Cá Chép Ven Biển - Thang Thang Đại Ma Vương
Chương 20
Thang Thang Đại Ma Vương
2025-03-30 06:26:21
Điều khiến tôi lo sợ là, đây có lẽ chỉ mới là khởi đầu… Đang học buổi tự học tối, đột nhiên, không biết từ hướng nào trong tòa nhà vang lên một trận xôn xao. "Ôi trời ơi! Tuyết rơi rồi!" Chẳng mấy chốc, hành lang đã đứng chật kín người. "Thật sự có tuyết rơi!" "Wow! Hiếm có quá!" Tuyết bay lất phất trên bầu trời, không nhiều, nhưng cũng đủ để tạo nên một khung cảnh rực rỡ. Đám học sinh hoàn toàn quên đi bài tập chưa làm xong, đứng nép bên hành lang nhìn ra ngoài, đưa tay đón những bông tuyết, thậm chí còn có người lao thẳng vào màn tuyết trắng. Ngay cả thầy cô cũng đứng bên thưởng thức khung cảnh này. Thành phố này không phải năm nào cũng có tuyết, vì thế, mỗi ngày tuyết rơi đều trở nên vô cùng quý giá. Tôi ngẩng đầu nhìn lên, tuyết rơi từ bầu trời đêm vô tận, bên tai là tiếng cười đùa vui vẻ của mọi người, tràn đầy sức sống của tuổi trẻ, hòa lẫn với những khoảnh khắc trong ký ức tôi. Trong những ngày tuyết rơi trước đây, bên cạnh tôi có Chu Cẩn Cẩn, có Cố Dao, có Từ Nam. Chúng tôi đã cùng nhau chứng kiến trận tuyết đầu tiên trong đời, cùng nhau nặn người tuyết, chơi ném tuyết. Những đêm có tuyết rơi, chúng tôi mỗi đứa đều ngồi bên cửa sổ phòng ngủ, luyến tiếc không muốn ngủ, để rồi sáng hôm sau, khi bố mẹ mở cửa phòng, phát hiện con mình đã cuộn trong chăn, ngủ gục bên khung cửa sổ suốt cả đêm. Mỗi một lần tuyết rơi, chúng tôi lại lớn thêm một chút. Không biết đêm nay, họ có đang đứng ngoài hành lang lớp học của mình, lặng lẽ nhìn tuyết rơi hay không. Tôi đưa tay ra, đón lấy vài bông tuyết bé nhỏ. Giống như biết bao lần trước đây, chúng chạm vào hơi ấm của tôi liền tan chảy. Thật sự rất nhớ… ngôi nhà ngày trước của tôi. Có người khẽ vỗ vai tôi. "Học bá, " Sở Ngôn không biết đã đứng sau lưng tôi từ khi nào. Cậu ấy khoác hờ chiếc cặp sách trên một bên vai, ngước nhìn màn tuyết giăng đầy trời, mỉm cười nói: "Thời tiết đẹp thế này, trốn học một lát không?" 16. Đêm ở khu phố cũ rất yên tĩnh, trên đường không có nhiều người, tuyết rơi lả tả khắp nơi. Những phiến đá trên đường ướt đẫm, tuyết chạm đất đã tan, khó mà tích tụ lại, cũng chẳng biết sẽ rơi được bao lâu nữa. Đây là lần đầu tiên trong đời tôi trốn học, vậy mà trong lòng lại vô cùng bình tĩnh, có lẽ thật sự là do thời tiết. Cả tôi và Sở Ngôn đều không mang ô, trên tóc và áo cậu ấy vương đầy những hạt tuyết li ti lấp lánh, chắc tôi cũng vậy. "Lúc chiều chơi bóng, tôi có nghe về chiến tích huy hoàng của cậu trong căngtin." Cậu ấy nghiêng đầu nhìn tôi, cười nói: "Không ngờ cậu cũng gan lì phết đấy." "Ừ, " tôi phủi tuyết trên tóc, "Nhưng cậu xem, chẳng phải tớ đã đắc tội với người ta rồi sao?" "Cậu đâu có nói sai, bọn họ đúng là đang lãng phí thời gian, tưởng thế là ngầu lắm, nhưng thực ra là ng.u hết thuốc chữa." Nói xong, cậu ấy ngừng lại một chút, rồi tự giễu, "Nhưng tôi cũng chẳng khá hơn là bao." "Khiêm tốn gì chứ, cậu giỏi hơn bọn họ nhiều mà." Trong màn tuyết, tôi nhìn thấy ánh đèn vàng ấm áp le lói ở đầu con hẻm phía trước, một tấm bảng gỗ dựa vào bức tường, trên đó có hàng chữ đỏ. "Ồ, thằng nhóc nhà họ Sở đến rồi à!" Bên trong quán, một cặp vợ chồng già ngồi cạnh chiếc bàn vuông, hồ hởi gọi với ra. "Ông bà ơi, còn cháo không ạ? Cho cháu hai bát." Sở Ngôn có vẻ rất thân quen với họ, cười đáp, "Cháu vẫn ngồi chỗ cũ nhé." "Còn, vào đi." Bà cụ đứng dậy, lấy ra hai chiếc bát sứ, mở nắp thùng giữ nhiệt, hơi nóng bốc lên mang theo hương thơm ngọt ngào của đậu đỏ. Đây là một tiệm chè cổ nằm sâu trong con hẻm, từ xà nhà đến nền đất, từng viên gạch, từng mái ngói đều nhuốm màu năm tháng. Sở Ngôn gọi hai bát cháo ngọt kiểu cũ, nếp trắng mịn hòa cùng đậu đỏ sánh đặc được múc vào bát theo tỷ lệ một một, rồi thêm một muỗng trân châu nhỏ dẻo dai, cuối cùng rắc một chút hoa quế khô lên trên. Món ăn này là một trong những hương vị kinh điển của thành phố, từng được nhắc đến trong những bài đồng d.a.o quen thuộc. Ngày nay, đôi khi nó xuất hiện trong thực đơn của một số tiệm bánh ngọt hiện đại ở trung tâm, nhưng trong tâm trí nhiều người, hương vị tuyệt vời nhất vẫn luôn nằm ở những góc khuất cuối con hẻm nhỏ. "Chỉ cần tuyết rơi, hai ông bà già này lại đoán xem liệu tối nay thằng nhóc này có mò tới không." Bà cụ cười tủm tỉm, rồi quay sang nhìn tôi, "Nhưng mà, lần này lại mang theo bạn nữa à." "Cậu ấy đâu chỉ là bạn học của cháu," Sở Ngôn nhận lấy bát chè, nửa đùa nửa thật, "Cậu ấy còn là nửa sư phụ của cháu nữa đấy." Căn nhà này rộng hơn tôi tưởng, hoặc có lẽ vì nó có cấu trúc dài hẹp. Tôi đi theo Sở Ngôn qua một hành lang chật chội, rẽ vào một gian nhỏ, tiếng trò chuyện giữa ông bà chủ và khách ở phía trước dần trở nên mơ hồ. Trên tường có một cánh cửa gỗ nhỏ, Sở Ngôn đưa tay mở ra, một dòng sông lặng lẽ trôi sau cánh cửa. Chúng tôi ngồi cạnh nhau trên bậc đá trước cửa. Những ngôi nhà cổ ven sông ngày xưa thường mở một cánh cửa nhỏ bên bờ nước, trải vài bậc thềm để tiện gánh nước giặt giũ. Có mái hiên che phía trên, lại nằm ở mặt sau, ngồi đây có thể ngắm tuyết rơi mà không bị gió lùa lạnh cóng. Dòng sông không rộng lắm, bên kia sông là một dãy nhà cổ, tường trắng ngói đen ẩn hiện trong màn đêm, tựa như một bức tranh thủy mặc đậm nét. Trong những ngôi nhà bên kia vẫn có người sinh sống, vài ô cửa sổ tỏa ra ánh đèn vàng, bóng đèn phản chiếu lấp lánh trên mặt nước, trôi nổi bập bềnh. "Nhìn bên đó đi, cậu có biết nhà ai không?" Sở Ngôn chỉ vào một căn nhà tối om ở phía trái, "Nhà cũ của cô Từ đấy." "Sao cậu biết?" Tôi buột miệng hỏi. "Tất nhiên là tớ biết, khu này tớ rành lắm." Cậu ấy nâng bát sứ lên, đôi mắt ánh lên ý cười, "Cô ấy và mẹ tớ từng sống ở đây, sau khi tốt nghiệp đại học thì về dạy ở trường Thế Tây. Sau này, trường phân nhà, cô Từ mới chuyển đi." "Về?" Tôi lập tức bắt được một từ khóa, "Cô Từ cũng học cấp ba ở Thế Tây sao?" "Ừ." Sở Ngôn gật đầu, "Nhưng thời của cô Từ, Thế Tây tốt hơn bây giờ nhiều. Nghe nói hồi đó, cô Từ là học sinh xuất sắc của trường, điểm thi đại học rất cao. Tiếc là khi ấy thông tin còn hạn chế, ai cũng chỉ biết đến mấy trường đại học nổi tiếng quanh quẩn có vài cái tên. Cô ấy cứ tưởng trường sư phạm là lựa chọn tốt nhất, đến khi vào học rồi mới nhận ra, với số điểm đó mà học sư phạm thì quá lãng phí." "À…" Nghĩ đến hình ảnh cô Từ bây giờ, tôi bất giác thấy tiếc nuối thay cô, "Thực ra, tớ cảm thấy cô Từ là một giáo viên rất giỏi, đôi khi… sao nhỉ, cảm giác như cô ấy ở lại Thế Tây có phần hơi phí." "Đúng thế, nhưng cô Từ không phải kiểu người bị tài năng kìm hãm. Cô ấy đã có cơ hội rời đi đấy." Tuyết càng lúc rơi càng dày hơn, những bông tuyết nhẹ như lông vũ rơi xuống mặt nước, thoáng chốc đã tan biến. Bên kia sông, trên mái ngói rêu phong của dãy nhà cổ, trên những góc mái cong cong, đã bắt đầu tích lại một lớp tuyết mỏng. "… Khi cô Từ về nhận công tác, trường Thế Tây đã bắt đầu xuống dốc, nhưng dù sao danh tiếng vẫn còn, chất lượng đầu vào chưa bị ảnh hưởng nhiều. Vài năm sau, cô ấy đã đào tạo ra lớp học có thành tích tốt nhất của trường trong gần một thập kỷ. Trong top 10 toàn thành phố kỳ thi đại học năm đó, một nửa là học sinh lớp cô ấy, thậm chí còn nhỉnh hơn cả tỷ lệ của trường Phụ Trung cùng khóa. Bố mẹ tớ từng nói, đó là hào quang cuối cùng của Thế Tây." "Sau này, khu đô thị mới phía Nam phát triển, các trường lớn như Phụ Trung, Thanh Trung dời sang khu mới, kéo theo tài nguyên và chính sách cũng nghiêng về phía đó… Thế Tây lại càng xuống dốc hơn." "Khi ấy, nhiều giáo viên giỏi đã rời khỏi Thế Tây. Trường Phụ Trung cũng từng muốn mời cô Từ về, nhưng cô ấy từ chối. Trong nhóm giáo viên chủ chốt lúc đó, cô ấy là người duy nhất không xin điều chuyển mà quyết định ở lại." "Tại sao?" Tôi không hiểu. Dù xét từ góc độ nào, Phụ Trung cũng là môi trường tốt hơn rất nhiều. "Thế thì cậu phải đi hỏi cô ấy thôi, sao tớ biết được." Sở Ngôn thẳng thắn cười, ánh mắt dừng lại trên mặt sông phủ đầy tuyết. "Cô ấy ấy à, lúc nào cũng cau có, suốt ngày chẳng thấy cười, bình thường cũng toàn đi một mình, cực kỳ không hòa đồng. Người khác nhảy việc hết, chỉ có cô ấy cứ khăng khăng bám trụ lại. Người khác lười quản chuyện, cô ấy lại cố chấp nắm chặt không buông. Từ nhỏ tớ đã nghe về 'ác danh' của cô ấy rồi, người ghét cô ấy thì đầy ra... Nhưng mà nói thật lòng, tớ rất phục cô ấy. Nếu trưa nay tớ có mặt, tớ cũng sẽ đứng ra." Nói xong, cả hai rơi vào im lặng. Bên kia bờ sông, vài cánh cửa sổ đã tối đèn, màn đêm càng thêm dày đặc. Tuyết rơi không ngớt, tựa hồ như sẽ chẳng bao giờ dừng lại. "Sở Ngôn, sao thành tích của cậu lại kém thế?" Tôi bất chợt lên tiếng. "... Hả?" Sở Ngôn ngớ ra. "Cậu không giống họ chút nào." Tôi nhìn thẳng vào cậu ấy. "Nên tớ không thể chấp nhận được chuyện cậu lại có điểm kém như vậy." Sở Ngôn nhìn tôi, vừa dở khóc dở cười vừa nói: "Chắc là do tớ ng.u đấy." "Còn lâu mới tới lượt cậu ngu." Đây là sự thật. Sau vài lần hướng dẫn cậu ấy học, tôi phát hiện ra rằng cậu ấy chỉ bị hổng kiến thức nền, chứ đầu óc lại rất linh hoạt. "Cậu đã từng nghĩ đến việc thi vào ngành nghệ thuật chưa?" Tôi hỏi nghiêm túc. "Cậu vẽ rất đẹp đấy." "Gì... gì chứ, vẽ vời gì đâu..." Cậu ấy bỗng lắp bắp, quay đầu nhìn chỗ khác. "Đừng có giả vờ nữa, những bức cậu vẽ trên giấy nháp tớ đều thấy hết rồi." Tôi khẽ đá chân cậu ấy, trêu . "Cậu có năng khiếu lắm đấy, chàng trai ạ." Sở Ngôn gãi đầu, vẫn không chịu quay mặt lại, hồi lâu mới nói: "Thi ngành nghệ thuật làm gì chứ, tốn kém lắm." Tôi sững sờ, lời định nói ra bỗng nghẹn lại nơi cổ họng, nghẹn đến mức trong lòng thấy khó chịu vô cùng. Trong khoảnh khắc ấy, sự cũ kỹ và suy tàn đã ăn sâu vào từng tấc đất của khu phố này bỗng trỗi dậy mãnh liệt, như một đám mây đen vô hình đè nặng lên bầu trời trên đầu tôi. Nhìn gương mặt nghiêng của Sở Ngôn, lần đầu tiên một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu tôi nếu như, cậu ấy được sinh ra trong Chu gia... "Haizz, ban đầu dẫn cậu đến đây là muốn an ủi cậu đấy, sao lại thành ra cậu an ủi tớ rồi?" Cậu ấy cuối cùng cũng quay lại, khôi phục vẻ mặt cợt nhả thường ngày. "Ngon không? Nghe nói đồ ngọt có thể giúp tâm trạng tốt lên đấy." "... Ừm, ngon." Sở Ngôn duỗi chân dài ra, lấy mũi giày khẽ quấy động mặt nước, tạo ra những gợn sóng lăn tăn. "Ông bà ở đây đối xử với tớ rất tốt, từ nhỏ đến giờ tớ hay ghé qua, nhất là vào những ngày mưa, tuyết. Ngồi ở cánh cửa này, mới thấy khu phố cổ này thật đẹp." Cậu ấy dựa lưng vào khung cửa, giọng điệu thư thái. "Chuyện ở trường cậu đừng bận tâm, có tớ ở đây, cậu cứ làm điều mà cậu cho là đúng là được." Khi rời khỏi tiệm, trời đã đến giờ tan học buổi tối. Tuyết vẫn chưa ngừng rơi, ông bà đưa chúng tôi một chiếc ô.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro