Giam Cầm Dưới T...
Bất Khai Tâm Đích Phì Quất
2025-02-16 23:27:21
Mở mang… Tầm mắt.
"Cung Trạch Dã!"
Cảnh phố xá đô thị bên ngoài cửa sổ vẫn phồn hoa như thường, Diêu Nguyệt Ảnh bị ôm vào trong ngực, bàn tay to lớn của Cung Trạch Dã ấn lên lưng cô, dường như muốn hòa tan cô vào trong thân thể anh. Cơ thể hai người trong nháy mắt dán chặt vào nhau, không có một khe hở. Cô ngửi thấy một mùi thuốc lá nồng nặc, phản ứng của thân thể nhanh hơn não, gọi tên của người đàn ông, sau đó điên cuồng đẩy lồng ngực anh ra, ý đồ muốn trốn thoát.
Hai tay Cung Trạch Dã giống như dây thừng dày, quấn chặt lấy cô, cô đẩy như thế nào cũng không thoát được. Cung Trạch Dã buồn bực cười, từ túi quần lấy ra một cái khăn vuông nhỏ.
"Biết ngay em không thành thật mà."
"Nhưng ngủ một giấc là về đến nhà rồi, tôi đã chuẩn bị cho em một bất ngờ lớn."
Anh thân mật gọi cô một tiếng ‘bé ngoan’, hô hấp của Diêu Nguyệt Ảnh ngừng lại, mở miệng mắng to. Cô lấy mặt nạ xuống cắn răng lùi về phía sau hai bước, ý thức bắt đầu hỗn loạn, tầm mắt chợt biến thành màu đen. Trước khi ngất đi, cô cảm nhận được hai chân mình lơ lửng trên không.
Không gian trong vali đủ rộng, vài phút sau, Diêu Nguyệt Ảnh được đặt ở bên trong, như một em bé xinh đẹp ngủ say, ống dưỡng khí treo ở mũi miệng, tư thế giống như trẻ con chưa sinh, cuộn mình trong bụng mẹ.
Cung Trạch Dã đóng vali lại, nhấc chân bước qua, đi qua đi lại trong phòng ngủ một vòng, với kinh nghiệm sống chung trước kia, thuận lợi tìm ra hộ chiếu và chứng minh thư từ trong túi Diêu Nguyệt Ảnh.
Một bên giường khác, một chiếc điện thoại di động đang sạc, lượng pin vừa đến 20%. Cung Trạch Dã đi vòng qua, cầm lên nhìn sau đó mở cửa sổ ra, lưu loát ném ra ngoài.
Xe rời đi ngay trong đêm, mấy bộ quần áo và vali trong tủ quần áo của cô đều không cánh mà bay, camera trong chung cư bị người da đen thuận lợi xóa bỏ, mỗi nhân viên làm việc ở quầy lễ tân đều nhận được một khoản tiền bịt miệng khá dày. Sau đó, một người phụ nữ phương Đông có chiều cao tương tự Diêu Nguyệt Ảnh, ăn mặc giống cô, từ dưới lầu chung cư đi đến một con đường khác, kéo thấp vành nón, chỉ để lại một bóng lưng đầy ẩn ý.
——————
Gửi, chồng yêu của em.
Em biết lúc em rời đi, khiến anh cảm thấy hoảng loạn và không biết phải làm sao. Tha thứ cho em đã rời đi mà không từ giã, đêm nay em đột nhiên nghĩ thông suốt một chuyện, cảm thấy tuổi trẻ nên lập tức đi ra ngoài trải nghiệm, không thể chậm trễ.
Anh có rất nhiều chuyện phải xử lý, cho nên anh có thể bận trước, chờ em chơi đủ rồi, ngắm nhìn đủ thế giới, em tự nhiên sẽ trở lại bên cạnh anh.
Đừng nghĩ, đừng nhớ đến em nhiều nhé.
————————
"Ừ, giống với mẫu cũ là được, cái điện thoại cũ bị mất rồi."
Nữ nhân viên đứng ở quầy nghe xong xoay người đi lấy mẫu điện thoại mà người đàn ông từng sử dụng, tháo hộp ra, thay sim vào máy mới cho anh.
Sau khi khởi động máy, Cung Trạch Dã xoay người dựa vào quầy, mở màn hình, nhẹ nhàng mở đôi mắt mệt mỏi vì một đêm không ngủ ra, lướt đọc một lượt đoạn tin nhắn này, cuối cùng dừng lại ở cái xưng hô chướng mắt kia.
Chồng yêu.
Khác với vẻ trầm ổn bình tĩnh ban nãy, Cung Trạch Dã khẽ biến sắc, thân thể căng cứng, đôi mắt nhuộm đầy tức giận, tay giơ cao, ném mạnh xuống đất. Máy mới khởi động chưa đến mười giây, trong nháy mắt đã vỡ tan tành, vỏ ngoài móp méo. Bả vai mấy người lui tới xung quanh run lên, đồng loạt tránh ra, nhìn người đàn ông trẻ tuổi có khuôn mặt tuấn tú, cố nén tức giận ngồi xổm xuống, lại một lần nữa lấy thẻ SIM ra.
"Lấy thêm một cái mới."
Sân bay Teterboro, máy bay tư nhân đã được chuẩn bị sẵn chính thức cất cánh, mây trắng tầng tầng lớp lớp, không gió không mưa, là một thời tiết tốt để du lịch.
Diêu Nguyệt Ảnh tỉnh dậy một lúc, yên lặng suy nghĩ, nghe người bên cạnh nói chuyện phiếm, cô giả bộ như ngủ say, âm thầm chờ đợi.
"Còn bao lâu nữa?"
"Tám tiếng nữa ạ."
Cung Trạch Dã ừ một tiếng, không có việc gì làm, cúi người dùng xiên nhỏ cắm mấy quả nho ăn, sau khi lượn quanh một vòng thì chuyển đến ngồi bên cạnh Diêu Nguyệt Ảnh, đầu ngón tay sờ dọc theo gò má cô, đến sống mũi, rồi chậm rãi hướng xuống dưới, cảm xúc của anh có lúc ổn định, có lúc lại không ổn định.
Cung Trạch Dã nghiến răng nghiến lợi nói ở bên tai Diêu Nguyệt Ảnh, ‘Hai năm nay em sống thuận buồm xuôi gió quá nhỉ, cũng giống như lúc trước quyến rũ tôi, quyến rũ một xử nam chưa từng yêu đương bao giờ, đùa bỡn tình cảm của người khác?”
"Nhưng không sao, tôi đây rất tốt bụng, tha thứ cho em lần này."
Đầu ngón tay chạy dọc theo khuôn mặt Diêu Nguyệt Ảnh, điểm nhẹ ở chóp mũi, giống như trách cô nghịch ngợm gây sự, bây giờ cô càng xinh đẹp hơn trước, làn da mịn màng trắng nõn, xúc cảm mềm nhẵn trơn bóng. Không biết vì sao Cung Trạch Dã lại phẫn nộ, xương ngón tay dọc theo cằm trượt xuống, không tiếp tục nữa.
Trong đầu Cung Trạch Dã nhớ tới cái giường kia, hai cái tủ đầu giường để đồ riêng biệt, nhìn ngực cô lại lớn hơn một chút, hai năm trước, hai năm sau, thân thể này đã không đơn thuần chỉ thuộc về một mình anh.
"Chậc..."
Nghĩ đến đây, ngón tay sờ mặt thay đổi vị trí, xẹt qua cằm, ngay sau đó bóp cổ Diêu Nguyệt Ảnh, chỉ cần hơi dùng sức, là có thể bẻ gãy cổ cô.
Diêu Nguyệt Ảnh vẫn chưa tỉnh, lúc ngủ nhìn rất ngoan, nhìn khuôn mặt xinh đẹp ấy, lửa giận đang tăng vọt của Cung Trạch Dã lại lần nữa kiềm chế lại, ngay sau đó xoay người đạp đổ trái cây trên bàn trong khoang máy bay xuống đất, chỉ trong chớp mắt này, lông mi Diêu Nguyệt Ảnh bỗng nhiên nhẹ nhàng run rẩy.
Tám tiếng sau, máy bay đúng giờ hạ cánh xuống đất, giống như trước khi đi, Diêu Nguyệt Ảnh được ôm ngồi trên xe lăn, giả vờ đang đắp chăn vượt qua hải quan, nghe Cung Trạch Dã liên tục nói dối rằng bạn gái mình bệnh nặng như thế nào.
Xe đón ngoài sân bay đã sớm đỗ sẵn, Diêu Nguyệt Ảnh im lặng không nói gì, khi Cung Trạch Dã nghe điện thoại, còn tài xế đặt vali vào cốp xe, cô nhanh chóng mở mắt, xốc chăn lên bước chạy như bay về phía trước.
"Anh á? Đang ở trong nước."
"Buổi chiều chuẩn bị hẹn bạn bè đi uống rượu, sao đột nhiên lại gọi điện thoại thế."
Cung Trạch Dã một tay chống nạnh, khóe miệng cười khẩy, lúc này không biết vì sao tâm trạng lại vô cùng sung sướng. Anh nói chuyện với người trong điện thoại, ứng đối tự nhiên, khi xoay người liền nhìn thấy một bóng người chạy nhanh như chớp về phía trước, vừa chạy vừa hô to, vô cùng ồn ào.
Đôi chân của Diêu Nguyệt Ảnh rất khỏe, chạy nhanh như gió.
"Được rồi, không nói chuyện nữa, bạn bè đang thúc giục."
Điện thoại chợt cúp ngang, ngay sau đó, Cung Trạch Dã theo phương hướng Diêu Nguyệt Ảnh chạy như điên, chân dài phóng ra với tốc độ khoa trương, bóng đen nhanh chóng tới gần, nam nữ trời sinh có sự khác biệt, sức bật và thể lực mạnh mẽ hơn thể hiện rõ trong giờ khắc này.
Cô thở dồn dập, không ngoảnh lại phía sau, biết chạy không thoát, nên dẫn đầu tìm đúng mục tiêu cầu cứu. Nhưng rất không may, đối phương là người Hàn Quốc, tiếng Anh và tiếng Trung đều nói không tốt, mi-an-ham-ni-da hai tiếng, người đuổi theo sớm đã dừng ở phía sau, câu lấy bả vai cô, cười hỏi.
"Em đã sớm tỉnh rồi phải không?"
"Ai da, thật thông minh."
Cung Trạch Dã bế Diêu Nguyệt Ảnh lên, chào rồi giải thích bằng vài câu tiếng Hàn, anh nói tiếng Hàn rất thành thạo, trước kia cũng có mập mờ với một em gái Hàn Quốc. Người đàn ông trung niên được cầu cứu vẻ mặt ngơ ngác, cầm cặp tài liệu lên gật đầu đi sang bên cạnh.
Áo khoác da sậm màu, quấn chặt lấy Diêu Nguyệt Ảnh, ánh mắt cô tràn đầy phẫn hận, lửa giận bốc lên, hô to cầu cứu không thành công, liền há mồm hung hăng cắn về phía cổ của Cung Trạch Dã.
"Anh có bệnh đúng không?!!"
"Anh đưa tôi về nước là muốn làm gì?"
Cô mắng anh, thân thể vẫn bị anh gắt gao giam cầm như cũ, cô há mồm hung ác cắn vào vai cổ anh, răng đâm vào thịt, mùi máu tươi trong chớp mắt tản ra. Cung Trạch Dã bước đi vững vàng, ôm cô như ôm một đứa bé không ngoan, cũng biết đau, nhưng so với đau đớn, anh càng cảm thấy đắc ý hơn.
"Tôi còn có thể làm gì, đương nhiên là thao em, đâm sâu vào trong em, giống như trước kia."
"Để em nhớ lại một chút, dáng vẻ dâm đãng của mình dưới thân tôi."
Cung Trạch Dã cười vô cùng đắc ý, áo khoác bao phủ hoàn toàn Diêu Nguyệt Ảnh, một tay ôm mông cô, tay kia giam cầm không cho cô nhúc nhích, máu từ cổ lan ra, thấm ướt quần áo, ngay cả lông mày anh cũng không nhăn một cái, bước vài bước đi đến cạnh cửa xe, khom người ngồi vào.
Xe chạy trên con đường quen thuộc, một đường lúc đi lúc ngừng, thỉnh thoảng kẹt xe. Ngoài cửa sổ tiếng còi xe inh ỏi. Đến trước biệt thự, Diêu Nguyệt Ảnh lại bị cưỡng chế nhét vào trong vali, tay cố định ở sau lưng.
Xung quanh tối đen như mực, Diêu Nguyệt Ảnh không còn lại bao nhiêu sức lực để phản kháng. Cô nghe thấy giọng nói của dì Tranh, gọi anh là Tiểu Dã, đến ngay cả người trong biệt thự cũng không biết trong vali có người.
Lần nữa khôi phục ánh sáng, Diêu Nguyệt Ảnh ngồi ở trong vali, tóc lộn xộn, mặt mũi đầy nước mắt cùng mồ hôi.
Cô ngây ngốc nhìn chằm chằm bốn phía, nhìn nơi quen thuộc lại không quen thuộc này, ở đây từng có một đoạn quá khứ, cô coi như có thể tự do ra vào, nhưng bắt đầu từ hôm nay, tự do của cô lại bị tước đoạt, không có khái niệm thời gian, không có mặt trời chiếu sáng, trần nhà chính là trời, sàn nhà chính là đất. Cũng không có bất kỳ hoạt động giải trí nào, hoạt động giải trí duy nhất của cô cũng chỉ có thể là Cung Trạch Dã.
Nói chuyện với anh, hoặc là…
Làm tình với anh.
—
"Cung Trạch Dã!"
Cảnh phố xá đô thị bên ngoài cửa sổ vẫn phồn hoa như thường, Diêu Nguyệt Ảnh bị ôm vào trong ngực, bàn tay to lớn của Cung Trạch Dã ấn lên lưng cô, dường như muốn hòa tan cô vào trong thân thể anh. Cơ thể hai người trong nháy mắt dán chặt vào nhau, không có một khe hở. Cô ngửi thấy một mùi thuốc lá nồng nặc, phản ứng của thân thể nhanh hơn não, gọi tên của người đàn ông, sau đó điên cuồng đẩy lồng ngực anh ra, ý đồ muốn trốn thoát.
Hai tay Cung Trạch Dã giống như dây thừng dày, quấn chặt lấy cô, cô đẩy như thế nào cũng không thoát được. Cung Trạch Dã buồn bực cười, từ túi quần lấy ra một cái khăn vuông nhỏ.
"Biết ngay em không thành thật mà."
"Nhưng ngủ một giấc là về đến nhà rồi, tôi đã chuẩn bị cho em một bất ngờ lớn."
Anh thân mật gọi cô một tiếng ‘bé ngoan’, hô hấp của Diêu Nguyệt Ảnh ngừng lại, mở miệng mắng to. Cô lấy mặt nạ xuống cắn răng lùi về phía sau hai bước, ý thức bắt đầu hỗn loạn, tầm mắt chợt biến thành màu đen. Trước khi ngất đi, cô cảm nhận được hai chân mình lơ lửng trên không.
Không gian trong vali đủ rộng, vài phút sau, Diêu Nguyệt Ảnh được đặt ở bên trong, như một em bé xinh đẹp ngủ say, ống dưỡng khí treo ở mũi miệng, tư thế giống như trẻ con chưa sinh, cuộn mình trong bụng mẹ.
Cung Trạch Dã đóng vali lại, nhấc chân bước qua, đi qua đi lại trong phòng ngủ một vòng, với kinh nghiệm sống chung trước kia, thuận lợi tìm ra hộ chiếu và chứng minh thư từ trong túi Diêu Nguyệt Ảnh.
Một bên giường khác, một chiếc điện thoại di động đang sạc, lượng pin vừa đến 20%. Cung Trạch Dã đi vòng qua, cầm lên nhìn sau đó mở cửa sổ ra, lưu loát ném ra ngoài.
Xe rời đi ngay trong đêm, mấy bộ quần áo và vali trong tủ quần áo của cô đều không cánh mà bay, camera trong chung cư bị người da đen thuận lợi xóa bỏ, mỗi nhân viên làm việc ở quầy lễ tân đều nhận được một khoản tiền bịt miệng khá dày. Sau đó, một người phụ nữ phương Đông có chiều cao tương tự Diêu Nguyệt Ảnh, ăn mặc giống cô, từ dưới lầu chung cư đi đến một con đường khác, kéo thấp vành nón, chỉ để lại một bóng lưng đầy ẩn ý.
——————
Gửi, chồng yêu của em.
Em biết lúc em rời đi, khiến anh cảm thấy hoảng loạn và không biết phải làm sao. Tha thứ cho em đã rời đi mà không từ giã, đêm nay em đột nhiên nghĩ thông suốt một chuyện, cảm thấy tuổi trẻ nên lập tức đi ra ngoài trải nghiệm, không thể chậm trễ.
Anh có rất nhiều chuyện phải xử lý, cho nên anh có thể bận trước, chờ em chơi đủ rồi, ngắm nhìn đủ thế giới, em tự nhiên sẽ trở lại bên cạnh anh.
Đừng nghĩ, đừng nhớ đến em nhiều nhé.
————————
"Ừ, giống với mẫu cũ là được, cái điện thoại cũ bị mất rồi."
Nữ nhân viên đứng ở quầy nghe xong xoay người đi lấy mẫu điện thoại mà người đàn ông từng sử dụng, tháo hộp ra, thay sim vào máy mới cho anh.
Sau khi khởi động máy, Cung Trạch Dã xoay người dựa vào quầy, mở màn hình, nhẹ nhàng mở đôi mắt mệt mỏi vì một đêm không ngủ ra, lướt đọc một lượt đoạn tin nhắn này, cuối cùng dừng lại ở cái xưng hô chướng mắt kia.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chồng yêu.
Khác với vẻ trầm ổn bình tĩnh ban nãy, Cung Trạch Dã khẽ biến sắc, thân thể căng cứng, đôi mắt nhuộm đầy tức giận, tay giơ cao, ném mạnh xuống đất. Máy mới khởi động chưa đến mười giây, trong nháy mắt đã vỡ tan tành, vỏ ngoài móp méo. Bả vai mấy người lui tới xung quanh run lên, đồng loạt tránh ra, nhìn người đàn ông trẻ tuổi có khuôn mặt tuấn tú, cố nén tức giận ngồi xổm xuống, lại một lần nữa lấy thẻ SIM ra.
"Lấy thêm một cái mới."
Sân bay Teterboro, máy bay tư nhân đã được chuẩn bị sẵn chính thức cất cánh, mây trắng tầng tầng lớp lớp, không gió không mưa, là một thời tiết tốt để du lịch.
Diêu Nguyệt Ảnh tỉnh dậy một lúc, yên lặng suy nghĩ, nghe người bên cạnh nói chuyện phiếm, cô giả bộ như ngủ say, âm thầm chờ đợi.
"Còn bao lâu nữa?"
"Tám tiếng nữa ạ."
Cung Trạch Dã ừ một tiếng, không có việc gì làm, cúi người dùng xiên nhỏ cắm mấy quả nho ăn, sau khi lượn quanh một vòng thì chuyển đến ngồi bên cạnh Diêu Nguyệt Ảnh, đầu ngón tay sờ dọc theo gò má cô, đến sống mũi, rồi chậm rãi hướng xuống dưới, cảm xúc của anh có lúc ổn định, có lúc lại không ổn định.
Cung Trạch Dã nghiến răng nghiến lợi nói ở bên tai Diêu Nguyệt Ảnh, ‘Hai năm nay em sống thuận buồm xuôi gió quá nhỉ, cũng giống như lúc trước quyến rũ tôi, quyến rũ một xử nam chưa từng yêu đương bao giờ, đùa bỡn tình cảm của người khác?”
"Nhưng không sao, tôi đây rất tốt bụng, tha thứ cho em lần này."
Đầu ngón tay chạy dọc theo khuôn mặt Diêu Nguyệt Ảnh, điểm nhẹ ở chóp mũi, giống như trách cô nghịch ngợm gây sự, bây giờ cô càng xinh đẹp hơn trước, làn da mịn màng trắng nõn, xúc cảm mềm nhẵn trơn bóng. Không biết vì sao Cung Trạch Dã lại phẫn nộ, xương ngón tay dọc theo cằm trượt xuống, không tiếp tục nữa.
Trong đầu Cung Trạch Dã nhớ tới cái giường kia, hai cái tủ đầu giường để đồ riêng biệt, nhìn ngực cô lại lớn hơn một chút, hai năm trước, hai năm sau, thân thể này đã không đơn thuần chỉ thuộc về một mình anh.
"Chậc..."
Nghĩ đến đây, ngón tay sờ mặt thay đổi vị trí, xẹt qua cằm, ngay sau đó bóp cổ Diêu Nguyệt Ảnh, chỉ cần hơi dùng sức, là có thể bẻ gãy cổ cô.
Diêu Nguyệt Ảnh vẫn chưa tỉnh, lúc ngủ nhìn rất ngoan, nhìn khuôn mặt xinh đẹp ấy, lửa giận đang tăng vọt của Cung Trạch Dã lại lần nữa kiềm chế lại, ngay sau đó xoay người đạp đổ trái cây trên bàn trong khoang máy bay xuống đất, chỉ trong chớp mắt này, lông mi Diêu Nguyệt Ảnh bỗng nhiên nhẹ nhàng run rẩy.
Tám tiếng sau, máy bay đúng giờ hạ cánh xuống đất, giống như trước khi đi, Diêu Nguyệt Ảnh được ôm ngồi trên xe lăn, giả vờ đang đắp chăn vượt qua hải quan, nghe Cung Trạch Dã liên tục nói dối rằng bạn gái mình bệnh nặng như thế nào.
Xe đón ngoài sân bay đã sớm đỗ sẵn, Diêu Nguyệt Ảnh im lặng không nói gì, khi Cung Trạch Dã nghe điện thoại, còn tài xế đặt vali vào cốp xe, cô nhanh chóng mở mắt, xốc chăn lên bước chạy như bay về phía trước.
"Anh á? Đang ở trong nước."
"Buổi chiều chuẩn bị hẹn bạn bè đi uống rượu, sao đột nhiên lại gọi điện thoại thế."
Cung Trạch Dã một tay chống nạnh, khóe miệng cười khẩy, lúc này không biết vì sao tâm trạng lại vô cùng sung sướng. Anh nói chuyện với người trong điện thoại, ứng đối tự nhiên, khi xoay người liền nhìn thấy một bóng người chạy nhanh như chớp về phía trước, vừa chạy vừa hô to, vô cùng ồn ào.
Đôi chân của Diêu Nguyệt Ảnh rất khỏe, chạy nhanh như gió.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Được rồi, không nói chuyện nữa, bạn bè đang thúc giục."
Điện thoại chợt cúp ngang, ngay sau đó, Cung Trạch Dã theo phương hướng Diêu Nguyệt Ảnh chạy như điên, chân dài phóng ra với tốc độ khoa trương, bóng đen nhanh chóng tới gần, nam nữ trời sinh có sự khác biệt, sức bật và thể lực mạnh mẽ hơn thể hiện rõ trong giờ khắc này.
Cô thở dồn dập, không ngoảnh lại phía sau, biết chạy không thoát, nên dẫn đầu tìm đúng mục tiêu cầu cứu. Nhưng rất không may, đối phương là người Hàn Quốc, tiếng Anh và tiếng Trung đều nói không tốt, mi-an-ham-ni-da hai tiếng, người đuổi theo sớm đã dừng ở phía sau, câu lấy bả vai cô, cười hỏi.
"Em đã sớm tỉnh rồi phải không?"
"Ai da, thật thông minh."
Cung Trạch Dã bế Diêu Nguyệt Ảnh lên, chào rồi giải thích bằng vài câu tiếng Hàn, anh nói tiếng Hàn rất thành thạo, trước kia cũng có mập mờ với một em gái Hàn Quốc. Người đàn ông trung niên được cầu cứu vẻ mặt ngơ ngác, cầm cặp tài liệu lên gật đầu đi sang bên cạnh.
Áo khoác da sậm màu, quấn chặt lấy Diêu Nguyệt Ảnh, ánh mắt cô tràn đầy phẫn hận, lửa giận bốc lên, hô to cầu cứu không thành công, liền há mồm hung hăng cắn về phía cổ của Cung Trạch Dã.
"Anh có bệnh đúng không?!!"
"Anh đưa tôi về nước là muốn làm gì?"
Cô mắng anh, thân thể vẫn bị anh gắt gao giam cầm như cũ, cô há mồm hung ác cắn vào vai cổ anh, răng đâm vào thịt, mùi máu tươi trong chớp mắt tản ra. Cung Trạch Dã bước đi vững vàng, ôm cô như ôm một đứa bé không ngoan, cũng biết đau, nhưng so với đau đớn, anh càng cảm thấy đắc ý hơn.
"Tôi còn có thể làm gì, đương nhiên là thao em, đâm sâu vào trong em, giống như trước kia."
"Để em nhớ lại một chút, dáng vẻ dâm đãng của mình dưới thân tôi."
Cung Trạch Dã cười vô cùng đắc ý, áo khoác bao phủ hoàn toàn Diêu Nguyệt Ảnh, một tay ôm mông cô, tay kia giam cầm không cho cô nhúc nhích, máu từ cổ lan ra, thấm ướt quần áo, ngay cả lông mày anh cũng không nhăn một cái, bước vài bước đi đến cạnh cửa xe, khom người ngồi vào.
Xe chạy trên con đường quen thuộc, một đường lúc đi lúc ngừng, thỉnh thoảng kẹt xe. Ngoài cửa sổ tiếng còi xe inh ỏi. Đến trước biệt thự, Diêu Nguyệt Ảnh lại bị cưỡng chế nhét vào trong vali, tay cố định ở sau lưng.
Xung quanh tối đen như mực, Diêu Nguyệt Ảnh không còn lại bao nhiêu sức lực để phản kháng. Cô nghe thấy giọng nói của dì Tranh, gọi anh là Tiểu Dã, đến ngay cả người trong biệt thự cũng không biết trong vali có người.
Lần nữa khôi phục ánh sáng, Diêu Nguyệt Ảnh ngồi ở trong vali, tóc lộn xộn, mặt mũi đầy nước mắt cùng mồ hôi.
Cô ngây ngốc nhìn chằm chằm bốn phía, nhìn nơi quen thuộc lại không quen thuộc này, ở đây từng có một đoạn quá khứ, cô coi như có thể tự do ra vào, nhưng bắt đầu từ hôm nay, tự do của cô lại bị tước đoạt, không có khái niệm thời gian, không có mặt trời chiếu sáng, trần nhà chính là trời, sàn nhà chính là đất. Cũng không có bất kỳ hoạt động giải trí nào, hoạt động giải trí duy nhất của cô cũng chỉ có thể là Cung Trạch Dã.
Nói chuyện với anh, hoặc là…
Làm tình với anh.
—
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro