Cá Chép Ven Biển - Thang Thang Đại Ma Vương
Chương 28
Thang Thang Đại Ma Vương
2025-03-30 06:26:21
20.Năm lớp 11, bố tôi và Lý Uyển hoàn toàn cắt đứt quan hệ. Nghe nói cuộc chia tay này diễn ra rất khó coi, nguyên nhân chủ yếu là do chồng cũ của Lý Uyển liên tục quấy rối. Bố tôi vì thế mà ngày càng nghi ngờ bà ta, cuối cùng không thể chịu đựng thêm mà trở mặt hoàn toàn. Mặt khác, Tần Hàn ở trường cũng không được yên ổn. Vì nhiều lần tham gia vào các vụ bắt nạt học đường, cô ta và nhóm bạn của mình đã bị xử lý kỷ luật nghiêm khắc. Hơn nữa, do là học sinh chuyển trường, Tần Hàn bị buộc phải quay về trường cũ theo hộ khẩu. Lần này, sẽ không còn ai đứng ra giúp cô ta nữa. Chiều hôm Tần Hàn rời khỏi trường, bên ngoài lớp học tụ tập rất đông người. Có những học sinh từng bị cô ta bắt nạt, có người từng xích mích với cô ta, cũng có những kẻ chỉ đến hóng chuyện. Mọi người chen chúc trên hành lang, bàn tán xôn xao. Bên trong lớp học chỉ có một mình Tần Hàn, cô ta đang cuống quýt nhét đồ đạc trên bàn vào túi xách. "Nhìn cái gì mà nhìn! Tin không tao móc mắt bọn bây ra hết, dù sao cũng bị đuổi học rồi!" Cô ta gào lên với đám đông ngoài cửa sổ, gương mặt méo mó vì tức giận, rồi vớ lấy một quyển sách ném thẳng vào kính cửa sổ, gào lên khản cả giọng: "Biến hết đi!"Dưới những lời chửi rủa điên cuồng của cô ta, đám đông dần tản ra. Người duy nhất còn đứng trước cửa lớp, chỉ có tôi. "Hài lòng chưa? Hả?" Đôi mắt cô ta đỏ ngầu, trừng tôi đầy căm phẫn, như thể tôi là kẻ gây ra mọi chuyện này. "Cẩn thận chút đi, dù sao cũng bị đuổi rồi, nhưng nếu làm vỡ kính vẫn phải đền tiền đấy." Tôi chẳng buồn để ý đến cơn giận của cô ta, chậm rãi bước vào lớp. "Nghe nói bố cậu vẫn còn đòi tiền từ mẹ cậu, bà ấy bây giờ không còn ai nương tựa, túng thiếu lắm rồi, cậu cũng nên biết điều mà tiết kiệm chút đi." "Mày..." Tần Hàn nghiến răng, nhưng khí thế cuối cùng cũng tắt ngấm. Cô ta vốn là người biết tính toán thiệt hơn, một khi mất đi chỗ dựa, sẽ tự khắc ngoan ngoãn trở về làm một "cô gái yếu đuối vô hại". "Lê Lễ, mày đắc ý lắm nhỉ?" Cô ta trừng mắt nhìn tôi, nước mắt trào lên, giọng nghẹn ngào."Một gia đình giàu có, một người cha tài giỏi, một nhóm bạn thân từ bé, còn có Chu Cẩn hoàn hảo làm thanh mai trúc mã! Tại sao mày sinh ra đã có tất cả những thứ đó? Tại sao tao lại phải lớn lên trong một gia đình hỗn loạn như thế? Tại sao tao không thể có được những gì mày từng có?" Tôi yên lặng nghe cô ta trút giận, lặng lẽ quan sát cô ta nói thật, từ khi có hiềm khích với Tần Hàn, tôi đã rất lâu rồi không nhìn kỹ cô ta.Tôi vẫn nhớ lần đầu tiên gặp cô ta, vẻ đẹp chói lóa ấy đã khiến tôi kinh ngạc biết bao. Ở Tần Hàn, nhan sắc chính là một thứ vũ khí sắc bén.Đáng tiếc, giờ đây, sự thu hút đó đang dần lụi tàn. Để hòa nhập với nhóm bạn của mình, cô ta học theo họ mà trang điểm đậm bằng mỹ phẩm rẻ tiền, khiến đường nét vốn tinh xảo trên khuôn mặt trở nên lòe loẹt, dung tục. Làn da ngày càng tệ đi, lớp phấn dày cộm cũng không che nổi những vết mụn và dị ứng loang lổ.Không chỉ thế, những thói quen xấu mà cô ta học từ bọn họ cũng dần ăn mòn khí chất vốn có. Cô ta trở nên thô tục, tầm thường đến mức khó nhận ra. Cùng với sự khôn khéo giả tạo mà cô ta học từ Lý Uyển, tất cả những điều đó đã trở thành con d.a.o đ.â.m vào Tần Hàn, khiến cô ta ngày càng sa sút. "Tần Hàn, trước kia tôi từng hận cô, nhưng bây giờ, tôi thật sự thấy đáng thương cho cô." Tôi nhìn thẳng vào mắt cô ta, bình thản nói.Dường như đã đoán trước tôi sẽ nói thế, cô ta ngẩng cao cằm đầy kiêu ngạo: "Hừ, đừng có giở trò đó với tao. Bây giờ tao sa cơ lỡ vận, nhưng mày nghĩ mày tốt hơn được bao nhiêu?"Cô ta đưa tay chỉ xung quanh, rồi bật cười, càng cười càng cay độc:"Nhìn kỹ đi, đây là Thế Tây, một ngôi trường rách nát! Mày và mẹ mày đang thuê nhà trong một khu tập thể cũ nát ngay bên cạnh! Thế nào? Khu phố cũ kỹ này rác rưởi lắm đúng không? Không thể nào so được với nơi mày từng sống đúng không? Để tao nói cho mày nghe, tao cũng từng sống ở những nơi như thế này, nhiều năm liền! Những nơi như thế này chẳng khác gì vũng bùn lầy, nó sẽ ghì chặt mày ở tầng đáy xã hội!""Khi đó, tao và mẹ tao đã thề, dù phải dùng bất cứ cách nào nhất định phải thoát ra khỏi đây!""Đừng tưởng chỉ vì thi cử được một hai lần điểm cao mà sau này có thể thuận buồm xuôi gió." Cô ta tiếp tục nói, trong ánh mắt lộ ra vẻ khinh thường khó hiểu. "Nói không chừng đến một ngày nào đó, mày cũng sẽ nhận ra, thủ đoạn của mẹ tao mới là thứ thật sự có tác dụng.""Nếu thật sự có tác dụng, vậy tại sao chưa đến hai năm bà ta đã lại bị đá ra ngoài rồi?" Tôi xoa trán, cảm thấy nói chuyện với cô ta thật sự là một chuyện vô vị. Tần Hàn cứng họng, nhưng rất nhanh lại gân cổ lên: "Cứ chờ mà xem." Tôi cười: "Được thôi, bây giờ mấy người chuyển đi đâu rồi? Có thời gian tôi sẽ đi xem thử." "Mày..." Đôi lông mày mảnh của cô ta nhíu chặt như sắp xoắn lại với nhau, nhưng nhìn tôi lại chẳng nói được gì, chỉ biết bối rối nắm chặt vạt áo. "Tần Hàn, có một số đạo lý làm người mà mẹ cô không hiểu, vậy thì để tôi dạy cho cô biết." Tôi dựa vào bục giảng, hai tay đút vào túi áo đồng phục, chậm rãi nói: "Có những người thích tự dựa vào chính mình. Ví dụ như mẹ tôi, đúng là bây giờ hai mẹ con tôi đang thuê một căn hộ cũ, nhưng đó là vì để tiện cho tôi đi học. Nói thật nhé, sự nghiệp của mẹ tôi thậm chí còn tốt hơn trước, dạo gần đây bà ấy đang xem nhà mới, chờ tôi thi đại học xong là chúng tôi sẽ dọn đi." "Trong mắt cô và mẹ cô, bố tôi là một người đàn ông có năng lực, là cái cây lớn mà dù thế nào cũng phải bám vào bằng được. Nhưng trong mắt mẹ tôi, bố tôi chỉ là một người bạn đời. Ngày nào chia tay thì chia tay, chẳng có chuyện gì mà không thể tiếp tục nếu thiếu ông ấy.""Hai người ghen tị với những gì người khác có, nên tìm mọi cách để chiếm đoạt, rồi còn chuẩn bị sẵn một bộ lý lẽ ‘ai có bản lĩnh thì được hưởng’. Nhưng một khi không giữ nổi nữa, lại khóc lóc than trời trách đất bất công. Cô không thấy nực cười sao?" "Không đến lượt mày nói về mẹ tao!" Tần Hàn gào lên giận dữ. "Cấm mày nói bà ấy!" Tôi im lặng một lát, đợi cô ta bình tĩnh hơn rồi mới nói tiếp: "Tôi hiểu mà. Đối với cô, mẹ là người quan trọng nhất, vì vậy cô luôn nghe theo bà ấy, không bao giờ nghi ngờ. Nhưng có một chuyện tôi muốn nói với cô: Cô đã bị bà ấy tẩy não quá sâu rồi. Có những chuyện, đừng nói đúng sai, ngay cả thật giả cũng chẳng phân biệt được nữa.""Ý mày là gì?" Tôi chỉ vào vai cô ta: "Trên vai cô có một vết sẹo bỏng, lần đầu gặp cô, cô nói đó là do ba cô làm, đúng không?" Tần Hàn gật đầu, ánh mắt đầy nghi hoặc nhìn tôi. "Hôm bố cô đến nhà gây chuyện lần trước, trong lúc cãi vã họ có lôi chuyện cũ ra kể. Hóa ra sự thật lúc đó là, bố cô trách mẹ cô bất cẩn làm cô bị bỏng, hơn nữa còn trì hoãn điều trị, khiến vết sẹo ấy mãi mãi không thể xóa đi." Chuyện này là Cố Dao kể lại cho tôi. Hôm đó Tần Hàn không có mặt, còn bố mẹ cô ta lại cãi nhau ầm ĩ ngoài hành lang, đúng lúc Cố Dao đi ngang qua và nghe được. "Không thể nào." Tần Hàn lắc đầu. "Rõ ràng là ông ta làm. Ông ta trọng nam khinh nữ, những gì ông ta nói không đáng tin!" "Nhưng mẹ cô đâu có phủ nhận." "Không thể nào, không thể nào..." Tần Hàn vịn vào bàn, sắc mặt hoảng loạn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro