Cả Gia Đình Phản Diện Đều Nghe Được Tiếng Lòng Của Ta
Dạ Xoa Tới Chạy...
Trúc Lâm Tiêu Tiêu Vũ
2024-11-16 09:58:03
Truyền Ngọc và ca nàng Truyền Trạch liếc mắt nhìn nhau một cái, liền chạy nhanh đuổi theo an ủi, Truyền Trạch lại là đuổi kịp bước chân của phụ thân, muốn hỏi xem cái nhìn của phụ thân đối với một nhà nhị thúc rốt cuộc là gì.
Trong thư phòng, Truyền Trạch ngồi nghiêm chỉnh, "Phụ thân, nhị thúc bọn họ…"
Truyền Hải biết hắn muốn nói gì, liền đánh gãy hắn nói, "Một nhà nhị thúc con mấy năm nay đã chịu khổ, ở trong phủ con nhớ chăm sóc bọn họ nhiều một chút."
Thấy đại nhi tử giữa mày lo lắng, nghĩ nghĩ vẫn bổ sung: "Tổ phụ tổ mẫu con sẽ không chỉ hướng về nhị thúc con, an tâm đi. Được rồi, trở về đọc sách đi, năm sau sẽ phải kết cục, nửa năm tới phải tập trung, đừng để sự tình xung quanh quấy nhiễu tâm trí."
"Vâng." Truyền Trạch sau khi trả lời liền trở về đọc sách, nếu hắn khảo trúng, sẽ càng có thể củng cố địa vị nhà bọn họ ở hầu phủ.
Con trai đi rồi, Truyền Hải liền lâm vào suy nghĩ sâu xa, nhìn dáng vẻ đại nhi tử cũng là không nghe được tiếng lòng Truyền Văn, vậy hắn cùng phu nhân Vương thị và đám trẻ lại có gì bất đồng? Những người có thể nghe được tiếng lòng Truyền Văn lại có cái gì tương đồng?
Đều là huyết mạch chí thân sao? Vậy Truyền Trạch, Truyền Ngọc cũng có thể nghe được mới đúng!
Đều có quan cấp phẩm giai sao? Nhưng cha, nương và ca Truyền Văn cũng không có chức quan!
Truyền Hải sắp thăm dò đến chân tướng dần dần hỗn độn.
Ngày thứ hai, ánh nắng tươi sáng, trong không khí phiêu tán mùi hương hoa quế nhàn nhạt dễ ngửi, ngoài cửa lớn Trường Hưng Hầu phủ ngừng một chiếc lại một chiếc xe ngựa, các lão gia, phu nhân, công tử, tiểu thư ăn mặc phú quý lục tục đi xuống xe ngựa, được cười đón vào trong phủ.
【Trong cốt truyện lão phu nhân không phải không thích ta sao, sao lại lôi kéo tay của ta một khắc cũng không bỏ được buông ra vậy? 】
Trong yến hội, Truyền Văn nhìn chằm chằm cánh tay bị Trường Hưng Hầu phu nhân thân mật nắm, hai hàng lông mày rối rắm thành một đoàn.
Trường Hưng Hầu phu nhân cười đầy mặt hiền từ, cháu gái ta thật lớn.
Trường Hưng Hầu phu nhân ngay từ đầu xác thật không thích Truyền Võ, Truyền Văn, Truyền Thụy đi, nhưng không có biện pháp, đây là con trai ruột của chính mình, nhiều ít còn có chút tình cảm, nhưng Truyền Võ, Truyền Văn lại cách một tầng, còn đều là từ nông thôn đến, nhất định không có lễ nghĩa gì, cho nên mới không quá thích bọn họ.
Nhưng trải qua hai ngày ở chung, phát hiện bọn họ tuy rằng không câu nệ tiểu tiết một chút, nhưng cũng không có sai lầm gì lớn, huống chi nếu không phải có Truyền Văn, bà hiện tại đang phải đau khổ vì mất phu quân, xem như Truyền Văn đã cứu phu quân bà một mạng, hảo cảm đối với Truyền Văn bọn họ lập tức được kéo lên.
Huống chi, hôm nay bà còn muốn nghe tiếng lòng Truyền Văn, rốt cuộc ai là nam chủ, hầu phủ bọn họ thì thế nào.
Trong thư phòng, Truyền Trạch ngồi nghiêm chỉnh, "Phụ thân, nhị thúc bọn họ…"
Truyền Hải biết hắn muốn nói gì, liền đánh gãy hắn nói, "Một nhà nhị thúc con mấy năm nay đã chịu khổ, ở trong phủ con nhớ chăm sóc bọn họ nhiều một chút."
Thấy đại nhi tử giữa mày lo lắng, nghĩ nghĩ vẫn bổ sung: "Tổ phụ tổ mẫu con sẽ không chỉ hướng về nhị thúc con, an tâm đi. Được rồi, trở về đọc sách đi, năm sau sẽ phải kết cục, nửa năm tới phải tập trung, đừng để sự tình xung quanh quấy nhiễu tâm trí."
"Vâng." Truyền Trạch sau khi trả lời liền trở về đọc sách, nếu hắn khảo trúng, sẽ càng có thể củng cố địa vị nhà bọn họ ở hầu phủ.
Con trai đi rồi, Truyền Hải liền lâm vào suy nghĩ sâu xa, nhìn dáng vẻ đại nhi tử cũng là không nghe được tiếng lòng Truyền Văn, vậy hắn cùng phu nhân Vương thị và đám trẻ lại có gì bất đồng? Những người có thể nghe được tiếng lòng Truyền Văn lại có cái gì tương đồng?
Đều là huyết mạch chí thân sao? Vậy Truyền Trạch, Truyền Ngọc cũng có thể nghe được mới đúng!
Đều có quan cấp phẩm giai sao? Nhưng cha, nương và ca Truyền Văn cũng không có chức quan!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Truyền Hải sắp thăm dò đến chân tướng dần dần hỗn độn.
Ngày thứ hai, ánh nắng tươi sáng, trong không khí phiêu tán mùi hương hoa quế nhàn nhạt dễ ngửi, ngoài cửa lớn Trường Hưng Hầu phủ ngừng một chiếc lại một chiếc xe ngựa, các lão gia, phu nhân, công tử, tiểu thư ăn mặc phú quý lục tục đi xuống xe ngựa, được cười đón vào trong phủ.
【Trong cốt truyện lão phu nhân không phải không thích ta sao, sao lại lôi kéo tay của ta một khắc cũng không bỏ được buông ra vậy? 】
Trong yến hội, Truyền Văn nhìn chằm chằm cánh tay bị Trường Hưng Hầu phu nhân thân mật nắm, hai hàng lông mày rối rắm thành một đoàn.
Trường Hưng Hầu phu nhân cười đầy mặt hiền từ, cháu gái ta thật lớn.
Trường Hưng Hầu phu nhân ngay từ đầu xác thật không thích Truyền Võ, Truyền Văn, Truyền Thụy đi, nhưng không có biện pháp, đây là con trai ruột của chính mình, nhiều ít còn có chút tình cảm, nhưng Truyền Võ, Truyền Văn lại cách một tầng, còn đều là từ nông thôn đến, nhất định không có lễ nghĩa gì, cho nên mới không quá thích bọn họ.
Nhưng trải qua hai ngày ở chung, phát hiện bọn họ tuy rằng không câu nệ tiểu tiết một chút, nhưng cũng không có sai lầm gì lớn, huống chi nếu không phải có Truyền Văn, bà hiện tại đang phải đau khổ vì mất phu quân, xem như Truyền Văn đã cứu phu quân bà một mạng, hảo cảm đối với Truyền Văn bọn họ lập tức được kéo lên.
Huống chi, hôm nay bà còn muốn nghe tiếng lòng Truyền Văn, rốt cuộc ai là nam chủ, hầu phủ bọn họ thì thế nào.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro