Cá Chép Ven Biển - Thang Thang Đại Ma Vương

Chương 30

Thang Thang Đại Ma Vương

2025-03-30 06:26:21

21. Ngày kết thúc kỳ thi đại học, vô số trang giấy vụn như bông tuyết bay tán loạn giữa các tòa nhà giảng đường, rơi xuống cùng những tiếng hò reo cuồng nhiệt. Bước đi giữa dòng người, tôi phóng tầm mắt nhìn quanh. Các nữ sinh mặc đồng phục đã được cắt ngắn, nam sinh đuổi bắt nhau cười đùa, tất cả vẫn hệt như ba năm trước khi tôi lần đầu đặt chân vào ngôi trường này. Cổng trường bị vây chặt bởi các bậc phụ huynh đến đón con. Tôi thấy mẹ ôm một bó hoa, khuôn mặt lấm tấm mồ hôi, không biết đã đứng dưới nắng bao lâu, đến mức làn da bị cháy nắng ửng đỏ. Vừa nhìn thấy tôi, mẹ liền giơ cao bó hoa, nở nụ cười rạng rỡ hơn cả ánh mặt trời. Tôi đi về phía mẹ, len lỏi qua biển người, vượt qua tiếng cười nói, hơn một nghìn ngày đêm ào đến như cơn sóng, lặng lẽ lướt qua chúng tôi. Mặt trời xế chiều vẫn rực rỡ, ném những vệt sáng đẹp đẽ xuống trần gian. Trên đường, dòng người trở về nhà tấp nập, âm thanh huyên náo theo gió bay xa. Phố dài vẫn như xưa, cảnh vật chẳng thay đổi. Ba năm thoáng chốc trôi qua, cuối cùng cũng đến lúc nói lời tạm biệt. Tiệc tốt nghiệp của Thế Tây được tổ chức trên sân thể dục của trường. Trong đêm hè, những tấm thảm picnic kẻ ô được trải rải rác trên bãi cỏ nhân tạo, các nam sinh khiêng một hàng bàn học ra từ lớp, bày lên đó đồ ăn và nước uống, trong đó có một phần đến từ quán nhà Sở Ngôn. "Nào các đồng chí, hãy cùng cảm ơn nhà tài trợ lớn nhất của buổi tối hôm nay: Sở ca!" Triệu Cát giơ chai bia lên, hô lớn, ngay lập tức nhận được sự hưởng ứng nhiệt liệt từ mọi người. Các bạn học ngồi quây quần trên sân đều đồng loạt giơ chai bia hoặc cốc nước ngọt lên, tiếng hô "Sở ca, Sở ca" vang dội khắp sân trường. Nhân vật chính, người có tên được gọi vang khắp nơi, lúc này đang ngồi giữa đám nam sinh. Sở Ngôn giơ tay ra hiệu cho mọi người yên lặng, tiện chân đá Triệu Cát một cái. Sau một hồi náo loạn, cuối cùng Triệu Cát cũng chịu ngồi xuống, hào hứng khoác vai Sở Ngôn: "Sở ca, anh phải cảm ơn Lê Lễ tử tế vào nhé! Thành tích của anh là được cô ấy kéo lên đấy!" Nói xong, Triệu Cát tiện tay lấy từ phía sau một lon bia đưa về phía tôi: "Nào nào nào, học bá, tôi thay mặt anh em kính cậu một ly!" "Cậu ấy không uống cái này." Sở Ngôn lấy một cốc nước ngọt trên bàn, chặn lon bia của Triệu Cát lại. Vài nam sinh bên cạnh lập tức huýt sáo, Triệu Cát ẩn ý cười cười: "Được, được lắm." Tôi nhận lấy ly nước Sở Ngôn đưa, nhấp một ngụm. Hương vị ngọt thanh của vải thiều lan trên đầu lưỡi, mang theo cảm giác quen thuộc khó tả. Đây chính là thức uống mà ba năm trước, lần đầu tiên tôi ghé quán nhà Sở Ngôn, cậu ấy đã mời tôi thử. "Học bá, cậu sắp chuyển nhà rồi nhỉ?" Triệu Cát lại lên tiếng, mặt cậu ấy đã hơi đỏ vì rượu. "Ba năm chịu khổ ở đây, vất vả rồi." "Đâu có." Tôi nói, "Tớ rất thích nơi này, thật đấy." Triệu Cát cười tít mắt, trêu chọc: "Thế còn người ở đây thì sao? Có thể thích luôn không?" Lời vừa dứt, cả đám như bị châm ngòi, từng người từng người giả vờ ho khan. "Lê Lễ, thật ra Sở..ui da!"  Triệu Cát chưa nói hết câu đã bị một quả táo bay thẳng vào ngực.  "Lo ăn uống đi." "Đại ca trường" vừa lên tiếng, những người khác lập tức ngừng trêu chọc, chuyển sang những chủ đề khác. Giang Kiều Kiều mang theo những chiếc cupcake tự làm để chia cho mọi người. Triệu Cát, vừa nãy còn cười đùa ầm ĩ, lập tức bật dậy, nhận lấy hộp bánh trên tay cậu ấy, chạy lon ton đi phân phát từng cái một. Giang Kiều Kiều tỏ vẻ kiêu kỳ ngồi xuống, nhưng nụ cười trên mặt lại không giấu nổi. "Ối trời… các cậu!" Tôi há hốc miệng, "Từ bao giờ thế này? Sao tớ chẳng nhìn ra gì hết?!" Giang Kiều Kiều liếc tôi một cái, tiện tay nhét thẳng một chiếc cupcake vào miệng tôi: "Ngoài cái cậu thanh mai trúc mã trường Phụ Trung kia, mắt cậu còn nhìn thấy ai khác không?" "Thật xin lỗi Kiều tỷ, tớ bị mù rồi, xin nhận lỗi với tỷ đây." Nói rồi, tôi nâng ly nước uống lên, cụng với cậu ấy một cái. "Xì." Cậu ấy hớp một ngụm nước ngọt, thoải mái thở dài một hơi, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đêm, "Cuối cùng cũng kết thúc rồi, những ngày vùi đầu vào học." Tôi cũng ngẩng đầu lên. Bầu trời đêm rộng lớn, quang đãng không một gợn mây, vầng trăng sáng lơ lửng giữa không trung. Dưới ánh trăng, những dãy tòa giảng đường sừng sững đứng yên, trên tường vẫn còn những tấm băng rôn chưa kịp tháo xuống, ghi dòng chữ "Cố lên lớp 12", "Thi đại học tất thắng". Lớp tốt nghiệp của chúng tôi năm nay được nhà trường đặt kỳ vọng rất cao. Khi bước vào giai đoạn nước rút 100 ngày, cô Từ ngày nào cũng tràn đầy khí thế như được tiếp thêm năng lượng. Có người nói, đã nhiều năm rồi mới lại thấy được ánh sáng rực rỡ như vậy trong mắt cô. Thành tích kỳ thi đại học năm nay của Thế Tây cũng thực sự vượt ngoài mong đợi. Dù không thể so sánh với những trường top đầu, nhưng cũng đã bỏ xa các trường cùng cấp, thậm chí còn kéo điểm chuẩn kỳ thi tuyển sinh trung học cơ sở của năm nay lên một bậc đáng kể. "Ê, hồi mới vào lớp 10, thực ra tớ khá ghét cậu đấy, chắc cậu không quên nhỉ?" Giang Kiều Kiều bỗng hỏi. "Làm sao quên được, lúc đó trên mặt cậu viết rõ chữ 'Đừng có làm phiền bà đây'." "Hahaha, vậy mà cậu vẫn chịu kết bạn với tớ?" Cậu ấy cười, "Lúc đó tớ thắc mắc lắm, không biết cậu có bị cuồng ngược hay không, càng bị lạnh nhạt càng dính lấy." Tôi nhấp một ngụm nước, vừa nhai ống hút vừa suy nghĩ, rồi nói: "Chắc là vì lúc đó vừa trải qua chuyện bố mẹ ly hôn, tớ rất ghét những người ngoài mặt một đằng, sau lưng một nẻo. Thế nên gặp một người như cậu, cái gì cũng bày hết lên mặt, ngược lại khiến tớ cảm thấy an toàn." "Haiz!" Nghe xong, cậu ấy vừa thở dài vừa bật cười. "Còn tớ, từ nhỏ thành tích đã bình bình, nhưng lại có chấp niệm kỳ lạ với vị trí thứ nhất. Nghĩ rằng đã không thể thi vào trường top đầu, vậy ít nhất cũng phải đứng đầu một trường kém hơn chứ? Ai ngờ lại gặp phải 'khắc tinh' như cậu… Nhưng phải thừa nhận rằng, quen biết cậu là một chuyện rất may mắn." "Tớ cũng vậy." Tôi nghiêng đầu, dựa vào vai Giang Kiều Kiều, ánh mắt lướt qua ngôi trường này. "Ban đầu rất hối hận vì đã quá tùy tiện điền nguyện vọng ba, nhưng bây giờ, tớ rất biết ơn vì đã có những trải nghiệm ở Thế Tây. Ba năm này, đối với tớ, thực sự rất quan trọng." Giang Kiều Kiều nắm lấy tay tôi, khe khẽ ngân nga một giai điệu. Cậu ấy hát rất tùy hứng, cũng không nghe rõ là bài gì. Tôi tựa vào vai cậu ấy, lặng lẽ lắng nghe. Xa xa, dưới ánh đèn đường, con đường rợp bóng cây chạy dọc sân vận động hiện lên rõ ràng. Nơi ấy, suốt mấy năm qua, chúng tôi đã từng đi qua vô số lần. Đêm dần khuya, không khí của buổi tiệc cũng dần chuyển sang một sắc thái khác. Có người cười, có người lại khóc. Có người mượn hơi men, cuối cùng cũng gom đủ dũng khí để nói ra những lời đã ấp ủ bấy lâu. Giang Kiều Kiều bị Triệu Cát kéo đi nơi khác, chỗ bên cạnh tôi trở nên trống trải. Đối diện, Sở Ngôn đứng dậy, bước đến ngồi xuống vị trí của Giang Kiều Kiều.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Cá Chép Ven Biển - Thang Thang Đại Ma Vương

Số ký tự: 0