Cá Chép Ven Biển - Thang Thang Đại Ma Vương
Chương 37
Thang Thang Đại Ma Vương
2025-03-30 06:26:21
3. Vẻ đẹp của thiếu nữ dậy thì không thể che giấu, ngay cả khi đội tuyển bóng rổ đang tập luyện, cũng có người bắt đầu bàn tán. "Lần đầu tiên tôi phát hiện, Lê Lễ lớp cậu thực sự rất xinh đẹp." Lúc nghỉ ngơi bên sân, Lão Nguyên đột nhiên buột miệng. "Da trắng, đôi mắt đặc biệt đẹp, tràn đầy linh khí." Những người khác cũng đồng tình. Hầu Tử Việt đứng bên cạnh không nói gì, chỉ cúi đầu cười. "Này, các cậu bàn luận về Lê Lễ như thế này có ổn không?" Từ Nam nháy mắt ra hiệu, "Cẩn ca đang ở đây đấy." Mọi người cười ầm lên. Ở cùng nhau lâu như vậy, ai mà không biết "khúc mắc" thời thơ ấu giữa cặp thanh mai trúc mã này. "Không sao đâu, hai người này một không lấy, một không gả mà." Lão Nguyên nói thẳng, sau đó quay sang hỏi Từ Nam: "Hay là bảo cậu ấy tan học đến xem bọn mình tập luyện đi?" "Cậu định làm gì?" Từ Nam nheo mắt. "Chậc, sao cậu cảnh giác thế?" Lão Nguyên gãi đầu, "Lớp chín năm cuối rồi, muốn củng cố tình bạn không được à?" "Không được." "Không được!" Tất cả mọi người kinh ngạc quay sang nhìn cùng một hướng. Hầu Tử Việt mặt đỏ bừng, căng thẳng đến mức lắp bắp: "Tớ, tớ ý là... có người đứng xem, có, có thể sẽ ảnh hưởng đến bọn mình." "Làm gì có chuyện đó." Lão Nguyên phản bác, "Tần Hàn lớp cậu lúc nào cũng mò tới, tớ có thấy cậu bị ảnh hưởng gì đâu." Rồi cậu ấy lại quay sang hỏi Chu Cẩn: "Cậu phản đối cái gì?" "Cô ấy không rảnh." Chu Cẩn tùy tiện tìm một cái cớ. Nói xong, ánh mắt cậu liền chạm phải Hầu Tử Việt. Hai người có tâm tư riêng lập tức quay đi. "Nghe cũng có lý," Từ Nam tiếp lời, "Đồng chí Lê Lễ dạo này tập trung học hành, chắc không có thời gian, chúng ta đừng làm phiền bạn ấy nữa." "Vãi, siêng dữ vậy à?" Lão Nguyên đành thỏa hiệp. "Thôi được rồi, coi như tôi chưa nói gì." Buổi tập hôm đó kết thúc khá muộn. Sau khi huấn luyện viên đãi bữa tối, cả đội mới giải tán về nhà. Vừa bước vào cửa, Chu Cẩn đã thấy ba mẹ mình đang trò chuyện với ba của Lê Lễ trong phòng khách, vẻ mặt cả ba đều có phần nghiêm trọng. "Chào chú Lê ạ." Cậu lên tiếng. "Tiểu Cẩn về rồi à." Bố Lê quay đầu nhìn cậu, nở nụ cười có phần gượng gạo. "Con trai, Lê Lễ đang làm bài tập trong phòng con đó, vào gọi bạn ấy ra đi." Mẹ cậu nói. Lê Lễ sao lại ở trong phòng cậu?? Chu Cẩn đẩy cửa bước vào, trước bàn học quả nhiên có một bóng dáng quen thuộc, chỉ là cô ấy không hề làm bài mà đã ngủ quên mất rồi. Gì đây chứ. Cậu khẽ nhếch môi cười, lặng lẽ bước tới, định trêu chọc cô một chút. Nhưng vừa cúi xuống lại phát hiện, cô ấy đang khóc. Một giọt nước mắt lặng lẽ lăn dài trên gương mặt, rốt cuộc là cô đã mơ thấy gì mà buồn đến vậy? Trái tim Chu Cẩn đột nhiên thắt lại. Cậu rút một tờ khăn giấy, cẩn thận lau đi giọt nước mắt ấy. Tuy động tác rất nhẹ, nhưng Lê Lễ vẫn bị đánh thức. Cô gái mở mắt ra, ngơ ngác nhìn cậu. Chu Cẩn còn đang cầm khăn giấy trong tay, bỗng dưng cảm thấy chột dạ, như thể mình vừa làm chuyện gì không thể để ai biết. "Cậu suýt nữa chảy nước miếng lên bàn tớ đấy." Chu Cẩn bịa bừa một câu. Lê Lễ không phân biệt thật giả, hoảng hốt lau khóe miệng, rồi lập tức bật dậy. Chu Cẩn không kịp tránh, bị Lê Lễ va trúng cằm. "Xin... xin lỗi!" Lê Lễ ôm đầu lí nhí xin lỗi, đúng lúc này, giọng mẹ cậu vang lên ngoài cửa. "Lê Lễ, con chuẩn bị xong chưa? Bố con đang đợi." "Bố tớ ở ngoài kia à?" Cô ấy hỏi. Chu Cẩn thấy lạ, chẳng lẽ hai bố con họ không đi cùng nhau? "Đúng vậy, tớ về là đã thấy bố cậu ở phòng khách rồi, bố mẹ tớ hình như đang nói chuyện gì đó với chú ấy." Cậu vừa xoa cằm vừa nói. "Mẹ tớ bảo cậu đang làm bài, kêu tớ gọi cậu ra, ai ngờ lại ngủ mất tiêu." Lê Lễ im lặng, cúi đầu thu dọn sách vở, trông có vẻ không ổn lắm. "Này, cậu sao vậy?" Chu Cẩn chống tay lên bàn, nheo mắt nhìn Lê Lễ. "Ngủ đến lú luôn à?" "Đâm đầu vào bàn ngốc luôn rồi đấy, tránh ra!" Quay lại phòng khách, Chu Cẩn chắc chắn một trăm phần trăm rằng hôm nay nhà họ Lê có chuyện. Bố Lê khi đối mặt với con gái, vẻ mặt lúng túng, trông hệt như người vừa phạm lỗi. Còn Lê Lễ thì hoàn toàn phớt lờ chú ấy, khoác cặp lên vai rồi bước thẳng ra ngoài. "Chu Cẩn, con tiễn bạn một đoạn đi." Bố mẹ cậu dặn dò. Từ phòng khách đến cổng vườn chưa đầy mười mét, vậy mà hai bố con họ vẫn duy trì khoảng cách xa tít. "Tiểu Cẩn, không cần tiễn nữa, con về đi." Bố Lê lên tiếng trước khi vào hành lang khu chung cư. Chu Cẩn đáp một tiếng, nhưng vẫn đứng yên tựa vào cổng sân, không hề nhúc nhích. Lê Lễ lê từng bước chậm rãi phía sau, rõ ràng đang giận dỗi bố mình. Mãi đến khi cô ấy ủ rũ đi ngang qua bên cạnh, Chu Cẩn mới đưa tay lên xoa nhẹ đỉnh đầu Lê Lễ, khẽ mát xa chỗ vừa rồi bị cằm cậu đụng phải. Lê Lễ sững sờ ngước mắt nhìn cậu, trong đôi mắt long lanh ấy như chứa đựng cả một dòng suối trong veo, khiến người ta bất giác nhớ đến giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống ban nãy. Đừng sợ, ít nhất tớ vẫn sẽ ở đây. Cậu thầm nói với Lê Lễ trong lòng. 4. Chu Cẩn không vội vào nhà ngay, lúc nãy ra tiễn khách, cậu cố tình để hé cửa một chút.Dựa vào khung cửa, cậu nghe rõ mồn một cuộc trò chuyện bên trong. "Anh thấy dáng vẻ chột dạ của Lê Kiến Dương lúc nãy không! Không được, em phải báo cho Lâm Thu, không thể để cậu ấy bị che mắt như thế!""Em bình tĩnh đi, bây giờ chưa phải lúc... Lâm Thu đang đi công tác, nhất thời chưa về được. Nếu biết chuyện này cũng chỉ khiến chị ấy thêm lo lắng mà thôi. Hơn nữa, con bé đang học lớp 9, nếu bố mẹ cãi nhau ngay lúc này thì sẽ ảnh hưởng đến kỳ thi trung học của nó… Mọi chuyện đợi đến khi kỳ thi kết thúc rồi tính tiếp.""Nhưng anh phải nói rõ với Lê Kiến Dương, anh ta phải đảm bảo không dính dáng gì đến người phụ nữ họ Lý kia nữa, nếu không đừng trách em trở mặt! Haiz, Lâm Thu sao lại đưa về nhà một đôi mẹ con vong ân bội nghĩa như vậy chứ!""Đừng nói nữa, cẩn thận để con nghe thấy bây giờ." Trong nhà trở lại yên tĩnh, bố mẹ ai làm việc nấy. Chu Cẩn tựa vào tường, cố gắng tiêu hóa những gì vừa nghe được. Cặp mẹ con đó, chắc chắn là chỉ Tần Hàn và mẹ cô ta, Lý Uyển. Dì Lâm Thu vì tình nghĩa ngày xưa, luôn tận tâm giúp đỡ hai người họ. Cậu ngước mắt nhìn lên tầng ba, nơi phòng Lê Lễ vừa sáng đèn, trong lòng bỗng dưng nhói lên một trận đau xót. Cũng may, sau ngày hôm đó, hai mẹ con Tần Hàn thực sự không xuất hiện trong khu nhà nữa. Thời gian trôi qua nhanh chóng, giải đấu bóng rổ trung học toàn thành phố đã đến. Đội tuyển của Tam Trung từ trước đến nay vốn là đội mạnh, dễ dàng tiến vào trận chung kết. Theo thành tích các năm trước, chức vô địch năm nay gần như đã nằm chắc trong tay họ. Nhưng nghe nói, đối thủ của họ trong trận chung kết, Thập Lục Trung, năm nay có một "át chủ bài". "Hậu vệ ghi điểm của Thập Lục Trung, áo số 6, rất mạnh. Tốc độ, thể lực, khả năng va chạm đều rất tốt, tỉ lệ ném ba điểm cũng cao, là một đối thủ khó nhằn." Huấn luyện viên đặc biệt nhấn mạnh khi phân tích tình hình. "So với hậu vệ ghi điểm của chúng ta thì sao?" Từ Nam chỉ vào Chu Cẩn. "Lên sân đấu rồi mới biết." Huấn luyện viên xoay người viết chiến thuật lên bảng trắng. "Vẫn như cũ, kèm người sát sao. Chu Cẩn, nhiệm vụ của cậu là theo chặt số 6. Ngoài ra, tiền phong nhỏ bên đó không quá mạnh, Hầu Tử Việt có thể hỗ trợ phòng thủ cho Chu Cẩn." Để đối phó với Thập Lục Trung, đội bóng đã chuẩn bị kỹ càng. Nhưng đến ngày chung kết, vừa vào phòng thay đồ, họ đã nghe tin số 6 của đối thủ bị chấn thương chân. Sự căng thẳng trong lòng các cầu thủ Tam Trung lập tức dịu xuống. Mất đi rào cản lớn nhất, chiến thắng chẳng phải đã nắm chắc sao? Quả nhiên, hậu vệ ghi điểm dự bị không phải là đối thủ của Chu Cẩn. Không còn ai cản trở, Chu Cẩn như cá gặp nước trên sân. Khoảng cách điểm số giữa hai đội ngày càng lớn, trận đấu gần như không còn gì đáng chờ đợi. Các cầu thủ Thập Lục Trung hoàn toàn mất tinh thần, chỉ chơi cho có lệ, khiến huấn luyện viên của họ tức giận đập mạnh bảng chiến thuật. Trong một pha di chuyển, Chu Cẩn cố ý liếc về phía băng ghế của Thập Lục Trung. Ở cuối hàng ghế là một chàng trai có dáng người vạm vỡ, mặc áo số 6 màu đỏ tươi, đội mũ lưỡi trai đen, khuôn mặt khuất trong bóng tối. Nhìn cơ bắp cuồn cuộn trên người cậu ta, Chu Cẩn không nhịn được mà hít sâu một hơi. Người này mà lao vào va chạm thì chắc chắn là đau lắm đây. Kết quả cuối cùng không có gì bất ngờ, Tam Trung giành chiến thắng. Ban tổ chức trao huy chương và hoa cho mỗi cầu thủ trong đội vô địch, sau đó là phần chụp ảnh tập thể với chiếc cúp. Mọi người đẩy Chu Cẩn lên giữa, với tư cách là Vua Ghi Điểm trận này, cậu đương nhiên là người giơ cúp. Giữa tiếng reo hò náo nhiệt, vô tình quay đầu lại, cậu phát hiện Hầu Tử Việt đang lén lau nước mắt. Đó là giọt nước mắt của sự vỡ òa. Hầu Tử Việt luôn nghĩ mình là điểm yếu của đội, nhưng vì chiếc cúp này, cậu đã vượt qua chính mình. Nhiếp ảnh gia điều chỉnh xong máy ảnh, hướng về nhóm thiếu niên tràn đầy nhiệt huyết này, lớn tiếng hô: "Ba, hai, một!" Đèn flash lóe sáng trong khoảnh khắc. Từ Nam giơ một tay tạo dáng số một, Lão Nguyên cười tít mắt, huấn luyện viên vẫn theo phong cách cổ điển, giơ ngón cái lên đầy tự hào... Ở chính giữa đám đông, Hầu Tử Việt dốc sức nâng cao chiếc cúp vô địch, Chu Cẩn khoác vai cậu ấy, nở nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời. "Tách!" Tiếng màn trập vang lên giòn tan, bức ảnh mãi mãi lưu giữ khoảnh khắc tuyệt đẹp này.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro