Chương 39
Nãi Hương Vị Đát
2024-08-07 16:49:19
Lục Khải Minh nhẹ nhàng thuyết phục, thậm chí phải tự mình đút cho Giang Diệu Diệu ăn, đến khi nào cô ăn đủ no thì anh mới ngưng lại động tác ở trên tay.
Giang Diệu Diệu miễn cưỡng ngồi dậy, ăn cơm chiên trứng của mình.
Phải công nhận rằng kỹ năng chiên cơm của anh thực sự là đỉnh cao. Rõ ràng là sử dụng cùng một nguyên liệu, mà anh lại làm ra cơm rang thơm hơn cơm của cô.
Lục Khải Minh ngồi bên cạnh nhìn Giang Diệu Diệu, vừa rót nước cho cô, vừa nhắc nhở cô như một người con dâu mới vào cửa: “Ăn chậm thôi, đừng để bị nghẹn."
Mặt mũi Giang Diệu Diệu im lặng, trong lòng cực kì ngạc nhiên.
Có lẽ nào anh bị đánh một trận, liền thay đổi giới tính rồi?
Bạo lực thực sự đem lại hiệu quả ư?
Lúc ăn được một nửa, Lục Khải Minh bắt đầu có lời muốn nói.
"Cơm này ngon không?"
"Ừm."
"Tôi đối xử với cô có tốt hay không?"
"Cũng được."
"Bây giờ chúng ta là bạn duy nhất của nhau, đúng không? Hơn nữa chúng ta còn cùng nhau vào sinh ra tử. Nếu tôi bị bệnh, truyền nhiễm cho cô cũng không hay."
Cô cảnh giác ngẩng đầu lên, một hạt cơm dính vào khóe miệng.
"Anh nói cái gì?"
Lục Khải Minh giúp cô nhặt những hạt cơm rồi thở dài.
"Ga trải giường của tôi bị Gold Half Butt trưng dụng rồi, còn chăn lạnh mùa hè thì đã bị bẩn. Mấy ngày nay trời rất lạnh, điều hòa thì không có. Cô có thể ... chia sẻ chăn với tôi được không?"
Giang Diệu Diệu không bao giờ nghĩ rằng sẽ có người vào đây sống, vì vậy cô đã chuẩn bị một vài chiếc chăn. Ngoài mấy cái đã đưa cho anh, thì chỉ còn lại hai chiếc ở giường cô đang ngủ.
Một cái trải xuống, một cái để đắp, đồ để thay cũng không có rồi.
Nếu như chỉ có một chiếc....ban đêm sẽ rất lạnh.
Cô lập tức từ chối một cách dứt khoát: "Không được."
"Tôi biết cô sẽ không đồng ý, đắp một chiếc chăn thật sự là quá lạnh. Bằng không hai ta cùng nhau ngủ, tôi hứa sẽ không động..."
Còn chưa nói hết, anh đã bị Giang Diệu Diệu ngắt lời.
"Lưu manh!"
Lục Khải Minh nói ngon nói ngọt lâu như vậy, chỉ đổi lại một lời đánh giá này, trong lòng anh cũng có chút không vui.
"Thế ai là người chơi trò lưu manh trên máy tính bảng chứ?"
Máy tính bảng ... Giang Diệu Diệu ôm ngực, hai mắt đen lại, khẽ hít một ngụm khí lạnh, ném thẳng đĩa cơm rang còn chưa ăn hết lên mặt anh.
"Cút ra ngoài!"
Lục Khải Minh quay đầu bỏ đi.
Cô chưa ăn no nhưng ôm cục tức cũng no rồi, thế là Giang Diệu Diệu lại quấn chăn ấm áp để đi ngủ.
Nửa đêm, không khí lạnh lặng lẽ kéo đến.
Giang Diệu Diệu đứng dậy đi vệ sinh, nhưng phát hiện người phòng bên cạnh dường như chưa đi ngủ.
Lẽ nào bị cô mắng tức quá nên bỏ đi luôn rồi?
Cô rón rén bước ra, nhìn thấy trong phòng khách có bóng người đàn ông dùng xô sắt châm lửa, anh ngồi bên cạnh, tấm lưng trần đang co quắp lại, trông rất đáng thương.
Lục Khải Minh không có quần áo, cũng không có chăn.
Anh còn nấu cơm cho cô ăn.
Giang Diệu Diệu mềm lòng, lên tiếng gọi anh, rồi đi vào phòng mà không đóng cửa.
Lục Khải Minh chạy vào rất nhanh, đứng trong bóng tối nói: “Tôi chỉ ngủ một góc nhỏ xíu thôi."
Cô không nói gì, nhưng nằm dịch vào một chút.
"Cảm ơn."
Anh nhấc tấm chăn lên chui vào, miệng còn thở ra hơi lạnh.
Do trọng lượng cơ thể đáng kể, cho nên lúc Lục Khải Minh leo lên thì chiếc nệm bị lún sâu một cách rõ ràng.
Đúng là đồ mập như heo ... Giang Diệu Diệu than thở trong lòng, lại vô tình chạm vào cánh tay của Lục Khải Minh, thấy bàn tay ấy lạnh như băng, cô liền âm thầm đá chăn về phía của anh.
Giang Diệu Diệu miễn cưỡng ngồi dậy, ăn cơm chiên trứng của mình.
Phải công nhận rằng kỹ năng chiên cơm của anh thực sự là đỉnh cao. Rõ ràng là sử dụng cùng một nguyên liệu, mà anh lại làm ra cơm rang thơm hơn cơm của cô.
Lục Khải Minh ngồi bên cạnh nhìn Giang Diệu Diệu, vừa rót nước cho cô, vừa nhắc nhở cô như một người con dâu mới vào cửa: “Ăn chậm thôi, đừng để bị nghẹn."
Mặt mũi Giang Diệu Diệu im lặng, trong lòng cực kì ngạc nhiên.
Có lẽ nào anh bị đánh một trận, liền thay đổi giới tính rồi?
Bạo lực thực sự đem lại hiệu quả ư?
Lúc ăn được một nửa, Lục Khải Minh bắt đầu có lời muốn nói.
"Cơm này ngon không?"
"Ừm."
"Tôi đối xử với cô có tốt hay không?"
"Cũng được."
"Bây giờ chúng ta là bạn duy nhất của nhau, đúng không? Hơn nữa chúng ta còn cùng nhau vào sinh ra tử. Nếu tôi bị bệnh, truyền nhiễm cho cô cũng không hay."
Cô cảnh giác ngẩng đầu lên, một hạt cơm dính vào khóe miệng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Anh nói cái gì?"
Lục Khải Minh giúp cô nhặt những hạt cơm rồi thở dài.
"Ga trải giường của tôi bị Gold Half Butt trưng dụng rồi, còn chăn lạnh mùa hè thì đã bị bẩn. Mấy ngày nay trời rất lạnh, điều hòa thì không có. Cô có thể ... chia sẻ chăn với tôi được không?"
Giang Diệu Diệu không bao giờ nghĩ rằng sẽ có người vào đây sống, vì vậy cô đã chuẩn bị một vài chiếc chăn. Ngoài mấy cái đã đưa cho anh, thì chỉ còn lại hai chiếc ở giường cô đang ngủ.
Một cái trải xuống, một cái để đắp, đồ để thay cũng không có rồi.
Nếu như chỉ có một chiếc....ban đêm sẽ rất lạnh.
Cô lập tức từ chối một cách dứt khoát: "Không được."
"Tôi biết cô sẽ không đồng ý, đắp một chiếc chăn thật sự là quá lạnh. Bằng không hai ta cùng nhau ngủ, tôi hứa sẽ không động..."
Còn chưa nói hết, anh đã bị Giang Diệu Diệu ngắt lời.
"Lưu manh!"
Lục Khải Minh nói ngon nói ngọt lâu như vậy, chỉ đổi lại một lời đánh giá này, trong lòng anh cũng có chút không vui.
"Thế ai là người chơi trò lưu manh trên máy tính bảng chứ?"
Máy tính bảng ... Giang Diệu Diệu ôm ngực, hai mắt đen lại, khẽ hít một ngụm khí lạnh, ném thẳng đĩa cơm rang còn chưa ăn hết lên mặt anh.
"Cút ra ngoài!"
Lục Khải Minh quay đầu bỏ đi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô chưa ăn no nhưng ôm cục tức cũng no rồi, thế là Giang Diệu Diệu lại quấn chăn ấm áp để đi ngủ.
Nửa đêm, không khí lạnh lặng lẽ kéo đến.
Giang Diệu Diệu đứng dậy đi vệ sinh, nhưng phát hiện người phòng bên cạnh dường như chưa đi ngủ.
Lẽ nào bị cô mắng tức quá nên bỏ đi luôn rồi?
Cô rón rén bước ra, nhìn thấy trong phòng khách có bóng người đàn ông dùng xô sắt châm lửa, anh ngồi bên cạnh, tấm lưng trần đang co quắp lại, trông rất đáng thương.
Lục Khải Minh không có quần áo, cũng không có chăn.
Anh còn nấu cơm cho cô ăn.
Giang Diệu Diệu mềm lòng, lên tiếng gọi anh, rồi đi vào phòng mà không đóng cửa.
Lục Khải Minh chạy vào rất nhanh, đứng trong bóng tối nói: “Tôi chỉ ngủ một góc nhỏ xíu thôi."
Cô không nói gì, nhưng nằm dịch vào một chút.
"Cảm ơn."
Anh nhấc tấm chăn lên chui vào, miệng còn thở ra hơi lạnh.
Do trọng lượng cơ thể đáng kể, cho nên lúc Lục Khải Minh leo lên thì chiếc nệm bị lún sâu một cách rõ ràng.
Đúng là đồ mập như heo ... Giang Diệu Diệu than thở trong lòng, lại vô tình chạm vào cánh tay của Lục Khải Minh, thấy bàn tay ấy lạnh như băng, cô liền âm thầm đá chăn về phía của anh.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro