Cá Không Có Chân

Hầu Hạ Ba Người

Bất Khai Tâm Đích Phì Quất

2024-11-16 03:00:17

Trình Hân đã mở cho cô tính năng thanh toán thân thiết, hạn mức hàng tháng là một vạn.

Diêu Nguyệt Ảnh đột nhiên cảm thấy không còn tủi thân nữa.

Mỗi tầng lớp đều có nỗi khổ riêng, bao gồm cả Trình Hân, cô ấy cũng là người bị coi thường, điều này khiến cô cảm thấy mình không hề cô đơn.

Diêu Nguyệt Ảnh đã bỏ ra vài nghìn tệ để mua một chiếc máy tính xách tay, như vậy khi các nhóm trong lớp làm bài tập sẽ tiện hơn nhiều trong việc trao đổi tài liệu.

Lớp trưởng của cô là một nữ sinh, cậu ta đã lén hỏi Vương Tử rằng Diêu Nguyệt Ảnh rốt cuộc làm nghề gì. Cậu nói cô nghèo, cô cũng thực sự nghèo.

Nhà ăn của trường theo kiểu tự phục vụ, trình độ đầu bếp thuộc hàng đầu, nguyên liệu được vận chuyển bằng máy bay mỗi ngày, chi phí ăn uống hàng tháng khoảng bảy vạn, hưng cho tới bây giờ họ chưa từng thấy Diêu Nguyệt Ảnh đi nhà ăn ăn. Vương Tử còn nói, cô thực sự gọi đồ ăn bên ngoài, ăn mì lạnh nướng.

Nhưng Diêu Nguyệt Ảnh luôn có thể lấy ra một món đồ xa xỉ. Khăn, cốc nước, áo phông nhỏ các thứ.

Đều rất lỗi mốt, không phải là đồ mới mẻ gì.

Vì vậy, rốt cuộc cô có nghèo hay không vẫn còn là một ẩn số.

Mấy nam sinh trong lớp nhìn cô, kéo ghế ngồi quay ngược lại nhìn cô, cố tình bắt chước cách phát âm của Diêu Nguyệt Ảnh, rồi cười ha hả.

“Có buồn cười vậy không, điểm cười của các cậu thấp vậy à?”

Diêu Nguyệt Ảnh hỏi, mặt lạnh tanh, đậy nắp bút lại phát ra tiếng kêu lách cách, cô đứng dậy thu dọn sách vở, định đến thư viện để yên tĩnh một chút.

Thì vừa vặn gặp Trình Hân đến tòa nhà giảng dạy của khối dưới tìm cô.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Trình Hân dẫn theo hai nữ sinh, một trái một phải. Người bên trái thấp hơn một chút, sống mũi tẹt, mắt rất to, trên mặt có nhiều tàn nhang rất linh động, mặc đồ theo phong cách Mori, váy ngắn màu xanh nhạt và tất trắng, đi một đôi giày đế bánh mì.

Một nữ sinh khác cao hơn Trình Hân một chút, theo phong cách chị đại, tóc dài chải ngược ra sau, mặc áo yếm thời trang, để lộ vai, mặc quần jean rộng thùng thình trông rất nóng bức. Khuôn mặt này rất đẹp, trông giống như một nhân vật bước ra từ truyện tranh với những đường nét góc cạnh, Diêu Nguyệt Ảnh nhìn thoáng qua đã bị kinh ngạc, ngay sau đó Trình Hân khoác vai cô, cười toe toét.

“Ồ, chăm học thế à, đi đâu đọc sách thế?”

“Thư viện…”

“Không được, cậu có biết chúng tớ đến tìm cậu để làm gì không?”

“Cậu có nhiệm vụ phải làm, cưng à.”

Cô bị ba nữ sinh kẹp ở giữa, Trình Hân cứ một câu lại gọi một tiếng cưng, khoác vai Diêu Nguyệt Ảnh đưa người ra ngoài, mấy người trong lớp nhìn ngây người, lại bắt đầu suy đoán Diêu Nguyệt Ảnh rốt cuộc là người như thế nào.

Những nhân vật nổi tiếng của khối trên chỉ có bấy nhiêu, hơn nữa nói trắng ra, những người thực sự đứng trên đỉnh tháp chỉ có một số ít, phần lớn mọi người đến đây học là để mở rộng giao lưu, xây dựng mối quan hệ tốt với mọi người, sau này khi gia đình có bất kỳ hoạt động kinh doanh nào thì con cái cũng có thể đóng vai trò là cầu nối trong đó.

Có thực sự nghĩ rằng đều là đến để học tập không?

Tiền kiếm được bằng cách học tập cũng không nhiều bằng việc kết giao thêm vài người bạn để lót đường cho gia tộc tương lai.

Lớp trưởng là Chương San, gia đình kinh doanh thiết bị y tế. Là lớp trưởng, cậu ta muốn tìm hiểu hồ sơ của mọi người trong lớp, tất nhiên Diêu Nguyệt Ảnh cũng nằm trong phạm vi quan sát của cậu ta, nói như thế nào nhỉ.

Cậu ta muốn chen chân vào vòng tròn này.

Nhưng mà, người muốn thoát khỏi cái vòng luẩn quẩn này, lúc này đã bị đẩy lên xe.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Chiếc xe mui trần màu hồng anh đào của Trình Hân tuy là xe bốn chỗ, nhưng hai chỗ phía sau có vẻ rất chật chội. Chị đại vội chiếm luôn ghế lái phụ, còn lại cô nàng loli theo phong cách Mori bắt đầu la hét, nói muốn đổi chỗ với cô ta.

“Tớ mặc kệ tớ mặc kệ tớ mặc kệ, lần này đến lượt tớ ngồi trước rồi!”

Cậu ta giơ nắm đấm đập vào người cô gái cao lớn, Trình Hân bảo cậu ta đừng làm loạn.

“Đông Cô, cậu nhỏ nên ngồi phía sau đi.”

“Tâm Tâm chân tay dài, ngồi ghế phụ lái vừa khéo.”

Cô gái tên Đông Cô không chịu, chu môi nhìn Diêu Nguyệt Ảnh một cái. Sau đó cúi đầu thì thầm vào tai cô gái cao lớn.

Cô gái cao lớn nghe xong cũng chẳng quan tâm đến việc ngại hay không, trực tiếp lớn tiếng nói với phía sau.

“Cậu có tắm không vậy, cô ấy nói ngửi thấy mùi hôi hôi trên người cậu, nhớp nháp.”

Diêu Nguyệt Ảnh đứng bên xe, hai cô gái thì thầm to nhỏ, cô tự thanh minh rằng mình đã tắm rồi.

“Thật đấy, quần áo của tôi cũng sạch sẽ.”

Cô gái tên Đông Cô không nghe, chế giễu vài câu nhưng trời quá nóng nên dưới sự thúc giục của Trình Hân, cậu ta vẫn lên xe.

Mười mấy phút sau, xe dừng lại ở quảng trường Hằng Long.

Diêu Nguyệt Ảnh lại bắt đầu như thời cấp hai cấp ba đi mua sắm cùng, trước kia là hầu hạ một người, bây giờ hầu hạ ba người.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Cá Không Có Chân

Số ký tự: 0