Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi
Xã hội nguyên thủy nên làm nông nghiệp (4)
Ngận Thị Kiểu Tình
2024-01-18 18:05:08
Tựa như cảm nhận được sự sợ hãi của đối phương, nên Thụy liền dắt giống cái này trở về hang động của mình.
Tuy Thiên Giai đã đi với Thụy nhưng ánh mắt của những giống đực khác vẫn đặt trên người cô ta, hiển nhiên bọn họ cảm thấy rất hiếu kỳ về giống cái này.
“Khuôn mặt của cô ta rất kỳ lạ, nhưng cũng rất xinh đẹp.” Chi không ngừng cảm thán với Ninh Thư.
Ninh Thư cũng chỉ trả lời cho có lệ: “Đúng là rất đẹp.” Sau đó lập tức quay về hang động của mình, chuẩn bị tu luyện Tuyệt Thế Võ Công.
Nếu như nhiệm vụ lần này là muốn bảo vệ tính mạng của mình, đồng thời cố hết sức để bảo vệ những người khác thì bắt buộc bản thân cô phải có năng lực mạnh mẽ.
Ninh Thư đột nhiên phát hiện cho dù cô ở nơi nào, ở thế giới nào thì cũng không thể dựa dẫm người khác, nhất là đàn ông, bây giờ còn chưa có gì mà ánh mắt của những người đàn ông đó đã dính trên người của Thiên Giai không chịu thu về rồi.
Ninh Thư mới đi được hai bước đã bị Chi kéo về: “Sao cô còn chưa lấy thịt mà đã về rồi.”
“Ồ...” Lúc này thì Ninh Thư mới nhớ ra, mỗi lần đội săn bắt đi săn bắt trở về thì sẽ chia một phần cho giống cái trong bộ lạc.
Thụy đã đi rồi, nên việc phân chia con mồi sẽ được giao cho Khải, cũng chính là bạn lữ tương lai của Thảo.
Ninh Thư đánh giá người đàn ông tên Khải này, hắn mặc một chiếc váy có hai màu vàng đen đan xen, sau khi biến hình thì chắc sẽ là một con hổ vằn, vô cùng đẹp trai, làn da màu đồng cổ, đường nét trên khuôn mặt cũng rất thâm thúy, còn có một đôi mắt hổ.
Ninh Thư phát hiện vẻ đẹp của những giống đực này đều rất phù hợp với thẩm mỹ của người hiện đại, quả thật như thiết kế riêng cho Thiên Giai vậy.
Bỗng nhiên cảm thấy thế giới này thật huyền ảo, giống đực có thể biến thành con hổ cũng có thể biến thành hình người, nhưng khả năng đó cũng không phải do linh thú tu luyện mà thành.
Khải đưa mấy miếng thịt vẫn còn đang máu me đầm đìa cho Ninh Thư, đôi mắt hổ nhìn về phía Ninh Thư: “Tôi nghe nói cô bị bệnh.”
“Ồ, tôi đã khỏe hơn nhiều rồi.” Thái độ mà Ninh Thư dành cho Khải có thể nói rất lạnh lùng, dù sao cũng không phải người đàn ông của mình, cô nhất định sẽ không tranh đoạt hắn ta với một người phụ nữ khác, hơn nữa giờ cô còn có chuyện quan trọng hơn để làm.
Cho dù đối phương có đẹp trai như thế nào thì cũng không thể ngăn cản quyết tâm quay về sơn động để tu luyện Tuyệt Thế Võ Công của Ninh Thư, cô vô cùng muốn biết xem thế giới này có thích hợp để tu luyện cuốn bí tịch này không.
Ninh Thư cầm mấy miếng thịt rồi rời khỏi đó, tuy Khải muốn gọi Ninh Thư lại nhưng trong tay hắn còn có việc phải làm nên đành thôi.
Trở lại sơn động, Ninh Thư lập tức đặt mấy miếng thịt lên trên một tảng đá, sau đó bắt đầu ngồi xuống mặt đất để tu luyện, dù sao thì linh khí ở thế giới nguyên thủy này cũng rất đầy đủ.
Tu luyện được một lúc mà Ninh Thư chỉ cảm nhận được thân thể của bản thân có một chút chấn động, dường như thân thể này căn bản không có cách nào để tu luyện.
Nếu không có cách nào để tu luyện thì cả đời này cô chỉ có thể trở thành kẻ trói gà không chặt, sao có thể bảo vệ bản thân chứ. Ninh Thư vẫn kiên trì tu luyện, bỗng nhiên cảm thấy rất đói, khi nhìn miếng thịt còn đang chảy máu trên tảng đá kia cô chỉ hận không thể trực tiếp lao lên ăn sống luôn.
Ninh Thư lại uống một viên Tích Cốc đan, sau khi viên thuốc hòa tan thì cảm giác đói bụng mới biến mất một phần.
Ninh Thư khẽ cau mày, cảm giác cơ thể của giống cái có gì đó rất kỳ lạ, nếu như theo lời của Giáo Y đại thúc thì chính là chuỗi gen của bọn họ có chỗ thiếu hụt.
Trong thế giới của người thú, giống đực thì vô cùng mạnh mẽ, nhưng thể chất của giống cái lại yếu ớt như con người bình thường, chỉ cần là mang thai hoặc sinh sản cũng đủ để lấy mạng của bọn họ.
Hay là vì gen của giống đực vẫn đang không ngừng tiến hóa, còn giống cái vì được bộ tộc bảo vệ nên gen của bọn họ không theo kịp trình độ tiến hóa của giống đực?
Bà nó, Ninh Thư vỗ lên đầu của mình, suy nghĩ làm gì chứ, đầu óc của cô vốn đã không thông minh, thế mà giờ lại còn muốn suy nghĩ mấy thứ cao sâu không tưởng này.
Ninh Thư cũng rất cố chấp, cô bắt buộc bản thân phải tu luyện ra một tia kình khí, nhưng điều khiến Ninh Thư tức giận là cô không thể tu luyện ra kình khí, mà chỉ cảm thấy rất đói, cho dù đã ăn vài viên Tích Cốc đan nhưng một tia kình khí cô cũng không luyện ra được.
Chỉ có kình khí do Tuyệt Thế Võ Công tu luyện ra mới có thể cải tạo cơ thể, khiến cơ thể tràn ngập sức mạnh, trải qua nhiều thế giới như vậy Ninh Thư cũng đã quen với phương pháp tu luyện của cuốn Tuyệt Thế Võ Công này rồi.
Nhưng lần này tu luyện lại khó khăn hơn những lần trước rất nhiều, hoặc nói thẳng ra là tư chất của thân thể này rất kém cỏi.
Hơn nữa Ninh Thư còn không dám nuốt Linh Tủy tinh thể, vì trong đan điền không có kình khí để hấp thụ nguồn linh khí khủng bố của Linh Tủy tinh thể nên nếu nuốt thì khối thân thể này sẽ bị linh khí của nó làm cho thịt nát xương tan mất.
Ninh Thư thở dài một hơi rồi nhìn về miếng thịt kia, nhìn thấy nó vẫn đang chảy máu thì không biết phải làm thế nào, nướng lên ăn sao.
Ninh Thư:...
Chỉ khi sống ở xã hội nguyên thủy thì mới biết được những thứ mà Thiên Giai mang lại cho những người ở đây tiện lợi như thế nào, nên cô ta mới được coi là thần nữ, sứ giả do thần phái đến.
Ninh Thư cầm miếng thịt kia đi đến hang động của Chi ở bên cạnh, sau đó nói với Chi: “Chúng ta cùng ăn nhé.”
Chi nhìn thấy Ninh Thư đã mang cả thịt tới thì nói: “Cô muốn ăn hết toàn bộ chỗ này sao? Sao không để dành chứ, đến khi số viên đá phát sáng trên trời có đủ hai bàn tay thì mùa đông cũng sắp đến rồi.”
Số viên đá phát sáng vừa đủ hai bàn tay? Ninh Thư khẽ chớp mắt, bà nó, là mười mặt trăng sao?
Trời ơi!
May mắn không phải là có mười mặt trời.
Khóe miệng của Ninh Thư khẽ giật giật: “Nếu để thịt như vậy thì rất dễ bị thiu, ăn vào sẽ bị tiêu chảy.”
“Thời tiết bây giờ cũng không phải rất nóng, nên sẽ không dễ bị thiu, đội săn thú nói, vào mùa đông sẽ rất khó săn mồi, Thảo, cô phải tiết kiệm một chút.”
“Được rồi.” Ninh Thư rất muốn nói là chúng ta có thể làm thịt muối, nếu không để thịt đến lúc đó thì nó cũng đã hỏng rồi, có thể ăn được nữa sao.
Đành phải đợi Thiên Giai phát hiện ra mỏ muối thôi, đến lúc đó thì mọi người đều có muối ăn, bởi vì có một số việc Thiên Giai làm thì sẽ là điều đương nhiên, nhưng nếu để cô làm thì nó lại có vẻ đột ngột.
Ninh Thư cũng không muốn bản thân mình đặc biệt hơn người, bởi vì có những lúc, quá đặc biệt cũng là một loại phiền phức.
Chi giúp Ninh Thư nướng thịt, nhưng cô ta cũng không rửa sạch vết máu mà trực tiếp nướng, trong máu cũng có muối nên nếu nướng như vậy thì sẽ ngon hơn bình thường.
Trong lúc đi săn thì đội săn bắt sẽ cắn đứt động mạch chủ trên cổ của con mồi rồi uống sạch máu của chúng nó để bổ sung muối cho cơ thể.
Người thú cũng có phương thức sinh tồn của riêng họ, do chính bọn họ từng chút từng chút tổng kết ra.
Tuy là thế nhưng khi nhìn thấy miếng thịt bị nướng đen thui thì cảm giác thèm ăn của Ninh Thư đã biến mất hoàn toàn.
Ninh Thư nhận miếng thịt nướng mà Chi đưa cho mình rồi khẽ ngửi một chút sau lại cắn một miếng nhỏ, thịt nướng hơi cháy, lại mang theo mùi đất, còn có vị mặn.
Nghĩ đến việc bản thân nếu muốn tu luyện Tuyệt Thế Võ Công thì cần một nguồn năng lượng khổng lồ nên cô chỉ có thể cố gắng ăn hết miếng thịt này.
Ninh Thư đưa chỗ thịt còn lại cho Chi xử lý, lấy lý do là thân thể của mình còn chưa khỏe nên muốn nhờ cô ấy giúp đỡ xử lý thịt.
Chi không những đồng ý mà còn dặn dò Ninh Thư phải nghỉ ngơi thật tốt, dù sao trước đây Vu đã nói là Thảo không sống được bao lâu, sẽ sớm được thần mang đi.
Ninh Thư:...
Những người nguyên thủy này cũng quá ngay thẳng rồi, nếu là những người khác thì bọn họ sẽ cảm thấy Ninh Thư rất lười biếng, muốn trốn việc.
Ninh Thư trở về sơn động của mình, sau đó lại bắt đầu tu luyện.
Tu luyện đến lúc cảm thấy đói meo thì Ninh Thư lại uống một viên Tích Cốc đan, Ninh Thư cảm thấy việc bản thân trước đó đã đổi một ít Tích Cốc đan là một việc làm đúng đắn, nếu không chỉ sợ là bản thân cô sẽ không chịu nổi.
Nhưng mà Thiên Giai, người được Thụy mang về còn cảm thấy khổ hơn Ninh Thư nhiều, nhìn thấy người đàn ông đã cứu mình để một miếng thịt nướng đen thui xuống trước mặt mình rồi nói gì đó, nhưng Thiên Giai lại không hiểu hắn ta đang nói cái gì.
Đến tận bây giờ Thiên Giai vẫn cảm thấy chóng mặt, cô ta đã xuyên đến nơi nào, người khác xuyên đến cổ đại để tán soái ca, còn cô ta thì trực tiếp xuyên đến xã hội nguyên thủy.
Còn có một điều kỳ lạ là những người nguyên thủy có thể biến thành con hổ, Thiên Giai vừa nghĩ đến đây liền muốn ôm đầu hét chói tai, trời ơi, là người thú!
Thụy nói với Thiên Giai, muốn cô ta ăn một chút, nhưng Thiên Giai chỉ ngơ ngác ngồi một chỗ, chỉ đến khi Thiên Giai nhìn thấy Thụy chỉ vào miếng thịt thì mới vội cầm miếng thịt lên, phủi hết bụi trên đó rồi cắn một miếng, nhưng thiếu chút nữa đã bị gãy răng, thật sự là cô ta không ăn được.
Tuy Thiên Giai đã đi với Thụy nhưng ánh mắt của những giống đực khác vẫn đặt trên người cô ta, hiển nhiên bọn họ cảm thấy rất hiếu kỳ về giống cái này.
“Khuôn mặt của cô ta rất kỳ lạ, nhưng cũng rất xinh đẹp.” Chi không ngừng cảm thán với Ninh Thư.
Ninh Thư cũng chỉ trả lời cho có lệ: “Đúng là rất đẹp.” Sau đó lập tức quay về hang động của mình, chuẩn bị tu luyện Tuyệt Thế Võ Công.
Nếu như nhiệm vụ lần này là muốn bảo vệ tính mạng của mình, đồng thời cố hết sức để bảo vệ những người khác thì bắt buộc bản thân cô phải có năng lực mạnh mẽ.
Ninh Thư đột nhiên phát hiện cho dù cô ở nơi nào, ở thế giới nào thì cũng không thể dựa dẫm người khác, nhất là đàn ông, bây giờ còn chưa có gì mà ánh mắt của những người đàn ông đó đã dính trên người của Thiên Giai không chịu thu về rồi.
Ninh Thư mới đi được hai bước đã bị Chi kéo về: “Sao cô còn chưa lấy thịt mà đã về rồi.”
“Ồ...” Lúc này thì Ninh Thư mới nhớ ra, mỗi lần đội săn bắt đi săn bắt trở về thì sẽ chia một phần cho giống cái trong bộ lạc.
Thụy đã đi rồi, nên việc phân chia con mồi sẽ được giao cho Khải, cũng chính là bạn lữ tương lai của Thảo.
Ninh Thư đánh giá người đàn ông tên Khải này, hắn mặc một chiếc váy có hai màu vàng đen đan xen, sau khi biến hình thì chắc sẽ là một con hổ vằn, vô cùng đẹp trai, làn da màu đồng cổ, đường nét trên khuôn mặt cũng rất thâm thúy, còn có một đôi mắt hổ.
Ninh Thư phát hiện vẻ đẹp của những giống đực này đều rất phù hợp với thẩm mỹ của người hiện đại, quả thật như thiết kế riêng cho Thiên Giai vậy.
Bỗng nhiên cảm thấy thế giới này thật huyền ảo, giống đực có thể biến thành con hổ cũng có thể biến thành hình người, nhưng khả năng đó cũng không phải do linh thú tu luyện mà thành.
Khải đưa mấy miếng thịt vẫn còn đang máu me đầm đìa cho Ninh Thư, đôi mắt hổ nhìn về phía Ninh Thư: “Tôi nghe nói cô bị bệnh.”
“Ồ, tôi đã khỏe hơn nhiều rồi.” Thái độ mà Ninh Thư dành cho Khải có thể nói rất lạnh lùng, dù sao cũng không phải người đàn ông của mình, cô nhất định sẽ không tranh đoạt hắn ta với một người phụ nữ khác, hơn nữa giờ cô còn có chuyện quan trọng hơn để làm.
Cho dù đối phương có đẹp trai như thế nào thì cũng không thể ngăn cản quyết tâm quay về sơn động để tu luyện Tuyệt Thế Võ Công của Ninh Thư, cô vô cùng muốn biết xem thế giới này có thích hợp để tu luyện cuốn bí tịch này không.
Ninh Thư cầm mấy miếng thịt rồi rời khỏi đó, tuy Khải muốn gọi Ninh Thư lại nhưng trong tay hắn còn có việc phải làm nên đành thôi.
Trở lại sơn động, Ninh Thư lập tức đặt mấy miếng thịt lên trên một tảng đá, sau đó bắt đầu ngồi xuống mặt đất để tu luyện, dù sao thì linh khí ở thế giới nguyên thủy này cũng rất đầy đủ.
Tu luyện được một lúc mà Ninh Thư chỉ cảm nhận được thân thể của bản thân có một chút chấn động, dường như thân thể này căn bản không có cách nào để tu luyện.
Nếu không có cách nào để tu luyện thì cả đời này cô chỉ có thể trở thành kẻ trói gà không chặt, sao có thể bảo vệ bản thân chứ. Ninh Thư vẫn kiên trì tu luyện, bỗng nhiên cảm thấy rất đói, khi nhìn miếng thịt còn đang chảy máu trên tảng đá kia cô chỉ hận không thể trực tiếp lao lên ăn sống luôn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ninh Thư lại uống một viên Tích Cốc đan, sau khi viên thuốc hòa tan thì cảm giác đói bụng mới biến mất một phần.
Ninh Thư khẽ cau mày, cảm giác cơ thể của giống cái có gì đó rất kỳ lạ, nếu như theo lời của Giáo Y đại thúc thì chính là chuỗi gen của bọn họ có chỗ thiếu hụt.
Trong thế giới của người thú, giống đực thì vô cùng mạnh mẽ, nhưng thể chất của giống cái lại yếu ớt như con người bình thường, chỉ cần là mang thai hoặc sinh sản cũng đủ để lấy mạng của bọn họ.
Hay là vì gen của giống đực vẫn đang không ngừng tiến hóa, còn giống cái vì được bộ tộc bảo vệ nên gen của bọn họ không theo kịp trình độ tiến hóa của giống đực?
Bà nó, Ninh Thư vỗ lên đầu của mình, suy nghĩ làm gì chứ, đầu óc của cô vốn đã không thông minh, thế mà giờ lại còn muốn suy nghĩ mấy thứ cao sâu không tưởng này.
Ninh Thư cũng rất cố chấp, cô bắt buộc bản thân phải tu luyện ra một tia kình khí, nhưng điều khiến Ninh Thư tức giận là cô không thể tu luyện ra kình khí, mà chỉ cảm thấy rất đói, cho dù đã ăn vài viên Tích Cốc đan nhưng một tia kình khí cô cũng không luyện ra được.
Chỉ có kình khí do Tuyệt Thế Võ Công tu luyện ra mới có thể cải tạo cơ thể, khiến cơ thể tràn ngập sức mạnh, trải qua nhiều thế giới như vậy Ninh Thư cũng đã quen với phương pháp tu luyện của cuốn Tuyệt Thế Võ Công này rồi.
Nhưng lần này tu luyện lại khó khăn hơn những lần trước rất nhiều, hoặc nói thẳng ra là tư chất của thân thể này rất kém cỏi.
Hơn nữa Ninh Thư còn không dám nuốt Linh Tủy tinh thể, vì trong đan điền không có kình khí để hấp thụ nguồn linh khí khủng bố của Linh Tủy tinh thể nên nếu nuốt thì khối thân thể này sẽ bị linh khí của nó làm cho thịt nát xương tan mất.
Ninh Thư thở dài một hơi rồi nhìn về miếng thịt kia, nhìn thấy nó vẫn đang chảy máu thì không biết phải làm thế nào, nướng lên ăn sao.
Ninh Thư:...
Chỉ khi sống ở xã hội nguyên thủy thì mới biết được những thứ mà Thiên Giai mang lại cho những người ở đây tiện lợi như thế nào, nên cô ta mới được coi là thần nữ, sứ giả do thần phái đến.
Ninh Thư cầm miếng thịt kia đi đến hang động của Chi ở bên cạnh, sau đó nói với Chi: “Chúng ta cùng ăn nhé.”
Chi nhìn thấy Ninh Thư đã mang cả thịt tới thì nói: “Cô muốn ăn hết toàn bộ chỗ này sao? Sao không để dành chứ, đến khi số viên đá phát sáng trên trời có đủ hai bàn tay thì mùa đông cũng sắp đến rồi.”
Số viên đá phát sáng vừa đủ hai bàn tay? Ninh Thư khẽ chớp mắt, bà nó, là mười mặt trăng sao?
Trời ơi!
May mắn không phải là có mười mặt trời.
Khóe miệng của Ninh Thư khẽ giật giật: “Nếu để thịt như vậy thì rất dễ bị thiu, ăn vào sẽ bị tiêu chảy.”
“Thời tiết bây giờ cũng không phải rất nóng, nên sẽ không dễ bị thiu, đội săn thú nói, vào mùa đông sẽ rất khó săn mồi, Thảo, cô phải tiết kiệm một chút.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Được rồi.” Ninh Thư rất muốn nói là chúng ta có thể làm thịt muối, nếu không để thịt đến lúc đó thì nó cũng đã hỏng rồi, có thể ăn được nữa sao.
Đành phải đợi Thiên Giai phát hiện ra mỏ muối thôi, đến lúc đó thì mọi người đều có muối ăn, bởi vì có một số việc Thiên Giai làm thì sẽ là điều đương nhiên, nhưng nếu để cô làm thì nó lại có vẻ đột ngột.
Ninh Thư cũng không muốn bản thân mình đặc biệt hơn người, bởi vì có những lúc, quá đặc biệt cũng là một loại phiền phức.
Chi giúp Ninh Thư nướng thịt, nhưng cô ta cũng không rửa sạch vết máu mà trực tiếp nướng, trong máu cũng có muối nên nếu nướng như vậy thì sẽ ngon hơn bình thường.
Trong lúc đi săn thì đội săn bắt sẽ cắn đứt động mạch chủ trên cổ của con mồi rồi uống sạch máu của chúng nó để bổ sung muối cho cơ thể.
Người thú cũng có phương thức sinh tồn của riêng họ, do chính bọn họ từng chút từng chút tổng kết ra.
Tuy là thế nhưng khi nhìn thấy miếng thịt bị nướng đen thui thì cảm giác thèm ăn của Ninh Thư đã biến mất hoàn toàn.
Ninh Thư nhận miếng thịt nướng mà Chi đưa cho mình rồi khẽ ngửi một chút sau lại cắn một miếng nhỏ, thịt nướng hơi cháy, lại mang theo mùi đất, còn có vị mặn.
Nghĩ đến việc bản thân nếu muốn tu luyện Tuyệt Thế Võ Công thì cần một nguồn năng lượng khổng lồ nên cô chỉ có thể cố gắng ăn hết miếng thịt này.
Ninh Thư đưa chỗ thịt còn lại cho Chi xử lý, lấy lý do là thân thể của mình còn chưa khỏe nên muốn nhờ cô ấy giúp đỡ xử lý thịt.
Chi không những đồng ý mà còn dặn dò Ninh Thư phải nghỉ ngơi thật tốt, dù sao trước đây Vu đã nói là Thảo không sống được bao lâu, sẽ sớm được thần mang đi.
Ninh Thư:...
Những người nguyên thủy này cũng quá ngay thẳng rồi, nếu là những người khác thì bọn họ sẽ cảm thấy Ninh Thư rất lười biếng, muốn trốn việc.
Ninh Thư trở về sơn động của mình, sau đó lại bắt đầu tu luyện.
Tu luyện đến lúc cảm thấy đói meo thì Ninh Thư lại uống một viên Tích Cốc đan, Ninh Thư cảm thấy việc bản thân trước đó đã đổi một ít Tích Cốc đan là một việc làm đúng đắn, nếu không chỉ sợ là bản thân cô sẽ không chịu nổi.
Nhưng mà Thiên Giai, người được Thụy mang về còn cảm thấy khổ hơn Ninh Thư nhiều, nhìn thấy người đàn ông đã cứu mình để một miếng thịt nướng đen thui xuống trước mặt mình rồi nói gì đó, nhưng Thiên Giai lại không hiểu hắn ta đang nói cái gì.
Đến tận bây giờ Thiên Giai vẫn cảm thấy chóng mặt, cô ta đã xuyên đến nơi nào, người khác xuyên đến cổ đại để tán soái ca, còn cô ta thì trực tiếp xuyên đến xã hội nguyên thủy.
Còn có một điều kỳ lạ là những người nguyên thủy có thể biến thành con hổ, Thiên Giai vừa nghĩ đến đây liền muốn ôm đầu hét chói tai, trời ơi, là người thú!
Thụy nói với Thiên Giai, muốn cô ta ăn một chút, nhưng Thiên Giai chỉ ngơ ngác ngồi một chỗ, chỉ đến khi Thiên Giai nhìn thấy Thụy chỉ vào miếng thịt thì mới vội cầm miếng thịt lên, phủi hết bụi trên đó rồi cắn một miếng, nhưng thiếu chút nữa đã bị gãy răng, thật sự là cô ta không ăn được.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro