Cả Kinh Thành Đều Mong Nàng Hồi Cung
Chương 5
Lục Lí
2024-09-14 12:06:38
Editor: Dứa
Bạch Tiêu giải thích: “Mười mấy tùy tùng kia cũng không đến gần, hai người còn lại luôn theo sau chúng ta vài bước, lén lút bám theo, không biết có ý đồ gì.”
Chưa kịp dứt lời, Tương Vương gia, Tiết Thủ phụ đã đến trước mặt, Khương Anh giao trường thương cho Bạch Tiêu, khẽ mỉm cười hành lễ với hai người.
Hai người gật đầu đáp lại, trong đó Tương Vương gia bồi hồi cười nói: “Mới mấy năm trôi qua, mà con của ngươi đã lớn như vậy!”
Đi thẳng vào vấn đề, đánh thẳng vào nơi mềm yếu, không sai, bọn họ đến vì đứa nhỏ, hôm nay nhất định phải được nói chuyện với thằng bé!
Thật tội nghiệp, mấy ngày liên tiếp còn chưa nói được câu nào với đứa nhỏ, ai mà không cảm thấy chua xót cơ chứ.
Lúc này, bất chợt vang lên những tiếng ồn ào, hoá ra học đường tan học.
Bọn nhỏ chạy ào ra cổng, trong đó có một bé trai cao hơn những đứa trẻ khác một cái đầu, môi hồng răng trắng, vô cùng lanh lợi, Tương Vương gia và Tiết Thủ phụ chỉ nhìn thoáng qua cũng nhận ra.
Không vì lý do nào khác, Khương Mãn chính là phiên bản thu nhỏ của tân đế Liễu Uyên.
Cho dù mấy người Tương Vương gia đã nhìn thấy bao nhiêu lần, nhưng lần nào trái tim cũng rộn ràng đập bùm bụp ngay từ ánh mắt đầu tiên, một phiên bản thu nhỏ của Liễu Uyên sẽ đeo cặp nhảy chân sáo tới đây, thật khó để không liên tưởng đến dáng vẻ Liễu Uyên trưởng thành đang nhảy chân sáo.
Khương Mãn chỉ nhìn lướt qua đã thấy Khương Anh, lao tới như một cơn lốc xoáy: “Hôm nay mẫu thân tới đón con!”
Khương Anh mỉm cười ôm hắn vào lòng, thấy mấy người Tương Vương gia trông mong nhìn sang, nàng cũng không tiện ngó lơ, đành bảo Khương Mãn chào hỏi mấy người Tương Vương gia.
Khương Mãn lễ phép chào hỏi, mấy người Tương Vương gia thấy cuối cùng cũng được nói chuyện, nụ cười càng thêm chân thành tha thiết, lệnh cho tùy tùng mang tới rất nhiều đồ ăn vặt, Khương Mãn ngoan ngoãn tiếp nhận dưới ánh mắt ra hiệu của Khương Anh.
Tương Vương gia thầm nghĩ, đứa nhỏ này ngoan thật.
Ông nói: “Sắp đến giờ ăn cơm rồi, ngươi cũng đã mấy năm chưa tới vương phủ, chi bằng dẫn đứa nhỏ đến vương phủ dùng cơm?”
Khương Anh gật đầu.
Cho dù Tương Vương gia không phải hoàng thúc hay người bề trên, thì Khương Anh cũng sẽ không từ chối, nàng thích đối mặt với khó khăn, vì thế nàng nắm tay Khương Mãn, dẫn theo Bạch Tiêu, đi về hướng vương phủ.
Tương Vương gia và Tiết Thủ phụ đi phía trước.
Tiết Thủ phụ khó tránh khỏi nghi hoặc: “Vì sao Vương gia lại làm vậy?”
“Mẫu tử các nàng đã về kinh nhiều ngày, mà Bệ hạ vẫn ở trong cung không hề có động tĩnh gì, ta và ngươi không biết ý tứ bệ hạ, chi bằng tìm cho Bệ hạ một cái cớ trước.” Ông ghé sát vào tai Tiết Thủ phụ nói nhỏ, chỉ thấy Tiết Thủ phụ gật đầu liên tục.
Cách vài bước phía sau, Khương Mãn leo lên lưng Bạch Tiêu, ghé tai nói nhỏ với Khương Anh: “Mẫu thân, lát nữa con vẫn phải ngoan ngoãn nghe lời sao?”
Khương Anh: “Xem tình huống rồi quyết định.”
Khương Mãn nhỏ mà tinh ranh, hai mắt linh động đảo quanh, mỉm cười đáng yêu.
Trời đang dần tối.
Mấy người tiến vào vương phủ, ăn ý ngồi xuống dùng cơm, có việc gì cũng phải ăn no rồi mới làm, chẳng phải là lẽ thường tình hay sao?
Ăn tối xong, Khương Anh nhìn ra Tương Vương gia có chuyện muốn nói, liền sai Bạch Tiêu bế Khương Mãn theo thị nữ vương phủ đi dạo, còn mình thì uống trà tại sảnh chính, địch bất động nàng cũng bất động, chỉ yên lặng chờ mấy người Tương Vương gia mở miệng.
Tiết Thủ phụ nhiệt tình nhường chiến trường cho Tương Vương gia, im lặng như lão tăng ngồi thiền.
Tương Vương gia vừa mở miệng đã nói về chủ đề cũ: “Vừa rồi nhìn cây trường thương kia, ta đoán đó là cây thương mấy năm trước ngươi vẫn dùng, hầy, nghĩ lại, ngươi còn dùng nó đâm Bệ hạ bị thương.”
Khương Anh: “…”
Các người không quên được vết đâm này đúng không?
Hơn nữa, vết đâm này ở trên người Liễu Uyên, nhưng đau trong tim các người, đúng không!
Khương Anh tỏ vẻ hối hận không thôi: “Dù là năm đó không cẩn thận, nhưng ta cũng không nên làm tổn thương Bệ hạ!”
Tương Vương gia nào muốn truy cứu trách nhiệm, vội nói: “Chuyện đã qua rồi, bổn vương nhớ lúc ấy ngươi cũng tích cực đi tìm thuốc, dâng lên cho Bệ hạ loại thuốc mỡ cực tốt, ôi, ngươi rất để tâm tới Bệ hạ, nên Bệ hạ cũng không trách ngươi.”
Nói đến đây, trong lòng Tương Vương gia lại có phần do dự, năm đó ông nghe nói Liễu Uyên bị thương, tất nhiên muốn đi xem một chút, trên đường nghe nói Khương Anh tìm cho Liễu Uyên loại thuốc mỡ cực tốt, lúc gặp Liễu Uyên ở trong cung, đương nhiên cũng trêu ghẹo một câu, không nghĩ tới sắc mặt Liễu Uyên lập tức trầm xuống, từ đó ông mới cho rằng Liễu Uyên không thích Khương Anh.
Tuy nhiên, từ khi Khương Anh rời kinh, đừng nói tới việc lập Thái tử phi, Đông Cung ngay cả một thị thiếp cũng không có, cho đến lúc Liễu Uyên đăng cơ, hậu cung vẫn không có nổi một phi tử. Suy cho cùng, từ đầu đến cuối chỉ có một mình Khương Anh là Liễu Uyên tự mình gật đầu đồng ý cưới về, vậy nên đối với Liễu Uyên mà nói, Khương Anh chính là sự tồn tại đặc biệt.
Tương Vương gia càng nghĩ, hai hàng lông mày càng nhăn lại, thấy vậy Khương Anh chỉ biết thở dài trong lòng, ngoài miệng vẫn đáp: “Bệ hạ bị thương là do ta gây nên, tất nhiên ta phải dốc hết sức mình để bù đắp.”
Tuy nhiên, Liễu Uyên tôn quý như vậy, muốn loại thuốc nào mà không có, cần gì nàng phải vội vàng đưa tới? Năm đó nàng tìm được loại thuốc mỡ cực tốt, đáng tiếc nàng cũng không đưa đến, chỉ tặng một lọ hết sức bình thường.
Do nàng cứ mãi nhìn vào sự tồn tại cao quý xa vời kia đến nhập ma, trái tim cũng trở nên tàn nhẫn, không những nhất quyết phải đâm trúng Liễu Uyên, mà còn ác độc mà nghĩ tốt nhất vết sẹo kia vĩnh viễn đừng bao giờ biến mất, ngày này qua ngày khác, năm này qua năm khác khắc sâu trên bả vai Liễu Uyên, nàng muốn Liễu Uyên nhìn thấy vết sẹo sẽ nhớ tới nàng, mãi mãi nhớ tới nàng.
Khương Anh nghĩ đến đây liền than thở lúc còn trẻ không hiểu chuyện, sao nàng lại không rõ ý đồ mấy lần dò xét của mọi người? Nhưng bọn họ cũng chỉ muốn biết nàng có tình cảm với Liễu Uyên hay không, có đồng ý tiến cung lần nữa hay không thôi, nàng lắc đầu trong lòng, tuy nhiên không có ai nhìn thấy đáp án của nàng.
Khương Anh quyết định nhắc nhở Tương Vương gia: “Vương gia dò xét sai người rồi.”
Tương Vương gia nghe vậy gương mặt có phần mờ mịt, Khương Anh không cần phải nhiều lời nữa, đứng dậy cáo từ, vừa bước một chân ra cửa, giọng Tương Vương gia đã vang lên: “Khương cô nương, đứa nhỏ kia cuối cũng vẫn phải vào cung.”
Mắt Khương Anh nhìn phía trước, lại nghe Tương Vương gia nói thêm: “Đứa nhỏ này, ngươi không làm chủ được, tạm thời ở lại vương phủ đi.”
Khương Anh ồ một tiếng: “Ai nói đứa nhỏ này là con của Liễu Uyên?”
Cuối cùng Tiết Thủ phụ cũng lên tiếng: “Đứa nhỏ giống Bệ hạ như thế, nhìn qua cũng biết là con của Bệ hạ!”
Khương Anh kinh ngạc: “Tương Vương gia cũng giống Bệ hạ, vậy…”
“Câm miệng!” - Tiết Thủ phụ tức giận bật dậy khỏi chỗ ngồi. Thế nhưng Tương Vương gia lại không hề khó chịu, còn cười ha ha: “Đều là huyết mạch hoàng thất, giống nhau cũng là chuyện bình thường.”
Khương Anh cất bước ra ngoài, lúc này Bạch Tiêu đã ôm Khương Mãn trở lại, ba người vừa đi được hai bước, đột nhiên có tiếng bước chân nối tiếp nhau, lại là mười mấy tên tuỳ tùng cường tráng khí thế hừng hực đang lao tới, vây kín ba người không kẽ hở.
Tương Vương gia nhìn Khương Anh, trầm giọng nói: “Để đứa nhỏ ở lại.”
“Vậy phải xem Vương gia có thể giữ người ở lại hay không.”
Khương Anh tiếp nhận trường thương Bạch Tiêu đưa tới, hai mắt phát sáng lạ thường, dường như có chút cảm thán: Không ngờ lại có cơ hội động thủ.
Trời tối, trong sân đèn đuốc sáng trưng, Khương Anh nắm trường thương, Bạch Tiêu một tay ôm Khương Mãn một tay cầm kiếm, chiến đấu quyết liệt với mười mấy tên tùy tùng.
“Này, đừng đánh, đừng làm đứa nhỏ bị thương…”
Gương mặt Tiết Thủ phụ đầy vẻ hăng hái, ra vào chiến trường, đi lại khắp nơi, còn cố tình đụng trúng trường thương của Khương Anh.
Khương Anh cứ né tránh, ông lại đụng vào, cho đến khi thương của Khương Anh lao tới, gần như roẹt một tiếng xé rách quần áo của ông, ông hét lên, ngã phịch xuống đất, liên tục kêu la: “Đánh người rồi, đánh người rồi…”
“…” Khương Anh nghẹn họng nhìn trân trối.
Không phải chứ, chiêu này cũng dùng được, lão già ngài còn cần mặt mũi không vậy?
“Dừng tay! Tiết đại nhân bị thương rồi!” - Tương Vương gia đau lòng, ngồi xổm xuống đỡ Tiết Thủ phụ, Tiết Thủ phụ vẫn đang kêu đau oai oái, từng tiếng này gọi luôn các vị đại thần khác ở Văn Uyên Các tới đây.
Mấy người Trình Thứ phụ xuất quỷ nhập thần lao ra, nhào lên người Tiết Thủ phụ hô to: “Ngài làm sao vậy?”
Tương Vương gia hét lớn: “Không nhìn thấy sao? Bị đánh!”
Một giọt máu cũng không thấy, mấy người Trình Thứ phụ than khóc, nước mắt rơi đầy đất: “Ai đánh? Còn có vương pháp hay không?! Thủ phụ đại nhân đáng thương!”
Mấy ông lão đứng chung một sân khấu, biểu diễn vô cùng xúc động.
Tương Vương gia phẫn nộ, chỉ vào Khương Anh: “Dùng thương đánh thủ phụ, coi trời bằng vung, không ai có thể quản ngươi hay sao!”
Ai có thể quản?
Mấy người ở Văn Uyên Các nghĩ thầm, đây là thê tử cũ của ai, người đó phải chịu trách nhiệm!
Tiết Thủ phụ kêu rên đúng lúc: “Bệ hạ phải làm chủ cho lão phu!”
“Đã gọi thái y, nhất định trong cung sẽ biết!”
Cháy nhà ra mặt chuột, thì ra là thế, Khương Anh sáng tỏ ồ một tiếng, nâng trường thương lên chuẩn bị hành động, đột nhiên vang lên một tiếng la hét kinh hoàng: “Đi lấy nước, đi lấy nước!”
Mọi người nhìn thấy hậu viện đỏ rực lửa, một tên tùy tùng chạy tới bẩm báo Tương Vương gia: “Sau bếp bị cháy, không có người thương vong, chỉ là không ngăn được thế lửa.”
“Còn không mau đi dập lửa!” Tương Vương gia cao giọng nói.
Mười mấy tên tùy tùng đang chiến đấu vội vàng chạy đi dập lửa, trên sân bỗng chốc vắng tanh, lúc này lại có một tên tuỳ tùng kinh hoảng chạy tới báo: “Vương gia, tất cả gia cầm Vương phi nuôi đều trốn hết rồi.”
Sắc mặt Vương gia thay đổi, đó đều là bảo bối của Vương phi, mất một con cũng không được: “Tranh thủ lúc Vương phi đi thăm người thân, còn chưa biết tin, mau bắt trở về!”
Vương gia cũng vội vàng đi bắt, tuỳ tùng nô bộc bận rộn xoay vòng, Khương Anh nhìn quanh bốn phía, chỉ thấy Khương Mãn mặt mày xám tro bị Bạch Tiêu bế trở về, trong lòng hiểu rõ tất cả đều do Khương Mãn làm.
Khương Mãn làm mặt quỷ: “Bọn họ bắt nạt mẫu thân.” Để mặc cho Khương Anh sờ đầu hắn.
Màn đêm buông xuống, vương phủ hỗn loạn, ngỗng gà vịt nhảy nhót lung tung, bay tán loạn, vô cùng náo nhiệt.
Có mấy con vịt bay tới, cạc cạc nhảy lên người Tiết Thủ phụ, thậm chí còn cúi đầu mổ Tiết Thủ phụ. Tiết Thủ phụ “A” một tiếng từ dưới đất bật dậy, những người khác cũng trốn đông trốn tây.
“Đi!” Khương Anh gọi Bạch Tiêu, nâng trường thương, bế Khương Mãn, chạy tới cửa phủ, không ngờ mấy người Văn Uyên Các lại phản ứng nhanh đến vậy, lập tức chặn đường.
Khương Anh mỉm cười nhìn Tiết Thủ phụ: “Tiết đại nhân phản ứng nhanh nhạy, dáng người mạnh mẽ, chẳng thua kém gì các thanh niên!”
Tiết Thủ phụ rên rỉ một tiếng rồi ngồi phịch xuống đất: “Đau chết lão phu.”
Mấy người Trình Thứ phụ nhìn Khương Anh bằng ánh mắt khiển trách, Khương Anh cười lạnh một tiếng, thả Khương Mãn xuống.
Khương Mãn, một đứa trẻ năm tuổi, ngây thơ tới gần Tiết Thủ phụ, chân vừa chạm vào chân Tiết Thủ phụ, liền “A” một tiếng ngồi bệt xuống đất: “Mẫu thân, ông ấy đá con!”
Tiết Thủ phụ: “Lão phu không có!”
“Ngài có, ngài đá ta rất mạnh, đau quá!” - Khương Mãn nâng chân lên, tự mình thổi cho mình - “Tím hết rồi, hu hu…”
Tiết Thủ phụ trợn mắt chết lặng: “Không thể tin được, ngươi mới năm tuổi mà đã biết làm trò như vậy!”
Khương Mãn: “Ngài vẫn chưa già lắm đâu, có thể học hỏi!”
“…”
Khương Anh nhướng mày, nhìn Trình Thứ phụ bằng ánh mắt khiển trách.
Mấy người Trình thứ phụ ngẩn ra, thật khó để đối mặt với dáng vẻ ôm chân rơi nước mắt của Liễu Uyên phiên bản thu nhỏ, sau đó đột nhiên quay người đi.
“Mấy vị đại nhân không nói lời nào, chúng ta coi như thanh toán xong.” - Khương Anh bế Khương Mãn lên, dẫn theo Bạch Tiêu rời khỏi vương phủ.
Buổi sáng hôm sau, trước cổng học đường, Khương Anh vừa mới đưa Khương Mãn vào lớp, Tương Vương gia và Tiết Thủ phụ lại cùng đến.
Nghĩ tới đêm qua trong cung không có động tĩnh gì, hai người cũng không nhụt chí, trước khi đến còn động viên lẫn nhau: “Ta và ngươi đang ở độ tuổi hăm hở tiến lên, không thể sợ khó mà rút lui!”
Nhóm tùy tùng vô cùng sợ hãi: Hai ông lão các ngài, động một chút là hăm hở tiến lên, đừng có hăm hở tiến vào quan tài đấy nhé!
Tuy nhiên hai ông lão kia lại đang tràn trề ý chí chiến đấu, quyết tâm đoán ý thánh thượng, nếu trong cung bất động, vậy hãy để Khương Anh chịu khổ.
Thế nên, Tương Vương gia vừa nhìn thấy Khương Anh liền mở miệng khiêu khích: “Tối qua Khương cô nương đánh thủ phụ, đốt vương phủ, thật to gan lớn mật!”
Khương Anh vô cùng kinh ngạc: “Sao Vương gia lại nói lời này? Tiết Thủ phụ tuổi cao, không cẩn thận ngã xuống đất nên mới làm mình bị thương, về phần hoả hoạn của vương phủ, nhất định là do đám gia cầm trốn chạy gây ra, Vương gia đừng vu oan cho người tốt.”
Khương Anh, một cô nương có thể ăn nói bừa bãi, lúc này khi đối mặt với lửa giận của Tương Vương gia, vẫn có thể đổi trắng thay đen.
Tương Vương gia tức giận chống nạnh hét lớn: “Đúng là coi trời bằng vung, không có chuyện gì là ngươi không dám làm, đúng không? Vậy ngươi có dám lên võ đài đấu với bổn vương hay không?”
Nhóm tùy tùng lại hoảng sợ thêm lần nữa: Một ông lão hơn năm mươi tuổi như ngài, lấy đâu ra dũng khí đi khiêu khích một cô nương trẻ tuổi!
Tiết Thủ phụ, một ông lão tình nguyện làm lá xanh cho Tương Vương gia, tận tâm vỗ tay: “Tương Vương gia càng già càng dẻo dai, uy lực năm xưa không giảm!”
Hôm nay thoạt nhìn Khương Anh rất tôn kính người lớn tuổi: “Quả thật Tương Vương gia uy vũ siêu phàm!”
Tương Vương gia được cổ vũ, gương mặt kích động, Tương Vương phi đi thăm người thân, không ai cản được ông, ông oai hùng đuổi Khương Anh lên chiếc xe ngựa được vương phủ chuẩn bị sẵn, còn mình và Tiết Thủ phụ lên một chiếc xe ngựa khác.
Hai chiếc xe ngựa liên tục lăn bánh hướng về thao trường, khi đến thao trường, trên võ đài vang lên tiếng binh khí va chạm hết đợt này đến đợt khác.
Khương Anh đang ở trong một không gian rộng lớn, như thể quay trở lại nhiều năm trước, tâm trí lang thang, bóng người đan xen trên võ đài đã thay đổi dáng vẻ, tựa như thiếu nữ áo xanh và Hoàng tử trẻ tuổi đang đan thương và kiếm vào nhau.
“Khương cô nương!” Giọng Tương Vương gia ngập tràn ý chí chiến đấu.
Khương Anh lấy lại tinh thần, nghe tiếng quân sĩ hét to, cảm xúc không khỏi dâng trào, rút ra một thanh trường thương từ trên giá bày vũ kh, cau mày, chợt xoay người nâng cánh tay, nhìn kỹ hơn, mũi thương chỉ vào một con quay.
Một con quay?!
Khương Anh mặt không biểu cảm thu lại trường thương: “Đấu con quay?”
Tương Vương gia dương dương tự đắc: “Bổn vương là cao thủ chơi con quay, ngay cả Bệ hạ cũng không thắng được bổn vương! Khương cô nương từng chơi rồi chứ?”
Khương Anh chỉ hỏi: “Ba ván thắng hai?”
Thành thạo như vậy, Tương Vương gia nheo hai mắt cảm thấy không ổn: “Chưa từng nghe nói Khương cô nương biết chơi trò này, chẳng lẽ chơi ngoài kinh thành?”
Khương Anh hơi mỉm cười: “Vương gia, ta có một đứa con trai, hắn năm tuổi rồi.”
Sau nửa canh giờ, Khương Anh toàn thắng, Tương Vương gia bại trận hoàn toàn, Tương Vương gia buồn bực uống rượu: “Hoá ra Mãn Mãn thích chơi trò này, điểm này không giống Bệ hạ!”
Khương Anh chỉ nói: “Vương gia, Mãn Mãn là con trai ta.”
Tương Vương gia giả vờ không nghe thấy, cao giọng: “Bổn vương không phục, bổn vương già rồi, không thắng được ngươi là chuyện bình thường, ngươi phải đấu cùng mấy người trẻ tuổi!” Ông vỗ hai tay, mười mấy người đàn ông lực lưỡng đi đến, trên tay mỗi người xách một con quay.
Khương Anh thật sự không ngờ tới, có một ngày, nàng lại đấu con quay với một đám đàn ông tại thao trường, nhưng nàng cũng không chịu thua: “Tới đi!”
Tương Vương gia hừ lạnh: “Đây chính là đám thanh niên trẻ tuổi, sức lực còn lớn hơn ngươi!”
Khương Anh khẽ mỉm cười: “Vương gia, trong nhà ta có một người bạn, ngài đã gặp rồi, chính là người đeo hai thanh kiếm tối qua, sức lực vô hạn, hắn cũng thích chơi trò này cùng ta.”
Nửa canh giờ sau, Khương Anh thắng, Tương Vương gia tức giận vỗ ngực: “Bổn vương còn chuẩn bị một món quà lớn cho Khương cô nương!”
Tương Vương gia nhìn về nơi xa, không lâu sau, một người đàn ông lực lưỡng cầm trường thương đi tới, thân nhẹ như yến nhảy lên võ đài.
Tương Vương gia nói: “Đây là thân vệ (*) của Bệ hạ, từng cùng Bệ hạ giao đấu nhiều lần. Nếu ngươi thắng, bổn vương sẽ đáp ứng mọi yêu cầu của ngươi. Nhưng nếu thua, ngươi phải thực hiện một yêu cầu của bổn vương.”
(*): Thị vệ thân cận
“Khương Anh, ngươi có dám đánh cuộc không?”
Gần như vừa dứt lời, Khương Anh lập tức trả lời: “Có gì mà không dám?”
Tương Vương gia cười nói: “Cho dù bổn vương muốn ngươi tiến cung lần nữa, theo hầu Bệ hạ, ngươi cũng dám?”
“Dám.”
Khương Anh không hề lùi bước, ánh mắt nàng xẹt qua động tác cầm thương của người đàn ông đối diện, đó là động tác nàng hay dùng.
Ánh mắt Khương Anh sáng như đuốc nhìn thân vệ kia: “Bệ hạ từng giao đấu với ngươi bao nhiêu lần?”
Thân vệ luôn ghi nhớ tất cả mọi thứ liên quan đến Bệ hạ: “38 lần.”
Khương Anh cười nói: “Bệ hạ từng đấu với ta 50 lần trên võ đài này.” Nàng quay đầu nhìn Tương Vương gia: “Vương gia, ta thắng.”
Tương Vương gia: “Hả?!”
“Còn chưa đánh đâu!” - Tương Vương gia gấp tới mức nhảy dựng lên. Khương Anh nhảy khỏi võ đài, vô cùng ngây thơ giải thích: “Đánh cái gì, không phải Vương gia bảo chúng ta so xem ai đấu với Bệ hạ nhiều lần hơn sao?”
Tiết Thủ phụ đứng bên cạnh nhớ lại lời Tương Vương vừa nói, sắc mặt không khỏi thay đổi: “Không phải, Khương cô nương ngươi ăn nói xằng bậy.”
“Chính miệng Tương Vương gia nói, ta nào dám ăn nói xằng bậy?” Khương Anh cười vui vẻ: “Tương Vương gia một lời đã quyết, chắc sẽ không nuốt lời!”
Tương Vương gia sắp tức chết rồi!
Nhìn bóng dáng nhanh nhẹn rời đi của Khương Anh, ông hét lớn: “Bổn vương thấy nàng muốn lật trời rồi! Không ai có thể quản nàng hay sao! Bổn vương muốn vào cung, muốn bẩm báo Bệ hạ!”
Tương Vương gia leo lên xe ngựa chạy vào cung, phi một mạch tới Cần Chính Điện, Lý công công nhìn thấy ông ở cửa, nhìn dáng vẻ tức muốn hộc máu của ông, vội vàng tiến lên hành lễ: “Vương gia có chuyện gì vậy?”
Tương Vương gia không để ý tới hắn, gạt đầu hắn sang một bên, duỗi cổ nhìn vào trong điện, vừa thấy bóng dáng cao lớn uy nghiêm trong điện, liền cao giọng nói: “Cô nương Khương Anh kia chọc tức chết bổn vương rồi! Bổn vương muốn gặp Bệ hạ!”
Lý công công đang định thông báo, trong điện lại vang lên tiếng cười trầm thấp: “Hoàng thúc, tức giận hại thân, tuổi này của người, nên kiềm chế đi.”
Tương Vương gia vừa nghe vậy liền há miệng thở dốc, hét lớn vào trong điện: “Bệ hạ còn không mau quản nàng, nàng sắp lật trời rồi!”
Khương Anh không hề biết việc Tương Vương gia đi cáo trạng, nàng trở về Khương phủ, mặt ủ mày chau, cô đơn thở dài: “Anh hùng nhàn rỗi, ai có thể làm Bá Nhạc (*) của ta?”
(*) Bá Nhạc: Người thời Xuân Thu, nước Tần, giỏi về xem tướng ngựa. Ngày nay dùng để chỉ người giỏi phát hiện, tiến cử, bồi dưỡng và sử dụng nhân tài.
Bạch Tiêu giải thích: “Mười mấy tùy tùng kia cũng không đến gần, hai người còn lại luôn theo sau chúng ta vài bước, lén lút bám theo, không biết có ý đồ gì.”
Chưa kịp dứt lời, Tương Vương gia, Tiết Thủ phụ đã đến trước mặt, Khương Anh giao trường thương cho Bạch Tiêu, khẽ mỉm cười hành lễ với hai người.
Hai người gật đầu đáp lại, trong đó Tương Vương gia bồi hồi cười nói: “Mới mấy năm trôi qua, mà con của ngươi đã lớn như vậy!”
Đi thẳng vào vấn đề, đánh thẳng vào nơi mềm yếu, không sai, bọn họ đến vì đứa nhỏ, hôm nay nhất định phải được nói chuyện với thằng bé!
Thật tội nghiệp, mấy ngày liên tiếp còn chưa nói được câu nào với đứa nhỏ, ai mà không cảm thấy chua xót cơ chứ.
Lúc này, bất chợt vang lên những tiếng ồn ào, hoá ra học đường tan học.
Bọn nhỏ chạy ào ra cổng, trong đó có một bé trai cao hơn những đứa trẻ khác một cái đầu, môi hồng răng trắng, vô cùng lanh lợi, Tương Vương gia và Tiết Thủ phụ chỉ nhìn thoáng qua cũng nhận ra.
Không vì lý do nào khác, Khương Mãn chính là phiên bản thu nhỏ của tân đế Liễu Uyên.
Cho dù mấy người Tương Vương gia đã nhìn thấy bao nhiêu lần, nhưng lần nào trái tim cũng rộn ràng đập bùm bụp ngay từ ánh mắt đầu tiên, một phiên bản thu nhỏ của Liễu Uyên sẽ đeo cặp nhảy chân sáo tới đây, thật khó để không liên tưởng đến dáng vẻ Liễu Uyên trưởng thành đang nhảy chân sáo.
Khương Mãn chỉ nhìn lướt qua đã thấy Khương Anh, lao tới như một cơn lốc xoáy: “Hôm nay mẫu thân tới đón con!”
Khương Anh mỉm cười ôm hắn vào lòng, thấy mấy người Tương Vương gia trông mong nhìn sang, nàng cũng không tiện ngó lơ, đành bảo Khương Mãn chào hỏi mấy người Tương Vương gia.
Khương Mãn lễ phép chào hỏi, mấy người Tương Vương gia thấy cuối cùng cũng được nói chuyện, nụ cười càng thêm chân thành tha thiết, lệnh cho tùy tùng mang tới rất nhiều đồ ăn vặt, Khương Mãn ngoan ngoãn tiếp nhận dưới ánh mắt ra hiệu của Khương Anh.
Tương Vương gia thầm nghĩ, đứa nhỏ này ngoan thật.
Ông nói: “Sắp đến giờ ăn cơm rồi, ngươi cũng đã mấy năm chưa tới vương phủ, chi bằng dẫn đứa nhỏ đến vương phủ dùng cơm?”
Khương Anh gật đầu.
Cho dù Tương Vương gia không phải hoàng thúc hay người bề trên, thì Khương Anh cũng sẽ không từ chối, nàng thích đối mặt với khó khăn, vì thế nàng nắm tay Khương Mãn, dẫn theo Bạch Tiêu, đi về hướng vương phủ.
Tương Vương gia và Tiết Thủ phụ đi phía trước.
Tiết Thủ phụ khó tránh khỏi nghi hoặc: “Vì sao Vương gia lại làm vậy?”
“Mẫu tử các nàng đã về kinh nhiều ngày, mà Bệ hạ vẫn ở trong cung không hề có động tĩnh gì, ta và ngươi không biết ý tứ bệ hạ, chi bằng tìm cho Bệ hạ một cái cớ trước.” Ông ghé sát vào tai Tiết Thủ phụ nói nhỏ, chỉ thấy Tiết Thủ phụ gật đầu liên tục.
Cách vài bước phía sau, Khương Mãn leo lên lưng Bạch Tiêu, ghé tai nói nhỏ với Khương Anh: “Mẫu thân, lát nữa con vẫn phải ngoan ngoãn nghe lời sao?”
Khương Anh: “Xem tình huống rồi quyết định.”
Khương Mãn nhỏ mà tinh ranh, hai mắt linh động đảo quanh, mỉm cười đáng yêu.
Trời đang dần tối.
Mấy người tiến vào vương phủ, ăn ý ngồi xuống dùng cơm, có việc gì cũng phải ăn no rồi mới làm, chẳng phải là lẽ thường tình hay sao?
Ăn tối xong, Khương Anh nhìn ra Tương Vương gia có chuyện muốn nói, liền sai Bạch Tiêu bế Khương Mãn theo thị nữ vương phủ đi dạo, còn mình thì uống trà tại sảnh chính, địch bất động nàng cũng bất động, chỉ yên lặng chờ mấy người Tương Vương gia mở miệng.
Tiết Thủ phụ nhiệt tình nhường chiến trường cho Tương Vương gia, im lặng như lão tăng ngồi thiền.
Tương Vương gia vừa mở miệng đã nói về chủ đề cũ: “Vừa rồi nhìn cây trường thương kia, ta đoán đó là cây thương mấy năm trước ngươi vẫn dùng, hầy, nghĩ lại, ngươi còn dùng nó đâm Bệ hạ bị thương.”
Khương Anh: “…”
Các người không quên được vết đâm này đúng không?
Hơn nữa, vết đâm này ở trên người Liễu Uyên, nhưng đau trong tim các người, đúng không!
Khương Anh tỏ vẻ hối hận không thôi: “Dù là năm đó không cẩn thận, nhưng ta cũng không nên làm tổn thương Bệ hạ!”
Tương Vương gia nào muốn truy cứu trách nhiệm, vội nói: “Chuyện đã qua rồi, bổn vương nhớ lúc ấy ngươi cũng tích cực đi tìm thuốc, dâng lên cho Bệ hạ loại thuốc mỡ cực tốt, ôi, ngươi rất để tâm tới Bệ hạ, nên Bệ hạ cũng không trách ngươi.”
Nói đến đây, trong lòng Tương Vương gia lại có phần do dự, năm đó ông nghe nói Liễu Uyên bị thương, tất nhiên muốn đi xem một chút, trên đường nghe nói Khương Anh tìm cho Liễu Uyên loại thuốc mỡ cực tốt, lúc gặp Liễu Uyên ở trong cung, đương nhiên cũng trêu ghẹo một câu, không nghĩ tới sắc mặt Liễu Uyên lập tức trầm xuống, từ đó ông mới cho rằng Liễu Uyên không thích Khương Anh.
Tuy nhiên, từ khi Khương Anh rời kinh, đừng nói tới việc lập Thái tử phi, Đông Cung ngay cả một thị thiếp cũng không có, cho đến lúc Liễu Uyên đăng cơ, hậu cung vẫn không có nổi một phi tử. Suy cho cùng, từ đầu đến cuối chỉ có một mình Khương Anh là Liễu Uyên tự mình gật đầu đồng ý cưới về, vậy nên đối với Liễu Uyên mà nói, Khương Anh chính là sự tồn tại đặc biệt.
Tương Vương gia càng nghĩ, hai hàng lông mày càng nhăn lại, thấy vậy Khương Anh chỉ biết thở dài trong lòng, ngoài miệng vẫn đáp: “Bệ hạ bị thương là do ta gây nên, tất nhiên ta phải dốc hết sức mình để bù đắp.”
Tuy nhiên, Liễu Uyên tôn quý như vậy, muốn loại thuốc nào mà không có, cần gì nàng phải vội vàng đưa tới? Năm đó nàng tìm được loại thuốc mỡ cực tốt, đáng tiếc nàng cũng không đưa đến, chỉ tặng một lọ hết sức bình thường.
Do nàng cứ mãi nhìn vào sự tồn tại cao quý xa vời kia đến nhập ma, trái tim cũng trở nên tàn nhẫn, không những nhất quyết phải đâm trúng Liễu Uyên, mà còn ác độc mà nghĩ tốt nhất vết sẹo kia vĩnh viễn đừng bao giờ biến mất, ngày này qua ngày khác, năm này qua năm khác khắc sâu trên bả vai Liễu Uyên, nàng muốn Liễu Uyên nhìn thấy vết sẹo sẽ nhớ tới nàng, mãi mãi nhớ tới nàng.
Khương Anh nghĩ đến đây liền than thở lúc còn trẻ không hiểu chuyện, sao nàng lại không rõ ý đồ mấy lần dò xét của mọi người? Nhưng bọn họ cũng chỉ muốn biết nàng có tình cảm với Liễu Uyên hay không, có đồng ý tiến cung lần nữa hay không thôi, nàng lắc đầu trong lòng, tuy nhiên không có ai nhìn thấy đáp án của nàng.
Khương Anh quyết định nhắc nhở Tương Vương gia: “Vương gia dò xét sai người rồi.”
Tương Vương gia nghe vậy gương mặt có phần mờ mịt, Khương Anh không cần phải nhiều lời nữa, đứng dậy cáo từ, vừa bước một chân ra cửa, giọng Tương Vương gia đã vang lên: “Khương cô nương, đứa nhỏ kia cuối cũng vẫn phải vào cung.”
Mắt Khương Anh nhìn phía trước, lại nghe Tương Vương gia nói thêm: “Đứa nhỏ này, ngươi không làm chủ được, tạm thời ở lại vương phủ đi.”
Khương Anh ồ một tiếng: “Ai nói đứa nhỏ này là con của Liễu Uyên?”
Cuối cùng Tiết Thủ phụ cũng lên tiếng: “Đứa nhỏ giống Bệ hạ như thế, nhìn qua cũng biết là con của Bệ hạ!”
Khương Anh kinh ngạc: “Tương Vương gia cũng giống Bệ hạ, vậy…”
“Câm miệng!” - Tiết Thủ phụ tức giận bật dậy khỏi chỗ ngồi. Thế nhưng Tương Vương gia lại không hề khó chịu, còn cười ha ha: “Đều là huyết mạch hoàng thất, giống nhau cũng là chuyện bình thường.”
Khương Anh cất bước ra ngoài, lúc này Bạch Tiêu đã ôm Khương Mãn trở lại, ba người vừa đi được hai bước, đột nhiên có tiếng bước chân nối tiếp nhau, lại là mười mấy tên tuỳ tùng cường tráng khí thế hừng hực đang lao tới, vây kín ba người không kẽ hở.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tương Vương gia nhìn Khương Anh, trầm giọng nói: “Để đứa nhỏ ở lại.”
“Vậy phải xem Vương gia có thể giữ người ở lại hay không.”
Khương Anh tiếp nhận trường thương Bạch Tiêu đưa tới, hai mắt phát sáng lạ thường, dường như có chút cảm thán: Không ngờ lại có cơ hội động thủ.
Trời tối, trong sân đèn đuốc sáng trưng, Khương Anh nắm trường thương, Bạch Tiêu một tay ôm Khương Mãn một tay cầm kiếm, chiến đấu quyết liệt với mười mấy tên tùy tùng.
“Này, đừng đánh, đừng làm đứa nhỏ bị thương…”
Gương mặt Tiết Thủ phụ đầy vẻ hăng hái, ra vào chiến trường, đi lại khắp nơi, còn cố tình đụng trúng trường thương của Khương Anh.
Khương Anh cứ né tránh, ông lại đụng vào, cho đến khi thương của Khương Anh lao tới, gần như roẹt một tiếng xé rách quần áo của ông, ông hét lên, ngã phịch xuống đất, liên tục kêu la: “Đánh người rồi, đánh người rồi…”
“…” Khương Anh nghẹn họng nhìn trân trối.
Không phải chứ, chiêu này cũng dùng được, lão già ngài còn cần mặt mũi không vậy?
“Dừng tay! Tiết đại nhân bị thương rồi!” - Tương Vương gia đau lòng, ngồi xổm xuống đỡ Tiết Thủ phụ, Tiết Thủ phụ vẫn đang kêu đau oai oái, từng tiếng này gọi luôn các vị đại thần khác ở Văn Uyên Các tới đây.
Mấy người Trình Thứ phụ xuất quỷ nhập thần lao ra, nhào lên người Tiết Thủ phụ hô to: “Ngài làm sao vậy?”
Tương Vương gia hét lớn: “Không nhìn thấy sao? Bị đánh!”
Một giọt máu cũng không thấy, mấy người Trình Thứ phụ than khóc, nước mắt rơi đầy đất: “Ai đánh? Còn có vương pháp hay không?! Thủ phụ đại nhân đáng thương!”
Mấy ông lão đứng chung một sân khấu, biểu diễn vô cùng xúc động.
Tương Vương gia phẫn nộ, chỉ vào Khương Anh: “Dùng thương đánh thủ phụ, coi trời bằng vung, không ai có thể quản ngươi hay sao!”
Ai có thể quản?
Mấy người ở Văn Uyên Các nghĩ thầm, đây là thê tử cũ của ai, người đó phải chịu trách nhiệm!
Tiết Thủ phụ kêu rên đúng lúc: “Bệ hạ phải làm chủ cho lão phu!”
“Đã gọi thái y, nhất định trong cung sẽ biết!”
Cháy nhà ra mặt chuột, thì ra là thế, Khương Anh sáng tỏ ồ một tiếng, nâng trường thương lên chuẩn bị hành động, đột nhiên vang lên một tiếng la hét kinh hoàng: “Đi lấy nước, đi lấy nước!”
Mọi người nhìn thấy hậu viện đỏ rực lửa, một tên tùy tùng chạy tới bẩm báo Tương Vương gia: “Sau bếp bị cháy, không có người thương vong, chỉ là không ngăn được thế lửa.”
“Còn không mau đi dập lửa!” Tương Vương gia cao giọng nói.
Mười mấy tên tùy tùng đang chiến đấu vội vàng chạy đi dập lửa, trên sân bỗng chốc vắng tanh, lúc này lại có một tên tuỳ tùng kinh hoảng chạy tới báo: “Vương gia, tất cả gia cầm Vương phi nuôi đều trốn hết rồi.”
Sắc mặt Vương gia thay đổi, đó đều là bảo bối của Vương phi, mất một con cũng không được: “Tranh thủ lúc Vương phi đi thăm người thân, còn chưa biết tin, mau bắt trở về!”
Vương gia cũng vội vàng đi bắt, tuỳ tùng nô bộc bận rộn xoay vòng, Khương Anh nhìn quanh bốn phía, chỉ thấy Khương Mãn mặt mày xám tro bị Bạch Tiêu bế trở về, trong lòng hiểu rõ tất cả đều do Khương Mãn làm.
Khương Mãn làm mặt quỷ: “Bọn họ bắt nạt mẫu thân.” Để mặc cho Khương Anh sờ đầu hắn.
Màn đêm buông xuống, vương phủ hỗn loạn, ngỗng gà vịt nhảy nhót lung tung, bay tán loạn, vô cùng náo nhiệt.
Có mấy con vịt bay tới, cạc cạc nhảy lên người Tiết Thủ phụ, thậm chí còn cúi đầu mổ Tiết Thủ phụ. Tiết Thủ phụ “A” một tiếng từ dưới đất bật dậy, những người khác cũng trốn đông trốn tây.
“Đi!” Khương Anh gọi Bạch Tiêu, nâng trường thương, bế Khương Mãn, chạy tới cửa phủ, không ngờ mấy người Văn Uyên Các lại phản ứng nhanh đến vậy, lập tức chặn đường.
Khương Anh mỉm cười nhìn Tiết Thủ phụ: “Tiết đại nhân phản ứng nhanh nhạy, dáng người mạnh mẽ, chẳng thua kém gì các thanh niên!”
Tiết Thủ phụ rên rỉ một tiếng rồi ngồi phịch xuống đất: “Đau chết lão phu.”
Mấy người Trình Thứ phụ nhìn Khương Anh bằng ánh mắt khiển trách, Khương Anh cười lạnh một tiếng, thả Khương Mãn xuống.
Khương Mãn, một đứa trẻ năm tuổi, ngây thơ tới gần Tiết Thủ phụ, chân vừa chạm vào chân Tiết Thủ phụ, liền “A” một tiếng ngồi bệt xuống đất: “Mẫu thân, ông ấy đá con!”
Tiết Thủ phụ: “Lão phu không có!”
“Ngài có, ngài đá ta rất mạnh, đau quá!” - Khương Mãn nâng chân lên, tự mình thổi cho mình - “Tím hết rồi, hu hu…”
Tiết Thủ phụ trợn mắt chết lặng: “Không thể tin được, ngươi mới năm tuổi mà đã biết làm trò như vậy!”
Khương Mãn: “Ngài vẫn chưa già lắm đâu, có thể học hỏi!”
“…”
Khương Anh nhướng mày, nhìn Trình Thứ phụ bằng ánh mắt khiển trách.
Mấy người Trình thứ phụ ngẩn ra, thật khó để đối mặt với dáng vẻ ôm chân rơi nước mắt của Liễu Uyên phiên bản thu nhỏ, sau đó đột nhiên quay người đi.
“Mấy vị đại nhân không nói lời nào, chúng ta coi như thanh toán xong.” - Khương Anh bế Khương Mãn lên, dẫn theo Bạch Tiêu rời khỏi vương phủ.
Buổi sáng hôm sau, trước cổng học đường, Khương Anh vừa mới đưa Khương Mãn vào lớp, Tương Vương gia và Tiết Thủ phụ lại cùng đến.
Nghĩ tới đêm qua trong cung không có động tĩnh gì, hai người cũng không nhụt chí, trước khi đến còn động viên lẫn nhau: “Ta và ngươi đang ở độ tuổi hăm hở tiến lên, không thể sợ khó mà rút lui!”
Nhóm tùy tùng vô cùng sợ hãi: Hai ông lão các ngài, động một chút là hăm hở tiến lên, đừng có hăm hở tiến vào quan tài đấy nhé!
Tuy nhiên hai ông lão kia lại đang tràn trề ý chí chiến đấu, quyết tâm đoán ý thánh thượng, nếu trong cung bất động, vậy hãy để Khương Anh chịu khổ.
Thế nên, Tương Vương gia vừa nhìn thấy Khương Anh liền mở miệng khiêu khích: “Tối qua Khương cô nương đánh thủ phụ, đốt vương phủ, thật to gan lớn mật!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Khương Anh vô cùng kinh ngạc: “Sao Vương gia lại nói lời này? Tiết Thủ phụ tuổi cao, không cẩn thận ngã xuống đất nên mới làm mình bị thương, về phần hoả hoạn của vương phủ, nhất định là do đám gia cầm trốn chạy gây ra, Vương gia đừng vu oan cho người tốt.”
Khương Anh, một cô nương có thể ăn nói bừa bãi, lúc này khi đối mặt với lửa giận của Tương Vương gia, vẫn có thể đổi trắng thay đen.
Tương Vương gia tức giận chống nạnh hét lớn: “Đúng là coi trời bằng vung, không có chuyện gì là ngươi không dám làm, đúng không? Vậy ngươi có dám lên võ đài đấu với bổn vương hay không?”
Nhóm tùy tùng lại hoảng sợ thêm lần nữa: Một ông lão hơn năm mươi tuổi như ngài, lấy đâu ra dũng khí đi khiêu khích một cô nương trẻ tuổi!
Tiết Thủ phụ, một ông lão tình nguyện làm lá xanh cho Tương Vương gia, tận tâm vỗ tay: “Tương Vương gia càng già càng dẻo dai, uy lực năm xưa không giảm!”
Hôm nay thoạt nhìn Khương Anh rất tôn kính người lớn tuổi: “Quả thật Tương Vương gia uy vũ siêu phàm!”
Tương Vương gia được cổ vũ, gương mặt kích động, Tương Vương phi đi thăm người thân, không ai cản được ông, ông oai hùng đuổi Khương Anh lên chiếc xe ngựa được vương phủ chuẩn bị sẵn, còn mình và Tiết Thủ phụ lên một chiếc xe ngựa khác.
Hai chiếc xe ngựa liên tục lăn bánh hướng về thao trường, khi đến thao trường, trên võ đài vang lên tiếng binh khí va chạm hết đợt này đến đợt khác.
Khương Anh đang ở trong một không gian rộng lớn, như thể quay trở lại nhiều năm trước, tâm trí lang thang, bóng người đan xen trên võ đài đã thay đổi dáng vẻ, tựa như thiếu nữ áo xanh và Hoàng tử trẻ tuổi đang đan thương và kiếm vào nhau.
“Khương cô nương!” Giọng Tương Vương gia ngập tràn ý chí chiến đấu.
Khương Anh lấy lại tinh thần, nghe tiếng quân sĩ hét to, cảm xúc không khỏi dâng trào, rút ra một thanh trường thương từ trên giá bày vũ kh, cau mày, chợt xoay người nâng cánh tay, nhìn kỹ hơn, mũi thương chỉ vào một con quay.
Một con quay?!
Khương Anh mặt không biểu cảm thu lại trường thương: “Đấu con quay?”
Tương Vương gia dương dương tự đắc: “Bổn vương là cao thủ chơi con quay, ngay cả Bệ hạ cũng không thắng được bổn vương! Khương cô nương từng chơi rồi chứ?”
Khương Anh chỉ hỏi: “Ba ván thắng hai?”
Thành thạo như vậy, Tương Vương gia nheo hai mắt cảm thấy không ổn: “Chưa từng nghe nói Khương cô nương biết chơi trò này, chẳng lẽ chơi ngoài kinh thành?”
Khương Anh hơi mỉm cười: “Vương gia, ta có một đứa con trai, hắn năm tuổi rồi.”
Sau nửa canh giờ, Khương Anh toàn thắng, Tương Vương gia bại trận hoàn toàn, Tương Vương gia buồn bực uống rượu: “Hoá ra Mãn Mãn thích chơi trò này, điểm này không giống Bệ hạ!”
Khương Anh chỉ nói: “Vương gia, Mãn Mãn là con trai ta.”
Tương Vương gia giả vờ không nghe thấy, cao giọng: “Bổn vương không phục, bổn vương già rồi, không thắng được ngươi là chuyện bình thường, ngươi phải đấu cùng mấy người trẻ tuổi!” Ông vỗ hai tay, mười mấy người đàn ông lực lưỡng đi đến, trên tay mỗi người xách một con quay.
Khương Anh thật sự không ngờ tới, có một ngày, nàng lại đấu con quay với một đám đàn ông tại thao trường, nhưng nàng cũng không chịu thua: “Tới đi!”
Tương Vương gia hừ lạnh: “Đây chính là đám thanh niên trẻ tuổi, sức lực còn lớn hơn ngươi!”
Khương Anh khẽ mỉm cười: “Vương gia, trong nhà ta có một người bạn, ngài đã gặp rồi, chính là người đeo hai thanh kiếm tối qua, sức lực vô hạn, hắn cũng thích chơi trò này cùng ta.”
Nửa canh giờ sau, Khương Anh thắng, Tương Vương gia tức giận vỗ ngực: “Bổn vương còn chuẩn bị một món quà lớn cho Khương cô nương!”
Tương Vương gia nhìn về nơi xa, không lâu sau, một người đàn ông lực lưỡng cầm trường thương đi tới, thân nhẹ như yến nhảy lên võ đài.
Tương Vương gia nói: “Đây là thân vệ (*) của Bệ hạ, từng cùng Bệ hạ giao đấu nhiều lần. Nếu ngươi thắng, bổn vương sẽ đáp ứng mọi yêu cầu của ngươi. Nhưng nếu thua, ngươi phải thực hiện một yêu cầu của bổn vương.”
(*): Thị vệ thân cận
“Khương Anh, ngươi có dám đánh cuộc không?”
Gần như vừa dứt lời, Khương Anh lập tức trả lời: “Có gì mà không dám?”
Tương Vương gia cười nói: “Cho dù bổn vương muốn ngươi tiến cung lần nữa, theo hầu Bệ hạ, ngươi cũng dám?”
“Dám.”
Khương Anh không hề lùi bước, ánh mắt nàng xẹt qua động tác cầm thương của người đàn ông đối diện, đó là động tác nàng hay dùng.
Ánh mắt Khương Anh sáng như đuốc nhìn thân vệ kia: “Bệ hạ từng giao đấu với ngươi bao nhiêu lần?”
Thân vệ luôn ghi nhớ tất cả mọi thứ liên quan đến Bệ hạ: “38 lần.”
Khương Anh cười nói: “Bệ hạ từng đấu với ta 50 lần trên võ đài này.” Nàng quay đầu nhìn Tương Vương gia: “Vương gia, ta thắng.”
Tương Vương gia: “Hả?!”
“Còn chưa đánh đâu!” - Tương Vương gia gấp tới mức nhảy dựng lên. Khương Anh nhảy khỏi võ đài, vô cùng ngây thơ giải thích: “Đánh cái gì, không phải Vương gia bảo chúng ta so xem ai đấu với Bệ hạ nhiều lần hơn sao?”
Tiết Thủ phụ đứng bên cạnh nhớ lại lời Tương Vương vừa nói, sắc mặt không khỏi thay đổi: “Không phải, Khương cô nương ngươi ăn nói xằng bậy.”
“Chính miệng Tương Vương gia nói, ta nào dám ăn nói xằng bậy?” Khương Anh cười vui vẻ: “Tương Vương gia một lời đã quyết, chắc sẽ không nuốt lời!”
Tương Vương gia sắp tức chết rồi!
Nhìn bóng dáng nhanh nhẹn rời đi của Khương Anh, ông hét lớn: “Bổn vương thấy nàng muốn lật trời rồi! Không ai có thể quản nàng hay sao! Bổn vương muốn vào cung, muốn bẩm báo Bệ hạ!”
Tương Vương gia leo lên xe ngựa chạy vào cung, phi một mạch tới Cần Chính Điện, Lý công công nhìn thấy ông ở cửa, nhìn dáng vẻ tức muốn hộc máu của ông, vội vàng tiến lên hành lễ: “Vương gia có chuyện gì vậy?”
Tương Vương gia không để ý tới hắn, gạt đầu hắn sang một bên, duỗi cổ nhìn vào trong điện, vừa thấy bóng dáng cao lớn uy nghiêm trong điện, liền cao giọng nói: “Cô nương Khương Anh kia chọc tức chết bổn vương rồi! Bổn vương muốn gặp Bệ hạ!”
Lý công công đang định thông báo, trong điện lại vang lên tiếng cười trầm thấp: “Hoàng thúc, tức giận hại thân, tuổi này của người, nên kiềm chế đi.”
Tương Vương gia vừa nghe vậy liền há miệng thở dốc, hét lớn vào trong điện: “Bệ hạ còn không mau quản nàng, nàng sắp lật trời rồi!”
Khương Anh không hề biết việc Tương Vương gia đi cáo trạng, nàng trở về Khương phủ, mặt ủ mày chau, cô đơn thở dài: “Anh hùng nhàn rỗi, ai có thể làm Bá Nhạc (*) của ta?”
(*) Bá Nhạc: Người thời Xuân Thu, nước Tần, giỏi về xem tướng ngựa. Ngày nay dùng để chỉ người giỏi phát hiện, tiến cử, bồi dưỡng và sử dụng nhân tài.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro