Cả Kinh Thành Đều Mong Nàng Hồi Cung
Chương 35
Lục Lí
2024-09-14 12:06:38
Bạch Phù đỡ nàng ngồi xuống, chậm rãi xoa dịu cảm xúc sợ hãi của
nàng. Đợi cảm xúc của nàng dịu lại, Bạch Phù mới dùng giọng nói êm ái
hỏi: “Bệ hạ không muốn khiến ngài kinh sợ, hôm nay xảy ra chuyện bất
ngờ, đúng không?”
Khương Anh ngơ ngác gật đầu: “Ta không nên nói ra.”
“Không có nên hay không nên, ngài làm gì với Bệ hạ cũng đều là nên, Bệ hạ rất thích ngài, ngài làm gì ngài ấy cũng sẽ chịu.”
Khương Anh lắc đầu liên tục: “Không đúng, ngươi nói không đúng, Bệ hạ thích ta sao? Ta không cảm giác được, ta cũng chưa từng thấy dáng vẻ hắn thích ta.”
Bạch Phù khẽ nói: “Thích, nhưng đúng là ngài chưa được thấy dáng vẻ kia của ngài ấy, Bệ hạ… chỉ hơi ngốc mà thôi. Kỳ thực khi ở bên ngài, ta vẫn liên hệ với thân vệ của Bệ hạ, vậy nên ta tương đối hiểu tình huống trong kinh thành.”
Khương Anh đảo mắt, nghe nàng nói: “Chúng ta rời kinh thành sáu năm, Bệ hạ đăng cơ một năm, trong năm năm đó, Bệ hạ vẫn làm Thái tử, dù chúng ta ăn Tết ở đâu, đến gần cuối năm, Bệ hạ đều đến nhìn lén ngài, ngài ấy nói tranh vẽ không đẹp bằng người thật.”
“Năm nào cũng vội vàng tới, rồi lại vội vàng đi, không dám chậm trễ lộ trình, dù sao dịp Tết ở kinh thành, Thái tử điện hạ không lộ mặt, biết ăn nói thế nào?”
“Có một năm chúng ta ở Bình Châu, cách kinh thành quá xa, Bệ hạ tới thăm ngài, lúc đó ngài đang ôm Mãn Mãn đứng dưới hành lang, ngài ấy chỉ liếc nhìn ngài một cái, dặn ta chăm sóc hai người thật tốt, sau đó xoay người rời đi, nhưng cuối cùng vẫn về kinh chậm, bỏ lỡ đêm giao thừa, Thái thượng hoàng vô cùng tức giận.”
Một tiếng “Choang” vang lên, chén trà rơi xuống đất vỡ thành từng mảnh, dường như Khương Anh không nghe thấy âm thanh này, đầu óc rối bời: “Nhưng ta chưa bao giờ nhìn thấy hắn …”
Nàng không nhìn thấy hắn, cũng không hiểu được, tội gì Liễu Uyên phải như thế?
Bạch Phù thấy sắc mặt nàng không ổn, nhanh chóng ngậm miệng, sai người đi mời đại phu. Đại phu tới kiểm tra, chỉ nói nàng bị sốc, phải nghỉ ngơi thật tốt, Bạch Phù đành ấn nàng xuống giường ngủ một giấc.
Khi nàng tỉnh dậy, trong phòng có hai người lẳng lặng ngồi đó. Thấy nàng mở mắt, Ôn Thư Thanh và Trưởng Công chúa tới gần mép giường: “Có khát nước không? Có đói bụng không?”
“Không khát cũng không đói bụng!” - Khương Anh bỗng nhiên nhìn thấy bạn tốt năm xưa, thoáng cái sinh lực dồi dào, nhanh nhẹn rời khỏi giường.
Ba người bước ra cửa, những ráng mây chạng vạng ngày hè đang bồng bềnh phía chân trời, Ôn Thư Thanh đột nhiên nói: “Khương cô nương.”
Khương Anh ồ một tiếng: “Sao lại gọi ta như thế?”
Ôn Thư Thanh và Trưởng Công chúa không dám nhắc đến việc Liễu Uyên cấm Ôn Thư Thanh gọi nàng là A Anh ở trước mặt nàng, sợ nàng lại kinh hãi, Trưởng Công chúa cười nói: “Sở thích mới của Thư Thanh, có vẻ rất lễ phép, muội cứ nghe là được.”
“Thì ra là thế.”
Khương Anh nhanh chóng tiếp thu, thấy sắp đến giờ cơm tối, nàng nhiệt tình mời hai người ở lại Khương phủ dùng cơm, hai người cũng không từ chối. Trưởng Công chúa ho một tiếng: “Kỳ thực bản Công chúa còn thay muội giữ vài vị khách khác ở lại.”
Khương Anh lập tức hiểu ra: “Mấy người huynh trưởng và cháu trai cũng tới thăm muội à, không cần phải tới thăm muội nhiều lần như vậy, muội cũng đâu bị bệnh.”
Khi đến sân trước, chỉ thấy đám người cuồn cuộn mênh mông. Thấy nàng bước ra, mấy người Tiết Thủ phụ bao vây quan tâm nàng, nàng nói: “Ta không sao, ngủ một giấc là khoẻ rồi.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Mọi người yên tâm đợi dùng cơm. Khương Anh mờ mịt nhìn bọn họ thuần thục tìm chỗ ngồi cho mình, chỉ chờ khai tiệc. Nàng im lặng hồi lâu, bọn họ đều tới quan tâm mình, ăn một bữa cơm thì có làm sao? Nên ăn!
Bữa tiệc bắt đầu vô cùng sôi nổi, Trưởng Công chúa nắm tay Khương Anh ngồi vào bàn.
Ôn Thư Thanh ngồi bên cạnh nàng, cười nói: “Khương cô nương, ta từ Dương Thành tới không mang theo thứ gì tốt, chỉ tự mình thêu mấy chiếc khăn, tặng ngươi một chiếc.”
Khương Anh tiếp nhận chiếc khăn tay mới tinh, thở dài: “Thư Thanh, ngươi nói chuyện với ta như vậy, tựa như họ hàng khách sáo, ngươi vẫn gọi ta là A Anh đi.”
“… Không được.” - Ôn Thư Thanh lắc đầu, nàng sợ Liễu Uyên biết được sẽ không tha cho nàng. Trưởng Công chúa vội nói giúp nàng: “Không sao đâu, nàng thích lễ phép, A Anh đừng làm nàng khó xử.”
Khương Anh nói: “Được rồi.” Hạ tầm mắt nhìn chiếc khăn trong tay, vẫn thêu hoa hải đường như năm xưa, bên tai nghe Trưởng Công chúa nói: “Thư Thanh vẫn thích hoa hải đường, nói mới nhớ năm xưa chúng ta cũng có một chiếc khăn như vậy, nhưng đều làm mất.”
“Ta không làm mất nha.” Ôn Thư Thanh kinh ngạc, sau đó chợt bừng tỉnh ồ một tiếng: “Từng mất một lần, bị thân vệ của Bệ hạ nhặt được, sau đó Bệ hạ đã trả lại cho ta.”
Lúc này hai người mới phát hiện ra vừa nhắc tới Liễu Uyên, vội vàng nhìn Khương Anh.
Sắc mặt Khương Anh có hơi ngơ ngác, chậm chạp ừ một tiếng: “Ta bị mất thật, không quan trọng, có cái mới rồi.” Nàng giơ chiếc khăn mới trong tay lên.
Hai người thấy nàng vẫn có gì đó không ổn, quyết định không nhắc tới Liễu Uyên nữa, để Liễu Uyên tự mình hối hận đi thôi!
Cơm nước xong xuôi, mấy người Tiết Thủ phụ tham gia náo nhiệt, cả đám người tụ tập một chỗ trò chuyện, Ôn Thư Thanh tránh mặt mọi người, kéo Khương Anh đến nơi yên tĩnh, tràn đầy vẻ hối lỗi nói: “Năm xưa có một chuyện, ta giấu ngươi, ngươi đừng giận ta.”
Khương Anh cười nói: “Không đâu, sao ta có thể giận ngươi được?”
“Năm ấy An Vương điện hạ trúng thuốc, ngươi vẫn còn nhớ chứ, lúc đó ngươi vì bảo vệ ta nên đã đẩy ta ra ngoài, sau này ta ngẫm lại vẫn vô cùng áy náy, chỉ cảm thấy thật có lỗi với ngươi.” Ôn Thư Thanh dịu dàng nói.
Khương Anh cười nói: “Không cần áy náy, cũng không phải chuyện gì lớn.”
“Ta không muốn gả cho…” Ôn Thư Thanh nghĩ đến việc phải nhắc tới Liễu Uyên, nhất thời dừng lại. Khương Anh thở dài, nàng còn chưa yếu đuối như vậy: “Không sao đâu, Bệ hạ cũng không phải hồng thủy mãnh thú, ngươi cứ nói đi.”
Ôn Thư Thanh thở phào nhẹ nhõm: “Ta không muốn gả cho Bệ hạ, Bệ hạ cũng không muốn cưới ta. Lúc ấy Thái thượng hoàng và Thái hậu bức bách, bọn họ không muốn chọc giận Bệ hạ, nên thay phiên nhau thúc giục ta, ta cầu xin Bệ hạ giúp đỡ, Bệ hạ chỉ ném cho ta một câu Cô sẽ không cưới ngươi, sau đó liền phớt lờ ta, khi đó ta…”
Khương Anh rất kinh ngạc: “Nhưng năm đó ta hỏi ngươi có muốn làm Thái tử phi không, ngươi gật đầu, cho nên ta tưởng ngươi sẽ thành thân với Bệ hạ.”
Khi đó, mặc dù mối quan hệ giữa Liễu Uyên và Ôn Thư Thanh không rõ ràng, nhưng lại được lan truyền rộng rãi trong nội bộ, thậm chí có tin tức từ trong cung truyền ra, nói Hoàng hậu gật đầu rồi, nàng mới giả bộ vô tình hỏi Ôn Thư Thanh, Ôn Thư Thanh cũng gật đầu.
“Lúc ấy ngươi hỏi ta, ta cũng cho rằng mình phải gả cho Bệ hạ.” Ôn Thư Thanh nhắm mắt lại, cắn răng nói: “Nhưng không lâu sau, ta đã làm chuyện hồ đồ với… An Vương điện hạ, ta lén bỏ thuốc hắn, đúng lúc ngươi tới tìm ta, đụng phải hắn, A Anh, ta thật sự có lỗi với ngươi.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Khương Anh ngơ ngác, không chỉ trong lòng lạnh lẽo, mà tay chân cũng lạnh buốt.
Trong khoảnh khắc này, nàng cảm thấy Ôn Thư Thanh thật xa lạ, nàng không ngờ Ôn Thư Thanh lại to gan đến vậy. Từ trước đến nay Ôn Thư Thanh luôn là người nhã nhặn lịch sự, hơn nữa, chuyện Ôn Thư Thanh làm, lúc ấy Liễu Uyên đã biết. Có lẽ ngay cả An Vương cũng được biết, chỉ có mình nàng chẳng hay biết gì, lo lắng hãi hùng hơn nửa đêm.
“Khương cô nương, Khương cô nương…”
Khương Anh ừ một tiếng theo bản năng, ngẩng đầu đối diện với vẻ mặt lo lắng của Ôn Thư Thanh, nàng nhận ra dù thế nào mình cũng cười không nổi, dứt khoát nói: “Ta không sao, chỉ hơi mệt thôi.”
“Vậy mau về phòng nghỉ ngơi đi!”
Một đêm này, Khương Anh ngủ cực kỳ không yên ổn. Nàng cảm thấy kinh thành cũng không tốt gì, nàng không muốn trải qua cuộc sống ở kinh thành nữa. Sáng hôm sau, nàng nói với Bạch Phù: “Ta nhớ Mãn Mãn, chúng ta đến biệt viện thăm Mãn Mãn đi.”
Nhưng ánh mắt Bạch Phù lại lảng tránh: “Hôm nay Mãn Mãn phải học nhiều, chỉ sợ không rảnh, ngày mai được không?”
Khương Anh lập tức thay đổi sắc mặt: “Ngươi có việc giấu ta, trước kia nếu ta nói như vậy, chắc chắn ngươi sẽ không nói hai lời lập tức đồng ý, có phải Mãn Mãn không ở trong biệt viện, mà ở trong cung đúng không?”
“Ngài đừng nóng giận, nếu ta nói, ngài đừng nóng nảy, được chứ?”
Hai mắt Khương Anh sáng như đuốc: “Ngươi nói đi.”
“Mãn Mãn không ở trong biệt viện, cũng không có ở trong kinh, hắn bị Thái thượng hoàng và Thái hậu phái người tới đón đi hành cung Hương Sơn rồi.”
“Đi từ khi nào? Sao ngươi không nói cho ta biết?” Khương Anh cất bước ra khỏi phòng, Bạch Phù biết nàng muốn đến hành cung, vội đuổi theo nói: “Hôm qua, hôm qua ngài không thoải mái nên ta không nhắc đến. Ta sẽ chuẩn bị xe cho ngài, bây giờ chúng ta đi ngay!”
Xe ngựa được chuẩn bị rất nhanh, sau khi đỡ Khương Anh lên xe, Bạch Phù xoay người thấp giọng sai người vào cung báo cho Liễu Uyên, sau đó cũng chui vào trong xe, thấy Khương Anh đã bình tĩnh trở lại, nàng cười nói: “Đừng vội, Thái thượng hoàng và Thái hậu chỉ muốn gặp Mãn Mãn. Trước đó Bệ hạ vẫn luôn ngăn cản không cho gặp, Thái thượng hoàng tức giận, trực tiếp phái người tới đón, lúc này Bệ hạ mới nhả ra.”
Khương Anh thở ra: “Ta biết.”
Chẳng qua, năm đó nàng rời cung, Thái thượng hoàng và Thái hậu thật sự rất tức giận. Hiện giờ Mãn Mãn đã năm tuổi, Thái thượng hoàng và Thái hậu mới được gặp hoàng tôn, chỉ sợ cũng nén giận lắm rồi. Nàng vẫn luôn không muốn đối mặt với việc này, trước mắt muốn tránh cũng không tránh được. Nàng đi chuyến này, không biết sẽ gặp phải chuyện gì.
Xe ngựa lăn bánh ra khỏi kinh thành, hành cung Hương Sơn cách không quá xa, khi sắc trời biến thành màu đen, hai người cũng đến nơi. Đây là lần đầu tiên Khương Anh tới đây, nhìn bức tường cao nguy nga, Bạch Phù cực kì quen thuộc đường đi: “Khi còn làm thân vệ của Bệ hạ, ta từng theo Bệ hạ tới vài lần.”
Hai người đang định tiến vào, đột nhiên nghe thấy tiếng vó ngựa phía sau, Khương Anh sửng sốt. Tuấn mã phi đến trước mặt, Liễu Uyên xoay người xuống ngựa, ống tay áo tung bay giữa lúc tới gần Khương Anh, hắn không dám tới quá gần, hắn biết hôm qua mình đã làm Khương Anh hoảng sợ, nên phải kiềm chế rất nhiều.
Khương Anh ngơ ngác gật đầu: “Ta không nên nói ra.”
“Không có nên hay không nên, ngài làm gì với Bệ hạ cũng đều là nên, Bệ hạ rất thích ngài, ngài làm gì ngài ấy cũng sẽ chịu.”
Khương Anh lắc đầu liên tục: “Không đúng, ngươi nói không đúng, Bệ hạ thích ta sao? Ta không cảm giác được, ta cũng chưa từng thấy dáng vẻ hắn thích ta.”
Bạch Phù khẽ nói: “Thích, nhưng đúng là ngài chưa được thấy dáng vẻ kia của ngài ấy, Bệ hạ… chỉ hơi ngốc mà thôi. Kỳ thực khi ở bên ngài, ta vẫn liên hệ với thân vệ của Bệ hạ, vậy nên ta tương đối hiểu tình huống trong kinh thành.”
Khương Anh đảo mắt, nghe nàng nói: “Chúng ta rời kinh thành sáu năm, Bệ hạ đăng cơ một năm, trong năm năm đó, Bệ hạ vẫn làm Thái tử, dù chúng ta ăn Tết ở đâu, đến gần cuối năm, Bệ hạ đều đến nhìn lén ngài, ngài ấy nói tranh vẽ không đẹp bằng người thật.”
“Năm nào cũng vội vàng tới, rồi lại vội vàng đi, không dám chậm trễ lộ trình, dù sao dịp Tết ở kinh thành, Thái tử điện hạ không lộ mặt, biết ăn nói thế nào?”
“Có một năm chúng ta ở Bình Châu, cách kinh thành quá xa, Bệ hạ tới thăm ngài, lúc đó ngài đang ôm Mãn Mãn đứng dưới hành lang, ngài ấy chỉ liếc nhìn ngài một cái, dặn ta chăm sóc hai người thật tốt, sau đó xoay người rời đi, nhưng cuối cùng vẫn về kinh chậm, bỏ lỡ đêm giao thừa, Thái thượng hoàng vô cùng tức giận.”
Một tiếng “Choang” vang lên, chén trà rơi xuống đất vỡ thành từng mảnh, dường như Khương Anh không nghe thấy âm thanh này, đầu óc rối bời: “Nhưng ta chưa bao giờ nhìn thấy hắn …”
Nàng không nhìn thấy hắn, cũng không hiểu được, tội gì Liễu Uyên phải như thế?
Bạch Phù thấy sắc mặt nàng không ổn, nhanh chóng ngậm miệng, sai người đi mời đại phu. Đại phu tới kiểm tra, chỉ nói nàng bị sốc, phải nghỉ ngơi thật tốt, Bạch Phù đành ấn nàng xuống giường ngủ một giấc.
Khi nàng tỉnh dậy, trong phòng có hai người lẳng lặng ngồi đó. Thấy nàng mở mắt, Ôn Thư Thanh và Trưởng Công chúa tới gần mép giường: “Có khát nước không? Có đói bụng không?”
“Không khát cũng không đói bụng!” - Khương Anh bỗng nhiên nhìn thấy bạn tốt năm xưa, thoáng cái sinh lực dồi dào, nhanh nhẹn rời khỏi giường.
Ba người bước ra cửa, những ráng mây chạng vạng ngày hè đang bồng bềnh phía chân trời, Ôn Thư Thanh đột nhiên nói: “Khương cô nương.”
Khương Anh ồ một tiếng: “Sao lại gọi ta như thế?”
Ôn Thư Thanh và Trưởng Công chúa không dám nhắc đến việc Liễu Uyên cấm Ôn Thư Thanh gọi nàng là A Anh ở trước mặt nàng, sợ nàng lại kinh hãi, Trưởng Công chúa cười nói: “Sở thích mới của Thư Thanh, có vẻ rất lễ phép, muội cứ nghe là được.”
“Thì ra là thế.”
Khương Anh nhanh chóng tiếp thu, thấy sắp đến giờ cơm tối, nàng nhiệt tình mời hai người ở lại Khương phủ dùng cơm, hai người cũng không từ chối. Trưởng Công chúa ho một tiếng: “Kỳ thực bản Công chúa còn thay muội giữ vài vị khách khác ở lại.”
Khương Anh lập tức hiểu ra: “Mấy người huynh trưởng và cháu trai cũng tới thăm muội à, không cần phải tới thăm muội nhiều lần như vậy, muội cũng đâu bị bệnh.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Khi đến sân trước, chỉ thấy đám người cuồn cuộn mênh mông. Thấy nàng bước ra, mấy người Tiết Thủ phụ bao vây quan tâm nàng, nàng nói: “Ta không sao, ngủ một giấc là khoẻ rồi.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Mọi người yên tâm đợi dùng cơm. Khương Anh mờ mịt nhìn bọn họ thuần thục tìm chỗ ngồi cho mình, chỉ chờ khai tiệc. Nàng im lặng hồi lâu, bọn họ đều tới quan tâm mình, ăn một bữa cơm thì có làm sao? Nên ăn!
Bữa tiệc bắt đầu vô cùng sôi nổi, Trưởng Công chúa nắm tay Khương Anh ngồi vào bàn.
Ôn Thư Thanh ngồi bên cạnh nàng, cười nói: “Khương cô nương, ta từ Dương Thành tới không mang theo thứ gì tốt, chỉ tự mình thêu mấy chiếc khăn, tặng ngươi một chiếc.”
Khương Anh tiếp nhận chiếc khăn tay mới tinh, thở dài: “Thư Thanh, ngươi nói chuyện với ta như vậy, tựa như họ hàng khách sáo, ngươi vẫn gọi ta là A Anh đi.”
“… Không được.” - Ôn Thư Thanh lắc đầu, nàng sợ Liễu Uyên biết được sẽ không tha cho nàng. Trưởng Công chúa vội nói giúp nàng: “Không sao đâu, nàng thích lễ phép, A Anh đừng làm nàng khó xử.”
Khương Anh nói: “Được rồi.” Hạ tầm mắt nhìn chiếc khăn trong tay, vẫn thêu hoa hải đường như năm xưa, bên tai nghe Trưởng Công chúa nói: “Thư Thanh vẫn thích hoa hải đường, nói mới nhớ năm xưa chúng ta cũng có một chiếc khăn như vậy, nhưng đều làm mất.”
“Ta không làm mất nha.” Ôn Thư Thanh kinh ngạc, sau đó chợt bừng tỉnh ồ một tiếng: “Từng mất một lần, bị thân vệ của Bệ hạ nhặt được, sau đó Bệ hạ đã trả lại cho ta.”
Lúc này hai người mới phát hiện ra vừa nhắc tới Liễu Uyên, vội vàng nhìn Khương Anh.
Sắc mặt Khương Anh có hơi ngơ ngác, chậm chạp ừ một tiếng: “Ta bị mất thật, không quan trọng, có cái mới rồi.” Nàng giơ chiếc khăn mới trong tay lên.
Hai người thấy nàng vẫn có gì đó không ổn, quyết định không nhắc tới Liễu Uyên nữa, để Liễu Uyên tự mình hối hận đi thôi!
Cơm nước xong xuôi, mấy người Tiết Thủ phụ tham gia náo nhiệt, cả đám người tụ tập một chỗ trò chuyện, Ôn Thư Thanh tránh mặt mọi người, kéo Khương Anh đến nơi yên tĩnh, tràn đầy vẻ hối lỗi nói: “Năm xưa có một chuyện, ta giấu ngươi, ngươi đừng giận ta.”
Khương Anh cười nói: “Không đâu, sao ta có thể giận ngươi được?”
“Năm ấy An Vương điện hạ trúng thuốc, ngươi vẫn còn nhớ chứ, lúc đó ngươi vì bảo vệ ta nên đã đẩy ta ra ngoài, sau này ta ngẫm lại vẫn vô cùng áy náy, chỉ cảm thấy thật có lỗi với ngươi.” Ôn Thư Thanh dịu dàng nói.
Khương Anh cười nói: “Không cần áy náy, cũng không phải chuyện gì lớn.”
“Ta không muốn gả cho…” Ôn Thư Thanh nghĩ đến việc phải nhắc tới Liễu Uyên, nhất thời dừng lại. Khương Anh thở dài, nàng còn chưa yếu đuối như vậy: “Không sao đâu, Bệ hạ cũng không phải hồng thủy mãnh thú, ngươi cứ nói đi.”
Ôn Thư Thanh thở phào nhẹ nhõm: “Ta không muốn gả cho Bệ hạ, Bệ hạ cũng không muốn cưới ta. Lúc ấy Thái thượng hoàng và Thái hậu bức bách, bọn họ không muốn chọc giận Bệ hạ, nên thay phiên nhau thúc giục ta, ta cầu xin Bệ hạ giúp đỡ, Bệ hạ chỉ ném cho ta một câu Cô sẽ không cưới ngươi, sau đó liền phớt lờ ta, khi đó ta…”
Khương Anh rất kinh ngạc: “Nhưng năm đó ta hỏi ngươi có muốn làm Thái tử phi không, ngươi gật đầu, cho nên ta tưởng ngươi sẽ thành thân với Bệ hạ.”
Khi đó, mặc dù mối quan hệ giữa Liễu Uyên và Ôn Thư Thanh không rõ ràng, nhưng lại được lan truyền rộng rãi trong nội bộ, thậm chí có tin tức từ trong cung truyền ra, nói Hoàng hậu gật đầu rồi, nàng mới giả bộ vô tình hỏi Ôn Thư Thanh, Ôn Thư Thanh cũng gật đầu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Lúc ấy ngươi hỏi ta, ta cũng cho rằng mình phải gả cho Bệ hạ.” Ôn Thư Thanh nhắm mắt lại, cắn răng nói: “Nhưng không lâu sau, ta đã làm chuyện hồ đồ với… An Vương điện hạ, ta lén bỏ thuốc hắn, đúng lúc ngươi tới tìm ta, đụng phải hắn, A Anh, ta thật sự có lỗi với ngươi.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Khương Anh ngơ ngác, không chỉ trong lòng lạnh lẽo, mà tay chân cũng lạnh buốt.
Trong khoảnh khắc này, nàng cảm thấy Ôn Thư Thanh thật xa lạ, nàng không ngờ Ôn Thư Thanh lại to gan đến vậy. Từ trước đến nay Ôn Thư Thanh luôn là người nhã nhặn lịch sự, hơn nữa, chuyện Ôn Thư Thanh làm, lúc ấy Liễu Uyên đã biết. Có lẽ ngay cả An Vương cũng được biết, chỉ có mình nàng chẳng hay biết gì, lo lắng hãi hùng hơn nửa đêm.
“Khương cô nương, Khương cô nương…”
Khương Anh ừ một tiếng theo bản năng, ngẩng đầu đối diện với vẻ mặt lo lắng của Ôn Thư Thanh, nàng nhận ra dù thế nào mình cũng cười không nổi, dứt khoát nói: “Ta không sao, chỉ hơi mệt thôi.”
“Vậy mau về phòng nghỉ ngơi đi!”
Một đêm này, Khương Anh ngủ cực kỳ không yên ổn. Nàng cảm thấy kinh thành cũng không tốt gì, nàng không muốn trải qua cuộc sống ở kinh thành nữa. Sáng hôm sau, nàng nói với Bạch Phù: “Ta nhớ Mãn Mãn, chúng ta đến biệt viện thăm Mãn Mãn đi.”
Nhưng ánh mắt Bạch Phù lại lảng tránh: “Hôm nay Mãn Mãn phải học nhiều, chỉ sợ không rảnh, ngày mai được không?”
Khương Anh lập tức thay đổi sắc mặt: “Ngươi có việc giấu ta, trước kia nếu ta nói như vậy, chắc chắn ngươi sẽ không nói hai lời lập tức đồng ý, có phải Mãn Mãn không ở trong biệt viện, mà ở trong cung đúng không?”
“Ngài đừng nóng giận, nếu ta nói, ngài đừng nóng nảy, được chứ?”
Hai mắt Khương Anh sáng như đuốc: “Ngươi nói đi.”
“Mãn Mãn không ở trong biệt viện, cũng không có ở trong kinh, hắn bị Thái thượng hoàng và Thái hậu phái người tới đón đi hành cung Hương Sơn rồi.”
“Đi từ khi nào? Sao ngươi không nói cho ta biết?” Khương Anh cất bước ra khỏi phòng, Bạch Phù biết nàng muốn đến hành cung, vội đuổi theo nói: “Hôm qua, hôm qua ngài không thoải mái nên ta không nhắc đến. Ta sẽ chuẩn bị xe cho ngài, bây giờ chúng ta đi ngay!”
Xe ngựa được chuẩn bị rất nhanh, sau khi đỡ Khương Anh lên xe, Bạch Phù xoay người thấp giọng sai người vào cung báo cho Liễu Uyên, sau đó cũng chui vào trong xe, thấy Khương Anh đã bình tĩnh trở lại, nàng cười nói: “Đừng vội, Thái thượng hoàng và Thái hậu chỉ muốn gặp Mãn Mãn. Trước đó Bệ hạ vẫn luôn ngăn cản không cho gặp, Thái thượng hoàng tức giận, trực tiếp phái người tới đón, lúc này Bệ hạ mới nhả ra.”
Khương Anh thở ra: “Ta biết.”
Chẳng qua, năm đó nàng rời cung, Thái thượng hoàng và Thái hậu thật sự rất tức giận. Hiện giờ Mãn Mãn đã năm tuổi, Thái thượng hoàng và Thái hậu mới được gặp hoàng tôn, chỉ sợ cũng nén giận lắm rồi. Nàng vẫn luôn không muốn đối mặt với việc này, trước mắt muốn tránh cũng không tránh được. Nàng đi chuyến này, không biết sẽ gặp phải chuyện gì.
Xe ngựa lăn bánh ra khỏi kinh thành, hành cung Hương Sơn cách không quá xa, khi sắc trời biến thành màu đen, hai người cũng đến nơi. Đây là lần đầu tiên Khương Anh tới đây, nhìn bức tường cao nguy nga, Bạch Phù cực kì quen thuộc đường đi: “Khi còn làm thân vệ của Bệ hạ, ta từng theo Bệ hạ tới vài lần.”
Hai người đang định tiến vào, đột nhiên nghe thấy tiếng vó ngựa phía sau, Khương Anh sửng sốt. Tuấn mã phi đến trước mặt, Liễu Uyên xoay người xuống ngựa, ống tay áo tung bay giữa lúc tới gần Khương Anh, hắn không dám tới quá gần, hắn biết hôm qua mình đã làm Khương Anh hoảng sợ, nên phải kiềm chế rất nhiều.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro