Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi
Xã hội nguyên thủy nên làm nông nghiệp (29)
Ngận Thị Kiểu Tình
2024-01-18 18:05:08
Thấy Chi bảo chưa nói chuyện thịt muối ra, Ninh Thư thoả mãn gật đầu,
nói với Chi: “Chuyện thịt muối cứ để đó đã, bây giờ chúng ta phải đi săn thú.”
Bởi vì động đất, động vật đều rất linh hoạt, nếu chỉ trông chờ ăn thịt muối, sớm muộn cũng hết.
“Nhưng chúng ta là giống cái, phải đi săn thế nào?” Chi nắm gậy trong tay, mặt tái nhợt.
Ninh Thư trấn tĩnh nói: “Không sao, có tôi làm, vạn sự khởi đầu nan, hiện tại chúng ta muốn sinh tồn thì chỉ có thể dựa vào chính chúng ta thôi.”
Ninh Thư phát hiện một con lợn rừng đang đào tuyết, răng nanh rất dài nhìn hết sức nguy hiểm, Ninh Thư cảm giác được thân thể Chi bên cạnh cô đang run rẩy.
“Nhìn tôi làm đây.” Ninh Thư lặng lẽ nói với Chi, sau đó nhón chân, khẽ tiến về phía con lợn rừng, bởi giẫm trên tuyết nên vẫn phát ra âm thanh.
Lợn rừng quay đầu lại thấy Ninh Thư, không hề sợ hãi, ngược lại còn lao về phía Ninh Thư, định dùng răng nanh đâm chết Ninh Thư, Ninh Thư ra tay không chút do dự, cầm gậy gỗ, lao về phía con lợn rừng, đâm thẳng vào đầu nó.
Chi lẳng lặng nhìn Ninh Thư.
Được Ninh Thư chỉ bảo, Chi thành công giết một con… thỏ, nhưng cũng đủ khiến Chi vui.
Khiêng lợn rừng về, đám người thú giống cái trong động bắt đầu đun thịt.
Ninh Thư nhìn họ, còn có một đám trẻ con, đám trẻ có đực có cái, mở miệng nói: “Từ hôm nay trở đi, tôi chính là thủ lĩnh bộ lạc, trước khi Vu chết, kêu tôi giúp bộ lạc sinh sôi nảy nở tiếp, bây giờ chúng ta là một chỉnh thể, muốn sống tiếp nhất định phải đoàn kết.”
“Thảo, lẽ nào chỉ dựa vào chúng ta mà sống, không có giống đực chúng ta sống thế nào.” Một người thú giống cái hỏi Ninh Thư: “Lẽ nào giống đực sẽ không trở về tìm chúng ta.”
Ninh Thư bật cười trong lòng, nét mặt lạnh nhạt nói: “Chúng ta cũng phải sống để đợi giống đực tới tìm chúng ta chứ.”
“Bắt đầu từ ngày mai, chúng ta phải tự đi đi săn, sống đến khi người thú giống đực tới tìm chúng ta.” Ninh Thư thấy thịt heo rừng trong nồi đã chín, nói: “Múc cho bọn trẻ một chút rồi chúng ta ăn.”
Ninh Thư ăn một bát canh thịt, sau đó mới ngồi xuống điều hòa hơi thở, lúc trước hơi dùng sức quá, thân thể không chịu đựng được.
Cô điều động kình khí trong đan điền để chữa trị thương tích ở bắp thịt.
Người thú giống cái ôm con ngồi sát vào nhau, vượt qua một đêm hoảng sợ, trong lúc động đất không ngừng, trời đất đều rung chuyển, khiến mọi người ôm lấy nhau, một số người thú nhát gan lặng lẽ rơi lệ.
Ngày hôm sau, Ninh Thư dẫn theo mấy người thú giống cái đi săn, đây là sự tiến hóa tàn khốc, muốn sống thì phải đổ máu.
Trước đó, Ninh Thư đã nói rất nhiều điều chú ý rồi, nhưng vẫn thấy một người thú giống cái ngây ra khi đối mặt với con mồi, bị con mồi giết chết.
Vết tích tàn khốc, khiến những người thú giống cái khác càng thêm sợ hãi, thậm chí khóc thét lên.
Ninh Thư bỗng không biết làm vậy đúng hay không, giống cái luôn được giống đực che chở, đột nhiên phải đối mặt với chuyện máu me như vậy, rốt cuộc đúng hay không?
Ngày đi săn thứ nhất thất bại, chỉ có mình Ninh Thư hạ được một con mồi, nên hôm nay mới còn thức ăn.
Tâm trạng Ninh Thư không tốt lắm, lúc về hang, chẳng hề nói một câu, khiến đám người thú giống cái cũng không dám nói.
Thịt nấu xong, Chi dùng bát đá đơm thịt cho Ninh Thư, Chi nói: “Thảo, cô đừng tức giận.”
“Tôi không giận, chẳng qua tôi cảm thấy chúng ta tiếp tục như vậy thì sẽ chết hết.” Ninh Thư nhìn Chi, nói: “Trời nóng rồi, vốn là mùa đông, bởi vì bầu trời xuất hiện thêm một quả cầu lửa, tuyết đọng bắt đầu tan, nếu như cầu lửa vẫn cứ chiếu như thế, sẽ không có nước.”
“Tôi lo chúng ta làm sao để sống đây.” Ninh Thư thở dài.
Diệp nói: “Tôi sẽ cố gắng làm nhiều nồi đá hơn, thừa dịp tuyết chưa tan, trữ thêm ít nước.”
Ninh Thư gật đầu, đột nhiên hỏi Diệp: “Cô đau lòng không?” Dù sao vẫn là trận động đất này cứu cô ta.
Thiên Giai muốn lấy mạng cô ta, Ninh Thư thân cô thế cô cũng không thể cứu được cô ta.
Diệp nhìn Ninh Thư cười, lộ ra hàm răng vàng khè, nói: “Hiện tại tôi chỉ muốn sống, tôi không tin giống đực sẽ trở lại đón chúng ta.”
Phù, cuối cùng cũng có người hiểu chuyện, nếu thật sự quan tâm thì lúc đó đã mang đi rồi.
Những người thú khác đều rối rít nói với Ninh Thư, nhất định sẽ chăm chú học săn thú.
Ninh Thư chỉ thở dài trong lòng, ngoài miệng nói dễ, nhưng làm mới khó, không bị con mồi đuổi theo đã là không tệ rồi.
Trời càng ngày càng nóng, tuyết đọng rất dầy trước kia đã sắp tan hết, nước tuyết ngấm vào trong đất, cỏ non cũng đã mọc ra.
Mọi thứ đều có vẻ thịnh vượng, nếu bầu trời không có ba mặt trời thì tốt rồi.
Lúc Ninh Thư dẫn người thú giống cái đi săn, Thảo cũng chỉ tìm ít động vật có thể nói là khá hiền lành, gặp phải động vật nguy hiểm thì đi vòng.
Sau một cuộc hợp tác lộm nhộm của đám người thú giống cái, cuối cùng cũng giết chết một động vật trông giống trâu nước, trong đó còn phải nhờ Ninh Thư dùng dây leo kéo con mồi muốn trốn chạy như điên.
Mỗi lần ra ngoài đi săn, Ninh Thư đều dẫn người thú giống đực nhỏ đi theo, để bọn chúng học săn thú, để bọn chúng đi bắt thỏ con, luyện răng và móng vuốt.
Sau một thời gian ngắn, người thú giống cái ít hơn xưa một chút, mấy người chết trong lúc đi săn.
Còn một ít thì bị thương, chỉ có thể ở hang làm mấy việc vặt.
Ninh Thư nhìn những vết cô vạch trong hang động, đã qua gần một tháng kể từ khi động đất, bên trên đã có hai mươi lăm vết.
Nhưng những người thú giống cái này đã không còn giống trước kia, trước còn trông mong người thú giống đực trở lại, nhưng đã lâu mà vẫn không thấy tăm hơi.
Người thú giống đực có cánh, vốn không hề mất nhiều thời gian.
Đã không còn hy vọng, bây giờ người thú giống cái đành liều mạng mà sống, trước kia cầm gậy gỗ thôi mà tay cũng run, bây giờ đã nhanh chóng hạ gục được con mồi rồi.
Mà Ninh Thư biết, Dực Hổ tộc bây giờ đã rời khỏi thời kỳ nguyên thủy, đến một đồng bằng phì nhiêu.
Thiên Giai sẽ kiến tạo nơi đây thành vương quốc của mình, đồng bằng thích hợp để trồng trọt, những người thú có hạt giống sẽ bắt đầu thời kì nông canh.
Ninh Thư cười lạnh, bỏ rơi nhiều người thú giống cái như vậy, các người chờ tuyệt chủng đi, đều đi làm “gay” đi.
Có lẽ thời kỳ mẫu hệ đã tới rồi, một giống cái có thể có rất nhiều giống đực, để có thể nối dõi tông đường, nhưng giống cái rất yếu, việc sinh sản sẽ vô cùng nguy hiểm cho giống cái thể chất yếu, thậm chí cả mẹ lẫn con đều khó giữ được, không thể không ngừng sinh con.
Đây là một xã hội nguyên thuỷ nguy hiểm, trên trời dưới đất đều là nguy hiểm, đến khi năng lực biến hình của những người thú này thoái hóa, đành chờ chết.
Nhưng chuyện khiến Ninh Thư lo lắng đã xảy ra, lúc Ninh Thư khắc xuống dấu thứ 60, thời tiết đã trở nên cực nóng.
Trên trời, ba mặt trời cùng chiếu, nước sông đang giảm xuống rõ rệt, hơn nữa cỏ trên mặt đất cũng bị thiêu đến tàn lụi.
Tất cả chỉ là điềm báo trước, thời gian tiếp theo sẽ càng thêm ác liệt.
Bởi vì động đất, động vật đều rất linh hoạt, nếu chỉ trông chờ ăn thịt muối, sớm muộn cũng hết.
“Nhưng chúng ta là giống cái, phải đi săn thế nào?” Chi nắm gậy trong tay, mặt tái nhợt.
Ninh Thư trấn tĩnh nói: “Không sao, có tôi làm, vạn sự khởi đầu nan, hiện tại chúng ta muốn sinh tồn thì chỉ có thể dựa vào chính chúng ta thôi.”
Ninh Thư phát hiện một con lợn rừng đang đào tuyết, răng nanh rất dài nhìn hết sức nguy hiểm, Ninh Thư cảm giác được thân thể Chi bên cạnh cô đang run rẩy.
“Nhìn tôi làm đây.” Ninh Thư lặng lẽ nói với Chi, sau đó nhón chân, khẽ tiến về phía con lợn rừng, bởi giẫm trên tuyết nên vẫn phát ra âm thanh.
Lợn rừng quay đầu lại thấy Ninh Thư, không hề sợ hãi, ngược lại còn lao về phía Ninh Thư, định dùng răng nanh đâm chết Ninh Thư, Ninh Thư ra tay không chút do dự, cầm gậy gỗ, lao về phía con lợn rừng, đâm thẳng vào đầu nó.
Chi lẳng lặng nhìn Ninh Thư.
Được Ninh Thư chỉ bảo, Chi thành công giết một con… thỏ, nhưng cũng đủ khiến Chi vui.
Khiêng lợn rừng về, đám người thú giống cái trong động bắt đầu đun thịt.
Ninh Thư nhìn họ, còn có một đám trẻ con, đám trẻ có đực có cái, mở miệng nói: “Từ hôm nay trở đi, tôi chính là thủ lĩnh bộ lạc, trước khi Vu chết, kêu tôi giúp bộ lạc sinh sôi nảy nở tiếp, bây giờ chúng ta là một chỉnh thể, muốn sống tiếp nhất định phải đoàn kết.”
“Thảo, lẽ nào chỉ dựa vào chúng ta mà sống, không có giống đực chúng ta sống thế nào.” Một người thú giống cái hỏi Ninh Thư: “Lẽ nào giống đực sẽ không trở về tìm chúng ta.”
Ninh Thư bật cười trong lòng, nét mặt lạnh nhạt nói: “Chúng ta cũng phải sống để đợi giống đực tới tìm chúng ta chứ.”
“Bắt đầu từ ngày mai, chúng ta phải tự đi đi săn, sống đến khi người thú giống đực tới tìm chúng ta.” Ninh Thư thấy thịt heo rừng trong nồi đã chín, nói: “Múc cho bọn trẻ một chút rồi chúng ta ăn.”
Ninh Thư ăn một bát canh thịt, sau đó mới ngồi xuống điều hòa hơi thở, lúc trước hơi dùng sức quá, thân thể không chịu đựng được.
Cô điều động kình khí trong đan điền để chữa trị thương tích ở bắp thịt.
Người thú giống cái ôm con ngồi sát vào nhau, vượt qua một đêm hoảng sợ, trong lúc động đất không ngừng, trời đất đều rung chuyển, khiến mọi người ôm lấy nhau, một số người thú nhát gan lặng lẽ rơi lệ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ngày hôm sau, Ninh Thư dẫn theo mấy người thú giống cái đi săn, đây là sự tiến hóa tàn khốc, muốn sống thì phải đổ máu.
Trước đó, Ninh Thư đã nói rất nhiều điều chú ý rồi, nhưng vẫn thấy một người thú giống cái ngây ra khi đối mặt với con mồi, bị con mồi giết chết.
Vết tích tàn khốc, khiến những người thú giống cái khác càng thêm sợ hãi, thậm chí khóc thét lên.
Ninh Thư bỗng không biết làm vậy đúng hay không, giống cái luôn được giống đực che chở, đột nhiên phải đối mặt với chuyện máu me như vậy, rốt cuộc đúng hay không?
Ngày đi săn thứ nhất thất bại, chỉ có mình Ninh Thư hạ được một con mồi, nên hôm nay mới còn thức ăn.
Tâm trạng Ninh Thư không tốt lắm, lúc về hang, chẳng hề nói một câu, khiến đám người thú giống cái cũng không dám nói.
Thịt nấu xong, Chi dùng bát đá đơm thịt cho Ninh Thư, Chi nói: “Thảo, cô đừng tức giận.”
“Tôi không giận, chẳng qua tôi cảm thấy chúng ta tiếp tục như vậy thì sẽ chết hết.” Ninh Thư nhìn Chi, nói: “Trời nóng rồi, vốn là mùa đông, bởi vì bầu trời xuất hiện thêm một quả cầu lửa, tuyết đọng bắt đầu tan, nếu như cầu lửa vẫn cứ chiếu như thế, sẽ không có nước.”
“Tôi lo chúng ta làm sao để sống đây.” Ninh Thư thở dài.
Diệp nói: “Tôi sẽ cố gắng làm nhiều nồi đá hơn, thừa dịp tuyết chưa tan, trữ thêm ít nước.”
Ninh Thư gật đầu, đột nhiên hỏi Diệp: “Cô đau lòng không?” Dù sao vẫn là trận động đất này cứu cô ta.
Thiên Giai muốn lấy mạng cô ta, Ninh Thư thân cô thế cô cũng không thể cứu được cô ta.
Diệp nhìn Ninh Thư cười, lộ ra hàm răng vàng khè, nói: “Hiện tại tôi chỉ muốn sống, tôi không tin giống đực sẽ trở lại đón chúng ta.”
Phù, cuối cùng cũng có người hiểu chuyện, nếu thật sự quan tâm thì lúc đó đã mang đi rồi.
Những người thú khác đều rối rít nói với Ninh Thư, nhất định sẽ chăm chú học săn thú.
Ninh Thư chỉ thở dài trong lòng, ngoài miệng nói dễ, nhưng làm mới khó, không bị con mồi đuổi theo đã là không tệ rồi.
Trời càng ngày càng nóng, tuyết đọng rất dầy trước kia đã sắp tan hết, nước tuyết ngấm vào trong đất, cỏ non cũng đã mọc ra.
Mọi thứ đều có vẻ thịnh vượng, nếu bầu trời không có ba mặt trời thì tốt rồi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lúc Ninh Thư dẫn người thú giống cái đi săn, Thảo cũng chỉ tìm ít động vật có thể nói là khá hiền lành, gặp phải động vật nguy hiểm thì đi vòng.
Sau một cuộc hợp tác lộm nhộm của đám người thú giống cái, cuối cùng cũng giết chết một động vật trông giống trâu nước, trong đó còn phải nhờ Ninh Thư dùng dây leo kéo con mồi muốn trốn chạy như điên.
Mỗi lần ra ngoài đi săn, Ninh Thư đều dẫn người thú giống đực nhỏ đi theo, để bọn chúng học săn thú, để bọn chúng đi bắt thỏ con, luyện răng và móng vuốt.
Sau một thời gian ngắn, người thú giống cái ít hơn xưa một chút, mấy người chết trong lúc đi săn.
Còn một ít thì bị thương, chỉ có thể ở hang làm mấy việc vặt.
Ninh Thư nhìn những vết cô vạch trong hang động, đã qua gần một tháng kể từ khi động đất, bên trên đã có hai mươi lăm vết.
Nhưng những người thú giống cái này đã không còn giống trước kia, trước còn trông mong người thú giống đực trở lại, nhưng đã lâu mà vẫn không thấy tăm hơi.
Người thú giống đực có cánh, vốn không hề mất nhiều thời gian.
Đã không còn hy vọng, bây giờ người thú giống cái đành liều mạng mà sống, trước kia cầm gậy gỗ thôi mà tay cũng run, bây giờ đã nhanh chóng hạ gục được con mồi rồi.
Mà Ninh Thư biết, Dực Hổ tộc bây giờ đã rời khỏi thời kỳ nguyên thủy, đến một đồng bằng phì nhiêu.
Thiên Giai sẽ kiến tạo nơi đây thành vương quốc của mình, đồng bằng thích hợp để trồng trọt, những người thú có hạt giống sẽ bắt đầu thời kì nông canh.
Ninh Thư cười lạnh, bỏ rơi nhiều người thú giống cái như vậy, các người chờ tuyệt chủng đi, đều đi làm “gay” đi.
Có lẽ thời kỳ mẫu hệ đã tới rồi, một giống cái có thể có rất nhiều giống đực, để có thể nối dõi tông đường, nhưng giống cái rất yếu, việc sinh sản sẽ vô cùng nguy hiểm cho giống cái thể chất yếu, thậm chí cả mẹ lẫn con đều khó giữ được, không thể không ngừng sinh con.
Đây là một xã hội nguyên thuỷ nguy hiểm, trên trời dưới đất đều là nguy hiểm, đến khi năng lực biến hình của những người thú này thoái hóa, đành chờ chết.
Nhưng chuyện khiến Ninh Thư lo lắng đã xảy ra, lúc Ninh Thư khắc xuống dấu thứ 60, thời tiết đã trở nên cực nóng.
Trên trời, ba mặt trời cùng chiếu, nước sông đang giảm xuống rõ rệt, hơn nữa cỏ trên mặt đất cũng bị thiêu đến tàn lụi.
Tất cả chỉ là điềm báo trước, thời gian tiếp theo sẽ càng thêm ác liệt.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro