Muốn Đến Trường
Bất Khai Tâm Đích Phì Quất
2024-11-16 03:00:17
Trình Hân nằm trên mặt đất vừa khóc vừa kêu rên, nói muốn gọi điện thoại cho bạn trai, điện thoại còn chưa lấy ra, bị một nam sinh trên cây nhảy xuống sờ loạn một hồi, lấy ra xem xét, ai u, là loại mới nhất, có thể bán được không ít tiền.
Con dao kéo ở trên mặt cô ấy, sống dao cắt không chảy máu, lá gan bọn họ cũng không lớn như vậy, chỉ làm dáng chút mà thôi.
Diêu Nguyệt Ảnh cũng biết.
Đầu óc cô nóng lên, dao vốn lắc lư hai cái, đang định thu lại thì bị Diêu Nguyệt Ảnh bất ngờ túm lấy lưỡi dao, lòng bàn tay rạch một đường, máu chảy ra ngoài. Diêu Nguyệt Ảnh hung ác nhìn cô gái kia, cô ta sợ tới mức không kịp hoàn hồn, lúc định thần lại phát hiện dao đã bị rút đi, trước mắt bị tát mấy bạt tai.
Cô đánh nhau rất dữ, nhưng cơ thể dinh dưỡng không đầy đủ, đánh không đủ lực, giống như hổ giấy. Khí chất người thôn quê, mặc quần áo mẹ không cần, ống tay áo bung sứt chỉ, ngay cả đường may là gì cũng không thấy rõ. Dù sao thì cũng giống như mạng không cần, đấm mấy cái xong lại túm tóc người ta đập đầu xuống đất, rầm rầm rầm vài cái.
Trình Hân nhìn mà sửng sốt, dao nhỏ trên đất bị xoay qua xoay lại đá qua, cô ấy nuốt nước miếng, ấn tượng đầu tiên là cảm thấy cô gái Diêu Nguyệt Ảnh này, mệnh thật là đê tiện.
Tiện nhân có cách sống của tiện nhân, người nghèo có cách sống của người nghèo, người vừa tiện vừa nghèo nếu không thông minh một chút, đời này liền xong rồi có hiểu hay không.
Mẹ cô từng dạy cô làm sao để lừa người, năm ba tiểu học bị bạn học khóa cửa sổ, cô cố ý duỗi tay ra ngoài, kẹp một cái liền bắt đầu kêu to, mẹ cô đến trường học chửi ầm lên, một già một trẻ da mặt dày muốn chết, trước sau kêu gào làm loạn, tiền thuốc men liền bồi thường một trăm đồng, cô lại rớt một tuần tiết học chưa học.
Hiện tại cô đang cược Trình Hân sẽ nhận nhân tình này, mà sự thật cũng như cô dự liệu.
Trình Hân Mặc nhận nợ cô một ân tình.
Cô ấy bị cà thọt chân, được Diêu Nguyệt Ảnh đưa lên xe taxi. Trời đã tối đen, cô gái đứng ở ven đường, vết máu trên tay phải uốn lượn vặn vẹo giống như cành cây khô héo. Dường như cô khát vọng đạt được thứ gì đó... thấm vào từng chút.
"Có muốn tiền hay không."
Trình Hân ngồi trên xe taxi hỏi cô, Diêu Nguyệt Ảnh lắc đầu.
"Vậy cậu muốn cái gì?"
"Tôi muốn đến trường của cậu đọc sách."
Cô nói như vậy.
Thật ra, thành tích học tập của cô rất tốt, từ nhỏ điểm toán - ngữ văn đều đạt điểm tối đa, là mẫu hình học sinh giỏi mà giáo viên đặc biệt coi trọng.
Không đọc sách thì quá lãng phí.
——
Diêu Nguyệt Ảnh quay lại trường học, ngày đầu tiên đã trở thành chó săn của Trình Hân, ăn chực và ăn chực.
Da mặt cô dày, Trình Hân cho cái gì lấy cái đó, tựa như trạm ve chai, ngay cả vớ rách cũng muốn.
Lúc Trình Hân học lớp chín, Diêu Nguyệt Ảnh lớp bảy, Trình Hân học xong cấp hai, Diêu Nguyệt Ảnh cũng đang lớp chín.
Mấy năm đó, sau khoảng thời gian livestream bán hàng, mẹ của Trình Hân đã thay đổi từ thương mại vi mô sang thành nhãn hàng chính thức, đăng ký công ty, xin độc quyền, những người nổi tiếng trong nước đều tuyên truyền về đồ trang điểm của gia đình cô ấy.
Diêu Nguyệt Ảnh nhìn Trình Hân càng ngày càng nhiều tiền tiêu vặt, sau này khi cô ấy tốt nghiệp trung học, cả nhà đều phải chuyển đến Thượng Hải.
Mẹ cô ấy mua nhà máy mới ở Thượng Hải, còn mua đại bình tầng nửa trăm triệu, khái niệm gì chứ, dù sao đây cũng là độ cao mà cả đời này cô cũng không thể đạt được.
Năm đó Diêu Nguyệt Ảnh học lớp mười, Trình Hân phải đi Thượng Hải. Trước khi Trình Hân bảo cô ra sân bay đưa tiễn, mẹ cô ấy toàn thân đều là hàng hiệu, khí chất rất tốt, kính râm vừa tháo xuống, chuyển cho Diêu Nguyệt Ảnh hai vạn tệ.
"Ảnh Nhi, thành tích học tập của cháu rất tốt, đến lúc đó đến đây đọc sách, vừa vặn có thể trợ giúp Hân Hân."
Diêu Nguyệt Ảnh đỏ mắt, suýt chút nữa đã dập đầu ba quỳ chín lạy với mẹ cô ấy.
Con dao kéo ở trên mặt cô ấy, sống dao cắt không chảy máu, lá gan bọn họ cũng không lớn như vậy, chỉ làm dáng chút mà thôi.
Diêu Nguyệt Ảnh cũng biết.
Đầu óc cô nóng lên, dao vốn lắc lư hai cái, đang định thu lại thì bị Diêu Nguyệt Ảnh bất ngờ túm lấy lưỡi dao, lòng bàn tay rạch một đường, máu chảy ra ngoài. Diêu Nguyệt Ảnh hung ác nhìn cô gái kia, cô ta sợ tới mức không kịp hoàn hồn, lúc định thần lại phát hiện dao đã bị rút đi, trước mắt bị tát mấy bạt tai.
Cô đánh nhau rất dữ, nhưng cơ thể dinh dưỡng không đầy đủ, đánh không đủ lực, giống như hổ giấy. Khí chất người thôn quê, mặc quần áo mẹ không cần, ống tay áo bung sứt chỉ, ngay cả đường may là gì cũng không thấy rõ. Dù sao thì cũng giống như mạng không cần, đấm mấy cái xong lại túm tóc người ta đập đầu xuống đất, rầm rầm rầm vài cái.
Trình Hân nhìn mà sửng sốt, dao nhỏ trên đất bị xoay qua xoay lại đá qua, cô ấy nuốt nước miếng, ấn tượng đầu tiên là cảm thấy cô gái Diêu Nguyệt Ảnh này, mệnh thật là đê tiện.
Tiện nhân có cách sống của tiện nhân, người nghèo có cách sống của người nghèo, người vừa tiện vừa nghèo nếu không thông minh một chút, đời này liền xong rồi có hiểu hay không.
Mẹ cô từng dạy cô làm sao để lừa người, năm ba tiểu học bị bạn học khóa cửa sổ, cô cố ý duỗi tay ra ngoài, kẹp một cái liền bắt đầu kêu to, mẹ cô đến trường học chửi ầm lên, một già một trẻ da mặt dày muốn chết, trước sau kêu gào làm loạn, tiền thuốc men liền bồi thường một trăm đồng, cô lại rớt một tuần tiết học chưa học.
Hiện tại cô đang cược Trình Hân sẽ nhận nhân tình này, mà sự thật cũng như cô dự liệu.
Trình Hân Mặc nhận nợ cô một ân tình.
Cô ấy bị cà thọt chân, được Diêu Nguyệt Ảnh đưa lên xe taxi. Trời đã tối đen, cô gái đứng ở ven đường, vết máu trên tay phải uốn lượn vặn vẹo giống như cành cây khô héo. Dường như cô khát vọng đạt được thứ gì đó... thấm vào từng chút.
"Có muốn tiền hay không."
Trình Hân ngồi trên xe taxi hỏi cô, Diêu Nguyệt Ảnh lắc đầu.
"Vậy cậu muốn cái gì?"
"Tôi muốn đến trường của cậu đọc sách."
Cô nói như vậy.
Thật ra, thành tích học tập của cô rất tốt, từ nhỏ điểm toán - ngữ văn đều đạt điểm tối đa, là mẫu hình học sinh giỏi mà giáo viên đặc biệt coi trọng.
Không đọc sách thì quá lãng phí.
——
Diêu Nguyệt Ảnh quay lại trường học, ngày đầu tiên đã trở thành chó săn của Trình Hân, ăn chực và ăn chực.
Da mặt cô dày, Trình Hân cho cái gì lấy cái đó, tựa như trạm ve chai, ngay cả vớ rách cũng muốn.
Lúc Trình Hân học lớp chín, Diêu Nguyệt Ảnh lớp bảy, Trình Hân học xong cấp hai, Diêu Nguyệt Ảnh cũng đang lớp chín.
Mấy năm đó, sau khoảng thời gian livestream bán hàng, mẹ của Trình Hân đã thay đổi từ thương mại vi mô sang thành nhãn hàng chính thức, đăng ký công ty, xin độc quyền, những người nổi tiếng trong nước đều tuyên truyền về đồ trang điểm của gia đình cô ấy.
Diêu Nguyệt Ảnh nhìn Trình Hân càng ngày càng nhiều tiền tiêu vặt, sau này khi cô ấy tốt nghiệp trung học, cả nhà đều phải chuyển đến Thượng Hải.
Mẹ cô ấy mua nhà máy mới ở Thượng Hải, còn mua đại bình tầng nửa trăm triệu, khái niệm gì chứ, dù sao đây cũng là độ cao mà cả đời này cô cũng không thể đạt được.
Năm đó Diêu Nguyệt Ảnh học lớp mười, Trình Hân phải đi Thượng Hải. Trước khi Trình Hân bảo cô ra sân bay đưa tiễn, mẹ cô ấy toàn thân đều là hàng hiệu, khí chất rất tốt, kính râm vừa tháo xuống, chuyển cho Diêu Nguyệt Ảnh hai vạn tệ.
"Ảnh Nhi, thành tích học tập của cháu rất tốt, đến lúc đó đến đây đọc sách, vừa vặn có thể trợ giúp Hân Hân."
Diêu Nguyệt Ảnh đỏ mắt, suýt chút nữa đã dập đầu ba quỳ chín lạy với mẹ cô ấy.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro