Bút Ký Thời Không

Con Rối Tiểu Ho...

Bắc Ly Tâm

2024-09-26 11:58:53

Lâm Viêm đưa Sơ Nghiên đến tổng bộ của Ám Lâu. Cô còn là lần đầu biết, tổng bộ Ám lâu thế nhưng được xây dựng dưới lòng đất, ngay bên dưới kinh thành, vị trí đi xuống cũng chỉ là một quán trà bình thường, chỉ có ám hiệu đặc trưng của Ám lâu, mới có thể đi xuống. mà loại Ám hiệu này...

"Huynh đệ, Trà Long Tĩnh có không?"

"Ngươi tưởng trà Long Tĩnh là gì? Ở đâu cũng có sao?"

"Không có Long Tĩnh, Quy Địa còn không được sao?"

"Huynh đệ, có hiểu biết a! tiểu thất số 2, vào đi."

Sơ Nghiên theo phía sau Lâm Viêm, cảm thấy đoạn ám hiệu này thật ấu trĩ.

Lâm Viêm vào trong, mở ra một mật đạo, đưa Sơ Nghiên đi vào. Bên trong là một kiến trúc lâu đài, không khí cũng không âm u như trong tưởng tượng.

"Nơi này là căn cơ của Ám Lâu, mọi người trước nay đều không biết tổng bộ của Ám Lâu ở đâu, xưa nay chưa từng ai biết, tổng bộ được Hoàng thất xây dựng ngay dưới Hoàng thành này."

Theo quan niệm của Lâm Viêm, hắn cảm thấy Sơ Nghiên bước vào đây chỉ có con đường chết, nên hoàn toàn không ngại lời nói. Lại nói tên này không có chút nội lực, cũng không biết sao có thể đánh bại hắn, đúng là tà môn!

Sơ Nghiên nhìn công trình hoành tráng trước mặt, có chút ngạc nhiên. Ở vị diện này hoàn toàn chỉ là một vị diện bình thường, nhưng lại có thể tạo dựng một công trình như vậy dưới đất, cũng không biết có có vật gì tồn tại.

"Ký chủ, ta kiểm tra được, xung quanh nơi này có mọc một loại rêu, gọi là rêu sinh mệnh, nó không cần hấp thu ánh sáng cũng có thể sản sinh ra oxi nhiều gấp mấy lần cây cối trên mặt đất. Hơn nữa còn phát quang nên nơi này mới nhìn không âm u như vậy."

Thiên Hoa nhanh chóng đưa ra kết quả điều tra của nó. Sơ Nghiên khá kinh ngạc, chẳng lẽ vị diện này trước đây là vị diện tu tiên? Loại rêu này xuất hiện ở vị diện bình thường, đúng là hiếm thấy.

"Thiếu chủ, ngài trở về rồi?"

"Thiếu chủ."

"Thiếu chủ!"

Trên đường, đều có người hướng Lâm Viêm chào hỏi. Không ngờ hắn vậy mà lại là Thiếu lâu chủ của Ám Lâu.

Tổng bộ rất lớn, gần bằng với Hoàng cung, Lâm Viêm đưa Sơ Nghiên đến Ám đường, liền quay sang nói:

"Nè, ngươi tạm thời ở đây, ta đi tìm lão già!"

Dứt lời, hắn liền rời đi. Sơ Nghiên ngồi trong chốc lát, Lâm Viêm liền kéo theo một lão giả đến.

"Tiểu tử ngươi, không phải nói không về sao? Còn kéo lão phu đi đâu? Kẻ nào muốn gặp lão phu cũng gặp được sao!"

"Lão già, ông mau giúp ta giáo huấn tiểu tử thối ngông cuồng này, thực sự quá đáng ghét, không chỉ muốn ta đưa đến tổng bộ Ám Lâu, mà còn muốn nhận ta làm người hầu!"

Sơ Nghiên ngồi ở chủ vị, nâng mắt nhìn một già một trẻ lôi kéo nhau đi vào. Lâm Viêm bước vào, thấy Sơ Nghiên nghênh ngang mà ngồi ở chủ vị, trợn mắt:

"Tiểu tử, ngươi làm gì? Vị trí đó là ngươi có thể ngồi sao!"

Hắn vừa nói dứt câu, một bàn tay đánh thẳng vào đầu hắn, phía sau truyền đến tiếng mắng:

"Ngu xuẩn."

Lão Lâu chủ quỳ xuống, cung kính nói:

"Tham kiến chủ thượng."

Lâm Viêm trừng mắt, hết nhìn Sơ Nghiên lại nhìn lão già nhà hắn quỳ dưới đất.

"Lão già, ngươi làm gì? Ngươi kêu tiểu tử này là chủ thượng?"

"Vô lễ, còn không quỳ xuống."

Lão lâu chủ quát một tiếng, Lâm Viêm không hiểu ra sao bị bắt quỳ xuống.

Mẹ nó, ai nói cho hắn tình hình gì đang diễn ra!!!

Sơ Nghiên đứng dậy, đi đến trước mặt Lão lâu chủ, nói:

"Đứng lên đi, ta đến đây là có việc muốn giao cho các người làm."

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Chủ thượng có việc cứ phân phó Ám Nhất, cần gì trực tiếp đến đây."

Lão Lâu chủ nói, Sơ Nghiên nhàn nhạt liếc qua Lâm Viêm, giải thích:

"Tiện đường mà thôi."

Cô đưa miếng giấy tình báo của Thiên Hạ lâu cho lão lâu chủ, phân phó:

"Chuyện này ngươi lập tức xử lí, khai thác xong toàn bộ lưu trữ ở Ám lâu luyện chế binh khí, khiêng, giáp. Chờ ta phân phó tiếp."

"Vâng."

Lão lâu chủ cung tay đáp, Sơ Nghiên nhìn Lâm Viêm đứng suy tư rối rắm bên cạnh, nói:

"Người này ta nhận, có chút ngu xuẩn, nhưng vũ lực không tệ."

"Vâng, Lâm Viêm vốn định đưa vào cung làm thị vệ cho chủ thượng, nếu như đã gặp, vậy hiện tại người liền mang đi."

Sơ Nghiên liếc Lâm Viêm một cái, nhàn nhạt nói:

"Đi thôi."

Lão lâu chủ đẩy Lâm Viêm một cái, hắn hoàn hồn, mới đi theo Sơ Nghiên rời đi.

Rời khỏi tổng bộ Ám Lâu, Lâm Viêm mới trợn mắt chỉ vào Sơ Nghiên, kêu lên:

"Ngươi là hoàng đế!!!"

Sơ Nghiên nhìn hắn một cái, chậm rãi nói:

"Coi như chưa hết thuốc chữa."

"Ngươi ngươi ngươi..."

Lâm Viêm kêu "ngươi" hồi lâu cũng chưa nói ra được một câu. Hoàng đế con rối trong lời đồn? Khác xa như vậy?? Nhưng mà Cẩu hoàng đế lợi hại như vậy, còn kêu hắn đến làm hộ vệ làm cái gì??

Sơ Nghiên đem Lâm Viêm về cung, giao cho hắn chức ngự tiền thị vệ, chuyên bảo vệ an toàn của nàng.

________///》》

"Bệ hạ, gần đây trong nhân gian dấy lên tin đồn về Phượng tinh giáng thế. Chuyện này không chỉ ở Đại Tần ta, mà còn lan sang các nước lân cận."

Sơ Nghiên nghe đại thần bên dưới trình bài, hơi ghé mắt. Tin đồn đúng là nhanh thật, xem ra âm mưu của đám người Hoa Diễn muốn bắt đầu rồi.

Theo điều tra Ám Lâu báo lại, chuyện tin đồn này bắt đầu nguồn gốc từ Kinh thành, ở một tửu lâu, từ trong miệng của một thư sinh kể chuyện truyền ra. Mà tửu lâu này, đúng là dưới quyền của của Hoa thị gia tộc.

"Ồ? Nói xem, đồn như thế nào?"

Lời này là Tần Hoàng nói, chuyện lời đồn hắn đương nhiên biết, chắc chắn cũng đã điều tra. Chỉ cần là chuyện liên quan đến Giản Nguyệt, Tần Hoàng đương nhiên để ý.

"Bẩm vương gia, lời đồn được ghi lại là Phượng tinh giáng thế, thiên hạ đại loạn, người có được Phượng tinh, có được Thiên hạ."

"Ha, chuyện như vậy, bọn họ đều tin sao?"

Tần Hoàng cười lạnh, lời đồn này rõ ràng có người cố ý. Hiện tại hai nước Mạc Bắc, Lũng Sa đều có ý đồ không yên ở biên cương, luôn nhìn chằm chằm Đại Tần ta, hiện tại trong nước lại dấy lên lời đồn thổi, chắc chắn là chuyện do kẻ có tâm tư không thuần làm ra.

"Vương gia anh minh, nhưng dân chúng thay nhau truyền miệng, quả thực không thể cưỡng bách ngăn chặn được."

"Gần đây kinh thành xuất hiện một vị kỳ nữ, các ngươi nói, liệu nàng có phải phượng tinh trong lời đồn?"

Sơ Nghiên chậm rì rì lên tiếng, thanh âm lại nghiêm túc mang theo tự hỏi.

Các triều thần hai mặt nhìn nhau, không biết nên nói thế nào.

"Khó nói."

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Sơ Nghiên vốn chỉ tùy ý nói, không ngờ Tần Hoàng thế nhưng tiếp lời nàng. Sơ Nghiên quay sang, thấy hắn đang tràn ngập ý vị mà nhìn nàng.

Thượng triều kết thúc, Sơ Nghiên bước ra Chấp Chính Điện, cô đứng ở của điện, nhìn về phía tử cấm thành phía xa tràn ngập trong tuyết trắng. Tần Hoàng bước đến, đứng song song với cô, lên tiếng trước.

"Ngươi cảm thấy buổi thượng triều hôm nay thế nào?"

"Chẳng ra sao."

Sơ Nghiên tùy ý đáp, lại đổi lấy một tiếng cười nhạt của Tần Hoàng, hắn lại đột nhiên hỏi.

"Tần Quân, ngươi muốn chính thức giành lại quyền lực không?"

Sơ Nghiên quay sang nhìn hắn, suy ngẫm một chút, nghiêm túc hỏi:

"Hoàng thúc đây là vì mỹ nhân bỏ cả giang sơn sao?"

Tần Hoàng: "..."

Thiên Hoa vô tình online nghe thấy: [...]

Ký chủ, không thể nào! Tần Hoàng là nam chính lí trí! Hắn tuyệt đối không!

Tần Hoàng ngược lại không phản bác, chỉ cười nhạt, rũ mắt xem tiểu hoàng đế thấp hơn hắn nửa cái đầu.

"Tần Quân, ta thấy ngươi cũng rất có tố chất."

Tố chất làm một vị minh quân.

Nhưng lời này hắn không nói ra, trước đây giết Tiên hoàng, là thay mẫu phi báo thù. Thề độc, vì hắn không ham hoàng vị, đưa Tần Quân lên, vì người này trong đám con cháu Hoàng tộc tuổi nhỏ nhất, còn có thể dạy bảo.

Vốn tưởng rằng Tần Quân đã bị Thái hậu dạy thành một tiểu tử vô dụng có chút dã tâm, không ngờ thời gian này thay đổi lớn như vậy, để hắn nhìn bằng con mắt khác. Hắn tưởng đời này của bản thân, chỉ có thể cô độc nắm quyền lực chí cao vô thượng mà người người mơ ước, vĩnh viễn đứng ở trong Tử Cấm Thành lạnh lẽo này, nhưng gặp được nàng ấy, hắn mới biết hóa ra thiên hạ còn vô số điều tốt đẹp khác, mà quyền lực không thể có được.

Nàng kiên cường, tốt bụng, nhưng cũng gian xảo, quyết đoán. Tính cách buông được bỏ được kia, cách sống tự do tự tại kia, thu hút hắn.

Hắn phát hiện trước giờ bản thân đều sống sai rồi, sống một cuộc đời không phải hắn muốn, giống như sự sắp đặt của vận mệnh, là trách nhiệm nặng nề không thể buông bỏ.

Khi Tần Quân thay đổi, khiến hắn cảm thấy trách nhiệm này, có lẽ hắn có thể bỏ xuống rồi.

"Hoàng thúc có ý gì?"

Sơ Nghiêm nghi hoặc hỏi. Tần Hoàng khoác tay, sau đó xoay lưng rời đi, giọng nói của hắn còn vọng lại.

"Tấu chương hôm nay, ngươi đều tự xử lí đi."

Sơ Nghiên nhìn bóng dáng Tần Hoàng rời đi, khẽ chớp mắt. Cô hỏi Thiên Hoa:

"Thiên Hoa, ta cảm thấy nam chính sắp chạy lệch."

Thiên Hoa: "..." Nó cũng cảm thấy vậy!!!

[Ký chủ, chuyện này không phải tốt sao? Nam chính trao lại quyền cho chị, chị không cần cùng hắn đối đầu, cũng không cần đi chọc hắn, có sự ủng hộ của Thiên đạo chi tử càng thuận lợi nha!]

"....Cũng đúng."

Sơ Nghiên hơi gật gù. Nhìn tuyết rơi đầy trời, nàng khẽ nói:

"Mùa đông sắp kết thúc rồi, đúng không?"

[Đúng vậy, ký chủ.]

Hệ thống Thiên Hoa rất tri kỷ tán gẫu cùng ký chủ của nó.

Sơ Nghiên đưa tay, hứng lấy một bông tuyết vào tay, bông tuyết lành lạnh, chạm vào tay cô liền tức khắc tan ra. Cô thập phần nghiêm túc lại bình tĩnh nói một câu:

"Thiên Hoa, ta cũng sắp phải tuyển Lão bà."

Thiên Hoa:....!!!!!

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Bút Ký Thời Không

Số ký tự: 0