Cá Mặn Vô Tình Thành Chiến Thần Tinh Tế
Chương 45
Jun Yi
2024-11-09 08:00:52
Bây giờ không phải là lúc thích hợp để nói chuyện, ba người lần lượt lấy cơ giáp ra, mang theo toàn bộ những người đang hôn mê rồi lập tức đuổi theo đội ngũ xe bay.
Trước khi đến đây để tiếp viện đến, Thời Dư chỉ định lén lút chuồn đi một mình nhưng lại bị ba người Lục Đông Ngôn, Phong Hiểu và Cố Tiền Khiêm chặn lại đòi theo cùng. Vì Cố Tiền Khiêm bị thương từ trước nên ba người kia không cho anh ta đi theo, mà bắt trở lại xe bay.
[Chiến Thần] của Thời Dư bay nhanh nhất, nên cô trực tiếp bỏ rơi Lục Đông Ngôn và Phong Hiểu trên đường đi khiến hai người họ phải thở hổn hển đuổi theo sau.
Phong Hiểu điều khiển một chiếc cơ giáp pháo hạng nặng, không chỉ cồng kềnh mà tốc độ di chuyển cũng chậm hơn nhiều lại còn bị Lục Đông Ngôn bỏ lại phía sau. Đợi đến khi anh ta chạy đến thì trận chiến đã gần kết thúc. Dù sao thì Lục Đông Ngôn còn bắn được một phát súng, mà anh thì chỉ như một người hộ tống.
Ba người lái cơ giáp trở lại đội ngũ xe bay, rất nhanh Thẩm Hàm đã chú ý đến bọn họ, sau khi hạ cánh, một người đàn ông to lớn mặt đỏ bừng đứng trước mặt bọn họ nhìn về phía mười mấy người đã ngất đi.
Thẩm Hàm muốn hỏi xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng còn chưa kịp hỏi Thời Dư đã cảm thấy có gì đó không ổn liền kéo Lục Đông Ngôn đi trước.
Phong Hiểu xách theo hộp cứu thương đang sơ cứu cho một vài người, Thẩm Hàm muốn hỏi nhưng lại không dám làm phiền anh, chỉ đành dồn sự nghi ngờ ở trong lòng chờ đến khi anh ta kiểm tra cho mọi người xong.
Tình trạng của hơn chục người đó không được tốt lắm, nghiêm trọng nhất là bị suy sụp tinh thần, còn tình hình cụ thể thế nào thì chỉ đành chờ họ tỉnh lại mới biết được.
Tinh thần lực của Lâm Tạ bị tiêu hao quá nhiều, tuy rằng hôm nay bị thương không nặng nhưng cũng cần thời gian khá lâu để hồi phục lại như lúc trước,, khó có thể nói được khi nào anh ta mới tỉnh lại.
Sau khi Phong Hiểu kiểm tra vết thương cho bọn họ xong xuôi cũng chạy tới toa sau của xe bay, không để cho Thẩm Hàn có thời gian phản ứng.
Cố Tiền Khiêm buồn bực nhìn vết thương đã được xử lý của mình, thật ra vốn dĩ chỉ là bị con dao cắt trúng một phát nên chảy máu chứ không có gì nghiêm trọng. Ba người kia dựa vào cái gì mà để anh lại chỗ này một mình?
Cố Tiền Khiêm đang mải suy nghĩ về điều đó, bỗng nhiên có người ngồi xuống bên cạnh, Cố Tiền Khiêm quay sang thì thấy Thời Dư đang hết sức tập trung ăn bánh pudding, trên đầu anh hiện lên một dấu chấm than to đùng: “Cậu trở về nhanh vậy sao?”
Thời Dư nhướng mày liếc anh một cái nói: “Không thì phải đi bao lâu?”
Cố Tiền Khiêm cảm thấy có gì đó không ổn, mới nửa tháng không gặp Thời Dư anh đã cảm thấy con cá mặn này tự dưng trở nên thần thần bí bí, thật khó nắm bắt được.
“Làm sao vậy? Những người còn lại sao rồi?” Cậu ta không nói tên vì sợ có người nghe được sẽ suy diễn ra nhiều chuyện rồi sau đó truyền ra ngoài sẽ gây ra náo loạn.
Thời Dư dừng ăn bánh ngọt một lúc, gật đầu nói khẽ: “Tổn thất nặng nề...”
Nói xong cô cụp mắt tiếp tục ăn bánh ngọt, Cố Tiền Khiêm chưa từng thấy cô có thái độ như vậy nên đối với bốn chữ “ tổn thất nặng nề” cũng suy nghĩ nhiều thêm một chút.
Anh “Ồ” một tiếng sau đó đưa bàn tay tới trước mặt Thời Dư: “Cho tớ một cái bánh ngọt.”
Thời Dư lập tức lấy lại tinh thần, lập tức trừng mắt với anh: “Tại sao cậu suốt ngày đòi ăn bánh pudding của tôi vậy?”
“Nói vậy là cậu không muốn cho tớ à?” Cố Tiền Khiêm vẫn giơ tay trước mặt cô.
Thời Dư không thể làm gì khác ngoài việc cắn răng lấy ra một chiếc bánh ngọt cho anh.
Lục Đông Ngạn ngồi phía bên kia dường như cũng muốn chọc vào tổ ong vò vẽ liền đưa tay qua, anh không chớp mắt nhìn cô: “ Tớ cũng muốn một cái.”
Thời Dư “...”
Được, cho.
Lạc Hạ Từ ngồi ở phía đối diện ba người cũng ngẩng lên nói: “Hay là cậu cũng cho tớ một cái đi.”
Thời Dư “...”
Sao lại ai cũng phát điên lên hết thế?
Thời Dư tức giận đưa bánh ra.
Cố Tiền Khiêm không nhịn được mà bật cười, không may chạm vào vết thương liền hít sâu một hơi.
Anh vội vàng nhịn cười sờ sờ cánh tay, lắc lắc người một chút, đột nhiên một hộp thủy tinh trong suốt rơi ra từ túi không gian đã bị con dao lúc trước làm rách, bên trong là mẫu vật hình bươm bướm.
Lạc Hạ Từ nhận lấy bánh ngọt tiện thể muốn giúp Cố Tiền Khiêm nhặt món đồ bị rơi dưới đất lên.
Nhưng khi anh ấy cúi xuống nhìn thấy trong hộp thủy tinh là bản sao của con bướm màu đen xám lúc trước thì đôi mắt liền mở to ra vì sợ hãi.
Trước khi đến đây để tiếp viện đến, Thời Dư chỉ định lén lút chuồn đi một mình nhưng lại bị ba người Lục Đông Ngôn, Phong Hiểu và Cố Tiền Khiêm chặn lại đòi theo cùng. Vì Cố Tiền Khiêm bị thương từ trước nên ba người kia không cho anh ta đi theo, mà bắt trở lại xe bay.
[Chiến Thần] của Thời Dư bay nhanh nhất, nên cô trực tiếp bỏ rơi Lục Đông Ngôn và Phong Hiểu trên đường đi khiến hai người họ phải thở hổn hển đuổi theo sau.
Phong Hiểu điều khiển một chiếc cơ giáp pháo hạng nặng, không chỉ cồng kềnh mà tốc độ di chuyển cũng chậm hơn nhiều lại còn bị Lục Đông Ngôn bỏ lại phía sau. Đợi đến khi anh ta chạy đến thì trận chiến đã gần kết thúc. Dù sao thì Lục Đông Ngôn còn bắn được một phát súng, mà anh thì chỉ như một người hộ tống.
Ba người lái cơ giáp trở lại đội ngũ xe bay, rất nhanh Thẩm Hàm đã chú ý đến bọn họ, sau khi hạ cánh, một người đàn ông to lớn mặt đỏ bừng đứng trước mặt bọn họ nhìn về phía mười mấy người đã ngất đi.
Thẩm Hàm muốn hỏi xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng còn chưa kịp hỏi Thời Dư đã cảm thấy có gì đó không ổn liền kéo Lục Đông Ngôn đi trước.
Phong Hiểu xách theo hộp cứu thương đang sơ cứu cho một vài người, Thẩm Hàm muốn hỏi nhưng lại không dám làm phiền anh, chỉ đành dồn sự nghi ngờ ở trong lòng chờ đến khi anh ta kiểm tra cho mọi người xong.
Tình trạng của hơn chục người đó không được tốt lắm, nghiêm trọng nhất là bị suy sụp tinh thần, còn tình hình cụ thể thế nào thì chỉ đành chờ họ tỉnh lại mới biết được.
Tinh thần lực của Lâm Tạ bị tiêu hao quá nhiều, tuy rằng hôm nay bị thương không nặng nhưng cũng cần thời gian khá lâu để hồi phục lại như lúc trước,, khó có thể nói được khi nào anh ta mới tỉnh lại.
Sau khi Phong Hiểu kiểm tra vết thương cho bọn họ xong xuôi cũng chạy tới toa sau của xe bay, không để cho Thẩm Hàn có thời gian phản ứng.
Cố Tiền Khiêm buồn bực nhìn vết thương đã được xử lý của mình, thật ra vốn dĩ chỉ là bị con dao cắt trúng một phát nên chảy máu chứ không có gì nghiêm trọng. Ba người kia dựa vào cái gì mà để anh lại chỗ này một mình?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cố Tiền Khiêm đang mải suy nghĩ về điều đó, bỗng nhiên có người ngồi xuống bên cạnh, Cố Tiền Khiêm quay sang thì thấy Thời Dư đang hết sức tập trung ăn bánh pudding, trên đầu anh hiện lên một dấu chấm than to đùng: “Cậu trở về nhanh vậy sao?”
Thời Dư nhướng mày liếc anh một cái nói: “Không thì phải đi bao lâu?”
Cố Tiền Khiêm cảm thấy có gì đó không ổn, mới nửa tháng không gặp Thời Dư anh đã cảm thấy con cá mặn này tự dưng trở nên thần thần bí bí, thật khó nắm bắt được.
“Làm sao vậy? Những người còn lại sao rồi?” Cậu ta không nói tên vì sợ có người nghe được sẽ suy diễn ra nhiều chuyện rồi sau đó truyền ra ngoài sẽ gây ra náo loạn.
Thời Dư dừng ăn bánh ngọt một lúc, gật đầu nói khẽ: “Tổn thất nặng nề...”
Nói xong cô cụp mắt tiếp tục ăn bánh ngọt, Cố Tiền Khiêm chưa từng thấy cô có thái độ như vậy nên đối với bốn chữ “ tổn thất nặng nề” cũng suy nghĩ nhiều thêm một chút.
Anh “Ồ” một tiếng sau đó đưa bàn tay tới trước mặt Thời Dư: “Cho tớ một cái bánh ngọt.”
Thời Dư lập tức lấy lại tinh thần, lập tức trừng mắt với anh: “Tại sao cậu suốt ngày đòi ăn bánh pudding của tôi vậy?”
“Nói vậy là cậu không muốn cho tớ à?” Cố Tiền Khiêm vẫn giơ tay trước mặt cô.
Thời Dư không thể làm gì khác ngoài việc cắn răng lấy ra một chiếc bánh ngọt cho anh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lục Đông Ngạn ngồi phía bên kia dường như cũng muốn chọc vào tổ ong vò vẽ liền đưa tay qua, anh không chớp mắt nhìn cô: “ Tớ cũng muốn một cái.”
Thời Dư “...”
Được, cho.
Lạc Hạ Từ ngồi ở phía đối diện ba người cũng ngẩng lên nói: “Hay là cậu cũng cho tớ một cái đi.”
Thời Dư “...”
Sao lại ai cũng phát điên lên hết thế?
Thời Dư tức giận đưa bánh ra.
Cố Tiền Khiêm không nhịn được mà bật cười, không may chạm vào vết thương liền hít sâu một hơi.
Anh vội vàng nhịn cười sờ sờ cánh tay, lắc lắc người một chút, đột nhiên một hộp thủy tinh trong suốt rơi ra từ túi không gian đã bị con dao lúc trước làm rách, bên trong là mẫu vật hình bươm bướm.
Lạc Hạ Từ nhận lấy bánh ngọt tiện thể muốn giúp Cố Tiền Khiêm nhặt món đồ bị rơi dưới đất lên.
Nhưng khi anh ấy cúi xuống nhìn thấy trong hộp thủy tinh là bản sao của con bướm màu đen xám lúc trước thì đôi mắt liền mở to ra vì sợ hãi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro