Cá Mặn Vô Tình Thành Chiến Thần Tinh Tế
Chương 25
Jun Yi
2024-11-09 08:00:52
“Thật là đúng lúc.” Thời Dư quơ quơ tay
Lúc này Phong Hiểu đã cởi chiếc áo khoác trắng ra, cũng không biết vừa rồi mình đã làm gì, phần tóc mái hơi dài được uốn lên, khuôn mặt vẫn dễ thương xinh xắn nhưng viền môi mím chặt, cố nặn ra một nụ cười thành thục.
Phong Hiểu liếc nhìn Thời Dư, gật đầu nói: “Thật là đúng lúc.”
Ấn tượng của Thời Dư đối với vị bác sĩ nhỏ này là anh ấy có thể nói không nhiều nhưng rất lịch sự, cô mỉm cười ngoan ngoãn làm lộ ra hàm răng trắng và bắt đầu đăng ký.
“Vị thành niên?” Nhân viên đăng ký nhìn thấy thông tin của Thời Dư thì ngẩng đầu lên.
“Không được sao?” Phúc lợi của chính phủ Liên bang dành cho trẻ vị thành niên cực kỳ tốt, còn được các loại pháp luật bảo vệ.
Lấy các quy tắc và quy định hiện hành của nơi tị nạn làm ví dụ, trẻ vị thành niên có thể được giảm giá 50% khi mua thực phẩm như ống dinh dưỡng, tất nhiên mọi người đều có giới hạn mua hàng ngày.
“Cũng không phải không được.” Thời kỳ hỗn loạn, chính sách không bình thường.
“Em từng điều khiển cơ giáp rồi?” Nhân viên đăng ký vẻ mặt nghi ngờ: “Chưa từng điều khiển qua thì đừng làm loạn.”
“Đương nhiên đã từng điều khiển, tụi em đều đã được giáo viên huấn luyện tại trường học, sau khi tốt nghiệp chúng em sẽ đăng ký học viện quân sự.” Thời Dư mở to hai mắt bắt đầu nói lời bịa đặt.
Lục Đông Ngôn bị cô dùng tay giữ chặt một bên vai nghe cô nói những lời bịa đặt, suy nghĩ một hồi thì đành nuốt xuống những lời định nói và gật đầu trước ánh mắt dò xét của nhân viên đăng ký.
Mặt khác Phong Hiểu nhìn hai người họ bằng ánh mắt thăm dò hơn một chút.
"Cấp độ sức mạnh thể lực và tinh thần lực là gì?"
"Cấp độ sức mạnh thể lực và tinh thần lực của em đều là cấp A." Thời Dư bịa đặt.
Sở dĩ nói là cấp A hoàn toàn là bởi vì khi điều khiển [Chiến Thần] cô nghe rõ câu “Điều chỉnh chế độ cơ giáp, điều chỉnh giảm cấp, điều chỉnh thành công, điều khiển cường độ cấp A”
Thời Dư nghiến răng rất lâu vì một câu giảm cấp đó.
Xem thường ai đây?
Nhân viên đăng ký nhìn vào đôi mắt trong veo của cô, cảm thấy cô dễ thương nên tiếp tục đăng ký, lại hỏi: "Có cơ giáp không?"
Có cơ giáp không?
Thời Dư quả quyết lắc đầu.
Thấy ánh mắt của nhân viên đăng ký dừng lại ở ngón trỏ trên tay mình, Thời Dư mặt không đổi nói: “Đây là gia truyền của em, là nhẫn cưới khi ông nội em kết hôn.”
Cảm giác được ánh mắt của ba người trở nên kỳ lạ, Thời Dư tiếp tục ưỡn ngực nói: "Em là cô nhi, hàng tháng đều dựa vào tiền cứu trợ sinh hoạt, mua không nổi cơ giáp."
Nhân viên đăng ký trong mắt hiện lên sự đồng cảm, nhanh chóng kiềm chế bản thân, đăng ký cho cô là "Không có cơ giáp", sau đó đưa cho cô một dãy số Y1121.
Lục Đông Ngôn và Phong Hiểu cũng tiến lên phía trước để đăng ký, khi được hỏi về cấp độ của thể lực và trí lực, cả hai đều nói là cấp A. Khi được hỏi có cơ giáp không, cả hai nói rằng chiếc nhẫn trên ngón tay họ là của ông nội họ khi ông nội họ kết hôn.
Khá lắm, Thời Dư chết lặng tại chỗ.
Nhân viên đăng ký không nói lên lời “Hai người các cậu cũng là cô nhi đúng không?”
“Không phải, một tháng trước em bỏ nhà ra đi không có một xu dính túi nên đã đem cơ giáp đi bán.” Phong Hiểu nói trước.
Lục Đông Ngạn mí mắt không tự chủ được giật giật, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Hồi nhỏ anh trai em bảo không nên quá mê cơ giáp, cho nên em cũng không có."
Có lẽ Nhân viên đăng ký không thèm tranh cãi với họ cho nên nhanh chóng điền thông tin của họ mà không hề nghi ngờ, rồi đưa cho họ một số se-ri.
"Các cậu cầm số hiệu của mình đến hậu cần lấy cơ giáp, nơi đó sẽ có người nói cho các cậu biết kế tiếp nên làm như thế nào. Trước khi rời khỏi nơi trú ẩn này, các cậu phải đem cơ giáp trả lại hậu cần."
Ba người ngoan ngoãn gật đầu, vẫy tay với nhân viên đăng ký rồi xếp hàng rời đi.
Người đến nhận cơ giáp không nhiều cũng không ít, nơi tị nạn hứa hẹn mọi tổn thất đều do nơi tị nạn gánh chịu, người bình thường sẽ lựa chọn điều khiển cơ giáp mà mình quen thuộc.
Lúc này Phong Hiểu đã cởi chiếc áo khoác trắng ra, cũng không biết vừa rồi mình đã làm gì, phần tóc mái hơi dài được uốn lên, khuôn mặt vẫn dễ thương xinh xắn nhưng viền môi mím chặt, cố nặn ra một nụ cười thành thục.
Phong Hiểu liếc nhìn Thời Dư, gật đầu nói: “Thật là đúng lúc.”
Ấn tượng của Thời Dư đối với vị bác sĩ nhỏ này là anh ấy có thể nói không nhiều nhưng rất lịch sự, cô mỉm cười ngoan ngoãn làm lộ ra hàm răng trắng và bắt đầu đăng ký.
“Vị thành niên?” Nhân viên đăng ký nhìn thấy thông tin của Thời Dư thì ngẩng đầu lên.
“Không được sao?” Phúc lợi của chính phủ Liên bang dành cho trẻ vị thành niên cực kỳ tốt, còn được các loại pháp luật bảo vệ.
Lấy các quy tắc và quy định hiện hành của nơi tị nạn làm ví dụ, trẻ vị thành niên có thể được giảm giá 50% khi mua thực phẩm như ống dinh dưỡng, tất nhiên mọi người đều có giới hạn mua hàng ngày.
“Cũng không phải không được.” Thời kỳ hỗn loạn, chính sách không bình thường.
“Em từng điều khiển cơ giáp rồi?” Nhân viên đăng ký vẻ mặt nghi ngờ: “Chưa từng điều khiển qua thì đừng làm loạn.”
“Đương nhiên đã từng điều khiển, tụi em đều đã được giáo viên huấn luyện tại trường học, sau khi tốt nghiệp chúng em sẽ đăng ký học viện quân sự.” Thời Dư mở to hai mắt bắt đầu nói lời bịa đặt.
Lục Đông Ngôn bị cô dùng tay giữ chặt một bên vai nghe cô nói những lời bịa đặt, suy nghĩ một hồi thì đành nuốt xuống những lời định nói và gật đầu trước ánh mắt dò xét của nhân viên đăng ký.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mặt khác Phong Hiểu nhìn hai người họ bằng ánh mắt thăm dò hơn một chút.
"Cấp độ sức mạnh thể lực và tinh thần lực là gì?"
"Cấp độ sức mạnh thể lực và tinh thần lực của em đều là cấp A." Thời Dư bịa đặt.
Sở dĩ nói là cấp A hoàn toàn là bởi vì khi điều khiển [Chiến Thần] cô nghe rõ câu “Điều chỉnh chế độ cơ giáp, điều chỉnh giảm cấp, điều chỉnh thành công, điều khiển cường độ cấp A”
Thời Dư nghiến răng rất lâu vì một câu giảm cấp đó.
Xem thường ai đây?
Nhân viên đăng ký nhìn vào đôi mắt trong veo của cô, cảm thấy cô dễ thương nên tiếp tục đăng ký, lại hỏi: "Có cơ giáp không?"
Có cơ giáp không?
Thời Dư quả quyết lắc đầu.
Thấy ánh mắt của nhân viên đăng ký dừng lại ở ngón trỏ trên tay mình, Thời Dư mặt không đổi nói: “Đây là gia truyền của em, là nhẫn cưới khi ông nội em kết hôn.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cảm giác được ánh mắt của ba người trở nên kỳ lạ, Thời Dư tiếp tục ưỡn ngực nói: "Em là cô nhi, hàng tháng đều dựa vào tiền cứu trợ sinh hoạt, mua không nổi cơ giáp."
Nhân viên đăng ký trong mắt hiện lên sự đồng cảm, nhanh chóng kiềm chế bản thân, đăng ký cho cô là "Không có cơ giáp", sau đó đưa cho cô một dãy số Y1121.
Lục Đông Ngôn và Phong Hiểu cũng tiến lên phía trước để đăng ký, khi được hỏi về cấp độ của thể lực và trí lực, cả hai đều nói là cấp A. Khi được hỏi có cơ giáp không, cả hai nói rằng chiếc nhẫn trên ngón tay họ là của ông nội họ khi ông nội họ kết hôn.
Khá lắm, Thời Dư chết lặng tại chỗ.
Nhân viên đăng ký không nói lên lời “Hai người các cậu cũng là cô nhi đúng không?”
“Không phải, một tháng trước em bỏ nhà ra đi không có một xu dính túi nên đã đem cơ giáp đi bán.” Phong Hiểu nói trước.
Lục Đông Ngạn mí mắt không tự chủ được giật giật, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Hồi nhỏ anh trai em bảo không nên quá mê cơ giáp, cho nên em cũng không có."
Có lẽ Nhân viên đăng ký không thèm tranh cãi với họ cho nên nhanh chóng điền thông tin của họ mà không hề nghi ngờ, rồi đưa cho họ một số se-ri.
"Các cậu cầm số hiệu của mình đến hậu cần lấy cơ giáp, nơi đó sẽ có người nói cho các cậu biết kế tiếp nên làm như thế nào. Trước khi rời khỏi nơi trú ẩn này, các cậu phải đem cơ giáp trả lại hậu cần."
Ba người ngoan ngoãn gật đầu, vẫy tay với nhân viên đăng ký rồi xếp hàng rời đi.
Người đến nhận cơ giáp không nhiều cũng không ít, nơi tị nạn hứa hẹn mọi tổn thất đều do nơi tị nạn gánh chịu, người bình thường sẽ lựa chọn điều khiển cơ giáp mà mình quen thuộc.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro