Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi

Xã hội nguyên thủy nên làm nông nghiệp (12)

Ngận Thị Kiểu Tình

2024-01-18 18:05:08

Thiên Giai tìm được mỏ muối, vui vẻ vừa đi vừa nhảy chân sáo, Thụy thấy bộ dạng này của cô ta, càng thêm lo lắng.

Có điều để tránh xảy ra sai sót, Thiên Giai nói với Thụy rằng: "Mọi người có thể đào chỗ đất cát này lên không, càng sâu càng tốt, xem bên trong có phải có mỏ muối không."

Trước hết Khải hóa thành hình hổ, bắt đầu dùng móng vuốt đào đất cát, những người thú giống đực khác cũng đều biến hình thành hổ, bắt đầu đào cát.

"Bọn họ đang làm gì?" Chi mơ mơ màng màng hỏi Ninh Thư, hai con mắt đều đờ đẫn.

Quả nhiên là nữ chính may mắn nhất trời, chỉ ngã xuống một cái đã phát hiện ra mỏ muối, vùng đất cát này đã tồn tại rất lâu, nhưng chỉ có nữ chính mới phát hiện ra có mỏ muối.

Những người thú giống cái khác thấy Thiên Giai kích động như vậy, đều rối rít hỏi cô ta xem xảy ra chuyện gì, Thiên Giai cười tươi rói, nói với những người thú giống cái: "Đây có thể là thứ tốt, lúc nấu ăn bỏ vào một ít, sẽ làm đồ ăn trở nên ngon hơn, còn có thể ướp, để thời gian bảo quản càng được lâu."

"Ôi, thật sao?"

"Thật lợi hại."

Người chung quanh vừa nghe thấy đã rối rít kêu lên, thấy người thú giống đực năng nổ làm việc, trong ánh mắt cũng lộ vẻ chờ mong.

Cuối cùng Thụy “ting” một tiếng đào được thứ gì đó dạng tinh thể màu trắng, Thiên Giai thấy tinh thể này thì lập tức chạy tới ôm lấy Thụy, la lớn: "Thật sự có muối, thật sự có muối, thật tốt quá, thật tốt quá."

Thiên Giai vui vẻ hôn chụt chụt một cái, cảm xúc của Thụy lập tức nhộn nhạo, những người thú khác đều muốn xông lên để Thiên Giai cũng hôn một cái, nhưng bị Thụy đá văng cả ra.

Thụy phái người trở về báo cho thủ lĩnh tộc trưởng, chỉ chốc lát, tộc trưởng và Vu đều chạy tới, thấy tinh thể màu trắng, trên mặt thủ lĩnh tộc trưởng lộ vẻ kích động: "Dực Hổ tộc chúng ta cũng có khổ tinh rồi."

Bởi vì mùi vị của muối vừa đắng vừa mặn, nên gọi là khổ tinh, trong đôi mắt của thủ lĩnh tộc trưởng cũng ầng ậc nước mắt.

Trong bộ lạc của bọn họ không có thứ này, cho dù đến những bộ lạc khác trao đổi, người khác cũng không đổi, hiện tại phát hiện ra mỏ khổ tinh, quả thực khiến thủ lĩnh tộc trưởng mừng đến chảy cả nước mắt.

"Cha, đây là do Giai phát hiện." Thụy vội vã nói với cha mình, giúp Thiên Giai tranh công.

"Tốt tốt, tốt..." Tộc trưởng vừa cười vừa nói.

"Tộc trưởng, đây không phải là khổ tinh, đây là muối." Thiên Giai nhấn mạnh, khổ tinh là cách gọi kiểu gì chứ.

"Được, thứ này là do cô tìm được, cô nói tên là gì thì chính là cái đó." Thủ lĩnh vô cùng khoan dung đối với Thiên Giai.

Trên mặt của Vu cũng mang theo nụ cười, quỳ xuống quỳ lạy bầu trời, la lớn: "Thực sự là thần phù hộ Dực Hổ tộc."

Ninh Thư:...

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Phát hiện mỏ muối, là đại sự của toàn bộ bộ tộc, Thiên Giai trở thành đại anh hùng của Dực Hổ tộc rồi.

Thiên Giai được những người thú này tán dương mà hơi ngượng ngùng, vội vàng khoát tay nói: "Tôi cũng là một thành viên của Dực Hổ tộc, trong khoảng thời gian này tôi được mọi người chiếu cố, việc này cũng là việc tôi nên làm."

"Cô quả nhiên là do thần phái xuống cho Dực Hổ tộc." Thủ lĩnh tộc trưởng gật gật đầu nói.

Ánh mắt của người thú giống đực trong Dực Hổ tộc nhìn Thiên Giai càng thêm dịu dàng, trong ánh mắt mang theo mến mộ, ngay cả người thú giống cái cũng vô cùng thích Thiên Giai.

"Thảo, đây là cái gì, thủ lĩnh và Vu vì sao lại cao hứng như thế." Chi nhìn những người khác đều mang dáng vẻ rất cao hứng, vẻ mặt cô ta lại đờ ra.

Kỳ thực đại đa số người thú cũng không biết thủ lĩnh và Vu vì sao lại cao hứng như thế, nhưng nhìn thấy tất cả mọi người vui vẻ, cũng vui vẻ theo.

Ninh Thư lắc đầu, lạnh nhạt nói: "Tôi cũng không biết."

Tộc trưởng vung tay lên kêu mấy người thú giống đực mang muối về, sau đó dùng cát che mỏ muối đã lộ ra lại, đồng thời nói với mọi người: "Đây chính là nguồn gốc sự sống của Dực Hổ tộc, tuyệt đối không thể nói cho người khác biết."

Mọi người thấy tộc trưởng nghiêm túc như vậy, đều rối rít ra vẻ, sẽ không nói ra chuyện mỏ muối.

Ninh Thư thấy muối, hỏi Thiên Giai: "Thứ này có thể có độc hay không?"

"Làm sao có thể có độc." Thụy không vui nhìn Ninh Thư.

"Thảo, không nên nói chuyện lung tung." Khải nhắc nhở Ninh Thư.

"Đúng vậy, tộc trưởng cũng nói đây là thứ tốt, làm sao có thể có độc." Những người thú giống đực khác nhao nhao nói.

Ninh Thư:... fuck you, con mẹ nó tôi có nói gì đại nghịch bất đạo à? Vì sao cô lại bị tấn công hội đồng chứ.

Đây chính là sự khác nhau giữa người đẹp và người xấu, Ninh Thư cảm giác mình đã thành phe phản diện rồi, hơn nữa còn là cái loại cố ý bới móc rất không biết điều.

"Thảo chỉ tùy tiện hỏi một chút, mọi người làm gì mà dữ dằn như vậy." Chi ra mặt thay Ninh Thư, có điều nhiều người nhìn như vậy, giọng của cô ta hơi run rẩy.

Ninh Thư ấm áp trong lòng, nhún vai: "Tôi chỉ tùy tiện nói thôi, dù sao từ trước tới nay tôi chưa từng gặp thứ này, lẽ nào tôi không thể hỏi."

Bầu không khí bỗng hơi không vui, Ninh Thư cầm rổ của mình lôi kéo Chi quay đầu rời đi.

Lúc này, Thiên Giai vỗ đầu mình nói: "May mà Thảo nhắc nhở tôi, loại muối mới được đưa ra ngoài này đúng là không thể ăn, bên trong có một ít tạp chất, còn có lưu huỳnh, có hại cho cơ thể, phải chưng một lần rồi mới có thể ăn."

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Thiên Giai đuổi kịp Ninh Thư, vừa cười vừa nói: "Thảo, cám ơn cô nhắc nhở tôi."

Ninh Thư ngoài cười nhưng trong không cười mà nói: "Tôi sao cũng được."

Thiên Giai thấy Ninh Thư như vậy: "Có phải cô giận không."

"Giai, Thảo không giận đâu." Khải bước qua trấn an Thiên Giai.

Ninh Thư:...

"Mọi người đều là đại anh hùng của Dực Hổ tộc." Tộc trưởng vừa cười vừa nói.

Mọi người về tới bộ lạc, trong rổ của những người thú giống cái có rất nhiều thứ, nhưng sau khi trở về, những người thú giống cái này mới phát hiện ra mình căn bản không biết làm, nhìn một đống nguyên liệu đăm đăm.

Thiên Giai vung tay lên nói: "Hôm nay tìm được mỏ muối, đây là việc đáng để vui mừng, tối nay, sẽ để mọi người nếm thử đồ ăn có muối có mùi vị như thế nào."

"Được..." Đề nghị của Thiên Giai được hết thảy người thú tán thành, chủ yếu là ăn đồ Thiên Giai làm rồi thì sẽ thấy không ăn nổi đồ mình nướng nữa.

Thụy vừa bất đắc dĩ vừa kiêu ngạo nói với Thiên Giai: "Như vậy có quá mệt mỏi không, anh không muốn em quá mệt nhọc."

Thiên Giai vừa cười vừa nói: "Còn có nhiều người như vậy mà, nhiều người hỗ trợ như vậy, em sẽ không để mình bị mệt đâu."

Đây là lần đầu tiên từ khi bộ lạc tồn tại tới nay có trường hợp náo nhiệt như thế, trẻ con và người lớn tụ tập cùng một chỗ, một khung cảnh rất náo nhiệt.

Mỗi một người thú đều mang ý cười, hít hít mũi nhìn đồ ăn trong nồi đá.

Hổ con và hổ lớn đùa giỡn với nhau, người thú giống cái còn nhỏ thì ở một bên nhìn người lớn bận rộn, trong mắt chỉ thấy tò mò và nghi hoặc.

Bản thân Ninh Thư không biết làm cơm, nên giúp rửa rau làm đũa, mọi người vừa bận rộn vừa nói chuyện.

Trong không khí vui vẻ hòa thuận, Ninh Thư ngồi một mình một bên, mài cành cây thành đũa trên tảng đá, sắc mặt lạnh lùng và bình thản, trông lại có hơi không hợp với tình huống như thế.

"Thảo, cô làm bao nhiêu chiếc đũa rồi?" Chi đi tới hỏi Ninh Thư.

"Đều ở đây này." Ninh Thư đem một bó đũa cho Chi.

Chi thấy Ninh Thư tỏ vẻ lạnh nhạt, hỏi: "Thảo, có phải cô còn đang tức giận không?"

Ps: chương trình câu like trực tiếp k trá hình =))))) các nữ phụ sẽ "bạo" chương vào chủ nhật nếu truyện tích đủ 100 phiếu thích. Số chương bùng nổ sẽ là bao nhiêu đây, các bạn đọc hãy cùng đoán thử đi nàooooo, đảm bảo sẽ k bao h làm các bạn thất vọng nhaaaaa *yêu yêu* *thả tym thả tym*:*:*:*

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi

Số ký tự: 0