Cả Gia Đình Phản Diện Đều Nghe Được Tiếng Lòng Của Ta
Nữ Chủ Lên Sân...
Trúc Lâm Tiêu Tiêu Vũ
2024-11-16 09:58:03
"Lang quân, phu nhân, công tử, tiểu thư, chúng nô tỳ là tới hầu hạ các vị rửa mặt."
Cầm đầu chính là một nha hoàn diện mạo bình thường nhưng dáng người cao gầy, trên người nàng mặc đồ sạch sẽ tươi sáng, khi đối mặt với bốn người Truyền Thụy cũng là tươi cười cung kính.
Từ Yến ngày hôm qua đã tưởng nói, nha hoàn của hầu phủ này ăn mặc so với tiểu thư Huyện lão gia gia ở trấn trên bọn họ còn tốt hơn.
Nhìn thấy hâm mộ trong mắt Từ Yến, nha hoàn buồn cười nói: "Lang quân, phu nhân, công tử, tiểu thư, mau rời giường đi, lão gia và phu nhân đã chờ, hôm nay sẽ mang các vị đi nhận người trong phủ."
Nhận người gì, Từ Yến lập tức thiếu hứng thú, bọn họ vẫn nên sớm chạy trốn mới tốt.
Đúng vậy, bốn người là ở cùng trong một gian phòng ngủ, mới đến, còn là nhà cao cửa rộng ăn thịt người không nhả xương, đầu óc bị ngốc mới có thể mỗi người tách ra một gian ngủ.
Từ Yến và Truyền Văn ngủ trên giường mềm mại, Truyền Thụy và Truyền Võ một người ngủ trên bàn, một người ngủ trên ghế dựa.
Các nha hoàn bà tử nhìn thấy tình hình này đều che miệng cười trộm, khi rửa mặt mặc quần áo cũng chê cười không ngừng, nhưng sau khi ăn mặc chỉnh tề xong, các nha hoàn bà tử vẫn không khỏi kinh diễm một chút.
Hai lão phu thê Trường Hưng Hầu giá trị nhan sắc đều là trung thượng đẳng, sinh đứa con trai thứ nhất cũng kế thừa ưu điểm giá trị nhan sắc của bọn họ, trừ bỏ làn da không trắng nõn, thật đúng là có dáng vẻ một soái thúc mạch thượng nhân như ngọc (*).
Lúc trước Từ Yến chính là coi trọng bộ dạng tốt này của hắn, cho không cũng muốn cùng hắn. Đương nhiên, Từ Yến cũng không xấu, mi đen mắt hạnh, mũi cao môi đỏ, bởi vì rất ít dãi nắng dầm mưa, làn da cũng trắng nõn, mặc lăng la tơ lụa vào, cảm giác như một quý phu nhân.
Truyền Võ cũng như vậy, từ tiểu tử nông gia lấm lem bùn đất nháy mắt biến thành mỹ thiếu niên chi lan ngọc thụ, một đôi mắt đào hoa thanh triệt như hồ xuân thủy, chọc cho mấy tiểu nha hoàn tuổi không lớn lặng lẽ đỏ mặt.
Truyền Văn là lười biếng nhất trong bốn người, cũng là đáng chú ý nhất, khuôn mặt nhỏ trắng nõn hồng hào, còn chưa rút đi vẻ non nớt trẻ con, môi đỏ ngáp một cái, đôi mắt to đen nhánh bịt kín một tầng hơi nước nhợt nhạt, đáng yêu lại ngốc manh. Mặc bộ váy lên, quả thực chính là ngọc nữ phía sau Bồ Tát.
Không chỉ các nha hoàn bà tử lộ ra ánh mắt tràn đầy kinh diễm, ba người Truyền Thụy cũng vây quanh Truyền Văn kiêu ngạo lên.
"Con gái nhà ta thực xinh đẹp, sau khi cha trở về nhất định sẽ nỗ lực kiếm tiền, để con gái ta mỗi ngày đều có thể trang điểm như vậy!"
Âm thanh thô khoáng lập tức xua tan cảm giác mạch thượng nhân như ngọc.
"Con gái nhà ta không trang điểm cũng đẹp," Từ Yến trắng mắt liếc Truyền Thụy một cái, sau đó lại vẻ mặt ôn hoà nhìn về phía con gái nhà mình, "con gái, không hổ là con gái của nương, rất đẹp!"
(*) Mạch thượng nhân như ngọc: ý chỉ người đẹp nghiêng nước nghiêng thành.
Cầm đầu chính là một nha hoàn diện mạo bình thường nhưng dáng người cao gầy, trên người nàng mặc đồ sạch sẽ tươi sáng, khi đối mặt với bốn người Truyền Thụy cũng là tươi cười cung kính.
Từ Yến ngày hôm qua đã tưởng nói, nha hoàn của hầu phủ này ăn mặc so với tiểu thư Huyện lão gia gia ở trấn trên bọn họ còn tốt hơn.
Nhìn thấy hâm mộ trong mắt Từ Yến, nha hoàn buồn cười nói: "Lang quân, phu nhân, công tử, tiểu thư, mau rời giường đi, lão gia và phu nhân đã chờ, hôm nay sẽ mang các vị đi nhận người trong phủ."
Nhận người gì, Từ Yến lập tức thiếu hứng thú, bọn họ vẫn nên sớm chạy trốn mới tốt.
Đúng vậy, bốn người là ở cùng trong một gian phòng ngủ, mới đến, còn là nhà cao cửa rộng ăn thịt người không nhả xương, đầu óc bị ngốc mới có thể mỗi người tách ra một gian ngủ.
Từ Yến và Truyền Văn ngủ trên giường mềm mại, Truyền Thụy và Truyền Võ một người ngủ trên bàn, một người ngủ trên ghế dựa.
Các nha hoàn bà tử nhìn thấy tình hình này đều che miệng cười trộm, khi rửa mặt mặc quần áo cũng chê cười không ngừng, nhưng sau khi ăn mặc chỉnh tề xong, các nha hoàn bà tử vẫn không khỏi kinh diễm một chút.
Hai lão phu thê Trường Hưng Hầu giá trị nhan sắc đều là trung thượng đẳng, sinh đứa con trai thứ nhất cũng kế thừa ưu điểm giá trị nhan sắc của bọn họ, trừ bỏ làn da không trắng nõn, thật đúng là có dáng vẻ một soái thúc mạch thượng nhân như ngọc (*).
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lúc trước Từ Yến chính là coi trọng bộ dạng tốt này của hắn, cho không cũng muốn cùng hắn. Đương nhiên, Từ Yến cũng không xấu, mi đen mắt hạnh, mũi cao môi đỏ, bởi vì rất ít dãi nắng dầm mưa, làn da cũng trắng nõn, mặc lăng la tơ lụa vào, cảm giác như một quý phu nhân.
Truyền Võ cũng như vậy, từ tiểu tử nông gia lấm lem bùn đất nháy mắt biến thành mỹ thiếu niên chi lan ngọc thụ, một đôi mắt đào hoa thanh triệt như hồ xuân thủy, chọc cho mấy tiểu nha hoàn tuổi không lớn lặng lẽ đỏ mặt.
Truyền Văn là lười biếng nhất trong bốn người, cũng là đáng chú ý nhất, khuôn mặt nhỏ trắng nõn hồng hào, còn chưa rút đi vẻ non nớt trẻ con, môi đỏ ngáp một cái, đôi mắt to đen nhánh bịt kín một tầng hơi nước nhợt nhạt, đáng yêu lại ngốc manh. Mặc bộ váy lên, quả thực chính là ngọc nữ phía sau Bồ Tát.
Không chỉ các nha hoàn bà tử lộ ra ánh mắt tràn đầy kinh diễm, ba người Truyền Thụy cũng vây quanh Truyền Văn kiêu ngạo lên.
"Con gái nhà ta thực xinh đẹp, sau khi cha trở về nhất định sẽ nỗ lực kiếm tiền, để con gái ta mỗi ngày đều có thể trang điểm như vậy!"
Âm thanh thô khoáng lập tức xua tan cảm giác mạch thượng nhân như ngọc.
"Con gái nhà ta không trang điểm cũng đẹp," Từ Yến trắng mắt liếc Truyền Thụy một cái, sau đó lại vẻ mặt ôn hoà nhìn về phía con gái nhà mình, "con gái, không hổ là con gái của nương, rất đẹp!"
(*) Mạch thượng nhân như ngọc: ý chỉ người đẹp nghiêng nước nghiêng thành.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro