Cả Kinh Thành Đều Mong Nàng Hồi Cung

Chương 50

Lục Lí

2024-09-14 12:06:38

Trong lòng Khương Anh đang cực kỳ chua xót, vừa thấy dáng vẻ vỗ ngực khó chịu của Thái hậu, nàng thu hồi cảm xúc, không chút ngượng ngùng mà trấn an: “Bệ hạ không ngốc, Bệ hạ xuất sắc mọi mặt. Theo con thấy, Bệ hạ có thể anh tuấn, dũng cảm, sáng suốt như vậy, không thể thiếu được công lao của Thái hậu.”

Thái hậu: “…”

Lời nào cũng hay, nhưng lại luôn có cảm giác kỳ quái.

Vậy nên, sắc mặt Thái hậu vẫn bi thảm như cũ, lẩm bẩm trong lòng. Dáng vẻ chết vì tình kia của Liễu Uyên, A Anh còn có thể nói hắn anh tuấn, dũng cảm, sáng suốt, đúng là nồi nào úp vung nấy. Hơn nữa sau vài năm xa cách, A Anh vẫn có thể chấp nhận hắn thêm lần nữa, đây không phải sự kết hợp hoàn hảo thì là gì?

Thái hậu bỗng vui mừng, hận không thể ôm chặt Khương Anh thay Liễu Uyên: “Hoá ra A Anh mới là người hiểu hắn nhất. Khó trách hắn không chịu cưới ai khác ngoài A Anh, cho dù đã ly hôn với A Anh, hắn cũng không cưới Thái tử phi chứ đừng nói đến việc lập hậu, giống hệt hòa thượng trong chùa, trong tim hắn thật sự chỉ có một mình A Anh.”

Nhất thời Khương Anh không biết trả lời thế nào. Đột nhiên Mãn Mãn chạy vào, Khương Anh như gặp được vị cứu tinh, mỉm cười bế hắn lên: “Sao không ở thư phòng?”

Mãn Mãn nói: “Phụ hoàng và hoàng tổ phụ đang viết thiệp mời, bảo con đi tìm mẫu thân.”

Khương Anh ngạc nhiên, thiệp mời gì? Không phải là thiệp mời cho bữa tiệc chiêu đãi huynh trưởng tỷ tỷ chứ? Nàng giao Mãn Mãn cho Thái hậu, đến thư phòng xem sao, chỉ thấy Liễu Uyên và Thái thượng hoàng đang cúi đầu cầm bút. Nghe thấy động tĩnh, cả hai người cùng ngẩng đầu nhìn sang.

Khương Anh đang định hành lễ, Thái thượng hoàng buông bút nói: “Khương cô nương gặp ta không cần hành lễ.” Ông rời khỏi bàn, đi đến cạnh cửa: “Hôm nay viết thiệp mời ta mới biết Khương cô nương có nhiều huynh trưởng tỷ tỷ như thế, vậy Khương cô nương đã không còn một mình, thân phận tất nhiên cũng khác, giao Mãn Mãn cho ngươi, ta rất yên tâm.” Nói xong ông liền nhanh chóng rời đi.

Khương Anh: “…”

Là ý gì? Hơn nữa, chạy nhanh như vậy, có ai đuổi theo sao?

Nàng tò mò đến gần bàn sách: “Thái thượng hoàng sao vậy?” Liễu Uyên cầm bút, như có điều suy nghĩ: “Có lẽ phụ hoàng đang xin lỗi nàng.”

Khương Anh sửng sốt: “Xin lỗi? Sao ta không nghe ra nhỉ?”

Liễu Uyên cảm thấy dáng vẻ trợn tròn mắt kinh ngạc của nàng quá mức đáng yêu, cầm một chiếc bút mới gõ lên đầu nàng: “Nghe không hiểu là chuyện bình thường. Trẫm chưa bao giờ thấy phụ hoàng nói lời xin lỗi, đây là ông ấy xấu hổ, nên mới bỏ chạy.”

Khương Anh túm lấy chiếc bút lông, cầm trong tay, kiễng chân muốn gõ trả lại. Liễu Uyên thấy thế thì chủ động cúi người, để nàng gõ vài cái lên đầu, nàng mới bỏ qua. Trong đầu ngẫm nghĩ lời nói của Thái thượng hoàng, nàng chợt bừng tỉnh, hoá ra Thái thượng hoàng đang xin lỗi cho câu nói ngày ấy ở hành cung, ông từng nói thân phận nàng thấp kém không xứng làm mẫu thân của Thái tử.

Khương Anh mỉm cười, cầm thiệp mời trên bàn nhìn xem, cảm thấy có gì đó không ổn. Bệ hạ và Thái thượng hoàng cùng viết thiệp mời, các huynh trưởng tỷ tỷ nhận được, sẽ không bị doạ sợ chứ?

Nàng vội vàng cướp cây bút trong tay Liễu Uyên: “Bệ hạ đừng viết nữa, lại hù doạ các huynh trưởng tỷ tỷ của ta.”

“Vậy thì trẫm càng phải viết.”

Liễu Uyên nghĩ thầm, tốt nhất là doạ bọn họ sợ tới mức không ai dám đến, để trẫm và A Anh ăn tối cùng nhau.

Liễu Uyên kiên trì muốn viết, Khương Anh đành phải mặc kệ hắn, bên tai truyền đến giọng nói: “A Anh yên tâm, ngày ấy trẫm sẽ không tới Khương phủ, để các huynh trưởng tỷ tỷ nàng chơi đùa thoải mái.”

Đối với việc Liễu Uyên đột nhiên thấu tình đạt lý, Khương Anh chỉ ồ một tiếng, không nói lời nào. Liễu Uyên không nhận được lời khen nào từ nàng, có chút không cam lòng, nhưng cũng không nói gì nữa.

Khi thiệp mời được gửi đến các phủ, các phủ nhận ra chữ viết trên thiệp mời, mọi người vừa ngạc nhiên vừa vui mừng vừa sợ hãi, cẩn thận cất thiệp mời đi, thầm cảm thán trong lòng, đây không chỉ là yến tiệc của một mình Khương Anh, mà còn là yến tiệc của Bệ hạ và Thái thượng hoàng. Mặc dù hai người sẽ không xuất hiện, nhưng cũng muốn dùng cách này nói cho bọn họ biết, vị ở Khương phủ chính là Hoàng hậu tương lai.

Các phủ công việc lu bù, nhộn nhịp chuẩn bị đầy đủ để đi dự tiệc, đến ngày hôm ấy, xe ngựa của từng nhà dừng trước cổng Khương phủ, cực kỳ rộn ràng, náo nhiệt.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Tiếng ồn ào náo động truyền sang bên cạnh, đập tan sự vắng lặng trong sân, một mình Liễu Uyên đứng dưới bức tường, nghe thấy từng tiếng cười xuyên qua bức tường, quạt xếp liên tục gõ vào lòng bàn tay.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Hắn nói hôm nay sẽ không tới Khương phủ, nhưng chưa nói sẽ không tới bên cạnh Khương phủ, cũng chưa nói sẽ không lẳng lặng chờ yến tiệc kết thúc. Việc này không tính là lừa gạt Khương Anh, đợi yến tiệc kết thúc, hắn muốn đi nhìn Khương Anh một chút. Từ trước đến nay, hắn luôn cho rằng việc không được gặp nàng là một tổn thất lớn, hắn cũng không chịu thua thiệt bao giờ.

Bên phía Khương phủ, Khương Anh khiếp sợ nhìn các huynh trưởng tỷ tỷ ăn mặc lộng lẫy trang trọng, tặng quà giá trị liên thành. Nàng khẩn trương kéo tay áo Bạch Phù: “Ta mặc như vậy có thất lễ quá không?”

Bạch Phù liếc mắt nhìn nàng: “Ngài mặc gì cũng được.”

“Không, ta phải đi thay bộ quần áo mới.”

Khương Anh trở về phòng thay quần áo mới, thị nữ tận dụng cơ hội, dùng hết mọi kỹ năng, chải chuốt cho nàng cực kỳ xinh đẹp, khi từ trong phòng bước ra, nàng tựa như một vầng trăng non mới nhú, như hoa cỏ vươn lên từ tuyết trắng. Bạch Phù cũng nhìn đến ngây người.

Trưởng Công chúa và Ôn Thư Thanh cũng tới, vừa nhìn thấy Khương Anh, Ôn Thư Thanh đã kinh ngạc cảm thán: “Hiếm khi thấy A Anh như thế, hôm nay là mắt ta có phúc.” Trưởng Công chúa cười nói: “Tội nghiệp hoàng huynh vô phúc.”

Khương Anh cười nói: “Sao Công chúa biết Bệ hạ chưa từng nhìn thấy?”

Lời này vừa nói ra, Ôn Thư Thanh và Trưởng Công chúa sao có thể không rõ, ngầm hiểu ồ một tiếng: “Thậm chí nói hắn một câu cũng không được.” Chọc cho Khương Anh không để ý tới các nàng, xoay người đi tìm các tỷ tỷ khác.

Các tỷ tỷ đang tụ tập trò chuyện, thấy Khương Anh tới, mọi người vây quanh nàng. Một tỷ tỷ nói: “Lúc trước chúng ta còn tìm không ít người phù hợp cho muội muội, hiện giờ e rằng không cần nữa rồi.”

Nếu trong lòng mọi người đã rõ ràng, Khương Anh cũng không cần che giấu: “Cảm ơn tỷ tỷ quan tâm, lòng muội đã định.”

Các tỷ tỷ cười nói: “Cho dù Bệ hạ không phải là Bệ hạ, thì cũng là một người cực tốt, đúng không?”

“Đúng vậy.”

Các tỷ tỷ đột nhiên hiểu ra: “Muội muội mở tiệc chiêu đãi chúng ta, chính là muốn nói cho chúng ta, lòng muội đã định, để các tỷ tỷ yên tâm?”

Khương Anh như một quả cầu rực rỡ, sáng rọi bức người: “Đúng vậy.”

“Thật muốn mời Bệ hạ nghe một chút, để ngài ấy hiểu rằng, về mặt tình cảm, muội muội cũng không kém gì ngài ấy.”

Khương Anh cười nói: “Không nên để hắn nghe thấy!”

Các tỷ tỷ chê cười nàng.

Khi Khương Anh đến gặp các huynh trưởng, các huynh trưởng rối rít nâng chén, Khương Anh cũng nâng chén theo. Đáng tiếc ở đây không có ai uống tốt bằng Khương Anh, Khương Anh uống cạn vài chén, hai mắt tỉnh táo, các huynh trưởng lại hơi đung đưa cơ thể. Tiết Thủ phụ uống nhiều tới mức đã không còn biết dè dặt là gì: “Muội muội mau tiến cung chăm sóc Bệ hạ đi, cuối cùng Bệ hạ cũng có muội muội bên cạnh!”

Khương Anh nói: “Lòng huynh trưởng nghiêng nhầm hướng rồi, muội mới là muội muội của huynh.”

Trình Thứ phụ ái chà một tiếng: “Chẳng lẽ muội muội không thiên vị? Nếu không thiên vị, tại sao lại ăn cơm cùng Bệ hạ, mà không đến phủ chúng ta? Rõ ràng là chúng ta đưa thiệp mời trước, thật không công bằng với chúng ta!”

Tiết Thủ phụ cười nhạo ông: “Ngươi đi mà công bằng với không công bằng, Phật Tổ Bồ Tát mới có thể phổ độ chúng sinh, muội muội nào đó chỉ có lòng thiên vị thôi.”

Khương Anh bị trêu ghẹo cũng không tức giận: “Nếu các huynh trưởng không phục, tại sao không nói trước mặt Bệ hạ?”

Mọi người nghe vậy đều sợ hãi, vội ngắt lời nàng: “Say, say rồi, không nhìn rõ đường, thế này sao có thể đi tìm Bệ hạ?”

Khương Anh bật cười, Tiết Trọng Hà chậm rãi đi tới: “Cô cô, ta vừa gặp Ôn đại nhân ở trước cửa, không thấy hắn vào phủ, không biết có việc gì hay không?”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Ngươi để ý các huynh trưởng, ta đi xem một chút.”

Hôm nay có quá nhiều người, Khương Anh cũng không chú ý tới Ôn Tại Hành trước cửa phủ. Nếu hắn tới thật, Khương Anh sợ mình thất lễ, năm đó khi nàng tới Ôn phủ, Ôn Tại Hành có lễ có tiết, đối xử với nàng vô cùng khoan dung, nàng không muốn làm kém hơn Ôn Tại Hành.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Đến trước cửa phủ, nhìn quanh một vòng, không ngờ thật sự nhìn thấy Ôn Tại Hành đứng cạnh xe ngựa cách đó không xa. Nàng kinh ngạc bước qua, Ôn Tại Hành cũng nhìn thấy nàng, đi tới nghênh đón. Cảnh tượng hai người tiến lại gần nhau, khẽ mỉm cười, đối diện với cánh cửa kế bên Khương phủ, từng lời nói cử chỉ chậm rãi rơi vào trong mắt Liễu Uyên.

Liễu Uyên không ngừng bước chân, cuối cùng đứng bên cánh cửa hé mở, nửa người ẩn trong bóng tối. Dưới mái hiên trước cửa phủ, chiếc đèn lồng đung đưa tỏa ra ánh sáng mờ nhạt, hắt xuống bên dưới, im hơi lặng tiếng chiếu sáng một đôi mắt vô tình, không cảm xúc.

Khương Anh không hề phát hiện ra, ngẩng đầu cười nói với Ôn Tại Hành: “Ta không biết Ôn đại nhân tới chơi, thực sự thất lễ.”

“Khương cô nương nói gì vậy, ta mới là người thất lễ, đến cũng không vào phủ chào hỏi Khương cô nương, sao có thể trách Khương cô nương được?”

Dáng người Ôn Tại Hành thẳng tắp như cây tùng trong gió đêm, lời nói thoải mái tự nhiên: “Trong phủ đang đông khách, còn phiền Khương cô nương đặc biệt ra ngoài tìm ta, đây cũng lỗi của ta.”

Khương Anh cười nói: “Theo lời Ôn đại nhân, hôm nay tất cả lỗi là của Ôn đại nhân.”

“Đương nhiên, nếu không phải ta tới đón Thư Thanh, đứng ở chỗ này không đi vào, Khương cô nương cần gì phải ra ngoài một chuyến?” - Ôn Tại Hành cười nho nhã, ánh mắt liếc nhìn Khương Anh vài lần, rồi lại tự nhiên thu trở về.

Khương Anh thầm nghĩ, thì ra là tới đón Thư Thanh, chẳng trách lại đến đột ngột như vậy: “Thư Thanh đang vui vẻ, tạm thời không ra ngay được, sao có thể để Ôn đại nhân đứng đây chờ. Ôn đại nhân mau theo ta vào phủ.”

Nàng cất bước muốn đi, lại thấy Ôn Tại Hành đứng bất động, nhất thời nghi hoặc. Ôn Tại Hành đột nhiên nói: “Cảm ơn lòng tốt của Khương cô nương, nếu tạm thời Thư Thanh không ra được, ta phải trở về thôi.”

“Trong phủ Ôn đại nhân có việc bận sao?”

Ôn Tại Hành đang định gật đầu, đối diện với ánh mắt sáng ngời của Khương Anh, hắn dừng trong giây lát, cuối cùng vẫn gật đầu: “Đúng là có chút việc.”

Khương Anh thở phào nhẹ nhõm, thế là tốt rồi. Vừa rồinàng ra sức mời, Ôn Tại Hành vẫn không nhúc nhích, nàng còn tưởng mình đắc tội với Ôn Tại Hành ở đâu, nhưng sau đó nàng nghĩ lại, năm xưa Ôn Tại Hành luôn ôn hòa lễ độ, làm việc chu đáo, chắc hẳn hắn thực sự có chuyện vướng chân: “Vậy ta cũng không tiện lãng phí thời gian của Ôn đại nhân, ngày khác sẽ mời Ôn đại nhân và Thư Thanh tới nhà, được không?”

Ôn Tại Hành gật đầu đồng ý: “Khương cô nương mau về đi, đừng để Bệ hạ chờ lâu.”

Khương Anh sửa đúng theo bản năng: “Hiện tại Bệ hạ không ở Khương phủ.”

Điệu bộ thong dong của Ôn Tại Hành bỗng căng chặt trong giây lát: “Bệ hạ… Không ở đây?” Thấy Khương Anh gật đầu, hắn chợt bừng tỉnh nói: “Trước giờ Bệ hạ luôn cần cù, có lẽ hiện giờ còn đang bận việc quốc gia đại sự.”

Khương Anh không lên tiếng, nghe Ôn Tại Hành cười nói: “Ngược lại ta đã quên mất một chuyện, nghe Thư Thanh nói Khương cô nương rời kinh vài năm, tửu lượng đã tăng mạnh, lời này có thật không?”

“Ôn đại nhân hỏi như vậy chính là không tin.”

“Đúng là có chút không tin.”

“Ôn đại nhân chưa thấy qua thôi, nếu không phải hôm nay Ôn đại nhân có việc, ta nhất định sẽ khiến Ôn đại nhân tâm phục khẩu phục.”

Ôn Tại Hành cười nói: “Khương cô nương nói rất mạnh miệng, ta thật sự muốn nhìn xem, may mắn trong phủ chỉ có chút việc vặt, ta có trở về hay không cũng không quan trọng, hôm nay được chứng kiến rồi.”

Hắn tiến lùi tự nhiên, nên Khương Anh cũng không nghi ngờ, lập tức mời hắn vào phủ. Hai người cùng tiến vào Khương phủ, Ôn Tại Hành chào hỏi mọi người, bước chân di chuyển theo Khương Anh. Lúc này Bạch Phù đi tới nói với Khương Anh có một vị tỷ tỷ muốn về trước, nàng nói với Ôn Tại Hành một tiếng, sau đó đi tiễn vị tỷ tỷ kia rời phủ về nhà.

Đến khi nàng quay trở lại, tìm trái tìm phải, không thấy Ôn Tại Hành đâu cả, gọi người đi tìm thì có một tùy tùng chạy tới nói: “Ôn đại nhân có việc nên đã về nhà rồi.” Khương Anh cảm thấy Ôn Tại Hành cứ đổi tới đổi lui, thật kỳ quái, nên cũng không tìm hắn nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Cả Kinh Thành Đều Mong Nàng Hồi Cung

Số ký tự: 0