Cá Chép Ven Biển - Thang Thang Đại Ma Vương
Chương 15
Thang Thang Đại Ma Vương
2025-03-30 06:26:21
Vài phút sau, bàn học trong phòng tôi đã bị bày đầy đồ ăn vặt cùng đồ uống, còn Sở Ngôn thì cười hì hì ngồi bên cạnh. “Tớ thấy cậu không cần khách sáo thế đâu, chỉ là hỏi bài tập thôi mà…” Tôi bất lực nhìn bất lực cậu ấy. “Chuyện là buổi chiều tớ uống nhầm nước của cậu, nên đến đây xin lỗi.” Sở Ngôn cắm một chiếc ống hút vào ly nước, rồi nịnh nọt đưa cho tôi. “Vậy là, cậu không có bài tập gì để hỏi thật à?” “Có, có chứ!” Cậu ấy vội vàng rút từ trong cặp ra một xấp đề kiểm tra nhàu nhĩ, trải lên bàn. Tôi vừa nhìn, ha, toàn là dấu gạch đỏ! Sở Ngôn gãi đầu có chút xấu hổ: “Không phải cậu cần vào top 400 toàn thành phố sao? Hay là nhân tiện ôn tập giúp tớ một chút nhé?” Tôi cười nhạt hỏi lại: “Cậu chắc là tớ có thể dạy nổi cậu không?” Sở Ngôn lập tức đỏ bừng cả mặt. Mãi đến lúc ấy, tôi mới nhận ra giọng điệu của mình y hệt Chu Cẩn ngày trước, cậu ấy cũng dùng thái độ ngứa đòn như vậy để giảng bài cho tôi. Không khí bỗng chốc trở nên gượng gạo. “…Ừm, cũng không phải là không thể thử xem sao.” Tôi ho nhẹ hai tiếng, rồi cầm bút bắt đầu viết nháp, vừa viết vừa giảng giải. Nền tảng của Sở Ngôn rất kém, thậm chí còn tệ hơn tôi dự đoán nữa, nhiều lần tôi muốn ném bút xuống hỏi cậu ấy rốt cuộc có nghiêm túc nghe giảng bao giờ chưa. Nhưng thái độ của Sở Ngôn lại vô cùng nghiêm túc, nghiêm túc đến mức khiến tôi cảm thấy nếu không kéo cậu ấy lên thì quá là tội lỗi. “Sao, bây giờ con lại đóng vai Chu Cẩn à?” Sau khi Sở Ngôn rời đi, mẹ đứng tựa vào cửa, cười tủm tỉm hỏi. “Cảm giác thế nào?” “Nếu Chu Cẩn mà đến đây dạy thử, nhất định cậu ấy sẽ hối hận vì ngày trước đã chê con.” Tôi vừa dọn dẹp bàn học vừa buột miệng đáp. “Đừng nói vậy, bầu không khí học tập ở Thế Tây tốt hơn mẹ tưởng đấy, ít nhất vẫn có người có chí tiến thủ, đúng không?” Mẹ nói xong, nhìn đồng hồ rồi ngáp một cái. “Mẹ đi ngủ đây, con cũng nghỉ sớm đi, đừng thức khuya quá.” Nhân lúc mẹ đi tắm, tôi lại lướt qua màn hình máy tính lần nữa. Biểu tượng QQ vẫn không có động tĩnh gì, cửa sổ tin nhắn chỉ có hai dòng tin lẻ loi của tôi. Tôi đánh một dấu gạch đỏ mới trên lịch, mở sách tham khảo ra và tiếp tục làm bài. Khi rút một tờ nháp từ xấp giấy lúc nãy, tôi bất giác sững lại, trên mặt giấy có một bức vẽ chân dung nho nhỏ bằng bút mực đen. Nét vẽ đơn giản, tùy ý, rõ ràng là được vẽ lén, nhưng dù vậy, chỉ cần nhìn vào tóc buộc đuôi ngựa và đường nét khuôn mặt bên cạnh cũng có thể nhận ra, người trong tranh là ai. Tôi ngây người một lát, rồi thay một tờ giấy mới, tiếp tục viết. Kim đồng hồ lặng lẽ trôi, màn đêm yên tĩnh đến nỗi không nghe thấy tiếng gió. Sau khi cất hết bài tập, tôi chui vào chăn, chỉ để lại một chiếc đèn ngủ nhỏ trên bàn tiếp tục tỏa sáng. Trong căn phòng tối om, ánh đèn trông như một hành tinh nhỏ lẻ loi trôi nổi trong vũ trụ, phản chiếu một quyển sách cũ màu xanh đặt trên giá đọc. Dưới ánh sáng mờ nhạt, quyển sách ấy trông xanh thẳm tĩnh lặng, tựa như một góc trời lén bị cắt ra từ thế giới của ai đó.13. Tôi không ngờ rằng, hai ngày sau, lại gặp Chu Cẩn trước cổng trường. Từ sau khi biết bố đã đến Thế Tây lần trước, mẹ và ông ấy cãi nhau một trận lớn qua điện thoại. Sau đó, bố tôi thức thời không xuất hiện nữa, ngay cả Tần Hàn cũng ít đi học buổi tối hơn. Nhưng chuyện này có lẽ hợp ý cô ta, và tất nhiên, cũng hợp ý tôi. Vì thế, sau khi tan học tối hôm ấy, khi rời cổng trường tôi chẳng chút đề phòng mà đuổi bắt vui vẻ với Giang Kiều Kiều. Bất ngờ ngước mắt lên, tôi nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc lười biếng tựa vào bức tường, hai tay đút túi, khóe môi mang theo nụ cười, đôi mắt dài phản chiếu những vì sao lấp lánh… Trong khoảnh khắc đó, tôi như bị sét đánh trúng! "Cậu làm gì ở đây?" Tôi khựng bước, tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. "Có quy định nào nói tớ không thể ở đây à?" Chu Cẩn vẫn giữ giọng điệu lạnh nhạt, lững thững bước về phía tôi. Bộ đồng phục của Phụ Trung trên người cậu ta nổi bật chẳng kém gương mặt kia chút nào. Người ít nói nhưng hành động dứt khoát như Giang Kiều Kiều chỉ vỗ vai tôi một cái, sau đó lập tức chuồn mất. Chu Cẩn đứng trước mặt tôi, hoàn toàn phớt lờ ánh mắt hiếu kỳ cùng những tiếng xì xào xung quanh. Người sống dưới ánh hào quang quen rồi vẫn luôn như vậy. "Còn đứng ngây ra làm gì? Dẫn đường đi." Chúng tôi sóng vai đi trên con phố. Khu phố cũ về đêm xám xịt, tối tăm, mang theo cảm giác hoang tàn. Đồng phục của Thế Tây cũng cùng một tông màu ấy. Chu Cẩn sải bước giữa dòng người tan học, như một vầng trăng lướt qua những tầng mây đen. Thật lòng mà nói, tôi không hề muốn để cậu ấy thấy hoàn cảnh hiện tại của mình. "Lâu rồi không gặp, cậu gầy đi rồi." Chu Cẩn thản nhiên nói, mắt hướng về phía trước. "Lần này là thật đấy." "Ồ, cảm ơn nhé..." Tôi vụng về đáp lại. Vì đã lâu không gặp, nên đứng trước cậu ấy, tôi bỗng dưng có chút căng thẳng. "Vậy nên hôm nay cậu đến đây là vì..." "Tặng quà, chẳng phải sắp đến sinh nhật cậu sao?" Chu Cẩn không tự nhiên mà quay đầu sang hướng khác. Tim tôi chấn động, sinh nhật? Tôi gần như đã quên mất chuyện này... "Quà đâu?" Tôi nhìn hai bàn tay trống không của cậu ấy, truy hỏi đến cùng. Chu Cẩn liếc tôi một cái, vỗ vỗ vào cặp: "Ở trong này nè, về nhà rồi đưa." Chúng tôi im lặng đi thêm một đoạn, cậu ấy lại mở lời: "Ở đây, cậu sống ổn chứ?" "Rất ổn!" Tôi cố làm giọng mình nghe có vẻ thoải mái. "Hạng nhất toàn khối, cô độc vô địch, ai cũng tôn tớ làm học bá." Chu Cẩn khúc khích bật cười: "Được thôi, nơi nào không có tớ, cậu cứ thoải mái đứng thứ nhất." Tôi nhìn nghiêng gương mặt đang mỉm cười của Chu Cẩn, chợt nhận ra cậu ấy gầy hơn trước. Đường nét quai hàm sắc sảo đúng là đẹp thật, nhưng cũng là dấu vết của áp lực học tập khắc nghiệt tại Phụ Trung. Từ Phụ Trung đến Thế Tây phải đi tàu điện ngầm rồi chuyển xe buýt, thời gian đi đường rất lâu. Tôi không hỏi vì sao hôm nay cậu ấy không đi học buổi tối, mà cậu ấy cũng chẳng buồn giải thích. Chu Cẩn vốn không phải học sinh ngoan hay tuân theo khuôn phép, nhưng từ trước tới nay cậu ấy chưa từng cúp học thế này bao giờ. Trong lòng tôi trỗi lên hai dòng cảm xúc đối lập ấm áp, chua xót đan xen vào nhau, khiến tôi có chút muốn khóc. "Lê Lễ!" Giọng nói vang dội phía sau cắt đứt dòng suy nghĩ của tôi. "Cậu dạo này tan học sớm thật đấy, chẳng thấy bóng dáng đâu." Sở Ngôn cười cợt nhả, đôi chân dài nhanh chóng đuổi theo. "Ồ, bạn học đây là?" Cậu ấy nhìn Chu Cẩn, cố tình hỏi dù đã biết. "Bạn học nghe xa lạ quá, gọi là bạn thanh mai trúc mã thì hợp hơn." Chu Cẩn lạnh lùng sửa lại. Sở Ngôn kéo dài giọng "Ồ" một tiếng, ánh mắt lướt qua chữ "Phụ Trung" trên n.g.ự.c áo đồng phục của Chu Cẩn: "Từ Phụ Trung qua đây à? Xa nhỉ, về sớm đi nhé." Ánh mắt Chu Cẩn như viết rõ bốn chữ "Liên quan gì đến cậu?", cậu ấy quay đầu không thèm để ý Sở Ngôn. Từ hai người đi chung biến thành ba, tôi kẹt ở giữa, tiến thoái lưỡng nan. "Học bá, tớ thấy cậu giảng bài còn tỉ mỉ hơn cả thầy giáo luôn. Mấy cái không hiểu trên lớp, cậu nói một lần là tớ thông rồi." Sở Ngôn chẳng bận tâm gì, tiếp tục tâng bốc tôi. "Hôm nay trên lớp, thầy dạy toán viết đầy bảng, làm người ta buồn ngủ muốn chế.t. Tớ cố gắng chống mắt mà nghĩ, trình độ này còn không bằng Lê Lễ nữa." Vừa cố gắng ứng phó với Sở Ngôn, tôi vừa lén liếc nhìn Chu Cẩn, người đang đi nhanh hơn chúng tôi hai bước. Người cậu ấy hình như đang tỏa ra hơi lạnh, đến khi Sở Ngôn buông câu: "Hay là sau này tớ nhận cậu làm sư phụ nhé?" thì tôi thậm chí còn nghe thấy tiếng Chu Cẩn hừ lạnh. "Lê Lễ, hôm nay tớ còn mấy bài thật sự nghĩ mãi không ra, hay là lát nữa đợi cậu ta đi rồi, cậu giảng giúp tớ nhé?" Sở Ngôn nói nhỏ với tôi, nhưng dù khoảng cách chỉ có vài bước, lời ấy vẫn lọt vào tai Chu Cẩn. Cậu ấy lập tức khựng lại, xoay người lại nhanh đến nỗi suýt đụng vào Sở Ngôn. Hai người có chiều cao tương đương, đứng đối diện nhau, cả hai đều có chút... khiêu khích trong mắt.Tôi lặng lẽ lùi sang một bên… "Cậu không hiểu bài nào? Vừa hay hôm nay tớ có mặt, dư dả thời gian." Chu Cẩn vẫn đút tay vào túi, giọng điệu lạnh lùng kiêu ngạo. "Dù sao trước đây Lễ Lễ cũng do tớ dạy, hà tất phải làm chuyện thừa thãi?" Sở Ngôn tiến lên một bước, thái độ dần mất đi vẻ thân thiện: "Cậu thích lo chuyện bao đồng lắm đúng không?" "Hai cậu nói xong chưa?" Tôi vội vàng chen ngang, giả vờ giận dỗi. "Sở Ngôn, cậu về trước đi, chuyện bài tập mai ở trường rồi nói, hôm nay tớ muốn ngủ sớm." Sở Ngôn thoáng do dự, ánh mắt mang theo chút không cam lòng, như thể đang cố nuốt xuống cơn giận trong lòng. Cuối cùng, cậu ấy không nói gì thêm, sải bước rời đi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro