Cá Mặn Vô Tình Thành Chiến Thần Tinh Tế
Chương 20
Jun Yi
2024-11-09 08:00:52
Ngày hôm sau Thời Dư liền tung tăng nhảy nhót. Bởi vì hôm qua cô đã kiếm lời được 20 tinh tệ từ Lục Đông Ngôn, số tiền này đến cũng quá nhanh.
Ngay từ bé, theo lời bác sĩ cô đã là một đứa trẻ hiểu chuyện.
Sinh vật không biết tên đột nhiên xâm chiếm, đến giờ còn không thể xác định được phương thức xâm chiếm của đối phương. Nhưng có thể chắc chắn rằng chúng có một con đường ổn định dẫn tới Hải Lam tinh.
Tuy nhiên trải qua hai ba ngày, phạm vi bị xâm chiếm trên Hải Lam Tinh càng ngày càng mở rộng. Ban đầu quân đội đóng tại Hải Lam Tinh còn có thể dễ dàng đối phó với quái vật khổng lồ, nay lại bị ép đến mức chỉ có thể cố thủ tại nơi tị nạn.
Căn cứ trên mặt đất của Hải Lam Tinh căn bản không có cách liên hệ với trạm không gian của các tinh cầu khác, cũng không có cách nào xác định được những tinh cầu khác trong tinh hệ Thâm Lan Tinh có gặp tình trạng giống vậy hay không. Càng không có cách nào xác định được bên ngoài sẽ lên kế hoạch cứu viện như thế nào.
Trí não có tín hiệu bởi vì chỗ tị nạn đã chế tạo thiết bị liên lạc. Nhưng một khi đi ra khỏi nơi tị nạn, trí não sẽ bị mất liên lạc. Mỗi một nơi tị nạn đã thành một toà thành độc lập.
Tình huống có chút không ổn.
“Đây là lần kiểm tra cuối cùng của cô.” Phong Hiểu lấy ra một chiếc mũ giáp loại nhỏ.
Thời Dư ngoan ngoãn mang lên, rất nhanh sau đó, cô liền cảm thấy từ trên đỉnh mũ phát ra một tia ánh sáng đỏ, sau đó quét qua toàn thân Thời Dư, trên đầu cô lập tức xuất hiện một màn hình ảo, trên đó đều là các mục số liệu của thân thể cô.
Phong Hiểu ghi chép trên trí não, mới ghi được một nửa thì đột nhiên nơi tị nạn xảy ra chấn động mạnh, Thời Dư rất nhạy cảm đối với loại rung lắc này, cô liền đứng dậy khỏi giường mặc kệ Phong Hiểu ghi chép xong hay chưa.
Đồng thời ở giường bên cạnh, Lục Đông Ngôn cũng cảnh giác: “Xảy ra chuyện gì?”
Anh vừa mới dứt lời thì một trận rung lắc mạnh hơn nữa ập đến, cùng lúc đó tiếng còi cảnh báo vang lên dữ dội.
Phong Hiểu ngay lập tức phản ứng: “Không xong! Rất có thể là sinh vật không biết tên bắt đầu công kích nơi tị nạn!”
Mấy ngày này, phạm vi hoạt động của quân đội Hải Lam Tinh không ngừng thu hẹp lại, lúc đầu bọn họ còn có thể đi ra bên ngoài tìm kiếm những người sống sót. Tuy nhiên một hai ngày gần đây chỉ cần vừa đi ra liền sẽ bị những quái vật khổng lồ đó theo dõi, sau đó điên cuồng tấn công, rất nhiều người thậm chí còn bị chúng nó lôi ra khỏi khoang điều khiển và ăn thịt.
Thời Dư chửi thầm một câu trong lòng, toàn bộ loa tại chỗ tị nạn cũng đột ngột vang lên: “Xin tất cả những người đang tị nạn trong nơi tị nạn chú ý, nơi tị nạn hiện đang bị xâm chiếm bởi sinh vật không biết tên, mong tất cả những người có cơ giáp cũng như có thể điều khiển cơ giáp chiến đấu nhanh chóng chạy tới nơi tị nạn số 23, a……”
Âm thanh thông báo còn chưa nói xong, liền truyền đến tiếng hét thảm, ngay sau đó là tiếng nhai nuốt khiến người nghe phải sởn tóc gáy từ loa thông báo.
Thời Dư nhanh chóng phản ứng: “Nơi này sợ là không giữ được bao lâu nữa.”
Có thể dùng loa thông báo thì chắc chắn là người của quân đội Hải Lam Tinh hoặc là người của chính phủ, mà tình huống hiện tại đã quá rõ ràng, người đó rất có thể đã rơi vào trong bụng quái vật.
Thời Dư đã tận mắt nhìn thấy quái vật lột da dùng những xúc tua kinh tởm ăn thịt người.
Phong Hiểu và Lục Đông Ngôn đều nhận ra tình trạng đã trở nên nghiêm trọng, mà lúc này, chấn động truyền ra từ nơi tị nạn càng lúc càng mạnh, những tiếng kêu thảm thiết mơ hồ truyền đến, ba người ở trong phòng đồng thời hít vào một hơi.
Phong Hiểu nhanh chóng quyết định: “Đi! Các cậu đi theo tôi!”
Có người quen thuộc nơi tị nạn dẫn đường, hai con ruồi không đầu Thời Dư và Lục Đông Ngôn cũng tìm được hướng đi, nhưng bọn họ vừa ra khỏi phòng liền nhìn thấy ở bên ngoài có rất nhiều người đang hoảng loạn chạy trốn.
Đây chính là khu vực cấp cứu, những người ở đây ngoại trừ bác sĩ, y tá thì chính là người bệnh, sau khi bị âm thanh trên loa thông báo kích thích, tất cả người bệnh đều mặc kệ thương thế trên thân thể của mình, toàn bộ đều chạy ra ngoài, có người ngã trên mặt đất bị những người hoảng loạn chạy trốn phía sau giẫm đạp lên, khiến vết thương càng nặng.
Tuy là Thời Dư đã trải qua một thời kỳ mạt thế tàn khốc, nhưng trong lòng cô cũng rất khó chịu.
Phong Hiểu nhìn người bị giẫm đạp, chạy tới muốn đỡ người dậy, nhưng ngay lúc này, một xúc tua ở trên chỗ tị nạn rơi xuống và kéo người đi, mà chỗ tị nạn có thể chịu được đòn tấn công bằng tên lửa R-II mới nhất bị xúc tua đập ra một lỗ thủng, gạch ngói rơi xuống loảng xoảng.
Ngay từ bé, theo lời bác sĩ cô đã là một đứa trẻ hiểu chuyện.
Sinh vật không biết tên đột nhiên xâm chiếm, đến giờ còn không thể xác định được phương thức xâm chiếm của đối phương. Nhưng có thể chắc chắn rằng chúng có một con đường ổn định dẫn tới Hải Lam tinh.
Tuy nhiên trải qua hai ba ngày, phạm vi bị xâm chiếm trên Hải Lam Tinh càng ngày càng mở rộng. Ban đầu quân đội đóng tại Hải Lam Tinh còn có thể dễ dàng đối phó với quái vật khổng lồ, nay lại bị ép đến mức chỉ có thể cố thủ tại nơi tị nạn.
Căn cứ trên mặt đất của Hải Lam Tinh căn bản không có cách liên hệ với trạm không gian của các tinh cầu khác, cũng không có cách nào xác định được những tinh cầu khác trong tinh hệ Thâm Lan Tinh có gặp tình trạng giống vậy hay không. Càng không có cách nào xác định được bên ngoài sẽ lên kế hoạch cứu viện như thế nào.
Trí não có tín hiệu bởi vì chỗ tị nạn đã chế tạo thiết bị liên lạc. Nhưng một khi đi ra khỏi nơi tị nạn, trí não sẽ bị mất liên lạc. Mỗi một nơi tị nạn đã thành một toà thành độc lập.
Tình huống có chút không ổn.
“Đây là lần kiểm tra cuối cùng của cô.” Phong Hiểu lấy ra một chiếc mũ giáp loại nhỏ.
Thời Dư ngoan ngoãn mang lên, rất nhanh sau đó, cô liền cảm thấy từ trên đỉnh mũ phát ra một tia ánh sáng đỏ, sau đó quét qua toàn thân Thời Dư, trên đầu cô lập tức xuất hiện một màn hình ảo, trên đó đều là các mục số liệu của thân thể cô.
Phong Hiểu ghi chép trên trí não, mới ghi được một nửa thì đột nhiên nơi tị nạn xảy ra chấn động mạnh, Thời Dư rất nhạy cảm đối với loại rung lắc này, cô liền đứng dậy khỏi giường mặc kệ Phong Hiểu ghi chép xong hay chưa.
Đồng thời ở giường bên cạnh, Lục Đông Ngôn cũng cảnh giác: “Xảy ra chuyện gì?”
Anh vừa mới dứt lời thì một trận rung lắc mạnh hơn nữa ập đến, cùng lúc đó tiếng còi cảnh báo vang lên dữ dội.
Phong Hiểu ngay lập tức phản ứng: “Không xong! Rất có thể là sinh vật không biết tên bắt đầu công kích nơi tị nạn!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mấy ngày này, phạm vi hoạt động của quân đội Hải Lam Tinh không ngừng thu hẹp lại, lúc đầu bọn họ còn có thể đi ra bên ngoài tìm kiếm những người sống sót. Tuy nhiên một hai ngày gần đây chỉ cần vừa đi ra liền sẽ bị những quái vật khổng lồ đó theo dõi, sau đó điên cuồng tấn công, rất nhiều người thậm chí còn bị chúng nó lôi ra khỏi khoang điều khiển và ăn thịt.
Thời Dư chửi thầm một câu trong lòng, toàn bộ loa tại chỗ tị nạn cũng đột ngột vang lên: “Xin tất cả những người đang tị nạn trong nơi tị nạn chú ý, nơi tị nạn hiện đang bị xâm chiếm bởi sinh vật không biết tên, mong tất cả những người có cơ giáp cũng như có thể điều khiển cơ giáp chiến đấu nhanh chóng chạy tới nơi tị nạn số 23, a……”
Âm thanh thông báo còn chưa nói xong, liền truyền đến tiếng hét thảm, ngay sau đó là tiếng nhai nuốt khiến người nghe phải sởn tóc gáy từ loa thông báo.
Thời Dư nhanh chóng phản ứng: “Nơi này sợ là không giữ được bao lâu nữa.”
Có thể dùng loa thông báo thì chắc chắn là người của quân đội Hải Lam Tinh hoặc là người của chính phủ, mà tình huống hiện tại đã quá rõ ràng, người đó rất có thể đã rơi vào trong bụng quái vật.
Thời Dư đã tận mắt nhìn thấy quái vật lột da dùng những xúc tua kinh tởm ăn thịt người.
Phong Hiểu và Lục Đông Ngôn đều nhận ra tình trạng đã trở nên nghiêm trọng, mà lúc này, chấn động truyền ra từ nơi tị nạn càng lúc càng mạnh, những tiếng kêu thảm thiết mơ hồ truyền đến, ba người ở trong phòng đồng thời hít vào một hơi.
Phong Hiểu nhanh chóng quyết định: “Đi! Các cậu đi theo tôi!”
Có người quen thuộc nơi tị nạn dẫn đường, hai con ruồi không đầu Thời Dư và Lục Đông Ngôn cũng tìm được hướng đi, nhưng bọn họ vừa ra khỏi phòng liền nhìn thấy ở bên ngoài có rất nhiều người đang hoảng loạn chạy trốn.
Đây chính là khu vực cấp cứu, những người ở đây ngoại trừ bác sĩ, y tá thì chính là người bệnh, sau khi bị âm thanh trên loa thông báo kích thích, tất cả người bệnh đều mặc kệ thương thế trên thân thể của mình, toàn bộ đều chạy ra ngoài, có người ngã trên mặt đất bị những người hoảng loạn chạy trốn phía sau giẫm đạp lên, khiến vết thương càng nặng.
Tuy là Thời Dư đã trải qua một thời kỳ mạt thế tàn khốc, nhưng trong lòng cô cũng rất khó chịu.
Phong Hiểu nhìn người bị giẫm đạp, chạy tới muốn đỡ người dậy, nhưng ngay lúc này, một xúc tua ở trên chỗ tị nạn rơi xuống và kéo người đi, mà chỗ tị nạn có thể chịu được đòn tấn công bằng tên lửa R-II mới nhất bị xúc tua đập ra một lỗ thủng, gạch ngói rơi xuống loảng xoảng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro