ném đi, vướng víu, phiền toái.
Về đến nhà họ ôn, cô vừa bước vào cửa thì thấy có vài đôi mắt đang nhìn mình chằm chằm. Không phải vài, mà hình như cả nhà đang ở đây chờ cô.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ninh Thư hít hít cái mũi, vẻ mặt mờ mịt, đau khổ.
“Chị..” Ôn Nhị Muội hướng Ninh Thư gọi, vẻ mặt thì rõ ràng là đang vô cùng cao hứng khi người khác gặp họa.
Ninh Thư dùng vẻ mặt ‘sống không còn gì luyến tiếc’ nhìn Ôn Nhị Muội mà nói:” Muốn nói cái gì thì cân nhắc cho kỹ hậu quả, chị mày đang bị kích thích nên không biết sẽ làm gì mày đâu”.
Bị Ninh Thư chặn họng, Ôn Nhị Muội lời nói đang định bật ra lại phải nuốt ngược lại, sắc mặt vô cùng khó coi. Ông Ôn thì cũng không khá hơn thở dài:”Một cái đám cưới đang tốt đẹp thì biến thành như vậy”.
“Ông à, con nó đang buồn, ông cũng đừng nói nữa” Bà Ôn hòa giải.
“Cái thằng Đường Dục đấy đang làm cái gì không biết”, Ông Ôn cũng khá sốc với chuyện này, cơ mà vụ bê bối này, ông cũng là người bị hại nên cũng không đến nỗi tức giận quá. Bên nhà họ Đường mới đang là những người phải đứng đầu sóng ngọn gió nha.
“Đi lên nghỉ ngơi đi.” Ông Ôn nhìn Ninh Thư xua xua tay.
Ninh Thư nói:”Cảm ơn bố” thanh âm có chút khàn khàn, rồi đi thẳng lên lầu.
Đóng cửa lại, Ninh Thư không nhịn được mà nuốt một ngụm nước bọt, hậu quả của việc gào khóc quá nhiều, diễn sâu quá giờ rát hết họng luôn rồi.
Ninh Thư cởi áo cưới ra, vào nhà tắm ngâm người cho thoải mái dễ chịu. Thật sảng khoái.
Tắm xong lúc sau, Ninh Thư lôi từ trong ngăn tủ ra một ít đồ ăn vặt, tình huống đột phát, tích cốc đan đều không kịp đổi.
Hiện cô đang phải diễn vai “người bị phản bội”, dù sao cũng phải tỏ ra thương tâm một đoạn thời gian, không ăn không uống, mới hợp tình hợp lý.
Ninh Thư ngồi xếp bằng trên giường tu luyện.
Tới giờ ăn cơm, bà Ôn đến gõ cửa, gọi Ninh Thư đi ăn cơm.
Ninh Thư thanh âm nghẹn ngào, hữu khí vô lực mà nói:”Con không muốn ăn uống gì cả, mọi người ăn đi ạ, kệ con, thời gian nữa con sẽ ổn”.
“Đừng giày vò bản thân mình, không có Đường Dục, còn có người khác tốt hơn” bà Ôn an ủi.
Ninh Thư hé cửa ra, mắt như gấu trúc nhìn bà Ôn:” Bố muốn gả con cho người đàn ông khác sao mẹ? không gả cho anh Đường Dục nữa ạ?”.
“Xem thái độ của bố con thì chắc là không gả con cho Đường Dục nữa, trước đó nó cứ lần lữa hôn lễ mai, bố con đã không hài lòng rồi” bà Ôn trả lời.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro