Cá Chép Ven Biển - Thang Thang Đại Ma Vương
Chương 9
Thang Thang Đại Ma Vương
2025-03-30 06:26:21
Đến khi mở mắt ra, Chu Cẩn đã đứng trước mặt tôi, trên tay cầm một tờ giấy ăn, mặt không cảm xúc: "Cậu suýt nữa chảy nước dãi lên bàn tớ rồi đấy." Tôi hoảng hốt bật dậy, đầu đập thẳng vào cằm cậu ấy, hai đứa đều đau đến mức lùi ra sau mấy bước. "…Xin…xin lỗi—" Bên ngoài vang lên tiếng mẹ Chu: "Lễ Lễ, thu dọn xong chưa? Bố con đang đợi đấy." Tim tôi lạnh ngắt: "Bố con… ở bên ngoài?" "Đúng vậy, tôi vừa về đã thấy bố cậu ngồi với bố mẹ tớ trong phòng khách, không biết đang nói chuyện gì mà nghiêm túc lắm." Chu Cẩn xoa cằm nói, "Mẹ tớ bảo cậu đang làm bài trong phòng, nhờ tôi vào gọi, ai ngờ lại thấy cậu ngủ mất rồi." Tôi không nói gì, vội vàng nhét sách vở vào cặp. "Này, cậu sao thế? Trông có gì đó không ổn lắm?" Chu Cẩn chống một tay lên bàn, nheo mắt nhìn tôi, "Ngủ đến lú luôn rồi à?" "Tớ đụng đầu đến ng.u rồi, được chưa! Tránh ra!" Tôi bực bội trút giận lên cậu ấy, xách cặp lên định đi. Chu Cẩn nhún vai, đi trước một bước mở cửa, mặt lộ vẻ "đi đi, không tiễn." "Lễ Lễ, về nhà thôi." Thấy tôi đi ra, bố đứng dậy từ sofa, vẻ mặt có chút lúng túng. "Đúng rồi, về sớm nghỉ ngơi đi, con bé cũng mệt rồi." Bố mẹ Chu cũng đứng lên theo, "Chu Cẩn, con tiễn bạn đi.""Ở ngay tầng trên, tiễn làm gì chứ." Bố tôi khách sáo cười cười, đưa tay định nhận lấy cặp sách của tôi. Tôi mạnh tay hất ngược ra sau, đeo chặt cặp trên vai. Nụ cười trên mặt ông ấy chợt lúng túng cứng lại. Chu Cẩn theo sau, suy tư liếc mắt nhìn hai bố con tôi. Lúc đi ngang qua bố, tôi ngửi thấy trên áo ông còn vương mùi lẩu, cơn buồn nôn lập tức ập đến. Tôi gắng sức đè nén cảm xúc, cố ý giữ khoảng cách với ông ấy. "Tiểu Cẩn, đừng tiễn nữa, vào nhà đi." Bố tôi gọi với lại. Chu Cẩn đáp lời, tựa lưng vào cổng nhà, không nhúc nhích. Tôi lê bước nặng nề, cảm giác uất ức xen lẫn tức giận cứ quẩn quanh trong lòng. Khi bước qua cánh cổng, nỗi buồn bỗng chực trào ra, chỉ trực rơi nước mắt. Ngay lúc bố tôi quay người đi vào hành lang, một bàn tay ấm áp nhẹ nhàng đặt lên đỉnh đầu tôi, khẽ xoa hai cái đúng chỗ tôi vừa đập vào khi nãy. Tôi sững người, ngẩng cổ lên, bắt gặp ánh mắt sâu thẳm của Chu Cẩn. Đêm tối thăm thẳm, không trăng không sao, vậy mà trong đôi mắt cậu ấy lại như cất giấu cả bầu trời sao. 8. Từ hôm đó, mẹ con dì Lý không còn xuất hiện nữa. Không biết có phải bố mẹ Chu Cẩn đã nói gì không, chỉ biết rằng bố tôi chẳng giải thích, còn tôi cũng chẳng buồn hỏi. Quan hệ bố con tôi một lần nữa chạm đáy. Ngoại trừ những ngày hiếm hoi mẹ về nhà, thời gian còn lại tôi không còn chút hứng thú nào để nói chuyện với bố. Cuộc sống dường như quay lại quỹ đạo cũ, nhưng thực tế thì không bao giờ có thể trở lại như trước nữa. Ở trường, gặp Tần Hàn, trước mặt người khác cậu ta vẫn niềm nở với tôi như thường, nhưng sau lưng thì lại có vẻ là lạ, cứ như tôi mắc nợ cậu ta vậy. Mà tôi cũng chẳng ưa gì cậu ta, thái độ xa cách này đối với tôi mà nói đúng là cầu còn không được. Cố Dao bảo rằng từ lúc không còn đi học chung với tôi, Tần Hàn càng bám chặt lấy anh trai cậu ấy hơn. "Cậu tin nổi không? Cậu ta còn nói xấu sau lưng cậu đấy!" Cố Dao nhại giọng Tần Hàn: "Cẩn ca, Lễ Lễ đối xử với em tệ quá, em không biết mình làm gì sai nữa?" "Cẩn ca, Lễ Lễ lúc nào cũng như vậy à? Đột nhiên chẳng thèm để ý đến em nữa." Cố Dao khoa trương bĩu môi, "Còn may là Từ Nam nói lại cho tớ đấy, chứ nếu có mặt tớ ở đó, cậu ta đâu dám lắm mồm như thế! Nhưng cậu có biết anh tớ trả lời thế nào không?" "Nói gì?" Tôi giả vờ hờ hững. Cố Dao ho một tiếng, cố bắt chước giọng điệu lãnh đạm của Chu Cẩn: "Ừ, Lễ Lễ đúng là không thích người nói nhiều quá." Tôi ngẩn ra: "Anh cậu? Chu Cẩn? Cậu ấy nói với Tần Hàn như vậy á?" Cố Dao ôm bụng cười cả phút, sau đó khoác vai tôi: "Nói thật nhé, lúc đầu tớ cũng nghi là cậu ấy có chút cảm tình với Tần Hàn, nên đã hỏi dò thử. Tớ bảo: 'Anh ơi, anh thấy Tần Hàn có xinh không?' Anh ấy trả lời: 'Nhàm chán, em không có mắt à?' Rồi tớ lại hỏi: 'Anh ơi, vậy với người đẹp như cậu ta, anh có thích một chút nào không?' Cậu đoán xem?" "Sao?" "Anh tớ bảo, anh ấy không thích kiểu người dạy ba lần vẫn không hiểu bài, dù có xinh thế nào cũng vô dụng." Thời gian cuối cấp trôi qua trong vô số bài kiểm tra thử. Ngoài việc đội tuyển bóng rổ giành chức vô địch giải thành phố, thì chẳng còn điều gì có thể khiến người ta rời mắt khỏi đống bài vở chất chồng được. Sau ba đợt thi thử, điểm số của tôi đã vững vàng nằm trong mức đậu vào trường cấp ba A Đại Phụ Trung những năm trước, còn Chu Cẩn thì được tuyển thẳng nhờ thành tích xuất sắc. Hôm phát phiếu đăng ký nguyện vọng, tôi đang nắn nót viết ba chữ "A Đại Phụ Trung" trên giấy thì Chu Cẩn vừa đánh xong trận bóng quay lại lớp. Cậu ấy mặc áo bóng rổ nổi tiếng bên ngoài đồng phục trắng, trên trán còn buộc một chiếc băng đô đen, trông chẳng khác nào bước ra từ truyện tranh thiếu nữ. Cậu ấy mở một chai nước đá, vừa đi vừa uống. Khi lướt qua bàn tôi, ánh mắt vô tình dừng lại một giây trên trang giấy, rồi lại tiếp tục bước về phía trước. "Cấp ba lại gặp nhau nhé." Cậu ấy nói. Cấp ba gặp lại. Tôi thầm nghĩ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro