Cá Mặn Sau Khi Bơ Đẹp Hệ Thống Yêu Đương Trở Nên Nổi Tiếng Rồi

Chương 18

2024-08-21 20:29:38

Thực ra thì Ninh Tiểu Ngư không nghĩ Lục Kinh Độ cần tới mình giúp đỡ. Cô đứng từ xa nhìn thì nhận thấy có vẻ như anh không có ý định nhận lấy ly rượu.

Ninh Tiểu Ngư bắt đầu giảng giải cho cái hệ thống tình yêu trẻ trâu kia: “Tin tưởng Ảnh đế của cậu một chút đi! Anh ấy đã có thể đạt tới trình độ này rồi, chắc chắn không phải người dễ dàng rơi vào cái bẫy của người khác đâu.”

Hệ thống tình yêu mặt đầy vẻ oán hận: [Cô gái, hôm qua Ảnh đế vừa mới đàn cho cô nghe bài [Dậy thôi nào] đấy, bây giờ có người muốn hãm hại anh ấy, cô nỡ lòng nào không giúp người ta?]

Ninh Tiểu Ngư không thể hiểu được giữa hai người rốt cuộc có quan hệ gì.

Hệ thống tình yêu tiếp tục nói: [Lẽ nào cô không thấy anh ấy đàn bài [Dậy thôi nào] để gọi cô dậy trông rất là cưng chiều sao? Cô phải biết là bài hát này tác giả đã đặc biệt sáng tác ra để gọi đứa con trai bốn tuổi của mình dậy đó.]

Ninh Tiểu Ngư lắc đầu: “Chẳng cảm thấy gì.” Rồi rất nhanh cô lại nói thêm: “Chẳng lẽ anh ấy muốn làm ba tôi hả?”

Nhưng mà cô tuyệt đối sẽ không đồng ý đâu.

Có nhiều bài hát để đánh thức người ta dậy mà, mắc gì Lục Kinh Độ cứ phải đàn cái bài này vậy?

Đáng tiếc, hệ thống tình yêu không biết, hệ thống chịu chết, chắc chỉ có người trong cuộc mới biết thôi chứ câu hỏi này hệ thống không trả lời được.

Hệ thống tình yêu: […]

Hệ thống tình yêu: [Cô gái à, trái tim thiếu nữ của cô thì sao? Rốt cuộc là tâm hồn thiếu nữ của cô đi đâu cả rồi?]

Ninh Tiểu Ngư cũng lười đáp lại.

Nó gợi ý cho Ninh Tiểu Ngư một sự lựa chọn: [Tôi nghĩ cô sẽ chọn phương án C, nhưng mà tôi cũng rất recommend cô nên chọn phương án B nhé.]

Ninh Tiểu Ngư liếc nhìn phương án B, ‘Anh ấy không uống được rượu đâu’, có mỗi thế này mà đã kêu là sặc mùi trà xanh rồi á?

Hệ thống tình yêu: [Thế cô có ý tưởng gì hay ho không cô gái? hệ thống vẫn còn sử dụng dữ liệu của phiên bản cũ nên đúng là chưa update được nhiều so với thời đại đâu.]

Ninh Tiểu Ngư làm trong giới giải trí, đã từng chứng kiến qua rất nhiều thể loại trà xanh. Bản chất của trà xanh là giả tạo và dễ gây hiểu lầm.

Cô suy nghĩ một chút: “Tối qua anh có như thế này đâu.”

Câu này cực kỳ dễ khiến cho người khác hiểu lầm. Thật ra tối hôm qua cô và Lục Kinh Độ cũng chỉ là ăn tối cùng nhau mà thôi, mười hai vị khách mời khác cũng đều có mặt. Hơn nữa đêm qua Ảnh đế cũng không hề động đến rượu, có vẻ như anh không uống được rượu.

“Hôm qua anh đã C tôi.”

Thực tế thì ngày hôm qua anh mới chỉ đàn hai khúc piano, giúp cô một lần lên được hot search thôi mà. Thế nhưng chữ C này lại rất cảm tính, là carry, hay là mang một ý nghĩ khác?

Ngôn ngữ chính là thứ uyên thâm vậy đấy.

Dù sao thì chỉ cần dẫn dắt một chút, nói vài câu thôi là cũng có thể dễ dàng khiến người khác hiểu lầm. Thêm mấy câu đại loại kiểu ‘Cô nghĩ nhiều rồi, thật ra ý tôi là…’ là đã đủ hạ đo ván rồi.

Hệ thống tình yêu kích động tới mức gáy như gà: [Cô gái của tôi ơi, rõ ràng là cô rất biết chơi mà! Lát nữa cứ nói như vậy nhé! Để cho tôi được hít ke, ăn đường đến điên luôn cũng được! Thời gian đếm ngược còn chưa đầy sáu giây, cô gái à mau chọn B đi!]

Ninh Tiểu Ngư suy nghĩ trước lựa chọn B vài giây…

Sau đó hệ thống tình yêu kích động kêu lên, cô đã chọn một phương án khác ngoài dự đoán.

Tiếng hét của hệ thống tình yêu đột nhiên dừng lại: [?]

Gần đây hệ thống tình yêu đưa ra quá nhiều nhiệm vụ tình yêu, Ninh Tiểu Ngư ngoài mặt thì không nói gì, trong lòng cũng lại chẳng để tâm.

Cô khơi dậy sự hứng thú của hệ thống tình yêu rồi sau đó dập tắt hoàn toàn hy vọng của nó.

Phải để cho nó biết rồi, cá muối cũng biết tức giận đấy nhé!

Về việc hệ thống tình yêu tự chủ động phỏng đoán suy nghĩ của chủ nhân, vậy thì lại càng không cần thiết rồi, vì từ trước đến nay cô chưa bao giờ chơi theo luật.

Khi Ninh Tiểu Ngư đi tới trước mặt Lục Kinh Độ, đôi mắt của cô gái xinh đẹp kia đã đỏ hoe, buồn bã nói: “Nể mặt anh trai em rồi uống với em một ly mà anh cũng không đồng ý sao?”

Lục Kinh Độ lạnh lùng không nói gì, xoay người rời đi.

Cô gái xinh đẹp cầm ly rượu, đưa tay giữ anh lại. Đúng lúc ấy, Ninh Tiểu Ngư cầm lấy ly rượu trong tay cô ta, sau đó ngửa đầu uống cạn trước khi hai người kia kịp phản ứng lại.

Đúng là rượu ngon!

Hương vị cũng không tệ, vừa đắng vừa ngọt, dư vị khiến người ta rất khó quên.

Dù sao cũng không có tác dụng phụ nào cả, cô vẫn có thể nhân cơ hội trốn đi một lát, kỳ thực lựa chọn phương án A cũng không tồi đấy chứ.

Cô gái kia nhìn thấy ly rượu mình đặc biệt chuẩn bị cho Lục Kinh Độ bị người khác uống mất, tâm trí vốn đang hơi quay cuồng vì rượu đột nhiên bị doạ đến mức thức tỉnh.

Cô ta sợ tới mức nói lắp ba lắp bắp: “Cô… Rượu này đã pha thêm…”

Đúng như Ninh Tiểu Ngư đã dự đoán nên cô cũng không có phản ứng gì, Lục Kinh Độ ở bên cạnh nghe được lời này, bước đi khựng lại, hơi cau mày: “Cô nói gì cơ?”

Cô ta mím môi, không biết phải nói gì.

Giọng nói của Lục Kinh Độ càng trở nên lạnh lùng: “Cô vừa nói bên trong rượu của cô có pha thêm cái gì cơ?”

Cô gái kia tỏ vẻ bất an: “Em mới chỉ thêm một chút… thứ đó.” Nhưng rất nhanh cô ta đã nhanh chóng nói thêm: “Nhưng mà em cũng đã tự uống rồi, cho dù có uống thì cũng… không có vấn đề gì đâu. Thuốc này chỉ có hiệu quả hơn một giờ rồi sẽ tự hết thôi.”

Đây là lần đầu tiên cô ta làm chuyện xấu, lại rất nhát gan, sợ mọi chuyện vượt quá tầm kiểm soát, không có cách nào cứu vãn được nên đã chọn lựa cách an toàn nhất.

Nếu không thì cô ta đã không dám để bản thân mình và Lục Kinh Độ uống nó.

Lục Kinh Độ không nói gì cả, anh nắm lấy cánh tay của Ninh Tiểu Ngư, nói: “Đi thôi.”

Ninh Tiểu Ngư lúc này ngoại trừ việc hơi nóng ra thì cũng không cảm thấy gì. Cô hỏi lại: “Đi đâu?”

Lục Kinh Độ vẫn tiếp tục kéo cô đi: “Đến bệnh viện.”

Anh không dám tin lời Từ Yên, ai mà biết được cô ta có nói thật hay không. Đến thủ đoạn hèn hạ như thế này cô ta còn dám làm cơ mà, lần này cho dù đích thân anh trai của cô ta tới đây, anh cũng nhất định sẽ không bỏ qua chuyện này.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Khi vào trong xe, Ninh Tiểu Ngư không chỉ thấy nóng mà còn cảm thấy hơi ngứa ngáy, cô túm lấy quần áo của mình, cả người cứ vặn vẹo không thể ngồi yên.

Sắc mặt của Lục Kinh Độ trở nên rất khó coi, anh để ý tới hành động của cô, hỏi: “Bây giờ cô đang cảm thấy như thế nào?”

Ninh Tiểu Ngư suy nghĩ rồi thành thật trả lời: “Vẫn ổn, chỉ là hơi muốn…”

Lục Kinh Độ ậm ừ một tiếng rồi cắt ngang: “Tôi biết rồi, cô… cố gắng chịu đựng một chút.”

Ninh Tiểu Ngư ngồi ở ghế sau xe nhắm mắt lại, nghe được lời này, cô vô thức mở mắt ra.

Anh biết? Anh biết cái gì?

Lần đầu tiên Lục Kinh Độ cảm thấy bí từ, không gian trong xe rất chật hẹp, nếu như ngửi kỹ thì còn có thể ngửi thấy mùi rượu thoang thoảng.

Anh kéo mạnh cà vạt, lần đầu tiên cảm thấy thời gian thật đáng ghét. Anh hỏi: “Sao cô lại uống ly rượu đó?”

Thật ra có rất nhiều lý do…

Thứ nhất, hệ thống tình yêu đoán cô sẽ chọn C, nhưng lại hy vọng cô sẽ chọn B. Cô quyết định làm ngược lại để hệ thống tình yêu kia không thể đoán được đường đi nước bước của cô, thật giả lẫn lộn, làm nó bị rối loạn, kẻo các nhiệm vụ trong tương lai sẽ ngày càng trở nên khó khăn hơn, vượt qua cả dự đoán và khả năng của cô.

Thứ hai, vì tò mò. Con người luôn tò mò với những thứ mà người ta chưa biết mà.

Đương nhiên lý do đầu tiên là chủ yếu. Hơn nữa cô cũng biết là thuốc không có tác dụng phụ nào, nếu không thì cô cũng sẽ không mạo hiểm với chính sự an toàn của mình.

Nhưng trước mặt Lục Kinh Độ thì lý do thứ nhất không thể tiết lộ được.

Cô thản nhiên đáp: “Giải vây miễn phí thôi mà, khỏi cần đền bù, nhân tiện thử chút rượu ngon.”

Bình thường người ta nhấn mạnh ‘miễn phí, không cần đền bù’ có lẽ là vì muốn câu được một con cá lớn về lâu về dài, khiến đối phương buông lỏng cảnh giác vì những lợi ích lớn hơn. Thế nhưng khi Ninh Tiểu Ngư nói ra lời này, không hiểu sao lại mang đến cho người ta một loại cảm giác rằng cô thật sự nghĩ như vậy.

Nhưng dù thế nào thì đúng là Ninh Tiểu Ngư đã cứu anh một bàn.

Thời gian trôi qua, Ninh Tiểu Ngư càng lúc càng không thể ngồi yên được trên xe nữa.

Lục Kinh Độ mím chặt môi, vài giây sau mới lên tiếng: “Khó chịu lắm à?”

Ninh Tiểu Ngư gật đầu, đúng là trong người đang cảm thấy rất khó chịu.

Tài xế ngồi đằng trước hóng hớt rất chăm chú, anh ta không dám nói lời nào nhưng tai thì vểnh lên, cố gắng lắng nghe động tĩnh ở phía sau ghế.

Trai đơn gái chiếc, một trong hai người lại còn bị bỏ thuốc.

Tình hình hiện tại khá là khó lường, tài xế cũng tò mò về những diễn biến tiếp theo.

Lục Kinh Độ nhíu mày: “Cô…” Lục Kinh Độ vốn định nói cô cố chịu một chút, thế nhưng rõ ràng Ninh Tiểu Ngư lúc này đã không thể chịu đựng được nữa.

Anh không kìm được mà hỏi tài xế: “Còn bao lâu nữa thì tới bệnh viện?”

Tài xế gần như đã đổ mồ hôi lạnh: “Chắc là khoảng bốn mươi lăm phút nữa.”

Biệt thự suối nước nóng được xây dựng ở trong khe núi, giao thông không mấy thuận tiện. Cũng không có cách nào khác cả, biệt thự suối nước nóng này diện tích quá lớn, chỉ có thể xây dựng ở ngoại ô thành phố.

Ninh Tiểu Ngư gắng gượng, rồi quyết định không nhịn nữa: “Có thể đi mua đồ ăn trước được không?”

Lục Kinh Độ tưởng mình nghe nhầm: “Gì cơ?”

Ninh Tiểu Ngư liếm môi: “Tôi sắp đói chết rồi đây này.”

Lục Kinh Độ: “…”

Tài xế: “???”

Ninh Tiểu Ngư uống trà sữa, ăn gà rán xong, cảm giác ngứa ngáy trong lòng đã giảm đi rất nhiều. Nói thế nào nhỉ, vừa nãy là do bụng đói nên mới cảm thấy khó chịu mà thôi.

Đến bây giờ cả người cô mới bắt đầu thức tỉnh lại.

Trước đó Ninh Tiểu Ngư đã lấy rất nhiều đồ ăn ở trên bàn buffet, nhưng tiếc là cô chưa kịp ăn miếng nào đã phải đi bảo vệ ‘sự trong sạch’ của Lục Kinh Độ. Mặc dù cô cảm thấy đối phương có khi cũng chẳng cần đến cô giải cứu, thế nhưng cô vẫn vì ‘sự trong sạch’ của đối phương mà bỏ ra không ít.

Mãi vẫn chưa được ăn, cô chẳng đói muốn chết thì sao?

Sau khi ăn xong hai người lại lên xe, tài xế ngồi phía trước không nhịn được hỏi: “Bây giờ cô cảm thấy thế nào rồi?”

Ninh Tiểu Ngư vỗ vỗ cái bụng đã no nê của mình, đáp: “Tôi thấy rất tuyệt vời, cực kỳ thoả mãn.”

Nói xong, cô đặt hai tay lên trước bụng, nhắm mắt lại, tiến vào giai đoạn ướp cá muối.

Tài xế muốn tiếp tục buôn chuyện, không hiểu sao giai đoạn ướp cá muối này lại khiến người ta nghĩ đến thời gian tu tâm tích đức. Nhưng cô cũng chỉ mới ăn gà rán, uống trà sữa thôi mà?

Cuối cùng người tài xế cũng cố gắng kìm nén được sự tò mò của mình và lái xe thẳng đến bệnh viện.

Sau khi đến bệnh viện và thực hiện một loạt kiểm tra sơ bộ, tác dụng của thuốc trên người Ninh Tiểu Ngư cũng gần như đã biến mất.

Trong suốt quá trình, Ninh Tiểu Ngư cực kỳ bình tĩnh, ban đầu cô nói rằng mình thấy khó chịu, Lục Kinh Độ còn tưởng là…

Hoá ra là do cô đói tới mức khó chịu, đói đến mức phát hoảng, chứ không hề có chút phản ứng nào của thuốc giống như tưởng tượng.

Bác sĩ tình cờ lại là bạn học cũ của Lục Kinh Độ, Lục Kinh Độ không khỏi hỏi thăm tình hình của Ninh Tiểu Ngư: “Cô ấy thế nào rồi?”

Bác sĩ nhìn vào kết quả kiểm tra rồi trả lời: “Khá tốt.”

Lục Kinh Độ cau mày: “Nhưng mà cô ấy đã uống rượu có pha thuốc.”

Bác sĩ gật đầu: “Có một số loại mụn dậy thì có thể dùng thuốc tránh thai để điều trị, một số bệnh phụ khoa có thể dùng cả X nữa đó. Tôi nói những lời này có nghĩa là Từ Yên không sử dụng mấy loại thuốc kích thích quá nghiêm trọng, đây không phải là tác dụng chính của loại thuốc này. Tất nhiên thuốc này cũng có thể gia tăng cảm giác hưng phấn, thế nhưng nó khá an toàn và không có tác dụng phụ. Hiệu quả của thuốc thế nào tuỳ thuộc vào người sử dụng mà thôi.”

Lục Kinh Độ: “Ý cậu là sao?”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Ý trên mặt chữ luôn đó, mấy tên biến thái nếu dùng thuốc này sẽ rất dễ bị ảnh hưởng. Còn nếu như trong đầu chỉ có nghĩ đến ăn với uống, ít ham muốn tình dục thì rất khó bị tác động.”

Lục Kinh Độ chợt hiểu ý của người bạn bác sĩ đó, anh nhớ lại lúc đầu Ninh Tiểu Ngư ngồi trên xe thì cảm thấy khó chịu, nhưng sau khi ăn gà rán và uống trà sữa thì tâm trạng lại thoải mái và thoả mãn, không còn chút dáng vẻ khó chịu nào.

Hoá ra ban đầu anh đã hiểu lầm đối phương.

Kết quả cuối cùng chỉ có thế thôi à?

Sau sự việc lần này, tính cách của Ninh Tiểu Ngư trong lòng anh lại càng rõ ràng hơn.

Chắc là ở trong lòng cô, anh còn không thơm ngon bằng gà rán.

Trải nghiệm này của Lục Kinh Độ là lần đầu tiên anh trải qua trong cuộc đời, vừa bất ngờ lại vừa dở khóc dở cười.

Bác sĩ cười trêu chọc: “Xem ra sức hấp dẫn của cậu đã bắt đầu phai nhạt rồi.” Nói xong, anh ấy lại nghiêm túc: “Thôi được rồi, yên tâm đi, cô ấy không sao đâu. Nhưng mà đúng là con bé nhà họ Từ đó thật sự cần người quản thúc cho cẩn thận đấy.”

Bây giờ mới chỉ là bỏ thuốc, ai mà biết được sau này cô ta sẽ còn làm ra những chuyện gì nữa.

Lục Kinh Độ đưa tay chỉnh lại cổ tay áo: “Tôi sẽ nói chuyện lại với anh trai của cô ta.”

Ninh Tiểu Ngư và Lục Kinh Độ vừa quay trở lại biệt thự suối nước nóng đã nhận được thông báo của đạo diễn rằng ngày mai sẽ cho cô nghỉ nửa ngày.

Điều này có nghĩa là ngày mai cô có thể ngủ nướng thoải mái.

Đối với những người khác, đây có thể là hình phạt vì bọn họ sẽ không được xuất hiện trước ống kính trong kỳ nghỉ. Nhưng với Ninh Tiểu Ngư mà nói, đây chính là một phần thưởng không hề nhỏ.

Đi được nửa đường, có người tới hỏi thăm tình hình và hỏi cô bữa tối đã xảy ra chuyện gì.

Mộc Gia Gia cũng thay Ninh Du Vi tới hóng hớt: “Sao tự nhiên Ảnh đế Lục lại kéo cô đi vậy? Hai người ra ngoài lâu như vậy làm gì thế?”

Từ Yên sẽ không ngu ngốc đến nỗi nói với người khác rằng cô ta đã bỏ thuốc vào rượu, Lục Kinh Độ cũng sẽ không nói ra chuyện này, thay vào đó anh lựa chọn cách giải quyết riêng.

Đương nhiên Ninh Tiểu Ngư cũng sẽ không nhiều lời.

Vì thế những vị khách mời khác đều rất tò mò, không biết đêm hôm đó đã xảy ra những chuyện gì.

Cô nhún vai: “Không có gì.”

Mộc Gia Gia thấy mình không thu hoạch được gì hữu ích nên cũng đành ôm một bụng ngứa ngáy khó chịu rồi rời đi.

Thẩm Ước Ước cũng tới hỏi thăm, nhưng thay vì ba hoa chích choè về việc xảy ra giữa cô và Ảnh đế Lục, cô ấy lại hỏi xem Ninh Tiểu Ngư có ổn hay không.

Ninh Tiểu Ngư vỗ vai cô ấy, thành thật trả lời: “Cô yên tâm đi, không sao đâu.”

Ngày hôm sau, lúc Ninh Tiểu Ngư tỉnh lại thì đã là quá giờ trưa.

Cô tắm rửa rồi đi tới nhà ăn chuẩn bị ăn bữa sáng kèm bữa trưa.

Phải nói rằng biệt thự suối nước nóng này có môi trường rất tốt, đồ ăn rất ngon, dịch vụ cũng vô cùng ổn áp, nếu như ekip chương trình có thể sống luôn ở đây thì càng tốt.

Khi nghĩ tới điều này, hệ thống tình yêu đột nhiên cất tiếng: [Cô gái à, chuyện tốt của cô làm được rồi đó. Làm nhiều nhiệm vụ tình yêu hơn một chút, diễn xuất nhiều hơn một chút, đợi đến lúc kiếm đủ tiền rồi, cô có thể sống ở đây bao lâu tuỳ thích. Cô gái, mau nhấc mông dậy làm việc đi nào!]

Chuyện tốt?

Mỗi khi cái hệ thống tình yêu này nói như vậy, kiểu gì rắc rối cũng lại xuất hiện cho mà xem.

Ninh Tiểu Ngư thà rằng không có chuyện tốt đẹp gì xảy ra còn hơn.

Đúng như cô dự đoán, cô vừa lấy được hai đĩa thức ăn đầy, đang định ngồi xuống thưởng thức thì lại bất ngờ nhận được một tấm danh thiếp.

“Xin chào cô Ninh, tôi là trợ lý của đạo diễn Cung. Đây là số điện thoại liên lạc dùng trong công việc của anh ấy, mong cô xem thử một chút. Đạo diễn Cung rất hứng thú với màn thể hiện của cô ngày hôm qua, nếu như cô có mong muốn hợp tác thì có thể liên hệ với đạo diễn Cung bất cứ lúc nào.”

Trợ lý của đạo diễn Cung vừa dứt lời, cả nhà ăn trở nên im lặng tới mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.

Rất nhiều khách mời có mặt ở đó đã dành tặng cho cô những ánh nhìn chăm chú.

Trong đó rõ ràng nhất phải kể đến Ninh Du Vi.

Cô vô thức ngẩng đầu lên, rất nhanh đã bắt gặp. gương mặt với biểu cảm rất khó coi của Ninh Du Vi.

Ninh Tiểu Ngư nhận lấy tấm danh thiếp: “Được, tôi biết rồi.”

Nhìn thấy ngôi sao mới nổi Ninh Tiểu Ngư nhận được cành ô liu từ đạo diễn Cung mà lại tỏ ra thờ ơ như vậy, người trợ lý không khỏi tò mò liếc nhìn cô thêm lần nữa.

Hôm qua anh ta cũng đã xem vở diễn của Ninh Tiểu Ngư.

Có lẽ Ninh Tiểu Ngư đã diễn ra đúng tính cách thật của mình nên màn thể hiện của cô rất thu hút, trông không có vẻ gì là đang diễn xuất, toàn bộ quá trình đều diễn ra rất tự nhiên. Hơn nữa trong số các khách mời nữ, màn thể hiện của cô là đặc biệt nhất.

Những người khác toàn lựa chọn diễn những nhân tài của xã hội hoặc các nhà nghiên cứu khoa học, duy chỉ có cô là thiết lập nhân vật đi theo chủ nghĩa hưởng thụ một cách thuần tuý nhất.

Bản thân các nhân vật ấy không có tốt cũng không có xấu, chỉ có phù hợp với hình tượng trong kịch bản hay không mà thôi.

Chỉ có thể nói, vận may của Ninh Tiểu Ngư đúng là không tồi, tình cờ lại lọt được vào mắt đạo diễn Cung.

Nếu như cô có thể đảm nhận được một vai trong bộ phim điện ảnh tiếp theo của đạo diễn Cung, việc cô trở nên nổi tiếng chỉ sau một đêm không phải là không thể.

Đợi mãi người trợ lý mới chịu rời đi, Ninh Tiểu Ngư cuối cùng cũng có thể vui vẻ thoải mái thưởng thức bữa ăn của mình.

Hệ thống tình yêu: […]

Hôm qua cô vừa mới bị bỏ thuốc, trước mặt lại có một nam minh tinh siêu nổi tiếng như vậy mà tất cả những gì cô làm lại là đứng im như núi, tất cả những gì cô nghĩ đến lại chỉ có ăn và uống? Đến giờ thì nhận được một cành ô liu từ đạo diễn Cung thế nhưng cô cũng chưa chịu trả lời là mình có đồng ý nhận vai diễn nào đó hay không?

Nó còn yêu cầu được gì từ cô nữa?

Chỉ mong chủ nhân sớm thức tỉnh và mau mau phát đường đi thôi!

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Cá Mặn Sau Khi Bơ Đẹp Hệ Thống Yêu Đương Trở Nên Nổi Tiếng Rồi

Số ký tự: 0