Cả Kinh Thành Đều Mong Nàng Hồi Cung
Chương 16
Lục Lí
2024-09-14 12:06:38
Editor: Dứa
Ngày hôm sau, Trưởng Công chúa bị cấm túc trong phủ Công chúa, không được ra ngoài, Tiết Thủ phụ lấy cớ tới Khương phủ thăm muội muội, sau đó lén bàn bạc tình huống đôi bên với Bạch Phù, nhất thời thê thảm cảm thán: “Hai người này đúng là trăm năm khó gặp, hồ đồ giống nhau!”
Tiết Thủ phụ gừng càng già càng cay: “Là con người thì đều có nhược điểm, lão phu không tin, nếu muội muội ta muốn tái giá, Bệ hạ có thật sự buông tay không?”
Bạch Phù ngẩn ra, sắc mặt trắng bệch: “Nói đến chuyện này…”
“Sao Bạch cô nương lại run rẩy?”
“Có lần nô tì và Khương cô nương đến Ký Châu, gặp một chàng trai trẻ, chàng trai kia bị vẻ đẹp của cô nương thu hút, muốn dâng hiến mọi thứ mình có cho cô nương, cô nương không đành lòng từ chối thành ý của hắn, nên lúc chia tay có nói, nếu ba năm sau gặp lại…”
Tiết Thủ phụ vội vàng: “Muội muội ta sẽ đồng ý gả cho hắn sao?”
“Không phải, cô nương chỉ cho hắn một lời hứa hẹn thôi.” Bạch Phù cười lạnh.
“Vậy ngươi run cái gì?”
Sắc mặt Bạch Phù đầy vẻ thương hại: “Nô tì là vì Tiết đại nhân, nô tì nghĩ đến diện mạo của chàng trai trẻ kia có chút tương tự Tiết đại nhân, chẳng khác gì huynh đệ với tiểu Tiết đại nhân, không biết có quan hệ gì với Tiết đại nhân hay không!”
Tiểu Tiết đại nhân chính là Tiết Trọng Hà.
Khương Anh đang cắt vải ở sân sau, trong cung đã đưa tới số đo quần áo của Liễu Uyên, nàng chuẩn bị dựa theo số đo này may bộ quần áo mới cho người huynh trưởng chưa từng gặp mặt ngoài kinh thành, chợt nghe ngoài cửa truyền đến tiếng hô hào kinh hãi: “Không xong rồi, Tiết đại nhân hôn mê!” Nàng lập tức chạy như bay ra ngoài.
Lòng bàn tay là thịt, mu bàn tay cũng là thịt, huynh trưởng ngoài kinh được làm quần áo mới, huynh trưởng trong kinh hoảng sợ hôn mê, ai cũng cần được chăm lo. Khương Anh rất bận rộn, một tay cầm kéo, hai mắt vẫn nhìn chằm chằm thái y đút thuốc cho Tiết Thủ phụ.
Tiết Thủ phụ là một ông lão hăng hái, sau khi uống thuốc liền nhanh chóng tỉnh lại, sắc mặt lập tức thay đổi, một hai đòi xuống giường trở về phủ. Khương Anh không ngăn cản được, đỡ ông đi tới sân trước, đúng lúc gặp Tiết Trọng Hà cùng đám đại thần trẻ tuổi xách thuốc và quà tặng tới đây thăm bệnh: “Bệnh của cô cô đã đỡ chưa?”
“Ta không sao, nhưng huynh trưởng đang không khoẻ.” Khương Anh lo lắng nhìn Tiết Thủ phụ, Tiết Thủ phụ vực dậy tinh thần: “Vi huynh không sao, vi huynh phải về nhà!” Trong nhà xảy ra chuyện lớn rồi!
Cuộc sống thật tuyệt vời, lời này còn chưa kịp nói thì Bạch Tiêu và một chàng trai trẻ đã sóng vai từ ngoài cửa tiến vào, Bạch Tiêu cao giọng gọi: “Cô nương, nhìn xem ai tới này… ”
Chàng trai trẻ có dáng người tuấn tú, mũi cao mắt sáng, không đường hoàng đoan chính như các đại thần trong sân, chỉ thấy khí chất phóng khoáng tự nhiên, nhìn Khương Anh, hơi mỉm cười: “Cô nương còn nhớ Tiết mỗ không?”
“Là ngươi!” Trong đầu Khương Anh hiện lên một đoạn ký ức.
Chàng trai trẻ cảm động: “Không ngờ cô nương vẫn nhớ ta, từ ngày chia tay cô nương, suốt ba năm qua ta vẫn ngày đêm nghĩ đến cô nương…”
Những người còn lại đều kinh hoàng.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Tiết Trọng Hà vội vàng nhào về phía chàng trai kia, bịt kín miệng hắn: “Huynh trưởng, chớ có nói bậy!”
Tiết Thủ phụ đã ngất xỉu một lần, hiện tại ông cần phải kiên cường, ông làm được, ông bình tĩnh giới thiệu với người đang có vẻ trầm tư là Khương Anh: “Muội muội, đây là cháu trai cả của muội, Tiết Trọng Thanh, hắn ngốc nghếch từ nhỏ, muội muội đừng để ý.”
Mặc dù từ nhỏ Tiết Trọng Thanh không phải tên ngốc, nhưng cũng không giống người bình thường, từ nhỏ hắn đã không thích kinh thành gò bó, nên chưa đầy mười tuổi đã rời kinh về quê sinh sống.
Nhiều năm sau đó, hắn ngao du khắp trời nam biển bắc, gần như không trở về kinh thành, ngoại trừ người Tiết gia, ở kinh thành chưa từng có ai nhìn thấy dáng vẻ của hắn sau khi lớn lên, vậy nên Khương Anh và hắn không biết thân phận lẫn nhau cũng là chuyện bình thường.
Khương Anh chớp mắt, chải vuốt lại sự việc, trong lòng buông lỏng: “Đã là cháu trai thì dễ nói chuyện rồi.” Thấy Tiết Trọng Thanh đã được Tiết Trọng Hà thả ra, vẻ mặt mờ mịt nhìn qua, nàng hơi mỉm cười: “Cháu trai ngoan, quên chuyện trước kia đi!”
Tiết Trọng Thanh vào nam ra bắc, chưa gặp phải chuyện này bao giờ, vấn đề vai vế sao có thể làm khó được hắn, hắn vẫn miệt mài nói: “Tình cảm của ta dành cho cô nương sẽ không thay đổi vì chút chuyện nhỏ này, cô nương từng đồng ý cho ta một lời hứa, hôm nay có duyên gặp lại, ta phải nói ra…”
Tất cả mọi người đều chấn động trước lời nói của Tiết Trọng Thanh. Tiết Thủ phụ nhắm mắt suy tính, còn Tiết Trọng Hà thì hét lên, rồi bịt miệng Tiết Trọng Thanh, thấp giọng nhắc nhở: “Đây là mẫu thân của đương kim Thái Tử, mặc dù đã ly hôn với Bệ hạ, nhưng vẫn được thánh tâm, không thể làm càn!”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Khương Anh cũng nhớ tới chuyện hứa hẹn, thản nhiên tự tin: “Cứ để hắn nói, ta nói là làm.”
Trong sân yên tĩnh tới mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi, những người còn lại không tiện tỏ ra hưng phấn, đành giả vờ đờ đẫn, còn Tiết Trọng Hà thì ngớ người thật, chỉ có Tiết Trọng Thanh rất vui vẻ: “Ta muốn…”
“Xuất gia làm hoà thượng!”
Tiết Thủ phụ suy tính xong, đột nhiên dùng khí thế kinh người giữ chặt Tiết Trọng Thanh, đầu óc Tiết Trọng Thanh nhất thời nhạy bén, đối diện với tầm mắt hoang mang của Khương Anh, hắn thản nhiên thay đổi, hơi mỉm cười: “Ý cha ta là đêm qua ta đã được Phật Tổ vẫy gọi!”
Những người còn lại thầm vỗ tay trong lòng, Tiết gia đã biết cách giữ mạng rồi!
Khương Anh nói: “Nếu ngươi muốn xuất gia, còn đến hỏi ý kiến của ta, ta tất nhiên không phản đối, nếu ngươi muốn… ”
Tâm tư của Tiết Trọng Thanh, nàng đã biết từ ba năm trước, lúc ấy nàng không có tình cảm gì với Tiết Trọng Thanh, càng không có ý định tái giá.
Hiện tại, nàng càng không có tình cảm với Tiết Trọng Thanh, nhưng đối với chuyện tái giá…
Bởi vì từ nhỏ nàng đã lớn lên một mình, nên không thể thiếu những khao khát về người bạn đồng hành, mặc dù nhận rất nhiều người thân ở kinh thành, nhưng vĩnh viễn không thể ngày đêm ở bên nàng, tuy rằng nàng có một cậu con trai, nhưng lại phải chia cho Liễu Uyên một nửa, Bạch Phù sẽ xuất giá, Bạch Tiêu sẽ thành thân, không thể ở mãi bên cạnh nàng, nếu nàng tìm được phu quân cầm sắt hòa minh (*), có lẽ sẽ đồng hành cùng nàng lâu hơn?
(*): Chỉ mối quan hệ hoà hợp giữa vợ chồng.
Khương Anh nhất thời lơ đễnh.
Trong khoảnh khắc này, Tiết Trọng Thanh cảm thấy như trời đang giúp mình, kiên quyết lắc đầu: “Ta không xuất gia, ta tới hỏi lời hứa từ cô nương.”
“Câm miệng!” Cuối cùng Tiết Thủ phụ không chống đỡ được nữa, tiếp tục hôn mê bất tỉnh!
Khương Anh gọi thái y tới, sau một hồi bận rộn, Tiết Trọng Hà đuổi các đồng nghiệp đi, cùng Tiết Trọng Thanh đứng trước giường Tiết Thủ phụ. Khương Anh cũng đứng sau đó vài bước, thấy Tiết Thủ phụ vừa tỉnh dậy đã kích động, nàng vội vàng bước tới an ủi: “Huynh trưởng đừng hoảng, muội sẽ không làm loạn!”
Vừa rồi nàng và Tiết Trọng Hà đã thống nhất, Tiết Trọng Hà cam tâm tình nguyện, lời lẽ chính đáng gọi: “Cô cô, người mãi mãi là cô cô của ta, cũng là cô cô của huynh trưởng ta, đầu óc huynh trưởng không sáng suốt, cô cô không nên hồ đồ theo!”
Lúc này Tiết Trọng Hà đang háo hức nhìn nàng chằm chằm, còn Tiết Trọng Thanh chỉ khẽ mỉm cười với nàng, nàng nói với Tiết Thủ phụ: “Muội hiểu nỗi băn khoăn của huynh trưởng, trước mắt mặc dù muội và Bệ hạ đã ly hôn, nhưng có Mãn Mãn ở đây, chung quy vẫn liên quan đến Bệ hạ, huynh trưởng sợ Tiết Trọng Thanh dây dưa với muội, đắc tội Bệ hạ, đúng không?”
Khương Anh rất chân thành, Tiết Thủ phụ cũng bộc lộ cảm xúc thật: “Quả thực vi huynh lo lắng…” Bất chợt nhớ tới dáng vẻ chết lặng của Liễu Uyên khi nhờ ông tìm đối tượng thích hợp đêm qua, đầu óc nhanh chóng xoay chuyển, lập tức nở nụ cười: “Nhưng lo lắng thì lo lắng, nếu muội muội thật sự có ý với Trọng Thanh, vi huynh sẽ không ngăn cản!”
Tiết Trọng Hà kinh hãi: “Cha! Nàng là cô cô của con và huynh trưởng!”
Hắn nào có bình tĩnh được như huynh trưởng, Tiết Trọng Thanh không chỉ bình tĩnh, mà hắn còn rất cởi mở: “Không sao, ta có thể làm dượng của chính mình!”
“…”
Cũng may, Khương Anh vẫn còn lý trí: “Chờ một lát!” Nàng nhìn về phía Tiết Trọng Thanh, có vài lời cần phải nói rõ ràng: “Dù ta có ý định tái giá cũng sẽ không gả cho ngươi, trước giờ ta chưa từng có tình cảm với ngươi!”
Tiết Trọng Thanh không sợ: “Nàng quên rằng mình nợ ta một lời hứa, nàng bảo mình đã nói là làm, ta không sợ thân phận đặc biệt của nàng, ta muốn nàng…”
“Không vội!” Tiết Thủ phụ đa mưu túc trí nheo mắt lại: “Trọng Thanh, con vội cái gì, đã có lời hứa trong tay, mấy ngày sau nhắc lại cũng không sao, trước tiên để muội muội ta suy nghĩ thật kỹ đã.”
Tiết Trọng Thanh ngậm miệng.
Sau khi tiễn ba người Tiết thị rời đi, Khương Anh không còn tâm trạng chuẩn bị quần áo mới cho vị huynh trưởng bên ngoài kinh thành nữa, nhìn thấy đám tùy tùng đang thu dọn đồ đạc, nàng kinh ngạc hỏi: “Đang làm gì vậy?”
Bạch Phù cười ác ý: “Người trong cung tới, Bệ hạ yêu cầu ngài và Mãn Mãn nhanh chóng dọn đến biệt viện, ừm, bọn họ bắt đầu thu dọn!”
“Đợi đã!” Khương Anh gọi mọi người dừng lại, nói với Bạch Phù: “Ngươi đi báo cho người trong cung, ta tạm thời chưa chuyển đi, qua vài ngày rồi nói tiếp.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Bạch Phù đồng ý, tin tức nhanh chóng truyền vào trong cung, Liễu Uyên nghe xong sắc mặt có vẻ khá tốt, hắn buông bút son trong tay, nâng tay áo xoa mi tâm: “Hôm nay Khương phủ đã xảy ra chuyện gì?”
Cung nhân mở miệng, mới đầu Liễu Uyên còn thả lỏng cơ thể, dựa lưng vào ghế, nghe xong, thân trên căng chặt cứng ngắc, đôi môi mỏng mím thành một đường thẳng tắp, thật lâu sau mới truyền mệnh lệnh: “Mời Khương cô nương vào cung, ngay lập tức!”
Cung nhân nhanh chóng rời đi, Liễu Uyên chậm rãi thở ra, bắt đầu phê sổ con, hắn phê rất chậm, mãi không thấy đổi sổ khác, ngược lại bút son cầm rất chắc chắn, không biết phê sổ bao lâu, trong điện truyền đến từng tiếng bước chân.
Liễu Uyên ngước mắt lên, trên mặt Khương Anh vẫn hoang mang không hiểu, đang chuẩn bị uốn gối hành lễ, hắn hơi hé miệng, nhưng lại không thể phát ra tiếng, trơ mắt nhìn Khương Anh quỳ xuống, ký ức trong đầu lại cuồn cuộn mãnh liệt. Hắn nhớ tới Thẩm nhị công tử, tiểu tướng trên thao trường trước kia …
Nhân duyên của Khương Anh không suôn sẻ, tất nhiên có bút tích của hắn, nhưng điều kiện tiên quyết là Khương Anh không muốn, nếu lần này nàng bằng lòng thì sao?
“Bệ hạ muốn gặp ta vì chuyện chuyển tới biệt viện?”
Liễu Uyên im lặng hồi lâu, Khương Anh đành phải nhắc nhở, cũng may Liễu Uyên phản ứng rất nhanh, gật đầu: “Nàng đứng dậy đi, lại đây.”
Khương Anh nghe lời cất bước, đứng bên cạnh bàn rồng, nghe Liễu Uyên khẽ hỏi: “Sao lại chưa chuyển?”
Khương Anh suy nghĩ một chút, trả lời: “Trong lòng có một chuyện, ta còn chưa quyết định, sợ dọn sớm quá, sau này khó giải quyết.”
“Chuyện gì?”
Liễu Uyên nhẹ nhàng hỏi, sắc mặt Khương Anh bình thản: “Ta đang suy xét xem có nên tái giá hay không.”
Liễu Uyên ồ một tiếng: “Hoá ra vì chuyện này.”
Trong lúc nhất thời, hai người thật sự không giống phu thê đã ly hôn, ngược lại giống bạn bè nhiều năm, mặc kệ sóng gió trong lòng có cuồn cuộn thế nào, trên mặt vẫn cực kỳ ổn định, cùng thảo luận một vấn đề nhỏ không đáng kể trong hoà bình.
“Vậy nàng có ứng cử viên phù hợp chưa?”
Trên bàn rồng chồng chất sổ con, Liễu Uyên vốn định duỗi tay đi lấy, nhưng ngón tay vừa đứa tới, Khương Anh đã cầm lấy, đưa qua.
Ngón tay hai người chạm nhau, Khương Anh hơi đờ đẫn, như lạc vào giấc mộng, cách đây rất lâu, khi còn làm Thái tử phi, nàng từng nghĩ tới cảnh Liễu Uyên đăng cơ, chỉ là chưa từng tỉ mỉ như cảnh nàng đưa sổ con cho Liễu Uyên lúc này, có lẽ tình huống này quá mức khó tin.
Khương Anh thản nhiên rụt ngón tay lại, ngoài miệng đáp: “Nói tới người được chọn, năm đó ta rời cung, đi rất nhiều nơi, cùng Bạch Phù, Bạch Tiêu gặp rất nhiều người…”
“Khương Anh, thực ra hai người Bạch Phù, Bạch Tiêu là…”
Liễu Uyên kiềm chế suy nghĩ, đúng là hắn có nguyên tắc “Không ép buộc”, từ trước đến nay hắn luôn tuân thủ rất tốt. Khương Anh cũng rất hài lòng với điểm này của hắn, chỉ là hôm nay đặc biệt, hắn muốn phá vỡ một chút.
Khương Anh bị ngắt lời, vốn đang sửng sốt, lại nghe thấy Bạch Phù, Bạch Tiêu, trong lòng căng thẳng: “Ồ, hai người bọn họ là…” Do dự một lát, cuối cùng cắn răng nói: “Là bạn năm ấy ta quen ở Dương Thành.”
Hai chữ Dương Thành vừa thốt ra, Khương Anh cẩn thận nhìn sang, đúng lúc Liễu Uyên khó tin nhìn lại, bốn mắt chạm nhau, nhưng chẳng ai hiểu đối phương đang nghĩ gì.
Khương Anh lo sợ nói: “Ta biết bọn họ đến từ Dương Thành vương phủ, lúc ấy An Vương gia và An Vương phi thấy ta một mình rời khỏi thành, không yên tâm, nên đã phái hai người bọn họ tới bảo vệ ta.”
“Khương Anh...”
Giờ phút này, giọng nói của Liễu Uyên mang theo cảm giác bất lực như trời đất đang sụp đổ, thâm nhập sâu vào trái tim Khương Anh: “Nếu nàng vừa ý Tiết Trọng Thanh, trẫm sẽ tứ hôn cho hai người?”
Khương Anh sửng sốt không biết nên phản ứng thế nào, nàng ngơ ngác nghĩ, phu quân cũ là Bệ hạ cũng thật hào phóng.
Thật lâu sau, cả hai người đều không nhúc nhích, Liễu Uyên là người đầu tiên phát hiện không đúng, hắn kéo Khương Anh lại, chỉ thấy không biết khi nào, trên mặt Khương Anh đã chảy xuống hai giọt nước mắt trong suốt. Liễu Uyên không khỏi cau mày: “Trẫm tứ hôn cho nàng, nàng khóc cái gì?”
Khương Anh thầm nghĩ, biết vậy không nghĩ đến chuyện tái giá, lại vô duyên vô cớ khóc trước mặt chồng cũ, thật xấu hổ, nàng ngơ ngác để mặc Liễu Uyên nâng tay áo lau nước mắt cho mình. Giọng Liễu Uyên dịu lại: “Nàng không muốn gả cho Tiết Trọng Thanh sao?”
Ngày hôm sau, Trưởng Công chúa bị cấm túc trong phủ Công chúa, không được ra ngoài, Tiết Thủ phụ lấy cớ tới Khương phủ thăm muội muội, sau đó lén bàn bạc tình huống đôi bên với Bạch Phù, nhất thời thê thảm cảm thán: “Hai người này đúng là trăm năm khó gặp, hồ đồ giống nhau!”
Tiết Thủ phụ gừng càng già càng cay: “Là con người thì đều có nhược điểm, lão phu không tin, nếu muội muội ta muốn tái giá, Bệ hạ có thật sự buông tay không?”
Bạch Phù ngẩn ra, sắc mặt trắng bệch: “Nói đến chuyện này…”
“Sao Bạch cô nương lại run rẩy?”
“Có lần nô tì và Khương cô nương đến Ký Châu, gặp một chàng trai trẻ, chàng trai kia bị vẻ đẹp của cô nương thu hút, muốn dâng hiến mọi thứ mình có cho cô nương, cô nương không đành lòng từ chối thành ý của hắn, nên lúc chia tay có nói, nếu ba năm sau gặp lại…”
Tiết Thủ phụ vội vàng: “Muội muội ta sẽ đồng ý gả cho hắn sao?”
“Không phải, cô nương chỉ cho hắn một lời hứa hẹn thôi.” Bạch Phù cười lạnh.
“Vậy ngươi run cái gì?”
Sắc mặt Bạch Phù đầy vẻ thương hại: “Nô tì là vì Tiết đại nhân, nô tì nghĩ đến diện mạo của chàng trai trẻ kia có chút tương tự Tiết đại nhân, chẳng khác gì huynh đệ với tiểu Tiết đại nhân, không biết có quan hệ gì với Tiết đại nhân hay không!”
Tiểu Tiết đại nhân chính là Tiết Trọng Hà.
Khương Anh đang cắt vải ở sân sau, trong cung đã đưa tới số đo quần áo của Liễu Uyên, nàng chuẩn bị dựa theo số đo này may bộ quần áo mới cho người huynh trưởng chưa từng gặp mặt ngoài kinh thành, chợt nghe ngoài cửa truyền đến tiếng hô hào kinh hãi: “Không xong rồi, Tiết đại nhân hôn mê!” Nàng lập tức chạy như bay ra ngoài.
Lòng bàn tay là thịt, mu bàn tay cũng là thịt, huynh trưởng ngoài kinh được làm quần áo mới, huynh trưởng trong kinh hoảng sợ hôn mê, ai cũng cần được chăm lo. Khương Anh rất bận rộn, một tay cầm kéo, hai mắt vẫn nhìn chằm chằm thái y đút thuốc cho Tiết Thủ phụ.
Tiết Thủ phụ là một ông lão hăng hái, sau khi uống thuốc liền nhanh chóng tỉnh lại, sắc mặt lập tức thay đổi, một hai đòi xuống giường trở về phủ. Khương Anh không ngăn cản được, đỡ ông đi tới sân trước, đúng lúc gặp Tiết Trọng Hà cùng đám đại thần trẻ tuổi xách thuốc và quà tặng tới đây thăm bệnh: “Bệnh của cô cô đã đỡ chưa?”
“Ta không sao, nhưng huynh trưởng đang không khoẻ.” Khương Anh lo lắng nhìn Tiết Thủ phụ, Tiết Thủ phụ vực dậy tinh thần: “Vi huynh không sao, vi huynh phải về nhà!” Trong nhà xảy ra chuyện lớn rồi!
Cuộc sống thật tuyệt vời, lời này còn chưa kịp nói thì Bạch Tiêu và một chàng trai trẻ đã sóng vai từ ngoài cửa tiến vào, Bạch Tiêu cao giọng gọi: “Cô nương, nhìn xem ai tới này… ”
Chàng trai trẻ có dáng người tuấn tú, mũi cao mắt sáng, không đường hoàng đoan chính như các đại thần trong sân, chỉ thấy khí chất phóng khoáng tự nhiên, nhìn Khương Anh, hơi mỉm cười: “Cô nương còn nhớ Tiết mỗ không?”
“Là ngươi!” Trong đầu Khương Anh hiện lên một đoạn ký ức.
Chàng trai trẻ cảm động: “Không ngờ cô nương vẫn nhớ ta, từ ngày chia tay cô nương, suốt ba năm qua ta vẫn ngày đêm nghĩ đến cô nương…”
Những người còn lại đều kinh hoàng.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Tiết Trọng Hà vội vàng nhào về phía chàng trai kia, bịt kín miệng hắn: “Huynh trưởng, chớ có nói bậy!”
Tiết Thủ phụ đã ngất xỉu một lần, hiện tại ông cần phải kiên cường, ông làm được, ông bình tĩnh giới thiệu với người đang có vẻ trầm tư là Khương Anh: “Muội muội, đây là cháu trai cả của muội, Tiết Trọng Thanh, hắn ngốc nghếch từ nhỏ, muội muội đừng để ý.”
Mặc dù từ nhỏ Tiết Trọng Thanh không phải tên ngốc, nhưng cũng không giống người bình thường, từ nhỏ hắn đã không thích kinh thành gò bó, nên chưa đầy mười tuổi đã rời kinh về quê sinh sống.
Nhiều năm sau đó, hắn ngao du khắp trời nam biển bắc, gần như không trở về kinh thành, ngoại trừ người Tiết gia, ở kinh thành chưa từng có ai nhìn thấy dáng vẻ của hắn sau khi lớn lên, vậy nên Khương Anh và hắn không biết thân phận lẫn nhau cũng là chuyện bình thường.
Khương Anh chớp mắt, chải vuốt lại sự việc, trong lòng buông lỏng: “Đã là cháu trai thì dễ nói chuyện rồi.” Thấy Tiết Trọng Thanh đã được Tiết Trọng Hà thả ra, vẻ mặt mờ mịt nhìn qua, nàng hơi mỉm cười: “Cháu trai ngoan, quên chuyện trước kia đi!”
Tiết Trọng Thanh vào nam ra bắc, chưa gặp phải chuyện này bao giờ, vấn đề vai vế sao có thể làm khó được hắn, hắn vẫn miệt mài nói: “Tình cảm của ta dành cho cô nương sẽ không thay đổi vì chút chuyện nhỏ này, cô nương từng đồng ý cho ta một lời hứa, hôm nay có duyên gặp lại, ta phải nói ra…”
Tất cả mọi người đều chấn động trước lời nói của Tiết Trọng Thanh. Tiết Thủ phụ nhắm mắt suy tính, còn Tiết Trọng Hà thì hét lên, rồi bịt miệng Tiết Trọng Thanh, thấp giọng nhắc nhở: “Đây là mẫu thân của đương kim Thái Tử, mặc dù đã ly hôn với Bệ hạ, nhưng vẫn được thánh tâm, không thể làm càn!”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Khương Anh cũng nhớ tới chuyện hứa hẹn, thản nhiên tự tin: “Cứ để hắn nói, ta nói là làm.”
Trong sân yên tĩnh tới mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi, những người còn lại không tiện tỏ ra hưng phấn, đành giả vờ đờ đẫn, còn Tiết Trọng Hà thì ngớ người thật, chỉ có Tiết Trọng Thanh rất vui vẻ: “Ta muốn…”
“Xuất gia làm hoà thượng!”
Tiết Thủ phụ suy tính xong, đột nhiên dùng khí thế kinh người giữ chặt Tiết Trọng Thanh, đầu óc Tiết Trọng Thanh nhất thời nhạy bén, đối diện với tầm mắt hoang mang của Khương Anh, hắn thản nhiên thay đổi, hơi mỉm cười: “Ý cha ta là đêm qua ta đã được Phật Tổ vẫy gọi!”
Những người còn lại thầm vỗ tay trong lòng, Tiết gia đã biết cách giữ mạng rồi!
Khương Anh nói: “Nếu ngươi muốn xuất gia, còn đến hỏi ý kiến của ta, ta tất nhiên không phản đối, nếu ngươi muốn… ”
Tâm tư của Tiết Trọng Thanh, nàng đã biết từ ba năm trước, lúc ấy nàng không có tình cảm gì với Tiết Trọng Thanh, càng không có ý định tái giá.
Hiện tại, nàng càng không có tình cảm với Tiết Trọng Thanh, nhưng đối với chuyện tái giá…
Bởi vì từ nhỏ nàng đã lớn lên một mình, nên không thể thiếu những khao khát về người bạn đồng hành, mặc dù nhận rất nhiều người thân ở kinh thành, nhưng vĩnh viễn không thể ngày đêm ở bên nàng, tuy rằng nàng có một cậu con trai, nhưng lại phải chia cho Liễu Uyên một nửa, Bạch Phù sẽ xuất giá, Bạch Tiêu sẽ thành thân, không thể ở mãi bên cạnh nàng, nếu nàng tìm được phu quân cầm sắt hòa minh (*), có lẽ sẽ đồng hành cùng nàng lâu hơn?
(*): Chỉ mối quan hệ hoà hợp giữa vợ chồng.
Khương Anh nhất thời lơ đễnh.
Trong khoảnh khắc này, Tiết Trọng Thanh cảm thấy như trời đang giúp mình, kiên quyết lắc đầu: “Ta không xuất gia, ta tới hỏi lời hứa từ cô nương.”
“Câm miệng!” Cuối cùng Tiết Thủ phụ không chống đỡ được nữa, tiếp tục hôn mê bất tỉnh!
Khương Anh gọi thái y tới, sau một hồi bận rộn, Tiết Trọng Hà đuổi các đồng nghiệp đi, cùng Tiết Trọng Thanh đứng trước giường Tiết Thủ phụ. Khương Anh cũng đứng sau đó vài bước, thấy Tiết Thủ phụ vừa tỉnh dậy đã kích động, nàng vội vàng bước tới an ủi: “Huynh trưởng đừng hoảng, muội sẽ không làm loạn!”
Vừa rồi nàng và Tiết Trọng Hà đã thống nhất, Tiết Trọng Hà cam tâm tình nguyện, lời lẽ chính đáng gọi: “Cô cô, người mãi mãi là cô cô của ta, cũng là cô cô của huynh trưởng ta, đầu óc huynh trưởng không sáng suốt, cô cô không nên hồ đồ theo!”
Lúc này Tiết Trọng Hà đang háo hức nhìn nàng chằm chằm, còn Tiết Trọng Thanh chỉ khẽ mỉm cười với nàng, nàng nói với Tiết Thủ phụ: “Muội hiểu nỗi băn khoăn của huynh trưởng, trước mắt mặc dù muội và Bệ hạ đã ly hôn, nhưng có Mãn Mãn ở đây, chung quy vẫn liên quan đến Bệ hạ, huynh trưởng sợ Tiết Trọng Thanh dây dưa với muội, đắc tội Bệ hạ, đúng không?”
Khương Anh rất chân thành, Tiết Thủ phụ cũng bộc lộ cảm xúc thật: “Quả thực vi huynh lo lắng…” Bất chợt nhớ tới dáng vẻ chết lặng của Liễu Uyên khi nhờ ông tìm đối tượng thích hợp đêm qua, đầu óc nhanh chóng xoay chuyển, lập tức nở nụ cười: “Nhưng lo lắng thì lo lắng, nếu muội muội thật sự có ý với Trọng Thanh, vi huynh sẽ không ngăn cản!”
Tiết Trọng Hà kinh hãi: “Cha! Nàng là cô cô của con và huynh trưởng!”
Hắn nào có bình tĩnh được như huynh trưởng, Tiết Trọng Thanh không chỉ bình tĩnh, mà hắn còn rất cởi mở: “Không sao, ta có thể làm dượng của chính mình!”
“…”
Cũng may, Khương Anh vẫn còn lý trí: “Chờ một lát!” Nàng nhìn về phía Tiết Trọng Thanh, có vài lời cần phải nói rõ ràng: “Dù ta có ý định tái giá cũng sẽ không gả cho ngươi, trước giờ ta chưa từng có tình cảm với ngươi!”
Tiết Trọng Thanh không sợ: “Nàng quên rằng mình nợ ta một lời hứa, nàng bảo mình đã nói là làm, ta không sợ thân phận đặc biệt của nàng, ta muốn nàng…”
“Không vội!” Tiết Thủ phụ đa mưu túc trí nheo mắt lại: “Trọng Thanh, con vội cái gì, đã có lời hứa trong tay, mấy ngày sau nhắc lại cũng không sao, trước tiên để muội muội ta suy nghĩ thật kỹ đã.”
Tiết Trọng Thanh ngậm miệng.
Sau khi tiễn ba người Tiết thị rời đi, Khương Anh không còn tâm trạng chuẩn bị quần áo mới cho vị huynh trưởng bên ngoài kinh thành nữa, nhìn thấy đám tùy tùng đang thu dọn đồ đạc, nàng kinh ngạc hỏi: “Đang làm gì vậy?”
Bạch Phù cười ác ý: “Người trong cung tới, Bệ hạ yêu cầu ngài và Mãn Mãn nhanh chóng dọn đến biệt viện, ừm, bọn họ bắt đầu thu dọn!”
“Đợi đã!” Khương Anh gọi mọi người dừng lại, nói với Bạch Phù: “Ngươi đi báo cho người trong cung, ta tạm thời chưa chuyển đi, qua vài ngày rồi nói tiếp.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Bạch Phù đồng ý, tin tức nhanh chóng truyền vào trong cung, Liễu Uyên nghe xong sắc mặt có vẻ khá tốt, hắn buông bút son trong tay, nâng tay áo xoa mi tâm: “Hôm nay Khương phủ đã xảy ra chuyện gì?”
Cung nhân mở miệng, mới đầu Liễu Uyên còn thả lỏng cơ thể, dựa lưng vào ghế, nghe xong, thân trên căng chặt cứng ngắc, đôi môi mỏng mím thành một đường thẳng tắp, thật lâu sau mới truyền mệnh lệnh: “Mời Khương cô nương vào cung, ngay lập tức!”
Cung nhân nhanh chóng rời đi, Liễu Uyên chậm rãi thở ra, bắt đầu phê sổ con, hắn phê rất chậm, mãi không thấy đổi sổ khác, ngược lại bút son cầm rất chắc chắn, không biết phê sổ bao lâu, trong điện truyền đến từng tiếng bước chân.
Liễu Uyên ngước mắt lên, trên mặt Khương Anh vẫn hoang mang không hiểu, đang chuẩn bị uốn gối hành lễ, hắn hơi hé miệng, nhưng lại không thể phát ra tiếng, trơ mắt nhìn Khương Anh quỳ xuống, ký ức trong đầu lại cuồn cuộn mãnh liệt. Hắn nhớ tới Thẩm nhị công tử, tiểu tướng trên thao trường trước kia …
Nhân duyên của Khương Anh không suôn sẻ, tất nhiên có bút tích của hắn, nhưng điều kiện tiên quyết là Khương Anh không muốn, nếu lần này nàng bằng lòng thì sao?
“Bệ hạ muốn gặp ta vì chuyện chuyển tới biệt viện?”
Liễu Uyên im lặng hồi lâu, Khương Anh đành phải nhắc nhở, cũng may Liễu Uyên phản ứng rất nhanh, gật đầu: “Nàng đứng dậy đi, lại đây.”
Khương Anh nghe lời cất bước, đứng bên cạnh bàn rồng, nghe Liễu Uyên khẽ hỏi: “Sao lại chưa chuyển?”
Khương Anh suy nghĩ một chút, trả lời: “Trong lòng có một chuyện, ta còn chưa quyết định, sợ dọn sớm quá, sau này khó giải quyết.”
“Chuyện gì?”
Liễu Uyên nhẹ nhàng hỏi, sắc mặt Khương Anh bình thản: “Ta đang suy xét xem có nên tái giá hay không.”
Liễu Uyên ồ một tiếng: “Hoá ra vì chuyện này.”
Trong lúc nhất thời, hai người thật sự không giống phu thê đã ly hôn, ngược lại giống bạn bè nhiều năm, mặc kệ sóng gió trong lòng có cuồn cuộn thế nào, trên mặt vẫn cực kỳ ổn định, cùng thảo luận một vấn đề nhỏ không đáng kể trong hoà bình.
“Vậy nàng có ứng cử viên phù hợp chưa?”
Trên bàn rồng chồng chất sổ con, Liễu Uyên vốn định duỗi tay đi lấy, nhưng ngón tay vừa đứa tới, Khương Anh đã cầm lấy, đưa qua.
Ngón tay hai người chạm nhau, Khương Anh hơi đờ đẫn, như lạc vào giấc mộng, cách đây rất lâu, khi còn làm Thái tử phi, nàng từng nghĩ tới cảnh Liễu Uyên đăng cơ, chỉ là chưa từng tỉ mỉ như cảnh nàng đưa sổ con cho Liễu Uyên lúc này, có lẽ tình huống này quá mức khó tin.
Khương Anh thản nhiên rụt ngón tay lại, ngoài miệng đáp: “Nói tới người được chọn, năm đó ta rời cung, đi rất nhiều nơi, cùng Bạch Phù, Bạch Tiêu gặp rất nhiều người…”
“Khương Anh, thực ra hai người Bạch Phù, Bạch Tiêu là…”
Liễu Uyên kiềm chế suy nghĩ, đúng là hắn có nguyên tắc “Không ép buộc”, từ trước đến nay hắn luôn tuân thủ rất tốt. Khương Anh cũng rất hài lòng với điểm này của hắn, chỉ là hôm nay đặc biệt, hắn muốn phá vỡ một chút.
Khương Anh bị ngắt lời, vốn đang sửng sốt, lại nghe thấy Bạch Phù, Bạch Tiêu, trong lòng căng thẳng: “Ồ, hai người bọn họ là…” Do dự một lát, cuối cùng cắn răng nói: “Là bạn năm ấy ta quen ở Dương Thành.”
Hai chữ Dương Thành vừa thốt ra, Khương Anh cẩn thận nhìn sang, đúng lúc Liễu Uyên khó tin nhìn lại, bốn mắt chạm nhau, nhưng chẳng ai hiểu đối phương đang nghĩ gì.
Khương Anh lo sợ nói: “Ta biết bọn họ đến từ Dương Thành vương phủ, lúc ấy An Vương gia và An Vương phi thấy ta một mình rời khỏi thành, không yên tâm, nên đã phái hai người bọn họ tới bảo vệ ta.”
“Khương Anh...”
Giờ phút này, giọng nói của Liễu Uyên mang theo cảm giác bất lực như trời đất đang sụp đổ, thâm nhập sâu vào trái tim Khương Anh: “Nếu nàng vừa ý Tiết Trọng Thanh, trẫm sẽ tứ hôn cho hai người?”
Khương Anh sửng sốt không biết nên phản ứng thế nào, nàng ngơ ngác nghĩ, phu quân cũ là Bệ hạ cũng thật hào phóng.
Thật lâu sau, cả hai người đều không nhúc nhích, Liễu Uyên là người đầu tiên phát hiện không đúng, hắn kéo Khương Anh lại, chỉ thấy không biết khi nào, trên mặt Khương Anh đã chảy xuống hai giọt nước mắt trong suốt. Liễu Uyên không khỏi cau mày: “Trẫm tứ hôn cho nàng, nàng khóc cái gì?”
Khương Anh thầm nghĩ, biết vậy không nghĩ đến chuyện tái giá, lại vô duyên vô cớ khóc trước mặt chồng cũ, thật xấu hổ, nàng ngơ ngác để mặc Liễu Uyên nâng tay áo lau nước mắt cho mình. Giọng Liễu Uyên dịu lại: “Nàng không muốn gả cho Tiết Trọng Thanh sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro