Ca Ca Ta Là Chó Bám Đuôi Của Công Chúa Vong Quốc
Chương 13
Tự Niên
2024-07-21 22:02:35
15
Không ngẫu nhiên, ta bước ra khỏi trại thì nhìn thấy Lâm Trạch.
Mỗi lần hắn đến gặp ta đều là vì Lưu Âm.
Ta không nhịn được cười mỉa mai, bĩnh tỉnh hỏi hắn: "Ca ca lại muốn xin ta cái gì?"
Lâm Trạch như vừa mới khóc, đôi mắt hắn đỏ khoe, nửa khuôn mặt cũng đỏ bừng, dáng vẻ vô cùng đáng thương.
Trong giây lát, ta nghi ngờ liệu người trước mặt liệu có phải ca ca ta, người từng thuần hóa được một con ngựa dữ và vô cùng dũng mạnh hay không.
Hắn lúng túng mở miệng: "Khê Khê, ca ca cầu xin muội lần cuối, muội có thể giúp công chúa điện hạ được không?"
Lâm Trạch khó khăn nói: "Đưa nàng ấy đến bên Đại hoàng tử đi......"
Ta không nhịn được mà cười to.
Việc hắn có thể chịu đựng được đến mức này nằm ngoài phán đoán của ta.
Hạ mình cầu xin ta chỉ vì để giúp người con gái hắn thương trở thành thị thiếp của người khác.
Ta cười nhưng con mắt lại ướt…
Những ngôi sao trên trời chiếu xuống khiến mắt ta mờ mịt.
Nực cười, kiếp trước ta đã chờ một kẻ như vậy đến cứu ta.
Đến tôn nghiêm và tính mạng của hắn còn không quan trọng bằng Lưu Âm thì nói gì là ta.
"Lâm Trạch, ta và Lưu Âm, ai quan trọng hơn?"
Lâm Trạch chưa từng nghĩ tới vấn đề này, bây giờ bị hỏi nên hắn không biết trả lời ra sao
Ta nở một nụ cười đau khổ và thương hại:
"Ta là muội muội của ngươi đó! Lúc trước ngươi chọn nàng mang đi, có từng nghĩ tới ta sẽ trải qua những chuyện gì không? Ta bị bọn họ thay nhau chà đạp đến ch.ết! Lâm Trạch, ta ch.ết dưới thân của mười người đàn ông, một cái ch.ết vừa dơ bẩn vừa khó coi thế đấy! Chẳng lẽ ngươi không buồn tí nào sao? Ngươi nói sẽ đến cứu ta cũng chỉ là lừa ta đúng không?”
Ca ca ta lau vết bẩn do làm việc vất vả trên tay áo, ánh mắt hắn trốn tránh, trên khuôn mặt tái nhợt chỉ còn những tia chột dạ.
"Khê Khê, ngươi hỏi những cái đấy làm gì? Bây giờ ngươi đã là thị thiếp của Nhị hoàng tử rồi, không phải tốt sao? Ít nhất là còn có cơm ăn, còn có người hầu hạ, sẽ không bị người khác bắt…”
Ca ca khẩn cầu nói: “Ngươi đừng để ý mấy chuyện lặt vặt nữa, ca ca cầu xin ngươi giúp đỡ công chúa đi. Nhìn nàng quỳ xuống làm bệ chân cho người khác, trái tim ta như tan vỡ. Ta hận bản thân vô dụng để nàng phải chịu khổ theo….Có lẽ điện hạ nói đúng, lúc trước ta không nên chọn nàng. Điện hạ đẹp như vậy, cao quý như vậy, nhất định sẽ được hoàng tử mang đi, trải qua những khoảng thời gian tốt đẹp!”
Không ngờ ta còn sống đến ngày được nghe những lời ngu ngốc, lố bịch như vậy
Ta thở dài, ánh trăng chiếu vào mắt ta khiến nó càng thêm lạnh lùng, ta mỉm cười nói: "Đây là lần cuối ta giúp ngươi."
Ca ca cười nhẹ nhõm: "Khê Khê, ta chỉ có ngươi là muội muội, ta biết ngươi sẽ giúp ta mà!"
Ta đổi giọng, lạnh lùng nói “Từ nay về sau, ngươi đừng gọi ta là Khê Khê nữa, ta không người ca ca như ngươi. Vì vậy cho dù sau này ngươi cầu xin ta cái gì, ta sẽ từ chối hết!”
16
Lưu Âm được chuyển từ nô lệ lều vải sang nha hoàn bên cạnh ta.
Ta nhờ Hách Liên Giác tìm vũ nương tốt nhất ở thảo nguyên đến dạy nàng múa.
Lưu Âm biết rõ đây là cơ hội duy nhất của nàng nên học tập vô cùng nghiêm túc.
Chỉ trong vòng ba tháng, nàng đã học được bản chất của điệu múa thảo nguyên, không bị cản trở bởi không khí, nhẹ nhàng thanh thoát.
Đêm trước ngày Lưu Âm hiến vũ, ta đưa cho Lâm Trạch một bình thuốc.
"Ngươi nghĩ cách bỏ thuốc này vào đồ ăn của Đại hoàng tử đi."
Trên mặt Lâm Trạch hiện lên một tia do sự.
“...... Hắn ăn xong sẽ say mê Lưu Âm, đây không phải là điều mà các ngươi muốn sao?"
Ta nhìn Lâm Trạch siết chặt bình thuốc, ngón tay hắn khẽ run lên.
Nhưng ta biết rõ, Lâm Trạch nhất định sẽ bỏ vào, chù dù là độc dược, vì tương lai của tiểu công chúa, hắn sẽ liều cái mạng này.
Hách Liên Giác đến báo tin cho ta, cười nhạo nói: "Ca ca của ngươi si tình thật đấy."
Ta vừa mới tắm xong, ánh mắt Hách Liên Giác tối sầm, hắn cởi thắt lưng rồi kéo ta lên giường lau tóc cho ta.
"Hắn sao rồi......" Ta chỉ thuận miệng hỏi thôi.
Sống ch.ết của hắn sớm đã không còn liên quan tới ta.
Hách Liên Giác ôm ta ngồi trên đùi, lẽ lưỡi nói: "Ngươi có bản lĩnh thật đấy, có thể dụ ca ca ngươi tịnh thân. Từ tướng quân biến thành thái giám bên người Đại hoàng tử.”
Ta nhún vai: "Đây là lựa chọn của hắn."
Chỉ có trở thành thái giám thân cận mới có thể lấy được sự tin tưởng của Hách Liên Nghiêu rồi sau đó bỏ thuốc vào cơm của hắn.
Ngày đó, Lưu Âm mặc một chiếc váy sa sa đỏ, nhảy múa trong lều của Hách Liên Nghiêu.
Người đã trở thành thái giám là Lâm Trạch cũng rót cho Đại hoàng tử một chén rượu.
Sau khi uống xong, Lưu Âm giả vờ đứng không vững, ngã vào vòng tay của Hách Liên Nghiêu.
Ca ca ta thì nhìn họ rồi rời đi.
Mấy đêm tiếp theo, Hách Liên Nghiêu luôn ở bên Lưu Âm, hai người điên loạn cả ngày lẫn đêm.
Không ngẫu nhiên, ta bước ra khỏi trại thì nhìn thấy Lâm Trạch.
Mỗi lần hắn đến gặp ta đều là vì Lưu Âm.
Ta không nhịn được cười mỉa mai, bĩnh tỉnh hỏi hắn: "Ca ca lại muốn xin ta cái gì?"
Lâm Trạch như vừa mới khóc, đôi mắt hắn đỏ khoe, nửa khuôn mặt cũng đỏ bừng, dáng vẻ vô cùng đáng thương.
Trong giây lát, ta nghi ngờ liệu người trước mặt liệu có phải ca ca ta, người từng thuần hóa được một con ngựa dữ và vô cùng dũng mạnh hay không.
Hắn lúng túng mở miệng: "Khê Khê, ca ca cầu xin muội lần cuối, muội có thể giúp công chúa điện hạ được không?"
Lâm Trạch khó khăn nói: "Đưa nàng ấy đến bên Đại hoàng tử đi......"
Ta không nhịn được mà cười to.
Việc hắn có thể chịu đựng được đến mức này nằm ngoài phán đoán của ta.
Hạ mình cầu xin ta chỉ vì để giúp người con gái hắn thương trở thành thị thiếp của người khác.
Ta cười nhưng con mắt lại ướt…
Những ngôi sao trên trời chiếu xuống khiến mắt ta mờ mịt.
Nực cười, kiếp trước ta đã chờ một kẻ như vậy đến cứu ta.
Đến tôn nghiêm và tính mạng của hắn còn không quan trọng bằng Lưu Âm thì nói gì là ta.
"Lâm Trạch, ta và Lưu Âm, ai quan trọng hơn?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lâm Trạch chưa từng nghĩ tới vấn đề này, bây giờ bị hỏi nên hắn không biết trả lời ra sao
Ta nở một nụ cười đau khổ và thương hại:
"Ta là muội muội của ngươi đó! Lúc trước ngươi chọn nàng mang đi, có từng nghĩ tới ta sẽ trải qua những chuyện gì không? Ta bị bọn họ thay nhau chà đạp đến ch.ết! Lâm Trạch, ta ch.ết dưới thân của mười người đàn ông, một cái ch.ết vừa dơ bẩn vừa khó coi thế đấy! Chẳng lẽ ngươi không buồn tí nào sao? Ngươi nói sẽ đến cứu ta cũng chỉ là lừa ta đúng không?”
Ca ca ta lau vết bẩn do làm việc vất vả trên tay áo, ánh mắt hắn trốn tránh, trên khuôn mặt tái nhợt chỉ còn những tia chột dạ.
"Khê Khê, ngươi hỏi những cái đấy làm gì? Bây giờ ngươi đã là thị thiếp của Nhị hoàng tử rồi, không phải tốt sao? Ít nhất là còn có cơm ăn, còn có người hầu hạ, sẽ không bị người khác bắt…”
Ca ca khẩn cầu nói: “Ngươi đừng để ý mấy chuyện lặt vặt nữa, ca ca cầu xin ngươi giúp đỡ công chúa đi. Nhìn nàng quỳ xuống làm bệ chân cho người khác, trái tim ta như tan vỡ. Ta hận bản thân vô dụng để nàng phải chịu khổ theo….Có lẽ điện hạ nói đúng, lúc trước ta không nên chọn nàng. Điện hạ đẹp như vậy, cao quý như vậy, nhất định sẽ được hoàng tử mang đi, trải qua những khoảng thời gian tốt đẹp!”
Không ngờ ta còn sống đến ngày được nghe những lời ngu ngốc, lố bịch như vậy
Ta thở dài, ánh trăng chiếu vào mắt ta khiến nó càng thêm lạnh lùng, ta mỉm cười nói: "Đây là lần cuối ta giúp ngươi."
Ca ca cười nhẹ nhõm: "Khê Khê, ta chỉ có ngươi là muội muội, ta biết ngươi sẽ giúp ta mà!"
Ta đổi giọng, lạnh lùng nói “Từ nay về sau, ngươi đừng gọi ta là Khê Khê nữa, ta không người ca ca như ngươi. Vì vậy cho dù sau này ngươi cầu xin ta cái gì, ta sẽ từ chối hết!”
16
Lưu Âm được chuyển từ nô lệ lều vải sang nha hoàn bên cạnh ta.
Ta nhờ Hách Liên Giác tìm vũ nương tốt nhất ở thảo nguyên đến dạy nàng múa.
Lưu Âm biết rõ đây là cơ hội duy nhất của nàng nên học tập vô cùng nghiêm túc.
Chỉ trong vòng ba tháng, nàng đã học được bản chất của điệu múa thảo nguyên, không bị cản trở bởi không khí, nhẹ nhàng thanh thoát.
Đêm trước ngày Lưu Âm hiến vũ, ta đưa cho Lâm Trạch một bình thuốc.
"Ngươi nghĩ cách bỏ thuốc này vào đồ ăn của Đại hoàng tử đi."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trên mặt Lâm Trạch hiện lên một tia do sự.
“...... Hắn ăn xong sẽ say mê Lưu Âm, đây không phải là điều mà các ngươi muốn sao?"
Ta nhìn Lâm Trạch siết chặt bình thuốc, ngón tay hắn khẽ run lên.
Nhưng ta biết rõ, Lâm Trạch nhất định sẽ bỏ vào, chù dù là độc dược, vì tương lai của tiểu công chúa, hắn sẽ liều cái mạng này.
Hách Liên Giác đến báo tin cho ta, cười nhạo nói: "Ca ca của ngươi si tình thật đấy."
Ta vừa mới tắm xong, ánh mắt Hách Liên Giác tối sầm, hắn cởi thắt lưng rồi kéo ta lên giường lau tóc cho ta.
"Hắn sao rồi......" Ta chỉ thuận miệng hỏi thôi.
Sống ch.ết của hắn sớm đã không còn liên quan tới ta.
Hách Liên Giác ôm ta ngồi trên đùi, lẽ lưỡi nói: "Ngươi có bản lĩnh thật đấy, có thể dụ ca ca ngươi tịnh thân. Từ tướng quân biến thành thái giám bên người Đại hoàng tử.”
Ta nhún vai: "Đây là lựa chọn của hắn."
Chỉ có trở thành thái giám thân cận mới có thể lấy được sự tin tưởng của Hách Liên Nghiêu rồi sau đó bỏ thuốc vào cơm của hắn.
Ngày đó, Lưu Âm mặc một chiếc váy sa sa đỏ, nhảy múa trong lều của Hách Liên Nghiêu.
Người đã trở thành thái giám là Lâm Trạch cũng rót cho Đại hoàng tử một chén rượu.
Sau khi uống xong, Lưu Âm giả vờ đứng không vững, ngã vào vòng tay của Hách Liên Nghiêu.
Ca ca ta thì nhìn họ rồi rời đi.
Mấy đêm tiếp theo, Hách Liên Nghiêu luôn ở bên Lưu Âm, hai người điên loạn cả ngày lẫn đêm.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro