Giang Hồ Du Ký...
Bắc Ly Tâm
2024-09-26 11:58:53
“Hóa ra là như vậy, Nạp Lan cô nương là đi tìm tung tích của Thần Y Cốc ? Lúc trước Phượng Đan Nhi cũng từng có cơ duyên đến Thần Y Cốc, cô đã hỏi qua nàng ấy chưa ?”
Mộ Dung Thành đặt ly trà xuống, gật gù nói. Nạp Lan Chỉ Y gật gật đầu, cười khổ:
“Đáng tiếc, Phượng tiểu thư đến Thần Y Cốc lúc đó còn quá nhỏ, cũng không có ấn tượng gì, ta cũng không thu được thông tin gì cần thiết”
“Nạp Lan cô nương không cần quá lo lắng, tại hạ đã biết nhất định giúp cô nương một tay. Bách Hiểu Các hẳn là có thông tin của Thần Y Cốc, hay là chúng ta đến Bách Hiểu Các tìm hiểu một chút ?”
“Tiểu nữ đã từng đến, Bách Hiểu Các có hẹn với Thần Y Các Cốc Cốc chủ, tuyệt không tiếc lộ thông tin của Thần Y Cốc ra ngoài, chỉ có thể xem cơ duyên, nghe theo ý trời.”
" "
Sơ Nghiên ngồi trên thành cửa sổ, nghe nam nữ chủ tâm tình bên trong, có chút thở dài.
Hiện tại bọn họ đang ở một trấn nhỏ cách Thanh Lâm Thành không xa, chỉ vừa cách ngày Bách Lý Uyên về Kinh vài ngày. Sơ Nghiên nghĩ nghĩ, chợt nhớ trong trấn này, nam chủ trong lúc vô tình ra ngoài tản bộ cứu được một lão thúc, người này đã tặng hắn một thanh kiếm xem như cảm tạ.
Thanh kiếm này mặc dù bề ngoài có chút bẩn hề hề, thế nhưng lại là một trong mười đại danh kiếm trên thiên hạ, xếp hạng thứ mười Bích Lạc Kiếm.
Nam chủ mặc dù nhận kiếm, nhưng cũng không dùng đến, dù sao trên tay hắn cũng có một thanh danh kiếm khác xếp hạng cao hơn. Sơ Nghiên nghĩ nghĩ, hiện tại nàng cũng không có thanh kiếm nào vừa tay, nam chủ nhận kiếm này
cũng ít khi dùng đến, này nàng liền đoạt chút cơ duyên nhỏ này của hắn hẳn là không sao nhỉ ?
[Ký chủ đại nhân, yên tâm đoạt a, nhiệm vụ của ngài là bảo đảm tính mạng của hắn, cũng không phải đảm bảo cốt truyện ban đầu diễn ra suông sẻ.
Dù sao nhiệm vụ ngăn cản boss phản diện hắc hóa đã là không đi theo cốt truyện ban đầu rồi.
Sơ Nghiên tung người nhảy khỏi cửa sổ lầu hai, nhanh chóng hòa vào dòng người qua lại bên dưới. Trấn nhỏ mặc dù dân số không đông đúc, nhưng đây là khu vực chợ, lại đúng giờ buổi sáng họp chợ, nên dòng người trên phố cũng có chút đông đúc.
Hai người đang tán gẫu trong tửu lâu hoàn toàn không phát giác người ngồi bên cửa sổ sớm đã không còn từ lâu.
Sơ Nghiên cũng không biết rõ Mộ Dung Thành gặp lão ăn mày kia ở đâu, chỉ có thể không có mục tiêu mà đi loanh quanh khu phố cách tửu lâu không xa một vòng, nàng đi không bao lâu, ánh mắt không khỏi chú ý một lão ăn mày râu ria xồm xàm, quần áo cũng cũ đến rách nát, lão đang ôm một túi đựng kiếm rách nát ngồi trong góc.
Nàng hơi dừng bước chân, đứng ở góc tường đối diện, tựa lưng vào tường, không chút kiêng dè quan sát hắn. Sơ Nghiên nhìn thấy, mi mắt lão khất cái hơi giật giật, tựa hồ muốn mở mắt, cuối cùng vẫn là nhịn lại tiếp tục giả vờ ngú.
Sơ Nghiên cũng không có ý muốn mở lời trước, lão ăn mày cuối cùng cũng không nhịn được mở mắt, ánh mắt đảo qua, vô tình nhìn lướt qua đôi mắt trầm tĩnh của Sơ Nghiên. Cuối cùng vẫn là lãnh đạm dời ánh mắt.
Sơ Nghiên không quá quan tâm, đây là cơ duyên của Mộ Dung Thành, dù nàng không lấy được, Mộ Dung Thành cũng sẽ lấy được, đến lúc đó cùng lắm cướp của hắn dùng là được.
Thiên Hoa: [...] Nếu không phải vị diện không cho phép, ký chủ đại nhân có phải sẽ lôi vũ khí của mình ra luôn không !
Nếu nó nhớ không nhầm thì vũ khí của ký chủ đại nhân là...
"Soat!"
"Khư khư, lão Tần, ngươi trốn cũng kỹ thật đó, một kẻ thích sạch sẽ như người đến giả làm ăn mày bẩn thỉu như vậy cũng chấp nhận.
Sơ Nghiên chỉ vừa một thoáng thất thần, lão ăn mày bên kia thế nhưng đã bị một đám người vây quanh. Bộ dạng đám người kia có vẻ là sát thủ được phái ra ẩn nấp để tìm kiếm lão Tần kia.
Lão Tần ánh mắt hơi tối, nhìn có vẻ tùy ý nhưng đã sớm âm thầm chuẩn bị cho bất kỳ tình huống nào, đám người vây quanh kia một khi động, lão tuyệt đối đủ khả năng ứng phó.
“Chậc, ngoan ngoãn giao đồ ra, bọn ta còn cho ngươi một con đường sống.”
Lão Tần cười lạnh một tiếng, lạnh lùng nói:
“Chỉ bằng các ngươi ?"
Dứt lời, đám người liền loạt xoạt rút đao ra, đồng loạt tấn công về phía lão Tân.
[Aaaa, ký chủ, mau ra tay cứu người, đây chính là ân cứu mạng al
Thiên Hoa bên cạnh Sơ Nghiên lại nhảy loạn kêu lên, thúc giục nàng cứu người. Sơ Nghiên đưa tay bắt lấy nó, bàn tay đúng chỗ che miệng đang kêu to của nó, nhíu mày:“ồn ào”
Bộ lông xù xù của Thiên Hoa rũ xuống, một bộ dạng ủ rũ cụp đuôi.
Thiên Hoa im lặng, Sơ Nghiên liền không để ý nó. Bên kia đã giao chiến, một đám hán tử lại không làm gì được lão Tần.
Lão Tần tuy có tuổi, nhưng thân thủ nhanh nhẹn, bộ pháp quỷ dị, vừa nhìn liền thấy sớm đã áp đảo đám người truy sát hắn.
"Haha, không hổ danh là Thần Long Tôn Giả, quả nhiên danh bất hư truyền. Dù đã không còn ba phần nội lực, cũng có thể xử lý đám cao thủ trong giang hồ một cách dễ dàng."
Lão Tần ánh mắt bằng hàn, sắc bén hướng về phía nóc nhà đối diện.
"Quỷ Thủ Khương Phong."
Sơ Nghiên hơi nhướng mày, đám giang hồ này cũng nhiều danh hiệu thật, mỗi người một cái tên, cũng không biết như thế nào nhớ hết toàn bộ.
Trên nóc nhà lại đứng một người trung niên mặc hắc y. Hắn một tay đeo bao tay đen, một tay còn lại đeo một bao tay đặc biệt, móng tay cứng cáp sắc nhọn, tựa hồ làm bằng sắt, tựa hồ chính là vũ khí của hắn.
Xem ra cũng là một cao thủ, ngườ khiến lão Tần bị truy đuổi chật vật, hẳn là tên này đi.
"Hừ, tiểu bối vô tri, hôm nay cho dù lão chết ở đây, cũng không đến lượt người tiện nghi lấy được Tiên Thư !"
Không biết có phải nàng có giác hay không, tựa hồ ánh mắt Lão Tần vừa đặt trên người nàng.Sơ Nghiên còn chưa kịp suy nghĩ nhiều, lão Tần chớp mắt đã đến trước mặt nàng, bắt lấy vai nàng, dùng khinh công bay đi.
Sơ Nghiên còn có thể loáng thoáng nghe được tiếng kêu hốt hoảng của Mộ Dung Thành xa xa.
"A Lam !"
Lão già này, khinh công còn không tồi.
Sơ Nghiên liếc nhìn lão Tần sắc mặt đã tái nhợt trước mặt, không khỏi mở miệng
"Ông còn vận nội lực tiếp, sữ không sống qua hôm nay."
Lão Tần hơi sửng sốt, tựa hồ không ngờ thiếu niên mình bắt lại không chút hoảng loạn như vậy, còn có thời gian đánh giá hắn, trong mắt lóe lên một tia thưởng thức. Khoảng cách đã đủ xa, Lão Tần cũng đem nàng đáp xuống một gốc cây to, sau đó vỗ vỗ vai nàng, nói:
"Tiểu tử, tính tình không tồi, lão rất thích, khụ khụ...
Mộ Dung Thành đặt ly trà xuống, gật gù nói. Nạp Lan Chỉ Y gật gật đầu, cười khổ:
“Đáng tiếc, Phượng tiểu thư đến Thần Y Cốc lúc đó còn quá nhỏ, cũng không có ấn tượng gì, ta cũng không thu được thông tin gì cần thiết”
“Nạp Lan cô nương không cần quá lo lắng, tại hạ đã biết nhất định giúp cô nương một tay. Bách Hiểu Các hẳn là có thông tin của Thần Y Cốc, hay là chúng ta đến Bách Hiểu Các tìm hiểu một chút ?”
“Tiểu nữ đã từng đến, Bách Hiểu Các có hẹn với Thần Y Các Cốc Cốc chủ, tuyệt không tiếc lộ thông tin của Thần Y Cốc ra ngoài, chỉ có thể xem cơ duyên, nghe theo ý trời.”
" "
Sơ Nghiên ngồi trên thành cửa sổ, nghe nam nữ chủ tâm tình bên trong, có chút thở dài.
Hiện tại bọn họ đang ở một trấn nhỏ cách Thanh Lâm Thành không xa, chỉ vừa cách ngày Bách Lý Uyên về Kinh vài ngày. Sơ Nghiên nghĩ nghĩ, chợt nhớ trong trấn này, nam chủ trong lúc vô tình ra ngoài tản bộ cứu được một lão thúc, người này đã tặng hắn một thanh kiếm xem như cảm tạ.
Thanh kiếm này mặc dù bề ngoài có chút bẩn hề hề, thế nhưng lại là một trong mười đại danh kiếm trên thiên hạ, xếp hạng thứ mười Bích Lạc Kiếm.
Nam chủ mặc dù nhận kiếm, nhưng cũng không dùng đến, dù sao trên tay hắn cũng có một thanh danh kiếm khác xếp hạng cao hơn. Sơ Nghiên nghĩ nghĩ, hiện tại nàng cũng không có thanh kiếm nào vừa tay, nam chủ nhận kiếm này
cũng ít khi dùng đến, này nàng liền đoạt chút cơ duyên nhỏ này của hắn hẳn là không sao nhỉ ?
[Ký chủ đại nhân, yên tâm đoạt a, nhiệm vụ của ngài là bảo đảm tính mạng của hắn, cũng không phải đảm bảo cốt truyện ban đầu diễn ra suông sẻ.
Dù sao nhiệm vụ ngăn cản boss phản diện hắc hóa đã là không đi theo cốt truyện ban đầu rồi.
Sơ Nghiên tung người nhảy khỏi cửa sổ lầu hai, nhanh chóng hòa vào dòng người qua lại bên dưới. Trấn nhỏ mặc dù dân số không đông đúc, nhưng đây là khu vực chợ, lại đúng giờ buổi sáng họp chợ, nên dòng người trên phố cũng có chút đông đúc.
Hai người đang tán gẫu trong tửu lâu hoàn toàn không phát giác người ngồi bên cửa sổ sớm đã không còn từ lâu.
Sơ Nghiên cũng không biết rõ Mộ Dung Thành gặp lão ăn mày kia ở đâu, chỉ có thể không có mục tiêu mà đi loanh quanh khu phố cách tửu lâu không xa một vòng, nàng đi không bao lâu, ánh mắt không khỏi chú ý một lão ăn mày râu ria xồm xàm, quần áo cũng cũ đến rách nát, lão đang ôm một túi đựng kiếm rách nát ngồi trong góc.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nàng hơi dừng bước chân, đứng ở góc tường đối diện, tựa lưng vào tường, không chút kiêng dè quan sát hắn. Sơ Nghiên nhìn thấy, mi mắt lão khất cái hơi giật giật, tựa hồ muốn mở mắt, cuối cùng vẫn là nhịn lại tiếp tục giả vờ ngú.
Sơ Nghiên cũng không có ý muốn mở lời trước, lão ăn mày cuối cùng cũng không nhịn được mở mắt, ánh mắt đảo qua, vô tình nhìn lướt qua đôi mắt trầm tĩnh của Sơ Nghiên. Cuối cùng vẫn là lãnh đạm dời ánh mắt.
Sơ Nghiên không quá quan tâm, đây là cơ duyên của Mộ Dung Thành, dù nàng không lấy được, Mộ Dung Thành cũng sẽ lấy được, đến lúc đó cùng lắm cướp của hắn dùng là được.
Thiên Hoa: [...] Nếu không phải vị diện không cho phép, ký chủ đại nhân có phải sẽ lôi vũ khí của mình ra luôn không !
Nếu nó nhớ không nhầm thì vũ khí của ký chủ đại nhân là...
"Soat!"
"Khư khư, lão Tần, ngươi trốn cũng kỹ thật đó, một kẻ thích sạch sẽ như người đến giả làm ăn mày bẩn thỉu như vậy cũng chấp nhận.
Sơ Nghiên chỉ vừa một thoáng thất thần, lão ăn mày bên kia thế nhưng đã bị một đám người vây quanh. Bộ dạng đám người kia có vẻ là sát thủ được phái ra ẩn nấp để tìm kiếm lão Tần kia.
Lão Tần ánh mắt hơi tối, nhìn có vẻ tùy ý nhưng đã sớm âm thầm chuẩn bị cho bất kỳ tình huống nào, đám người vây quanh kia một khi động, lão tuyệt đối đủ khả năng ứng phó.
“Chậc, ngoan ngoãn giao đồ ra, bọn ta còn cho ngươi một con đường sống.”
Lão Tần cười lạnh một tiếng, lạnh lùng nói:
“Chỉ bằng các ngươi ?"
Dứt lời, đám người liền loạt xoạt rút đao ra, đồng loạt tấn công về phía lão Tân.
[Aaaa, ký chủ, mau ra tay cứu người, đây chính là ân cứu mạng al
Thiên Hoa bên cạnh Sơ Nghiên lại nhảy loạn kêu lên, thúc giục nàng cứu người. Sơ Nghiên đưa tay bắt lấy nó, bàn tay đúng chỗ che miệng đang kêu to của nó, nhíu mày:“ồn ào”
Bộ lông xù xù của Thiên Hoa rũ xuống, một bộ dạng ủ rũ cụp đuôi.
Thiên Hoa im lặng, Sơ Nghiên liền không để ý nó. Bên kia đã giao chiến, một đám hán tử lại không làm gì được lão Tần.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lão Tần tuy có tuổi, nhưng thân thủ nhanh nhẹn, bộ pháp quỷ dị, vừa nhìn liền thấy sớm đã áp đảo đám người truy sát hắn.
"Haha, không hổ danh là Thần Long Tôn Giả, quả nhiên danh bất hư truyền. Dù đã không còn ba phần nội lực, cũng có thể xử lý đám cao thủ trong giang hồ một cách dễ dàng."
Lão Tần ánh mắt bằng hàn, sắc bén hướng về phía nóc nhà đối diện.
"Quỷ Thủ Khương Phong."
Sơ Nghiên hơi nhướng mày, đám giang hồ này cũng nhiều danh hiệu thật, mỗi người một cái tên, cũng không biết như thế nào nhớ hết toàn bộ.
Trên nóc nhà lại đứng một người trung niên mặc hắc y. Hắn một tay đeo bao tay đen, một tay còn lại đeo một bao tay đặc biệt, móng tay cứng cáp sắc nhọn, tựa hồ làm bằng sắt, tựa hồ chính là vũ khí của hắn.
Xem ra cũng là một cao thủ, ngườ khiến lão Tần bị truy đuổi chật vật, hẳn là tên này đi.
"Hừ, tiểu bối vô tri, hôm nay cho dù lão chết ở đây, cũng không đến lượt người tiện nghi lấy được Tiên Thư !"
Không biết có phải nàng có giác hay không, tựa hồ ánh mắt Lão Tần vừa đặt trên người nàng.Sơ Nghiên còn chưa kịp suy nghĩ nhiều, lão Tần chớp mắt đã đến trước mặt nàng, bắt lấy vai nàng, dùng khinh công bay đi.
Sơ Nghiên còn có thể loáng thoáng nghe được tiếng kêu hốt hoảng của Mộ Dung Thành xa xa.
"A Lam !"
Lão già này, khinh công còn không tồi.
Sơ Nghiên liếc nhìn lão Tần sắc mặt đã tái nhợt trước mặt, không khỏi mở miệng
"Ông còn vận nội lực tiếp, sữ không sống qua hôm nay."
Lão Tần hơi sửng sốt, tựa hồ không ngờ thiếu niên mình bắt lại không chút hoảng loạn như vậy, còn có thời gian đánh giá hắn, trong mắt lóe lên một tia thưởng thức. Khoảng cách đã đủ xa, Lão Tần cũng đem nàng đáp xuống một gốc cây to, sau đó vỗ vỗ vai nàng, nói:
"Tiểu tử, tính tình không tồi, lão rất thích, khụ khụ...
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro