Cá Mặn Vô Tình Thành Chiến Thần Tinh Tế
Chương 43
Jun Yi
2024-11-09 08:00:52
Điều khiển [Chiến Thần] đúng là tốt hơn nhiều so với điều khiển cơ giáp quân sự cấp A, cả thể lực lẫn tinh thần lực của Thời Dư đều được thả lỏng, mặc dù thân hình của cơ giáp khá nhỏ nhắn, dễ dàng né tránh mấy đòn tấn công nhưng sau khi bị đánh trúng hai lần, bên ngoài cơ giáp cũng không còn lành lặn nữa.
Thời Dư nghĩ rằng chỉ cần là chiến đấu trực tiếp thì cô hoàn toàn có thể tránh khỏi sự tấn công của đỉa đen và giun đất.
Nhưng khi Thời Dư nắm lấy thanh kiếm ánh sáng chém về phía nó thì liền phát hiện ra con bạch tuộc này hoàn toàn khác với con bạch tuộc cô giết lần trước.
Nếu xét về khả năng phòng thủ và sức chiến đấu thì con bạch tuộc này mạnh hơn con kia, trên bụng của nó còn có hai vết đỏ và răng nanh sắc nhọn cũng dày đặc hơn.
Để trả thù, Thời Dư tiến lên đánh gãy một cái chân của nó, khiến cho con nhện bạch tuộc tức điên lên, vì bị đau nó vừa gầm vừa lao về phía Thời Dư.
Con nhện khổng lồ dùng chân phá nát rất nhiều toà nhà, tạo ra trên mặt đất rất nhiều hố lớn, những con đỉa đen và giun đất cuộn trên mặt đất cũng không thoát khỏi số phận bị nghiền nát.
Thời Dư lấy lại bình tĩnh, nhảy lên lưng của con nhện bạch tuộc, cô cầm thanh kiếm trong tay liên tục tấn công về phía nó.
Con nhện bạch tuộc cũng không phải loài ăn chay, nó nhạy bén cảm nhận được nguy hiểm, nghiêng người né tránh những đòn tấn công trí mạng. Nhưng vẫn bị Thời Dư chặt đứt một cái chân bên hông.
Nó gầm lên một tiếng, hai chân bị gãy khiến nó đau đớn đến mức đứng không vững, hàm răng sắc nhọn trên bụng nghiến chặt phát ra những tiếng rên rỉ.
Nó hoàn toàn đã bị chọc giận.
Nó không ngờ được rằng người trước mặt nó không dễ xử lý như nó tưởng tượng thậm chí người đó còn khiến nó bị thương nặng nề.
Nó không ngừng nghiến chặt hai hàm răng vào nhau như đang muốn truyền đạt một thông tin nào đó. Ngay sau đó một con bạch tuộc khác chui ra từ cái hố đen trên mặt đất.
Khá lắm! Con bạch tuộc này có đến ba vết đỏ trên bụng và cơ thể của nó thậm chí còn lớn hơn.
Cái lỗ tròn không đủ lớn nên khi con bạch tuộc lao ra ngoài từng sợi thép trên người nó rơi xuống một vài sợi còn rơi trúng người giun đất và đỉa đen, bọn chúng hoảng hoạn chạy trốn.
Thời Dư trong lòng cảm thấy sợ hãi, cô lập tức rút lui. Ngay khi cô vừa rời khỏi chỗ đó thì con bạch tuộc khổng lồ vươn mấy cái chân của mình đập mạnh vào chỗ cô vừa đứng tạo thành một cái hố đen to lớn trên mặt đất.
Con nhện bạch tuộc còn lợi hại hơn cả con lúc nãy, Thời Dư cảm thấy da đầu mình có chút tê dại, cô mím môi tập trung toàn bộ tinh thần để chiến đấu.
Lúc này con bạch tuộc nhỏ vừa kéo lê cái chân của nó lại gần con bạch tuộc lớn vừa phát ra những tiếng động không ngừng. Từ những tiếng nghiến răng ấy dường như Thời Dư nghe ra được lời tố cáo của nó.
Thời Dư không quan tâm việc Trùng tộc có hiểu mình nói hay không, cô mở mic chế nhạo: “Đây gọi là không đánh thắng người khác nên quay sang mách người lớn sao? Ngươi có bản lĩnh thì tới đây, ta sẽ đánh cho ngươi kêu cha gọi mẹ."
Dứt lời, cô dùng tay khác lấy ra kiếm ánh sáng, sau lưng cơ giáp cũng xuất hiện đôi cánh ảo như lúc cô chiến đấu với gà mái già.
Đôi cánh ảo khẽ rung lên [Chiến Thần] lập tức biến mất tại chỗ.
Hai con nhện bạch tuộc không nhìn thấy mục tiêu liền quay đầu tìm kiếm, vừa tìm vừa nghiến chặt hai hàm răng sắc nhọn.
Cùng lúc đó, Thời Dư từ trên trời lao xuống chỗ của bọn chúng với tốc độ cực kì nhanh khiến người ta trở tay không kịp.
Bản năng của hai con nhện bạch tuộc giúp chúng dự đoán được nguy hiểm, con bạch tuộc lớn phản ứng nhanh hơn hẳn, nó tránh được một đòn chí mạng.
Khi thấy con quái vật né được đòn tấn công Thời Dư liền nghĩ rằng “Kẻ gian không ra đi với bàn tay trắng”, tiếp đó cô liền điều khiển cơ giáp vung kiếm về phía con bạch tuộc nhỏ.
Tốc độ phản ứng của con bạch tuộc nhỏ không nhanh bằng con bạch tuộc lớn hơn nữa nó lại bị mất đi hai cái chân khiến cho tốc độ di chuyển của nó chậm đi rõ rệt, mỗi bước đi còn có chút loạng choạng. Khi cảm nhận được nguy hiểm nó muốn bỏ chạy nhưng lại không thể di chuyển nhanh chóng vì hai cái chân đã bị mất. Thời Dư nhân cơ hội liền cầm kiếm ánh sáng cắt ngang bụng nó.
Con bạch tuộc nhỏ gầm rú điên cuồng, giãy giụa trên mặt đất một cách đau đớn, sáu cái chân của nó vùng vẫy khiến cho mặt đất đã bị tàn phá bởi trận chiến nay lại hứng chịu thêm một lần phá hủy nữa.
Con bạch tuộc nhỏ có giãy giụa thế nào cũng vô ích, bởi vì kiếm ánh sáng của cô đã chém nó thành hai nửa, vết thương dọc theo bên hông kéo dài đến bụng.
Thời Dư nghĩ rằng chỉ cần là chiến đấu trực tiếp thì cô hoàn toàn có thể tránh khỏi sự tấn công của đỉa đen và giun đất.
Nhưng khi Thời Dư nắm lấy thanh kiếm ánh sáng chém về phía nó thì liền phát hiện ra con bạch tuộc này hoàn toàn khác với con bạch tuộc cô giết lần trước.
Nếu xét về khả năng phòng thủ và sức chiến đấu thì con bạch tuộc này mạnh hơn con kia, trên bụng của nó còn có hai vết đỏ và răng nanh sắc nhọn cũng dày đặc hơn.
Để trả thù, Thời Dư tiến lên đánh gãy một cái chân của nó, khiến cho con nhện bạch tuộc tức điên lên, vì bị đau nó vừa gầm vừa lao về phía Thời Dư.
Con nhện khổng lồ dùng chân phá nát rất nhiều toà nhà, tạo ra trên mặt đất rất nhiều hố lớn, những con đỉa đen và giun đất cuộn trên mặt đất cũng không thoát khỏi số phận bị nghiền nát.
Thời Dư lấy lại bình tĩnh, nhảy lên lưng của con nhện bạch tuộc, cô cầm thanh kiếm trong tay liên tục tấn công về phía nó.
Con nhện bạch tuộc cũng không phải loài ăn chay, nó nhạy bén cảm nhận được nguy hiểm, nghiêng người né tránh những đòn tấn công trí mạng. Nhưng vẫn bị Thời Dư chặt đứt một cái chân bên hông.
Nó gầm lên một tiếng, hai chân bị gãy khiến nó đau đớn đến mức đứng không vững, hàm răng sắc nhọn trên bụng nghiến chặt phát ra những tiếng rên rỉ.
Nó hoàn toàn đã bị chọc giận.
Nó không ngờ được rằng người trước mặt nó không dễ xử lý như nó tưởng tượng thậm chí người đó còn khiến nó bị thương nặng nề.
Nó không ngừng nghiến chặt hai hàm răng vào nhau như đang muốn truyền đạt một thông tin nào đó. Ngay sau đó một con bạch tuộc khác chui ra từ cái hố đen trên mặt đất.
Khá lắm! Con bạch tuộc này có đến ba vết đỏ trên bụng và cơ thể của nó thậm chí còn lớn hơn.
Cái lỗ tròn không đủ lớn nên khi con bạch tuộc lao ra ngoài từng sợi thép trên người nó rơi xuống một vài sợi còn rơi trúng người giun đất và đỉa đen, bọn chúng hoảng hoạn chạy trốn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thời Dư trong lòng cảm thấy sợ hãi, cô lập tức rút lui. Ngay khi cô vừa rời khỏi chỗ đó thì con bạch tuộc khổng lồ vươn mấy cái chân của mình đập mạnh vào chỗ cô vừa đứng tạo thành một cái hố đen to lớn trên mặt đất.
Con nhện bạch tuộc còn lợi hại hơn cả con lúc nãy, Thời Dư cảm thấy da đầu mình có chút tê dại, cô mím môi tập trung toàn bộ tinh thần để chiến đấu.
Lúc này con bạch tuộc nhỏ vừa kéo lê cái chân của nó lại gần con bạch tuộc lớn vừa phát ra những tiếng động không ngừng. Từ những tiếng nghiến răng ấy dường như Thời Dư nghe ra được lời tố cáo của nó.
Thời Dư không quan tâm việc Trùng tộc có hiểu mình nói hay không, cô mở mic chế nhạo: “Đây gọi là không đánh thắng người khác nên quay sang mách người lớn sao? Ngươi có bản lĩnh thì tới đây, ta sẽ đánh cho ngươi kêu cha gọi mẹ."
Dứt lời, cô dùng tay khác lấy ra kiếm ánh sáng, sau lưng cơ giáp cũng xuất hiện đôi cánh ảo như lúc cô chiến đấu với gà mái già.
Đôi cánh ảo khẽ rung lên [Chiến Thần] lập tức biến mất tại chỗ.
Hai con nhện bạch tuộc không nhìn thấy mục tiêu liền quay đầu tìm kiếm, vừa tìm vừa nghiến chặt hai hàm răng sắc nhọn.
Cùng lúc đó, Thời Dư từ trên trời lao xuống chỗ của bọn chúng với tốc độ cực kì nhanh khiến người ta trở tay không kịp.
Bản năng của hai con nhện bạch tuộc giúp chúng dự đoán được nguy hiểm, con bạch tuộc lớn phản ứng nhanh hơn hẳn, nó tránh được một đòn chí mạng.
Khi thấy con quái vật né được đòn tấn công Thời Dư liền nghĩ rằng “Kẻ gian không ra đi với bàn tay trắng”, tiếp đó cô liền điều khiển cơ giáp vung kiếm về phía con bạch tuộc nhỏ.
Tốc độ phản ứng của con bạch tuộc nhỏ không nhanh bằng con bạch tuộc lớn hơn nữa nó lại bị mất đi hai cái chân khiến cho tốc độ di chuyển của nó chậm đi rõ rệt, mỗi bước đi còn có chút loạng choạng. Khi cảm nhận được nguy hiểm nó muốn bỏ chạy nhưng lại không thể di chuyển nhanh chóng vì hai cái chân đã bị mất. Thời Dư nhân cơ hội liền cầm kiếm ánh sáng cắt ngang bụng nó.
Con bạch tuộc nhỏ gầm rú điên cuồng, giãy giụa trên mặt đất một cách đau đớn, sáu cái chân của nó vùng vẫy khiến cho mặt đất đã bị tàn phá bởi trận chiến nay lại hứng chịu thêm một lần phá hủy nữa.
Con bạch tuộc nhỏ có giãy giụa thế nào cũng vô ích, bởi vì kiếm ánh sáng của cô đã chém nó thành hai nửa, vết thương dọc theo bên hông kéo dài đến bụng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro